"> " />

KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TÔI CUỐI CÙNG CŨNG PHÁ SẢN

Trở lại thành phố, Trình Bằng đưa Kỷ Nhiên về trước, đi ngang qua cổng chính khu nhà bị bảo vệ ngăn lại, nói rằng có kiện hàng ở chỗ ông hai ngày, bảo Kỷ Nhiên mang về.

Kiện hàng có kích cỡ của tập tài liệu, gần đây Kỷ Nhiên không mua hàng qua mạng, nhất thời không nghĩ ra là gì.

Sau khi về nhà, cậu dùng dao nhỏ rạch một lỗ thủng, nhìn vào bên trong.

“…”

Không ngờ lại là thiệp mời kỉ niệm ngày thành lập trường trung học thành Mãn.

Cậu lấy ra xem, xác nhận bên trên thật sự viết tên mình.

Sau đó cậu ném thẳng thiệp mời vào thùng rác, chẳng hề do dự.

Tần Mãn xách hành lý vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhặt tấm thiệp lên. “Sao em lại vứt đi?”

“Tôi có đi đâu, giữ lại làm gì”. Kỷ Nhiên ngồi lên thảm, mở vali, lấy quần áo và đồ đạc của mình ra.

Tấm thiệp này đến một cách khó hiểu, lúc còn đi học, giáo viên và bạn học nhìn thấy cậu thì sợ một phép, nhất là giáo viên. Họ chỉ hi vọng cậu ngoan ngoãn thẩn thơ không gây sự là được, những cái khác chẳng dám mơ. Thời học sinh, ngoài việc bị quở trách thì cậu không có bất cứ tiếp xúc nào với giáo viên, bây giờ gửi thiệp mời cho cậu với mục đích gì?

Chẳng lẽ muốn mời cậu về đốt trường?

“Em không đi thật à?”. Tần Mãn khoanh chân ngồi cạnh cậu. “Không muốn quay về ngắm biển sau trường ư?”

“Ngắm biển cũng chẳng cần phải đến đó”

Thuở còn đi học, người bên ngoài chỉ có thể ra sau núi ngắm cảnh biển bằng cửa sau của trường, bây giờ nhà nước ban lệnh sửa đổi, phía sau có thêm một con đường cái, muốn ngắm thì có thể đến bất cứ lúc nào.

Vì muốn xây dựng khu phong cảnh, bên cạnh mấy gốc đại thụ có thêm vài trạm thu phí và cửa hàng, phá hỏng mỹ quan, đã lâu Kỷ Nhiên chưa đến đó.

“Em cũng không muốn đến xem khu dạy học ư?”. Tần Mãn nói: “Nghe nói rừng cây nhỏ trong trường trồng thêm rất nhiều hoa cỏ, cơ sở vật chất cũng đều được đổi mới”

Kỷ Nhiên quay sang, nhìn anh đầy khó hiểu. “Anh muốn về à?”

Tần Mãn không đáp, thật ra anh cũng không muốn đi, nhưng trường gọi riêng cho bố mẹ anh, mời họ đến làm “phụ huynh danh dự”.

Bố mẹ anh đang ở nước ngoài, đương nhiên không thể trở về, vậy nên bà Tần gọi cho Tần Mãn, dặn anh nhất định phải xuất hiện.

Thấy anh im lặng, Kỷ Nhiên nói: “Nếu thật sự muốn về thì xin nghỉ là xong, có phải tôi không cho anh đi đâu”

Tần Mãn đáp: “Nói sau vậy”

Kỷ Nhiên vốn dĩ không định đi, ai ngờ tối hôm đó, cậu nhận được cuộc gọi của Kỷ Quốc Chính.

Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của cậu với Kỷ Quốc Chính sau khi từ chối dự án Vượng Hưng.

“Thứ tư tuần sau anh đến trường học một chuyến”

Kỷ Nhiên ghét nhất giọng điệu ra lệnh này của ông ta, chẳng thèm hỏi lại mà đáp thẳng: “Không đi”

Dường như Kỷ Quốc Chính không nghe thấy, tiếp tục nói: “Visa xuất ngoại của anh cần trường học chứng minh, hiệu trưởng trường trung học thành Mãn là em gái họ chủ nhiệm lớp đại học của anh, tôi đã bàn bạc xong xuôi với bên kia rồi, chúng ta quyên tặng vài bộ bàn ghế, máy tính, họ sẽ giúp anh làm ổn thỏa việc này”

Kỷ Nhiên cầm di động, vươn tay đổi kênh TV.

“Nhất định phải đi, rõ chưa”. Kỷ Quốc Chính nói: “Tôi không so đo chuyện dự án với anh, anh tự lo cho tương lai của mình đi, đừng u mê nữa, nghiêm chỉnh được không? Sống hơn hai mươi năm, ngay cả một năng lực chuyên môn cũng không có, rời xa tôi thì anh sống được chắc? Không phải tôi không cho anh ăn bám cái nhà này, nhưng chí ít anh cũng phải ra dáng con người chứ”

Chuyện dự án Vượng Hưng đã bào mòn tất cả mong đợi của Kỷ Quốc Chính với con trai út.

Cũng may từ lúc bắt đầu ông ta không hi vọng quá nhiều vào Kỷ Nhiên, mảnh đất ở Vượng Hưng chỉ là lựa chọn ưu tiên, nếu không giành được thì ông ta vẫn có phương án khác.

Kỷ Nhiên nghe xong, cười lạnh một tiếng.

Tần Mãn rời mắt khỏi tập tài liệu, anh trông thấy tư thế của cậu vẫn lười biếng như cũ, chỉ có đầu ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mạnh, điều khiển TV sắp bị bóp hỏng.

Tần Mãn tưởng cậu sắp nổi nóng, chẳng ngờ chưa đầy vài giây sau, Kỷ Nhiên đã ném điều khiển sang bên cạnh.

“Phải rồi, bố chính là ngọn nguồn của vạn vật, là thánh phụ nhân từ, rời xa bố, ai có thể sống nổi?”. Kỷ Nhiên lạnh lùng nói: “Chẳng phải chỉ là kỉ niệm thành lập trường thôi hay sao? Bố đã có lời, đương nhiên tôi sẽ đến”

Dù Kỷ Quốc Chính không hiểu cách nói chuyện của thanh niên thời nay, nhưng ông ta hiểu Kỷ Nhiên đang mỉa mai mình.

Trước mặt vẫn còn nhân viên cốt cán, Kỷ Quốc Chính sĩ diện, không thể để người khác biết con trai đang chống đối mình, ông không nghiên cứu kĩ lưỡng lời nói của cậu, chỉ trầm giọng đáp: “Anh nhận được thiệp mời chưa? Hôm đó ăn mặc hẳn hoi, lễ phép vào, phải chào hỏi giáo viên và phụ huynh, còn cái đầu của anh nữa… Nhuộm lại ngay cho tôi”

Kỷ Nhiên cúp điện thoại, không thèm nghe hết.

Cậu đứng dậy, khinh bỉ nhặt tấm thiệp kia lên từ thùng rác.

Tần Mãn nghe loáng thoáng vài câu liền có thể đoán được gần hết nội dung cuộc trò chuyện ban nãy, anh lên tiếng: “Chỉ là ngày thành lập trường thôi mà, nếu em thật sự không muốn đi thì chúng ta dạo qua một lát rồi về”

“Thế sao được”. Kỷ Nhiên cười khẩy, nói: “Dù sao cũng là trường cũ, nhất định phải đến thăm tử tế”

Kỷ Nhiên không ngờ tuần này vừa đi làm lại nhận được đơn từ chức.

Là của Hứa Lân.

“Trong nhà tạm thời có chút việc, không chu toàn được hai bên, có thể tôi phải quay về quê công tác”. Hứa Lân nói rất thành khẩn.

Kỷ Nhiên hỏi: “Vậy những dự án trong tay anh thì sao?”

Hứa Lân đáp: “Tôi đã chỉnh sửa xong xuôi, hai ngày nữa sẽ giao cho đồng nghiệp, cậu yên tâm”

“Từ chức thật à?”. Kỷ Nhiên cầm lấy tờ đơn, xác nhận xong rồi hỏi lại: “Không cân nhắc thêm?”

Nếu là lúc mới vào công ty, chắc chắn Kỷ Nhiên sẽ thả y đi chẳng hề ngần ngại. Trước kia cậu cho rằng Hứa Lân được Kỷ Duy phái tới giám sát mình, sau này mới phát hiện, vài dự án vớ vẩn cậu có thể lấy về tay, căn bản không cần người khác theo dõi.

Những cái khác không nói, năng lực công tác của Hứa Lân quả thật rất xuất chúng, mỗi dự án qua tay y đều tiến hành trơn tru, trước giờ chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề nào.

“Không cân nhắc nữa”

Ép buộc người ta ở lại không phải cách hay, Kỷ Nhiên đang chuẩn bị bảo y đến phòng nhân sự báo cáo thì Tần Mãn đột nhiên lên tiếng.

“Vẫn nên suy nghĩ kĩ càng, dành ba ngày để bình tĩnh, nếu ba ngày sau anh vẫn muốn từ chức thì lại nộp đơn”

Hứa Lân lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu, cầm đơn từ chức về.

Sau khi y đi, Kỷ Nhiên mới bừng tỉnh. “Anh là cấp trên hay tôi là cấp trên? Người ta từ chức với tôi, anh xen vào làm gì?”

Tần Mãn nói: “Anh cũng đang cân nhắc giúp em đấy”

“Anh nói xem cân nhắc cái gì?”

Tần Mãn đi đến phía cửa sổ, mở cửa sổ ra, chỉ tay lên trên.

Đám nhân viên bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn hoang mang liếc qua, Kỷ Nhiên có thể đối mặt với bọn họ qua khung cửa sổ trong suốt.

“Bộ phận hiện tại ngoài em và anh thì còn năm người khác”. Tần Mãn chỉ về phía cuối. “Khúc Nhiễm tạm ổn, dù hiệu suất công tác không cao nhưng rất cần cù”

Đầu ngón tay của anh di chuyển sang bên trái, gõ lên từng người một. “Năng lực nghiệp vụ của người này rất yếu, ngay cả báo cáo tuần cũng nộp cuối cùng, nội dung sơ sài đối phó qua loa, tiến độ nghiệp vụ được giao gần như bằng không. Vô dụng”

“Tên này rất cáo già, nhưng thật ra năng lực cực kỳ tầm thường. Ở bộ phận trước, anh ta thường dùng thủ đoạn xấu để tranh giành dự án với người khác, còn dùng lời nói quấy rối đồng nghiệp nữ, nhưng không chạm đến ranh giới nên mới bị bộ phận kia đá đến chỗ chúng ta. Qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể tìm cớ sa thải”

“Còn cậu này hoàn toàn là tay mơ, nghiệp vụ nào cũng phải cầm tay chỉ việc, tác dụng lớn nhất có lẽ là giúp in tài liệu… Hoặc là pha cà phê?”

Những người bị anh chỉ tay mặt mày ngơ ngác, còn có kẻ hoang mang cười với Tần Mãn.

Kỷ Nhiên: “…”

“Vậy nên không thể để Hứa Lân đi, trừ phi em muốn ngày nào cũng phải tăng ca đến tối”. Tần Mãn gật đầu với bên ngoài rồi kéo roẹt cửa lá lại, như thể ban nãy anh không hề nói xấu đồng nghiệp trước mặt cấp trên.

“Anh ba hoa nhiều như vậy, sao không nói về bản thân mình?”. Kỷ Nhiên chống cằm, cười khẩy.

“Mười tám tuổi bắt đầu thực tập, đến nay có hơn chục dự án qua tay, lợi nhuận cao hơn mười chữ số, kinh nghiệm hành nghề phong phú”

Kỷ Nhiên: “?”

“Sau khi vào công ty, tiếp nhận hai dự án kết thúc, dự án cuối cùng đã ký xong hợp đồng vào tuần trước, chia thành hai điểm, dù không nhiều nhưng có còn hơn không. Nếu không phải gần đây hơi bận, thậm chí anh còn có thể xử lý toàn bộ dự án”. Tần Mãn ngồi lên chiếc ghế ngay trước mặt cậu, hỏi: “Còn cần anh báo cáo thêm gì nữa không?”

Đúng là đắc ý.

Kỷ Nhiên buột miệng hỏi: “Hơi bận? Anh bận nỗi gì?”

Tần Mãn nhướn mày, cười. “Theo đuổi ông chủ của anh”

“…”

Kỷ Nhiên đang dịnh đáp trả thì di động trước mặt bỗng sáng lên.

Tần Mãn cũng nhìn theo.

[Trình Bằng: Đã xuất hóa đơn, ông xem đi. Nếu ổn thì tuần này tôi thanh toán cho ông]

Kỷ Nhiên cầm di động lên, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại một câu: “Ở yên đó, mau chóng làm việc”



Đến ngày kỉ niệm, cổng trường hân hoan vui mừng như Tết.

Hôm nay không phải cuối tuần, trường cho nghỉ một hôm nhưng vẫn có nhiều học sinh chọn ở lại trường, khắp nơi tràn ngập bóng dáng nam nữ mặc đồng phục.

Vài người đàn ông khoác đồ âu, đi giày da đứng trước cổng, đây chính là Kỷ Duy và bạn học cấp ba của hắn, cử chỉ ung dung tao nhã, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự làm không ít người qua đường bất giác nhìn theo.

Bọn họ khách sáo chào hỏi nhau.

“Sau buổi họp lớp lần trước, đã lâu không gặp”

“Haizzz, lần trước tôi tạm thời bay ra nước ngoài, không đến được, tiếc quá… Sau khi buổi lễ hôm nay kết thúc, chúng ta nhất định phải uống cùng nhau một ly”

“Phải rồi, người kia… Có đến không? Tôi nghe nói cậu ta còn diễn thuyết nữa cơ mà?”

“Ai biết, gia đình xảy ra biến cố lớn như vậy, có lẽ không còn tâm trạng tham gia hoạt động nhỏ thế này đâu”

Kỷ Duy im lặng nghe câu được câu chăng, mãi đến khi có người chạm vào vai hắn.

“Ồ, kia chẳng phải Kỷ Nhiên đấy à? Sao nó lại đến đây nhỉ?”

Kỷ Duy nhìn theo tầm mắt đối phương, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc đang đỗ bên đường, ánh mặt trời chiếu xuống làm thân xe tỏa sáng lấp lánh, trông vừa ngầu vừa khoa trương.

Kỷ Nhiên đứng cạnh xe, mặc áo phông trắng và quần đùi, trông vô cùng thoải mái, giống như cậu trai đồng trang lứa với đám học sinh thỉnh thoảng lướt qua bên cạnh.

Kỷ Duy thu hồi tầm mắt. “Chắc nó cũng nhận được thiệp mời”

Người kia cười phì. “Không thể nào, sao trường có thể mời nó? Rước nó về làm gương xấu cho đàn em à?”

Kỷ Duy không có ý kiến, nói: “Cũng gần đến giờ rồi, đi vào nhé?”

Đối phương chưa kịp đáp thì cửa ghế lái phụ đột nhiên bị mở ra.

“Ấy… Chờ đã”. Sau khi thấy rõ đối phương, gã ta sững sờ, hỏi: “Kia là Tần Mãn à?”

Người đàn ông bước xuống từ ghế lái phụ, anh mặc áo phông trắng và quần dài, trông cũng chẳng nghiêm túc hơn Kỷ Nhiên là bao.

Dù trang phục đơn giản nhưng bọn họ vẫn thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.

“Cậu ta ăn mặc kiểu gì thế?”. Bạn học trố mắt nhìn. “Chẳng phải hôm nay cậu ta phải diễn thuyết hay sao? Mặc đồ vỉa hè lên à? Hơn nữa… Sao cậu ta lại đến cùng Kỷ Nhiên?”

“Cậu không biết rồi, hôm họp lớp chúng tôi gặp cậu ta, lúc đó cậu ta cũng ở bên Kỷ Nhiên”. Gã trọc đứng cạnh nhớ đến một chuyện, cười lạnh. “Người tụ theo bầy, vật họp theo loài”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi