KẺ THÙ BÊN GỐI

Cố Huy gọi điện cho Thân Đồ Dạ:

– Chủ nhân, chuyện có liên quan đến điện thoại của cô Cung, bọn em đã điều tra ra!

Thân Đồ Dạ nhướng mày:

– Có vấn đề à?

– Vâng, căn cứ theo phân tích điều tra của em, điện thoại của cô Cung chắc hẳn là bị người ta lắp đặt hạn chế, ngăn cản hết thảy công năng thông tin.

– Lập tức gỡ bỏ cho tôi!- Thân Đồ Dạ ra lệnh.

– Vâng, mất khoảng một phút.

Thân Đồ Dạ cũng không cúp máy, cứ cầm máy chờ.

Còn lúc này, điện thoại của Lôi Quân thông qua mạng khác gọi vào, anh lập tức nhận máy, Lôi Quân vui vẻ thông báo:

– Chủ nhân, em tìm được cô Cung rồi, đang trên đường quay về.

Thân Đồ Dạ nghe vậy cũng bớt lo lắng hơn, anh nhìn đồng hồ, sắp sáng rồi, làm gì có trở về trước chín giờ đâu?!

Quên đi, người trở về là tốt rồi, những chuyện râu ria thế này không đề cập đến cũng được.

– Cậu mau chóng đưa cô ấy về cho tôi, bình an vô sự đưa về đây!

– Vâng, chủ nhân- Lôi Quân vội vàng đáp- Bọn em sắp về tới nơi rồi, anh không cần lo lắng.

Mới vừa cúp máy, bên Cố Huy lại truyền đến tiếng nói:

– Chủ nhân, điện thoại của cô Cung đã gỡ bỏ hạn chế, hiện tại chúng ta nên làm gì?

Không chút do dự, Thân Đồ Dạ nói:

– Điều tra là ai làm.

– Vâng, nhưng như vậy sẽ mất chút thời gian, ngày mai trả lời anh được không?

– OK.

– Hiện tại anh có thể gọi điện thoại cho cô Cung rồi.

– Ừm.

Cúp máy, Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm cái tên “Cung Thiên Long” trên màn hình điện thoại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt màn hình, đang do dự xem có cần gọi cho cô không, nhớ lại đêm nay cô thất hứa, trong lòng anh đột nhiên bực bội, cô đã hứa trước chín giờ sẽ về, nhưng cô không làm được.

Nghĩ vậy, Thân Đồ Dạ ném điện thoại sang một bên, đợi cô về rồi trừng trị cô sau!!!

***

Đường cao tốc đến sân bay, chiếc Rolls-Royce lao như tên bắn, nhóm Lăng Ngạo mệt mỏi rã rời, nặng nề ngủ thiếp đi.

Lăng Tuyết cầm điện thoại ngẩn người, cô luôn cảm thấy ra đi thế này có gì đó không ổn, trong đầu cô cứ liên tục lặp lại cảnh tượng trước khi đi, Thân Đồ Dạ nói anh ấy sẽ chờ cô về, hiện tại, không lẽ anh ấy vẫn còn ở nhà đợi cô?

Cô rất muốn gọi điện thoại cho Thân Đồ Dạ, cho dù không nói gì, nghe được giọng anh cũng tốt.

Có lẽ lần ra đi này là vĩnh biệt, từ nay về sau không còn liên quan nữa…

Nghĩ vậy, Lăng Tuyết liền thấy xót xa, lòng đau nhói…

Do dự một hồi, Lăng Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gọi vào máy của Thân Đồ Dạ.

Sau khi điện thoại reo một tiếng liền không còn âm thanh, cô nhìn điện thoại, trên màn hình thông báo không có mạng.

Điện thoại của cô đã hoàn toàn mất hiệu lực!

Trái tim cô phảng phất như rơi vào vực sâu không đáy…

– Đúng rồi, anh Lãnh nói sau này chuyện ở đây không còn liên quan đến mình nữa, thậm chí kêu mình ngay cả đứng ngoài cuộc xem cũng đừng làm, anh ấy sao có thể để mình tiếp tục dùng số điện thoại của Cung Thiên Long chứ? Có lẽ, anh ấy đã đổi sim mới rồi…

Lăng Tuyết cười cay đắng, bất đắc dĩ buông thõng tay, quay đầu nhìn ra bên ngoài, vành mắt bất giác đỏ hoe…

***

Chiếc Rolls-Royce của Cung Thiên Long sau khi trải qua lộ trình gập ghềnh, cuối cùng cũng tiến vào biệt viện của Thân Đồ Dạ.

Trong xe, Lãnh Thanh Mặc rót cho cô ly trà, ý bảo cô uống nó.

– Em không muốn uống- Cung Thiên Long lắc đầu.

Lãnh Thanh Mặc nắm lấy tay cô, nhìn cô trìu mến.

Cung Thiên Long thấy ánh mắt ấy, nhận lấy ly trà, uống cạn.

***

Thân Đồ Dạ đen mặt ngồi trong phòng khách, tay bưng ly trà, nước trà trong ly đã lạnh.

Bây giờ là hai giờ sáng, bắt đầu từ khoảnh khắc “Cung Thiên Long” rời khỏi nhà lòng anh vẫn luôn căng thẳng, hiện tại nghe được tiếng động cơ xe bên ngoài, cũng không hoàn toàn thả lỏng.

Cho tới lúc này, Thân Đồ Dạ mới biết được địa vị của “Cung Thiên Long” ở trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng, cô mới rời khỏi mấy tiếng đồng hồ, anh gần như ngồi đếm thời gian trôi, mỗi một giây đều nghĩ đến cô!!!

Người phụ nữ này thật có bản lĩnh, rất biết đùa bỡn trái tim anh, lúc gần lúc xa, có lẽ là do anh quá dung túng cô, cho nên cô mới dám làm càn như vậy!

Đêm nay, anh phải trừng trị cô một lần mới được…

Xe dừng lại, vệ sĩ vội vàng chạy đến mở cửa xe.

Tần Tuệ dìu Cung Thiên Long chậm rãi bước xuống.

Lúc Cung Thiên Long gặp tai nạn xe vốn dĩ bị thương rất nặng, hiện tại mới tỉnh lại, nhưng vết thương trên chân vẫn chưa khỏi hẳn, vì che giấu sự thật bản thân không biết lái xe nên không thể không nói dối hôm nay mới bị thương, cho nên ngược lại không cần giả bộ đi đứng không tiện.

Bởi vì vốn đã không tiện rồi.

Lôi Quân đi trước dẫn đường, Tần Tuệ đỡ Cung Thiên Long đi sau, còn Lãnh Thanh Mặc thì đi bên cạnh Cung Thiên Long, cẩn thận quan sát cô, sợ cô té ngã lại bị thương nữa.

Đèn trong phòng khách sáng choang, rực rỡ đến chói mắt, hệt như ban ngày.

Cung Thiên Long đi vào phòng khách, liếc mắt đã nhìn thấy Thân Đồ Dạ khí phách cuồng ngạo, cùng cặp mắt thâm trầm của anh.

Cung Thiên Long bỗng dừng bước, trong lòng hốt hoảng, bất an nhìn Thân Đồ Dạ, trong thời gian ngắn ngủi, lại không biết nên mở lời thế nào.

Tần Tuệ vội giải thích:

– Ngài Thân Đồ, cô chủ chúng tôi…

Thân Đồ Dạ giơ tay lên ra hiệu chị im miệng, đôi mắt âm u lạnh lẽo quan sát Cung Thiên Long:

– Trước khi đi, em đã hứa gì với anh?

Cung Thiên Long trang nhã đúng mực, nhưng xưa nay khi đối mặt với Thân Đồ Dạ tận đáy lòng luôn có chút căng thẳng và sợ sệt, hiện tại thấy ánh mắt phẫn nộ của anh, trong lòng lại vô cùng khẩn trương.

Nhất là trước đó, người ở cùng với Thân Đồ Dạ không phải Cung Thiên Long cô mà là Lăng Tuyết, cô hoàn toàn không biết trước khi đi Lăng Tuyết đã hứa gì với Thân Đồ Dạ, bởi vậy càng không biết nên trả lời thế nào.

Thân Đồ Dạ vốn lòng đầy lửa giận, thấy Cung Thiên Long lần lữa không nói lời nào, không nén nổi tức giận, hung hăng ném ly trà cầm trong tay vốn nguội ngắt xuống sàn.

Xoảng một tiếng, ly trà vỡ nát.

Tất cả mọi người sợ đến mức run rẩy, Cung Thiên Long mặt trắng bệch.

– Em lại gạt tôi!!!- Thân Đồ Dạ đứng lên, dữ tợn đi tới gần Cung Thiên Long- Em đã hứa trước chín giờ nhất định sẽ quay về, bây giờ mấy giờ rồi???

– Tôi…- Cung Thiên Long sợ hãi- Xin lỗi, em…

– Cung Thiên Long!!!- Thân Đồ Dạ chụp mạnh lấy cánh tay Cung Thiên Long, phẫn nộ cảnh cáo- Chẳng lẽ em cho rằng tôi thích em rồi, nên em không sợ gì nữa???

– Anh…- Cung Thiên Long sợ điếng người- Thích em?

Rõ ràng cô nhớ, lúc anh ta cầu hôn cô đã từng nói thế này…

“Cung Thiên Long, lần trước ở khách sạn, cảm giác em mang đến cho tôi cũng không tệ lắm, đến nay tôi vẫn thấy chưa đủ, tôi thích mùi hương của em, đúng lúc cũng muốn tìm một cô gái để kết hôn, cho nên cân nhắc để em làm người phụ nữ của tôi, nhưng mà em phải ghi nhớ, tôi không có bất cứ tình cảm gì với em, đừng nói tới thích, nếu em có thể chấp nhận loại quan hệ này, hơn nữa cam đoan ngoan ngoãn nghe lời, không khiến tôi gặp phiền phức, thì hãy nhận chiếc nhẫn này, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ!”

Chỉ là, bây giờ chưa được bao lâu, anh lại nói thích cô.

Người anh thích rốt cuộc là Cung Thiên Long cô, hay là đồ giả Lăng Tuyết vừa mới rời khỏi kia?

Mọi người dường như cũng bị câu nói ấy của Thân Đồ Dạ làm cho giật mình, không ngờ anh lại nói như vậy.

– Sao vậy? Em rất bất ngờ à?- Thân Đồ Dạ bóp má Cung Thiên Long, cười lạnh- Đây chẳng phải là kết quả em mong muốn sao? Dốc hết bản lĩnh của mình, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi, làm nũng quyến rũ tôi, bây giờ rốt cuộc thắng được trái tim tôi rồi, tìm được hậu thuẫn cực kỳ vững chắc cho gia tộc em rồi, đây là thứ em muốn mà! Em sẽ mau chóng có được thôi, nhưng hiện tại còn dám gây rắc rối cho tôi??? Chẳng lẽ em tưởng, bất luận em làm gì, tôi cũng sẽ không trách em, hơn nữa nhất định sẽ tha thứ cho em???

– Em, không có…- Cung Thiên Long lo sợ, không biết nên ứng đối thế nào.

– Tại sao không nói được gì?- Trong lòng Thân Đồ Dạ đè nén lửa giận, vẻ chống cự và khó xử của cô càng khiến anh tức giận, lực trong tay anh tăng thêm, sắp bóp nát hai má cô- Tối nay em ra ngoài làm gì? Trả lời tôi!!!

– Em…- Cung Thiên Long hoàn toàn không biết trả lời thế nào, đúng lúc này, một cảm giác choáng váng mãnh liệt xông đến, trước mắt cô tối sầm, tẽ ngã xuống sàn.

– Á! Cô Cung!!!- Tần Tuệ hoảng hốt la lên- Sao thế này?

Thân Đồ Dạ giật mình, cuống quít đỡ lấy Cung Thiên Long:

– Gọi bác sĩ.

– Vâng!- Lôi Quân định đi gọi bác sĩ.

Lãnh Thanh Mặc đã nhanh chân đến trước đỡ lấy Cung Thiên Long kiểm tra giúp cô, dùng khẩu hình môi nói:

– Tối nay cô ấy bị thương, cơ thể không khỏe, hiện tại lại bị kích động, cho nên mới ngất đi.

– Mau chóng đưa cô ấy đi kiểm tra- Thân Đồ Dạ lo lắng ra lệnh- Nhanh!

– Nơi này không có thiết bị y tế, để tôi đưa cô ấy về nhà đi- Lãnh Thanh Mặc bế Cung Thiên Long lên- Ngài Thân Đồ, nếu ngài vẫn đồng ý, hôn lễ ngày mai sẽ tiến hành như bình thường, thì xin ngài hãy tin tưởng tôi!

Nói xong, Lãnh Thanh Mặc bế Cung Thiên Long rời khỏi…

Khi tay Cung Thiên Long thõng xuống, chiếc nhẫn đen theo ngón áp út bàn tay phải tuột ra, rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh trong vắt.

Đầu tim Thân Đồ Dạ run lên, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn nọ, không biết làm sao, tựa như có thứ gì đó rất quan trọng đang dần mất đi, mất đi, mất đi…

***

Lãnh Thanh Mặc làm việc quả nhiên chu đáo, hết thảy thủ tục đều làm rất thỏa đáng.

Lăng Tuyết, Ngũ Ca, Hàn Bắc hoàn toàn không mang theo hộ chiếu hay giấy tờ tùy thân nào cả, anh đều sai người chuẩn bị, thật sự chuẩn bị rất đầy đủ.

Thuận lợi đăng ký, còn sắp xếp đoàn y tế chuyên nghiệp đi theo.

Lăng Ngạo bởi vì đang sốt nên đã hôn mê, lên máy bay, bác sĩ liền truyền dịch hạ sốt cho anh, xử lý vết thương.

Máy bay đúng giờ cất cánh, chậm rãi bay lên bầu trời, Lăng Tuyết theo cửa sổ máy bay nhìn xuống cảnh đêm thành phố Hải, rực rỡ muôn màu, đèn điện sáng choang.

Sắp phải rời khỏi thành phố quen thuộc này, tâm trạng Lăng Tuyết vô cùng nặng nề, lúc này, trong đầu cô toàn là Thân Đồ Dạ, ánh mắt sâu thẳm như biển cả của anh, giống như đang nhìn cô, nói với cô:

– Tại sao lại gạt anh? Tại sao?

Lăng Tuyết nhắm mắt lại, không dám nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ nữa…

Trong lòng cô đang gào thét, Thân Đồ Dạ, xin lỗi anh, thành thật xin lỗi anh!!!

***

Thân Đồ Dạ một mình ngồi trong thư phòng, nhìn chiếc nhẫn ấy, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Anh lại không nói rõ được…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi