"> " />

KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TÔI CUỐI CÙNG CŨNG PHÁ SẢN

Đối với người không hiểu về đua xe thì xem CCTV trong tình trạng không có đối thủ, không có người giải thích, chẳng khác nào xem kịch câm.

Chí ít thì trong mắt Tần Mãn là như vậy. Trước đây anh hợp tác với một người rất thích đua xe, vì giao thiệp mà cùng xem trọn vẹn một cuộc đua với đối phương, anh thấy vô cùng tẻ nhạt, có lẽ từ khi sinh ra anh đã không có hứng thú với xe cộ.

Nhưng hôm nay anh mới biết, hóa ra thiên tính cũng có thể thay đổi.

Rõ ràng chỉ là một chiếc xe đi lòng vòng, nét mặt của người trên ghế lái chưa từng thay đổi nhưng anh vẫn xem rất hăng say. Cho tới khi Kỷ Nhiên dừng lại, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Kỷ Nhiên không định xuống xe, cậu cởi mũ bảo hiểm ra. “Bao nhiêu giây?”

“Ba vòng, bốn phút bốn mươi bảy giây”. Quản lý cười, nói: “Anh Nhiên vẫn còn xịn lắm, xem ra chức quán quân lần này đã nằm chắc trong tay anh”

Kỷ Nhiên cau mày, không thèm để ý đến lời nịnh nọt của hắn.

Chậm rồi.

Sau khi không chơi đua xe, thời gian đi đua cũng giảm bớt, thụt lùi là lẽ đương nhiên.

Cậu lại đội mũ lên. “Tiếp tục”

“Ok”

Kỷ Nhiên luyện một mạch đến tối, bánh xe được thay rất nhiều lần.

Trình Bằng và Nhạc Văn Văn đã đi từ lâu, chỉ còn Tần Mãn vẫn luôn ngồi trong khu nghỉ ngơi, anh cởi áo vest, đặt hai tay lên sofa trông vô cùng thoải mái.

Kỷ Nhiên cũng nhiều lần nghỉ giải lao giữa chừng nhưng luôn quanh quẩn gần xe, lúc thì hẹn riêng huấn luyện viên đến để thảo luận nên rút ngắn thời gian ra sao, hoặc là gọi cho xưởng sửa xe yêu cầu đối phương chỉnh sửa và cải cách lại một vài chỗ trên xe cho cậu.

Mãi đến khi trời tối mịt, hai người cũng không nói với nhau một lời.

Sau khi Kỷ Nhiên và quản lý hẹn mấy ngày sau lại đến sân bãi thì mới đi về phía khu nghỉ. Cậu tiện tay cầm chai nước khoáng bên cạnh lên, vặn nắp rồi uống ừng ực, liếc mắt nhìn người đang ngồi trên sofa.

“Khụ khụ…”. Cậu bị sặc nước, dùng mu bàn tay che miệng, liên tục họ khan. “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Tần Mãn nói: “Không được ở à?”

Kỷ Nhiên: “Chẳng phải tôi đã nói anh có thể đi bất cứ lúc nào hay sao”

Ngay cả những người thích xem đua xe như Nhạc Văn Văn và Trình Bằng đều không kiên trì nổi một ngày, càng khỏi nói đến gã ngốc bảo thủ này.

“Tôi thích xem, việc gì tôi phải đi”. Tần Mãn nói: “Em ngồi lâu như thế có bị mỏi eo không?”

Tần Mãn không nói thì cậu không phát hiện ra, bây giờ phần eo của cậu đúng là hơi tê, rất muốn nằm xuống.

Đã lâu không ngồi xe trong thời gian dài như vậy nên không quen.

“Không mỏi”. Kỷ Nhiên đáp: “… Anh chờ một lát, tôi đi thay quần áo”

Hai người rời khỏi khu nghỉ, Tần Mãn tự nhiên mở cửa ghế lái ra. “Để tôi lái, em nghỉ ngơi đi”

Kỷ Nhiên bỗng cảm thấy khá hưởng thụ loại nịnh bợ này của Tần Mãn. Bây giờ cậu thực sự không muốn chậm rãi lái xe về nhà theo đúng tốc độ.

Trường đua này cách xa nhà cậu, với tốc độ của Tần Mãn thì phải đi ít nhất nửa tiếng. Cũng may cậu đã sớm chuẩn bị, hôm nay lái xe con ra ngoài nên có thể chợp mắt.

Cậu ngồi trên ghế phụ, ngả ghế ra sau, thắt dây an toàn. Xe còn chưa khởi động cậu đã nhắm mắt lại.

Trên xe không bật nhạc, Tần Mãn đi được một quãng thì nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.

Đã vài tối Kỷ Nhiên không được ngủ ngon, hôm nay liền đánh một giấc đã đời trên ghế xe.

Đèn đỏ, Tần Mãn dừng xe, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Người nằm bên vì muốn thoải mái nên mặt hơi lệch về phía cửa sổ, sống mũi vẽ một đường cong xinh đẹp trong bóng đêm.

Người vừa lướt nhanh như gió trên đường đua bây giờ đang ngủ say không chút đề phòng bên cạnh anh.

Tần Mãn nôn nóng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cậu.

Kỷ Nhiên ngủ rất sâu nên không thấy ngứa, vẫn nằm im không nhúc nhích.

Đêm khuya dần, thời tiết se lạnh, không thích hợp để bật điều hòa hoặc đóng cửa sổ. Gió từ bên ngoài ùa vào, thổi tung tóc mái của cậu về phía sau.

Tần Mãn ngắm cậu hồi lâu rồi cởi áo khoác của mình, phủ lên người cậu.

Kỷ Nhiên say giấc nồng không mộng mị, ngủ liền một mạch đến lúc tự tỉnh.

Cậu vừa mở mắt ra thì lập tức nhìn thấy gương mặt của Tần Mãn.

Họ nằm thật gần, chỉ cách một chút nữa thôi là chóp mũi chạm vào nhau. Đầu óc Kỷ Nhiên trống rỗng vài giây rồi nhanh chóng lùi ra.

Đúng là dù cậu ghét Tần Mãn thì không thể phủ nhận ngũ quan của người này vô cùng hoàn mỹ, góc cạnh sắc bén như con lai.

Cậu ngồi dậy, đang định lấy di động lên xem thì đột nhiên hoảng loạn vì cảm giác mát lạnh ùa đến.

Lúc bấy giờ Kỷ Nhiên mới nhìn xuống người mình, sau đó khiếp sợ trợn mắt…

Trên người cậu chỉ có duy nhất một cái quần lót!!!

Chẳng trách cậu lại cảm thấy thoải mái như vậy. Cậu không thích mặc đồ khi ngủ, nhất là áo, nếu không sẽ cảm thấy mình đang bị xích.

Kỷ Nhiên giận dữ bóp mũi Tần Mãn.

Một lúc lâu sau, người đàn ông nằm bên cạnh bị nghẹt thở, rốt cuộc cũng mở mắt ra.

Tần Mãn nắm chặt cổ tay của cậu, giọng nói mang theo chút lười biếng chỉ có khi anh mới tỉnh dậy.: “… Sao thế em?”

“Con mẹ nhà anh…”. Kỷ Nhiên mắng: “Quần áo của tôi đâu?!”

Tần Mãn thấy rất buồn cười. “Chẳng phải đang treo trên giá hay sao?”

“Bố đang hỏi anh là sao chúng nó không ở trên người bố!”

Tần Mãn nói:””Quần áo của em bị bẩn, chắc là dính vào ở xưởng sửa xe. Tôi sợ dính ra giường nên mới cởi cho em”

Kỷ Nhiên im lặng, cậu đang cảm nhận xem có bị đau chỗ nào trên người không.

Lần trước tỉnh dậy chẳng khác nào vừa bị người ta đánh đập, điều này đã để lại oán hận sâu sắc trong lòng cậu.

Tần Mãn thấy cậu âm thầm kiểm tra cơ thể mình thì không nhịn được mà bật cười. “Tôi chỉ cởi quần áo cho em thôi, không làm gì khác đâu, em đừng sợ”

“… Đây chả sợ đếch gì”. Kỷ Nhiên trở mình xuống giường, lấy quần áo sạch trong tủ, chuẩn bị đi tắm. “Nếu anh dám giở trò đồi bại lúc tôi ngủ, bố đây sẽ kiện anh trắng tay”

Tần Mãn ngồi thẳng lưng, thờ ơ nhún vai. “Tôi đã trắng tay rồi mà”

“…”

Kỷ Nhiên không muốn nói nhiều với anh, bèn quay người đi vào phòng tắm.



Ngày thứ tư ở trường đua, Kỷ Nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Quốc Chính.

Cậu đang nghỉ giải lao sau khi chạy xong một vòng, lúc nhìn thấy điện báo thì cau mày cởi mũ bảo hiểm xuống, cầm di động sang một bên rồi mới nhận cuộc gọi.

Tần Mãn quan sát cậu qua CCTV, thời gian trò chuyện rất ngắn, tầm ba phút thì cúp, Kỷ Nhiên cũng không định quay về xe.

Cậu dặn dò quản lý rồi đi tới khu nghỉ ngơi. Tần Mãn hỏi: “Hôm nay em chỉ luyện đến đây thôi hả?”

“Ờ”. Kỷ Nhiên vội vàng đi thay quần áo, lúc đi ra, cậu ném chìa khóa lên người Tần Mãn. “Anh lái nhé”

Tần Mãn bắt lấy rất chuẩn. “Đi đâu?”

“Vĩnh Thế”

Kỷ Nhiên không nói trực tiếp cho bố đẻ về chuyện mình đã kí hợp đồng với Tần Mãn mà chỉ gửi mail cho ông.

Hiển nhiên bây giờ Kỷ Quốc Chính mới nhìn thấy mail.

Chiếc xe dừng lại trong garage ngầm của trụ sở chính Vĩnh Thế. “Có cần tôi đi cùng em không?”

“Không”. Kỷ Nhiên nói: “Anh chờ tôi ở đây”

Kỷ Nhiên xuống xe, đang định dợm bước đi thì chợt ngẫm nghĩ, lấy mũ lưỡi trai từ ghế sau ra đội lên đầu, che đi màu tóc của mình.

Cậu muốn gặp Kỷ Quốc Chính thì phải thông qua quầy lễ tân. Đám nhân viên ở công ty cũng biết phần nào về thân phận của cậu, trên đường có không ít người ghé mắt nhìn qua, Kỷ Nhiên lườm lại bọn họ, lập tức làm những kẻ kia sợ chạy mất hút.

Cậu nghênh ngang đi vào phòng khách, đợi bên trong gần hai mươi phút.

Vừa chơi game đã chết, cậu bực bội hừ lạnh, gần như mất sạch kiên nhẫn, đứng bật dậy muốn kéo cửa phòng họp, chuẩn bị đi.

Ai ngờ đúng lúc gặp phải Kỷ Quốc Chính đi ra từ bên trong, sau lưng ông ta còn có vài quản lý cấp cao của công ty.

Hôm nay Kỷ Nhiên ăn mặc rất thoải mái nên cậu cảm thấy rất khó chịu khi đứng trước mặt những người này.

Kỷ Quốc Chính đang nói chuyện với nhân viên thì bị tiếng mở cửa cắt ngang, ông ta quay đầu lại thì nhìn thấy đứa con trai đáng lẽ nên ở trong phòng khách, lông mày lập tức xoắn tít lại.

“Xem ra tổng giám đốc Kỷ vẫn còn chuyện phải xử lý”. Một người đàn ông trong đó thức thời lên tiếng. “Chi bằng lát nữa chúng tôi lại tới báo cáo nhé?”

Kỷ Quốc Chính đồng ý. Sau khi đám người kia đi, ông ta mới rời tầm mắt khỏi người Kỷ Nhiên, như thể không muốn nhìn thấy đứa con trai này. “Anh vào đi”

“Những người vừa nãy đều là bậc cha chú của anh, anh gặp sao không chào?”. Trong văn phòng, Kỷ Quốc Chính ngồi xuống rồi hỏi.

Kỷ Nhiên vẫn đứng thảnh thơi, miễn cưỡng đáp: “Tôi không biết họ, có gì mà nói?”

“Sau này anh sẽ vào công ty, phải xây dựng quan hệ tốt đẹp với bọn họ”. Kỷ Quốc Chính nói xong thì vào thẳng vấn đề chính. “Hợp đồng của anh và Tần Mãn được ký từ bao giờ? Sao bộ tư pháp không nói cho tôi biết”

Kỷ Nhiên bật cười thành tiếng. “Bọn họ còn không biết thì báo cho bố kiểu gì?”

Kỷ Quốc Chính giương mắt lên. “Anh có ý gì?”

“Tần Mãn chỉ kí hợp đồng với một mình tôi, chẳng có quan hệ gì với Vĩnh Thế hết”

Kỷ Quốc Chính đầu tiên là sững sờ, sau đó mới vỗ lên bàn. “Hồ đồ! Anh có biết trong hợp đồng có rất nhiều điều lắt léo không hả? Bất cứ một điều khoản nào trong đó cũng có thể gài vô số cái bẫy cho anh rơi vào!”

“Hợp đồng đâu? Đưa đây cho tôi xem!”

“Không cầm theo. Tôi cho luật sư đọc rồi, đều ổn thỏa”. Kỷ Nhiên nhíu mày. “Hơn nữa… Cho dù thực sự có vấn đề thì cũng chẳng liên quan đến Vĩnh Thế, bố không cần lo”

Kỷ Quốc Chính chợt hiểu ra. “Anh cố tình”

Ông ta phản ứng rất nhanh, hỏi: “Anh đang dùng việc làm ăn để chọc giận anh trai anh đấy à?”

“Tôi đây không dám”. Ngoài miệng nói như vậy nhưng giọng điệu của Kỷ Nhiên cực kỳ khinh thường, cậu không muốn phí lời, dứt khoát đẩy trách nhiệm cho người khác. “Tần Mãn không muốn ký với Vĩnh Thế, tôi dùng cách mềm với cách cứng hồi lâu mới giữ được anh ta”

Kỷ Quốc Chính không ngờ Kỷ Nhiên sẽ làm ra việc này, càng không nghĩ đến việc Tần Mãn lại đồng ý với loại hợp đồng kia, nhất thời ông ta thật sự không nghĩ được biện pháp để giải quyết.

Thôi vậy, dù sao cũng coi như người vào tay ông, đành chờ sau này xử lý tiếp.

Kỷ Quốc Chính nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ông im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Tôi bảo thư ký sửa lại một phần tài liệu về công ty, lát nữa anh cầm về. Tháng sau tôi sẽ cho người thông báo thời gian làm việc với anh, mấy ngày này anh cứ ngoan ngoãn ở nhà đọc tài liệu. Tôi đang tính đưa anh về phòng ban của anh trai anh, những việc còn lại nó sẽ dạy anh”

“Còn nữa, anh phải nhuộm lại tóc”

Kỷ Nhiên cười. “Nếu bố không sợ tôi và Kỷ Duy sẽ gây chuyện rồi vào đồn thì cứ cho tôi đến chỗ anh ta”

“…”

Bàn tay đang múa bút của Kỷ Quốc Chính khựng lại, cuối cùng đành phải thỏa hiệp. “Về đợi thông báo”

Kỷ Nhiên đã quá quen với giọng điệu máy móc này, nghe xong thì quay người đi luôn.

Lúc kéo cửa văn phòng, cậu chợt nhớ ra điều gì bèn ngoảnh mặt lại mỉm cười, nói: “Bố à, tôi rất thích màu tóc này, tạm thời tôi sẽ không nhuộm lại. Hơn nữa, bình thường nhân viên phải làm việc rất mệt mỏi, thỉnh thoảng họ cũng có thể ngắm nghía tôi, chưa biết chừng còn có thể giảm bớt áp lực cho mắt ấy chứ”

Thư kí ngoài cửa không nhịn được bèn cười thành tiếng.

Kỷ Quốc Chính bất lực với cậu. “Anh…”

“Đi nhé”. Kỷ Nhiên vẫy tay với ông, không quay đầu lại. “Ngài nhớ uống nhiều nước nóng”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi