– Cung Hiếu Cường, con người anh cũng mấy chục tuổi rồi, sao còn ngây thơ như vậy?- Bạch Tấn Sinh lạnh lùng nói.
– Ý gì đây?- Cung Hiếu Cường quay đầu nhìn ông ta.
– Sao anh lại nghĩ lấy lòng Cung Thiên Long là có thể sống yên ổn?-
Bạch Tấn Sinh cười lạnh chế nhạo- Hình như anh quên mất lúc trước bản
thân đã đối phó Cung Thiên Long thế nào! Cần tôi nhắc cho anh nhớ không?
Bạch Tấn Sinh nhấp chút rượu, chậm rãi nói:
– Xúi giục cổ đông phản đối Cung Thiên Long kế nhiệm, tự tiện làm chủ ký kết hợp đồng tổn hại lợi ích của Tập Đoàn Cung Thị với tôi, thuê
người mưu sát cô ta, bắt cóc bạn cô ta, mấy việc này, mỗi một việc đủ để khiến Cung Thiên Long hận anh thấu xương rồi!!!
– Vậy thì thế nào? Tôi chính là cậu ruột của nó mà- Cung Hiếu Cường
chưa bỏ ý định- Sau khi nó theo ngài Thân Đồ, địa vị được củng cố, danh
tiếng nổi trội, cũng không dám khó dễ tôi, ngược lại còn khách sáo với
tôi mà.
– Cô ta cũng là cháu bên ngoại của anh, sao anh lại có thể ra tay
được với cô ta?- Bạch Tấn Sinh cười lạnh- Cô ta khách sáo với anh là
muốn làm cho các cổ đông khác xem, anh cho là thật à? Trước khi chưa trở thành nữ chủ nhân nhà Thân Đồ, cô ta làm sao dám hành động thiếu suy
nghĩ? Đợi ngày mai kết hôn xong, địa vị thăng tiến, người đầu tiên cô ta phải giải quyết chính là anh đấy!!!
Nghe vậy, Cung Hiếu Cường im lặng, thực ra những lời này của Bạch Tấn Sinh, không phải ông chưa từng nghĩ đến, chính là vì vẫn luôn lo lắng
đề phòng, ông mới đong đưa bất định…
Đến bây giờ, chính ông cũng không biết phải làm gì mới ổn thỏa, có
một số việc không nên làm thì đã làm rồi, không thể cứu vãn, ông hiện
tại chỉ muốn tự bảo vệ mình, mà khó như vậy sao?
– Anh vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác với tôi đi- Bạch Tấn Sinh vỗ vai
Cung Hiếu Cường, nói đầy ẩn ý- Chúng ta có giao tình mấy chục năm rồi,
tôi sẽ không hại anh đâu, huống hồ, tôi đáng tin hơn con oắt Cung Thiên
Long kia, hiện tại cô ta ỷ vào mấy phần nhan sắc gả cho ngài S, nhưng
chuyện tình cảm mấy ai nói trước được gì? Bọn trẻ bây giờ có mấy người
kết hôn liền sống đời với nhau chứ? Nói không chừng chưa được bao lâu,
ngài S đã chán cô ta, bỏ cô ta, đến lúc đó, phượng hoàng gặp rủi không
bằng gà!!!
– Ừ thì…- Cung Hiếu Cường gật đầu- Thực ra tôi cũng không hiểu tại
sao ngài Thân Đồ lại nhìn trúng Cung Thiên Long, Mẫn Nhi điều kiện mọi
mặt đều tốt hơn nó, lại chung tình với ngài ấy, sao ngài ấy lại không
chọn Mẫn Nhi chứ?
– Anh không cần nói mấy lời tâng bốc đó với tôi đâu- Bạch Tấn Sinh
khoát tay- Con gái của tôi tự tôi rõ, Mẫn Nhi từ nhỏ đã bị tôi chiều hư, chỉ là một thiên kim tiểu thư õng ẹo, học cái gì cũng không giỏi, làm
cái gì cũng không biết, một không đặc điểm hai không tinh thông, chỉ kế
thừa mẹ nó, có bề ngoài xinh đẹp, nhưng đó chẳng quan trọng, dù sao S
không thích loại phụ nữ như thế. Nhưng mà thiên kim nhà họ Hoắc, Hoắc
Phi Vân, trong ngoài xuất sắc, đối với S cũng tình thâm nghĩa trọng, S
không chọn cô ta trái lại khiến tôi rất bất ngờ.
– Anh có điều không biết rồi- Cung Hiếu Cường biết được một vài tin
tức- Mối tình đầu của ngài Thân Đồ chính là hôn thê của Hoắc Vân Phong,
có lẽ chính vì mối quan hệ này đã ngăn trở sự phát triển giữa họ.
– Thôi thôi, quan hệ nam nữ không phải trọng điểm chúng ta cần mổ xẻ- Bạch Tấn Sinh đặt ly rượu xuống- Tóm lại tôi không xem trọng con bé
Cung Thiên Long này, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ từ trên mây rơi xuống,
hiện tại anh đi lấy lòng cô ta cũng vô dụng, còn không bằng dựa vào chỗ
dựa vững chắc là tôi!
– Chỉ là họ sắp kết hôn rồi- Cung Hiếu Cường bất an- Cho dù sau này
có khả năng phát sinh vấn đề, nhưng ít ra trước mắt họ sẽ trở thành vợ
chồng, ngài Thân Đồ cho dù không có tình cảm với cô ta, cũng phải bảo vệ người của mình mà, ai dám chọc vào ngài Thân Đồ chứ?
– Sao ông suy nghĩ đơn giản thế nhỉ?- Bạch Tấn Sinh buồn cười nói- Bộ tôi nói sẽ đối đầu với S à? Tôi có nói hiện tại sẽ làm gì Cung Thiên
Long sao? Tôi chẳng những sẽ không làm gì, ngược lại còn tặng lễ vật lớn cho họ, bày tỏ thành ý.
– Vậy vừa rồi ông nói nhiều như vậy để làm gì?- Cung Hiếu Cường mơ hồ.
– Tôi nhận được tin, Hoắc Phi Vân ở sau lưng giở trò đối phó Cung
Thiên Long, đương nhiên, tôi chẳng để ý tới việc này, tranh giành tình
cảm của giới trẻ thời nay chẳng liên quan gì tôi, tôi chỉ cần ngồi xem
hổ đấu là được! Nhưng tôi đặt cược vào Hoắc Phi Vân, tôi cảm thấy cô ta
nhất định sẽ thắng! Nhà họ Hoắc sở dĩ có thể đứng đầu Ngũ Thần, chính là vì có hai đứa con xuất chúng, Hoắc Vân Phong tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trên thương trường tung hoành ngang dọc, Hoắc Phi Vân năng lực không nhỏ,
còn trẻ đã tự thành lập riêng cho mình một tập đoàn, hơn nữa còn lên sàn chứng khoán ở Mỹ, vượt trội hơn Cung Thiên Long nhiều!
– Nhưng chẳng phải Cung Thiên Long có Lãnh Thanh Mặc ở sau lưng trợ
giúp sao, ngay cả tôi cũng đấu không lại!- Cung Hiếu Cường nghĩ đến đã
bực.
– Lãnh Thanh Mặc là người lợi hại, anh tuyệt đối đừng xem thường
hắn!- Bạch Tấn Sinh nghiêm giọng nhắc nhở- Tôi luôn cảm thấy hắn bây giờ vẫn chưa dùng hết sức lực đâu, đợi đến lúc hắn thực sự ra tay, chỉ e sẽ phải khiến chúng ta nể phục đấy!
– Có lợi hại đến vậy không?- Cung Hiếu Cường bán tín bán nghi.
– Khoan nói chuyện này, trở lại chuyện chính- Bạch Tấn Sinh nói- Tôi
nói nhiều như vậy ý tứ chính là, tạm thời chúng ta giữ thế trung lập,
ngồi xem hưởng lợi, hai bên đều khó đắc tội như nhau, nhưng không cần
nịnh bợ quá mức. Đợi sau này tới lúc sắp phân thắng bại, chúng ta hãy
quyết định sẽ đứng về bên nào!
– Hiểu rồi!- Cung Hiếu Cường tâm phục khẩu phục- Cũng là anh chu đáo, suy nghĩ cẩn thận!
– Cho nên nói, anh phải theo tôi mới có thể cười đến cuối cùng- Bạch
Tấn Sinh đắc ý cười cười- Được rồi, mau về nhà nhận thiệp mời đi, tốt
nhất nghĩ cách dò la chút chuyện nhà họ Cung, kịp thời báo lại với tôi,
như vậy tôi mới phán đoán được bước tiếp theo nên làm thế nào.
– Được được, tôi lập tức đi dò la ngay- Cung Hiếu Cường vội vàng rời khỏi.
Bạch Tấn Sinh tiếp tục uống rượu, đợi tiếng bước chân xa dần, ông mới nói:
– Ra đi!
Một bóng người nổi bật từ sau bức bình phong đi ra:
– Chú Bạch quả nhiên lợi hại, nói mấy câu đã lôi kéo được Cung Hiếu Cường rồi.
– Đối phó với loại người không có đầu óc này, hoàn toàn không cần phí quá nhiều sức- Bạch Tấn Sinh tươi cười nhìn Hoắc Phi Vân- Phi Vân, hai
nhà Hoắc Bạch chúng ta là thâm giao, lại có nhiều mối hợp tác làm ăn như vậy, chú đương nhiên đứng về phía cháu rồi, bất luận cháu muốn làm gì,
chú cũng nhất định toàn lực ủng hộ cháu!
– Cám ơn chú Bạch- Hoắc Phi Vân mỉm cười- Đúng rồi, lần trước nhờ chú điều tra cô nhi viện kia, thế nào rồi?
– Sự việc chính là như vậy, vì để thu hồi lại mảnh đất đó, quả thực
chú đã hạ vài mệnh lệnh, kêu cấp dưới làm vài chuyện phi pháp, nhưng đây cũng là những thủ đoạn bình thường, ai cũng làm như vậy, chỉ là trong
lòng tự biết, không vạch trần nhau mà thôi! Nhưng chú nghĩ không hiểu,
tại sao Cung Thiên Long lại nhờ vả anh cháu để ý chuyện này? Chuyện này
thì có liên quan gì đến nhà họ Cung chứ?
– Đây cũng là điều cháu đang nghĩ…- Hoắc Phi Vân nhíu mày- Con người
anh cháu rất chính trực, nếu không phải cháu vô tình nghe thấy anh cháu
gọi điện thoại, cũng sẽ không biết được chuyện này, hiện tại anh ấy đã
sai người điều tra, ngộ nhỡ tra ra được chuyện này có liên quan đến chú, với tính của anh ấy nhất định sẽ ngừng hợp tác với chú, sau đó trả đất
cô nhi viện lại cho họ.
– Không thể nào?- Bạch Tấn Sinh mặt biến sắc- Hạng mục đó đầu tư mấy
tỷ, đất cô nhi viện không thu hồi lại hoàn toàn không thể thi công, Vân
Phong nói bỏ là bỏ được à? Vì một lời hứa với phụ nữ, có cần thiết phải
như vậy không? Chẳng lẽ anh cháu sợ đắc tội với S à?
– Không liên quan đến Thân Đồ, tính của anh cháu vốn dĩ là vậy- Hoắc
Phi Vân thản nhiên đáp- Chú đừng thấy anh ấy bình thường tao nhã, nhưng
lúc giải quyết công việc, anh ấy quyết đoán lắm, không cẩu thả đâu!
– Người trẻ tuổi các cháu, suy nghĩ vẫn rất đơn giản- Bạch Tấn Sinh
thở dài- Kinh doanh làm gì dễ dàng như vậy? Đôi khi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn là điều phải làm, bằng không làm sao quản lý được
gia nghiệp lớn như vậy? Nhưng mà không phải nói thay đổi là thay đổi
được, phải nếm trải nhiều thất bại, mới có thể chân chính hiểu ra!
– Chú vẫn là tự lo cho bản thân chú trước đi- Hoắc Phi Vân không mấy
vui vẻ- Lo đi che giấu sự thật đi, bằng không cả cháu cũng chẳng giúp
được chú!
– Đúng đúng đúng- Bạch Tấn Sinh cười nói- Phi Vân, may có cháu nhắc
nhở chú! Bây giờ chú phải đi lo liệu ngay. Vân Phong muốn tra thì cứ để
nó tra, chuyện này nếu đã xảy ra thì không thể che giấu, dù sao nó cũng
muốn tìm chân tướng mà, chú đi tìm một con dê gánh tội thay là được!
– Chú cứ tự liệu mà làm- Hoắc Phi Vân trở lại chuyện chính- Cháu cần
chú mau chóng giúp cháu điều tra ra mối quan hệ giữa Cung Thiên Long và
cô nhi viện, rốt cuộc tại sao Cung Thiên Long phải giúp cô nhi viện? Còn nữa, quan hệ giữa cô ta và Lăng Ngạo kia là gì? Tất cả chú đều phải
giúp cháu điều tra rõ ràng, mau chóng cho cháu kết quả!
– Được, không thành vấn đề.
***
Càng là thời điểm quan trọng, thời gian sẽ càng trôi qua nhanh hơn,
chớp mắt đã đến tối, tám giờ, A Văn vẫn chưa tìm được bọn Lăng Ngạo, Tần Tuệ thấp thỏm bất an, lại gửi tin nhắn cho Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh
Mặc không trả lời.
Chị lòng nóng như lửa đốt, ngay lúc mấu chốt, chuyện lớn thế này, tại sao anh Lãnh lại không quan tâm không hỏi đến chứ?
***
Nhà Thân Đồ.
Lăng Tuyết vừa thức dậy, đầu đầy mồ hôi, cô vốn dĩ muốn ngủ đến ba
giờ chiều sẽ thức dậy gọi điện thoại cho Lăng Ngạo, nhưng vì quá mệt
mỏi, cô đã ngủ quên.
Cô cuống quít ngồi dậy tìm điện thoại, lại đánh thức Thân Đồ Dạ.
Thân Đồ Dạ mở mắt hỏi:
– Em tìm gì vậy?
– Em…- Lăng Tuyết đang định trả lời, lúc này mới nhớ tới điện thoại mình bị hư- Em muốn gọi điện thoại, anh ngủ tiếp đi.
Cô mặc thêm áo khoác ra ngoài tìm Cố Huy hỏi điện thoại, người hầu
nói Cố Huy ra ngoài làm việc rồi, nhưng nhân viên của họ Cung trước đó
có đến, còn mang đến một chiếc điện thoại mới cho cô.
Lăng Tuyết nhận lấy điện thoại, vẫn là sim cũ, nhưng không có danh
bạ, cô không quan tâm được nhiều, lập tức đến thư phòng gọi điện thoại
cho Lăng Ngạo, điện thoại vẫn báo tắt máy.
Cô vô cùng lo lắng, nghĩ một hồi, dùng điện thoại lên weibo, sau đó
đăng ký một tài khoản weibo mới tìm kiếm số điện thoại của Hàn Bắc, Hàn
Giai và Ngũ Ca, ai cô cũng gọi một lần, tất cả đều không gọi được.
Cô lo lắng, nhất định có chuyện rồi.
Đang hỗn loạn, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn, là Ngũ Ca gửi tới:
– Lăng Tuyết em đang ở đâu?
– Em đây, Ngũ Ca, là anh đúng không? Mọi người đang ở đâu? Tại sao không liên lạc được?