"> " />

KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG CỦA TÔI CUỐI CÙNG CŨNG PHÁ SẢN

Đời này việc Kỷ Nhiên không có sở trường nhất chính là ứng phó phụ huynh.

Cậu mở miệng từ chối chẳng hề do dự.

“Em chỉ đón họ cùng anh, có phải bảo em công khai với anh đâu”. Tần Mãn không từ bỏ, nửa đêm vẫn quấn lấy Kỷ Nhiên, mặc kệ cậu ngủ hay chưa, chống người thì thầm bên tai cậu: “Anh không nói với họ quan hệ của chúng mình  đâu”

“Em khóa dưới, đừng giả vờ ngủ”

“Họ biết anh ở nhờ nhà em, muốn cảm ơn trực tiếp. Ngày mai em không đi, có lẽ họ sẽ tìm đến nhà đấy”

Đúng là Kỷ Nhiên không ngủ… Thậm chí chẳng hề buồn ngủ chút nào.

Cậu trợn to mắt. “Thế sao anh còn nói với họ là anh ở nhà tôi?!”

“Đâu thể để em làm Lôi Phong (1) không tên”. Tần Mãn mỉm cười.

(1) Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Cậu thích làm Lôi Phong, cậu muốn làm việc tốt không để lại tên! Kỷ Nhiên thầm mắng trong lòng.

Náo loạn đến đêm khuya, Kỷ Nhiên bị phiền đến mức không ngừng trở mình, bất đắc dĩ phải gật đầu.

Cậu ngẫm nghĩ, không thể để bố mẹ Tần Mãn đến đây, hiện giờ nhà cậu chỉ sử dụng một phòng ngủ, quần áo, đồ dùng và đồ rửa mặt của họ đều đặt chung, ai sáng suốt cũng nhìn ra chỗ khác thường.

Hôm sau, Kỷ Nhiên ra khỏi nhà từ sáng sớm, nói qua loa rằng phía tay đua có vấn đề, cần phải gặp mặt trò chuyện.

Sau khi cậu ra ngoài, Tần Mãn sai Lưu Thần gọi các nhân viên cũ được giữ lại sau khi công ty phá sản đến một phòng riêng của quán ăn ngoài trời nào đó, bàn bạc một chút về dự án hợp tác liên lạc với họ trong khoảng thời gian này.

Nhân viên cũ đến rất đúng giờ, vài người ngồi trong phòng riêng, trông thấy phục vụ mặc đồ đỏ và xanh lá, nhất thời câm nín.

Trước kia họ cũng hay ra ngoài ăn cơm, bàn công chuyện với sếp, mỗi lần đều đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp, đồ ăn đã ít còn đắt, trên tay vẫn còn công việc cần thảo luận, chờ đến khi nói xong cũng hết sạch tâm trạng muốn gọi thêm đồ, vậy nên lần nào cũng ngồi trong phòng riêng ba tiếng đồng hồ mà bụng vẫn đói meo.

Mấy người bọn họ trước kia đều làm việc dưới sự chỉ đạo của Tần Mãn, dù sếp còn trẻ nhưng tham gia dự án từ lâu, lúc Tần Mãn bắt đầu làm, bọn họ đã đi cùng. Quan hệ của họ vô cùng thân mật, đương nhiên, ai nấy đều mang lòng kính sợ với Tần Mãn, bây giờ Tần Mãn không có ở đây, chủ đề trò chuyện cũng khá thoải mái.

Một người trêu: “Hôm nay có thể ăn no rồi, trông thấy thực phẩm sống bày bên ngoài không? Con cua kia còn to hơn nắm đấm của tôi ấy chứ”

“Lưu Thần, ông đặt chỗ này đấy à? Sếp biết ông đặt bàn ở đây không? Cẩn thận bị ăn mắng nhé”

“Sếp đưa thẳng số điện thoại cho tôi mà”. Lưu Thần im lặng. “Còn nhắc tôi… Cuối tuần ở đây rất tấp nập, bảo tôi gọi điện thoại đặt trước một ngày”

Ban đầu Lưu Thần còn tưởng là nhà hàng tây nổi tiếng, ai ngờ đối phương vừa nhận điện liền cất giọng đậm đặc vị thôn quê: “Đây là hải sản tươi Tây Vọng Kiều, có chuyện ri?”

Lúc đó hắn còn cúp máy, soát lại số máy vài lần.

Mấy người không lên tiếng, Lưu Thần nhàn miệng, thuận tay cầm món khai vị trước mặt lên ăn hai miếng, đoạn kinh ngạc: “… Món ướp này ngon ghê”

Tần Mãn đến rất nhanh.

Đám nhân viên đã quên mất dáng vẻ sếp mặc đồ thường trước kia như thế nào.

Mãi tới khi một người đàn ông tuấn tú mặc hoodie trắng, đi giày thể thao đen bước vào, bọn họ mới hốt hoảng nhớ ra năm nay Tần Mãn mới 26 tuổi, nhỏ hơn tất cả mọi người có mặt ở đây.

“Gọi đồ chưa?”. Tần Mãn ngồi xuống, quét mắt một vòng, giọng điệu hờ hững.

“Gọi rồi, nhận điện của sếp là gọi luôn, nhưng chưa bảo người ta mang lên”. Lưu Thần nói.

“Lần sau họp nếu tôi đến muộn, mọi người có thể động đũa trước, không cần chờ tôi”. Tần Mãn gật đầu. “Bảo họ mang đồ ăn lên”

Các công nhân nghỉ ngơi có lương hơn nửa năm.

Bọn họ còn tưởng cuộc họp lần này sẽ khẩn trương, gấp gáp hơn hồi trước, dù sao bây giờ họ cũng được coi như đang ở trong trạng thái “làm lại từ đầu”.

Ai ngờ Tần Mãn chỉ nói vài câu đơn giản về tiến độ đăng kí của công ty, tiện thể nhắc đến dự án sắp thi hành.

“Đầu tháng sau mọi người có thể đi làm, nhưng công tác ban đầu không nặng như ngày trước”. Tần Mãn gỡ cua. “Lưu Thần in tài liệu rồi phát xuống, mọi người về nhà đọc kĩ, vừa lúc tiện thể tìm trạng thái trước kia về”

Mọi người ồn ào đồng ý, ánh mắt đều rơi xuống con cua trong tay Tần Mãn.

Sếp không hổ là sếp, gỡ cua mà cũng tao nhã như đang dùng dĩa.

“Ấy”. Một nhân viên phát hiện ra điều gì đó, buột miệng hỏi: “Sếp, chiếc nhẫn này… Sếp kết hôn rồi à?”

Bàn cơm tức khắc yên tĩnh.

Ai nấy đều có mắt, dù kiểu dáng của nhẫn giản dị nhưng cảm giác tồn tại không thấp, có người nhận ra từ lâu nhưng không dám hỏi, sếp của họ kị nhất nói chuyện riêng trong lúc làm việc.

Người phụ nữ bên cạnh anh ta ho một tiếng, muốn giải vây: “Kết hôn gì chứ, cậu nhìn vị trí đeo xem, được rồi, ăn cua của cậu đi”

Sắc mặt Tần Mãn vẫn như thường. “Chưa kết hôn”

“Ồ”. Người nọ phản ứng lại, ngượng ngùng. “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi…”

“Ừ”. Tần Mãn đáp: “Đang tìm hiểu, chưa nhanh như vậy”

“…”

Không ngờ anh sẽ trả lời, mọi người đều sững sờ.

Bọn họ nhìn nhau, không biết nên tiếp lời thế nào.

Chỉ có một ông anh vô tư cười ha hả: “Nhẫn cũng đeo rồi, xem ra trong vòng hai năm chúng ta sẽ có thêm một bà chủ nhỉ?”

Tần Mãn khựng lại, mỉm cười. “Em ấy… Có lẽ không thích được mọi người gọi là bà chủ đâu”

Những người khác thấy tâm trạng của Tần Mãn vui vẻ, không kìm được mà hỏi: “Vậy chúng tôi nên gọi cô ấy là gì?”

Có lẽ… Sẽ thích nghe mọi người gọi bố?

Nghĩ đến đây, Tần Mãn càng cười tươi, không lên tiếng.

Ăn xong cua, anh lau sạch tay, lấy di động ra gửi tin nhắn cho em khóa dưới.

Q: Bàn chuyện xong chưa, mình ăn tối cùng nhau nhé?

Bố Kỷ: Vẫn chưa…  Tôi cố hết sức rồi, không biết lúc nào mới bàn xong.

Q: Phiền phức lắm à?

Bố Kỷ: Không phiền.

Bố Kỷ: Lâu quá, dài dòng quá, ngồi đau cả mông.

Tần Mãn nhướn mày, trả lời: Em khẳng định là ngồi đau mông à?

Bố Kỷ: [Đánh rớt đầu anh jpg]

Tần Mãn nhìn thấy meme này, không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Đám nhân viên lập tức nhìn anh chằm chằm như nhìn động vật quý hiếm.

Cơm no rượu say, mọi người lần lượt ra về, Tần Mãn uống hai ly rượu trong bữa cơm, sau khi tan tiệc, Lưu Thần vô cùng tự nhiên làm tài xế.

Đi qua một cửa hàng tiện lợi nào đó, người ngồi ghế sau đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe”

Lưu Thần vội vàng đỗ lại bên đường, Tần Mãn xuống xe, xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, chỉ cách đường đi một tấm kính trong suốt, Lưu Thần có thể thấy rõ mồn một động tĩnh bên trong.

Sau khi sếp của hắn đi vào, không vào bên trong mà đứng chọn lựa trên khay đặt đồ, sau đó cầm vài hộp đưa cho thu ngân.

Lưu Thần: “…”

Đều là người trưởng thành, ai cũng biết tủ bên cạnh quầy thanh toán ở siêu thị đặt cái gì, hắn nhìn thấp thoáng cũng thấy sếp lấy ít nhất ba hộp.

Lưu Thần ngoài ba mươi, gặp nhiều ông chủ lớn nhỏ, Tần Mãn là người ít ham muốn nhất hắn từng thấy.

Bây giờ khó khăn lắm mới ăn mặn, phóng túng một chút cũng là lẽ thường.

Có thể hiểu được, có thể hiểu được.

Nhưng không biết rốt cuộc người yêu của sếp là ai, khoảng thời gian này dù hắn không đi làm nhưng cũng giúp đỡ xử lí nhiều việc… Cũng đâu bắt gặp sếp gần gũi với cô gái nào?

Tần Mãn về nhà, bên trong không có người, Kỷ Nhiên vẫn chưa về.

Anh đặt món đồ vừa mua vào đầu giường, phòng tắm, và trong ngăn kéo dưới TV phòng khách.

Sau đó anh ngồi ở phòng khách, tiện tay mở một bộ phim.

Bốn giờ chiều, em khóa dưới vẫn chưa về, Tần Mãn lấy di động gửi tin nhắn cho cậu.

Q: Anh đến tìm em nhé?

Bố Kỷ: Không cần, tôi chuẩn bị về rồi.

Q: [Nhớ em muốn em nhớ anh jpg]

Bố Kỷ: … Bớt chat chit với Nhạc Văn Văn đi, đừng lưu mấy cái meme ngu ngốc này.

Bố Kỷ: [ảnh]

Trên ảnh chụp màn hình là thẻ tư liệu Wechat của Tần Mãn, Kỷ Nhiên đặt ghi chú cho anh là “Cái đuôi ngàn năm có một”

Tần Mãn mỉm cười, mở tư liệu của Kỷ Nhiên, đổi ghi chú, chụp màn hình rồi gửi đi.

Sau khi gửi tin nhắn này, rất lâu không nhận được hồi âm.

Anh chờ một lúc, lại gửi thêm hai meme, vẫn đá chìm đáy biển như cũ.

Tần Mãn rũ mắt, nhìn ghi chú “Em khóa dưới thân yêu”, thầm nghĩ có lẽ em ấy không thích.

Chín giờ tối, sau khi xem giờ lần thứ ba, cuối cùng Tần Mãn không nhịn được nữa, anh bật dậy khỏi sofa, gọi điện thoại cho Kỷ Nhiên.

Ai ngờ vừa reo hai tiếng đã bị người ta cắt đứt.

Lúc anh cau mày, cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì ánh đèn xe chói mắt xuyên qua cổng sắt, chiếu thẳng xuống cửa sổ.

Camera nhận ra biển số xe của chủ nhân, cổng sắt từ từ mở ra.

Tần Mãn đặt di động xuống, khẽ thở phào.

Qua hồi lâu, nghe thấy tiếng động ở cửa sau garage, Tần Mãn ngoảnh đầu, nhếch môi cười. “Dù em không thích ghi chú kia thì cũng không đến mức làm lơ anh thế chứ…”

Nhìn rõ người trước mặt, lời nói phía sau bị anh nuốt xuống hoàn toàn.

Sắc mặt của Kỷ Nhiên hơi mệt mỏi, đối diện với ánh mắt của Tần Mãn, cậu mất tự nhiên, đứng im tại chỗ.

Sau một lúc im lặng, Kỷ Nhiên không kìm được mà nói: “… Nhìn cái gì?”

Cậu vẫn mặc đồ như lúc ra ngoài nhưng kiểu tóc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kỷ Nhiên cắt tóc, không quá ngắn, hai bên mai sửa gọn gàng, trông vô cùng đẹp trai sáng sủa.

Điều quan trọng nhất là… Màu tóc cậu nhuộm mấy tháng đã biến mất, thay vào đó là màu đen vừa phải, không quá đậm; hình như được cố ý chỉnh sửa, không khác quá nhiều với màu tóc tự nhiên.

Không phải Tần Mãn chưa từng nhìn thấy Kỷ Nhiên tóc đen, ngược lại, đây chính là dáng vẻ anh nhìn thấy nhiều nhất. Trước kia mỗi ngày đi học, anh đều có thể bắt gặp Kỷ Nhiên mặc đồng phục ngồi chồm hỗm ở nhà vệ sinh nam, miệng phì phèo điếu thuốc.

Lớp của họ không cùng tầng, Tần Mãn nhìn thấy được là vì giờ giải lao ngày nào anh cũng thích đứng ở hành lang đầu cầu thang, giả vờ cầm một quyển sách giáo khoa, xuyên qua góc độ kia, vừa đúng có thể trông thấy nhà vệ sinh nam tầng dưới.

Thỉnh thoảng Kỷ Nhiên lơ đãng ngước mắt, bọn họ có thể đối mặt với nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Cuối cùng, không phải Kỷ Nhiên nhìn anh khinh bỉ thì chính anh tự lừa mình dối người, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Mùi nhà vệ sinh khó ngửi, nhưng anh vẫn làm chẳng biết mệt.

Tần Mãn đưa tay sờ tóc cậu, biết rõ còn cố tình hỏi: “Sao em lại nhuộm về?”

Anh ngừng một lát, hỏi tiếp: “Sợ họ không thích màu tóc cũ của em à?”

“Không phải”. Kỷ Nhiên nhanh chóng phủ nhận. “… Nhuộm chán rồi, dễ bị nhận ra, còn phải thường xuyên đi nhuộm bù, phiền phức”

Tần Mãn nhướn mày cười. “Anh đâu nói rõ, sao em biết anh đang nói ai?”

“…”

Tần Mãn gảy một nhúm tóc của cậu, đặt trong đầu ngón tay, nhẹ nhàng ma sát.

Xúc cảm mềm mại giống hệt chủ nhân.

“Thật ra màu xanh lá cũng đẹp lắm, dễ nhận biết, khó đi lạc”. Anh dùng một tay nâng nhúm tóc của lên, cúi xuống hôn một cái. “Nhưng màu đen vẫn đẹp hơn”

Con mẹ nó ai đi lạc.

Mặt Kỷ Nhiên nóng bừng, lời phản bác dâng đến khóe môi rồi bị nuốt xuống. Cậu cảm nhận lực độ dịu dàng của Tần Mãn, bỗng thấy thời gian xếp hàng ở salon tóc cũng không uổng phí.

Ngày hôm sau, Kỷ Nhiên dậy sớm hơn Tần Mãn.

Tần Mãn nghe thấy vài tiếng lạch cạch, âm thầm nheo mắt thì thấy Kỷ Nhiên đang đứng trước tủ quần áo, cầm hai bộ quần áo trên tay, ướm thử lên người mình.

Anh say sưa ngắm, không để cậu phát hiện, lúc đồng hồ báo thức vang lên còn giả vờ không nghe thấy.

Hơn mười phút sau, Kỷ Nhiên chọn xong đồ, cất lên nóc tủ rồi đột ngột quay người, đi về phía anh.

Tần Mãn vô thức nhắm mắt.

“Này”. Cánh tay bị người ta chạm nhẹ. “Dậy thôi”

Gọi vài tiếng, Tần Mãn mới chậm rãi mở mắt, bày ra dáng vẻ mệt mỏi rã rời. “Hửm?”

Kỷ Nhiên cụp mắt, lúc lâu sau mới thốt lên: “Anh.. Có chạy bộ sáng không?”

Tần Mãn chớp mắt. “Chẳng phải hôm nay đến sân bay đón bố mẹ anh hay sao?”

“Ồ?”. Em khóa dưới vờ nhớ lại, nét mặt lười biếng tùy ý, giọng điệu ghét bỏ. “Thế à? Tôi quên mất. Hứ, thôi vậy… Ngày mai lại chạy”

“…”

Kỷ Nhiên: “… Sao lại nhìn tôi như thế?”

“… Không có gì”. Tần Mãn kéo chăn lên, muốn che giấu nụ cười của mình.

Cuối cùng anh vẫn không nhịn nổi, cười đến rung chăn.

Con mẹ nó quá đáng yêu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi