KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Thiệu Hiển vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ trải qua thất bại.

Hắn đồng tình với Trần Bách Châu, hắn biết Trần Dục rất quá đáng, nhưng hắn vẫn chưa chân chính cảm nhận mùi vị của tuyệt vọng là như thế nào.

Chính là, hắn suy nghĩ cẩn thận.

Trần Bách Châu trước nay chưa bao giờ làm gì sai, có sai thì cũng không phải là thủ phạm, mặc dù Trần Bách Châu tìm người đánh gãy chân Trần Dục chân, nhưng cũng là do Trần Dục tự chuốc lấy.

Cho nên khi nghe đứa nhỏ thấp thỏm bất an trả lời "Phải", hắn lại trở nên thoải mái vô cùng.

Trần Bách Châu run giọng trả lời xong, trong lòng cuồn cuộn chua xót.

Hắn ti tiện như vậy, hắn thuê người đánh Trần Dục, Thiệu Hiển có chán ghét hắn hay không?

"Thực xin lỗi, mình không nên đánh người......" Đứa nhỏ vừa khóc nức nở vừa xin lỗi.

Thiệu Hiển thở dài, lấy khăn giấy lau nước mắt cho hắn, ôn hòa nói: "Cậu sai, sai vì đã dùng loại thủ đoạn này."

Trần Bách Châu lập tức sửng sốt, trong ánh mắt tràn đầy mê man, một giọt nước mắt cứ dính lại trên lông mi, mãi chưa rơi xuống.

Dưỡng hơn một tháng, đứa nhỏ xanh xao vàng vọt lúc trước bây giờ sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, màu da trắng nõn, hơn nữa tướng mạo đẹp, thật sự làm người khác không nói nặng lời được.

"Cậu cảm thấy cái thủ đoạn nhỏ bé này của cậu sẽ không có ai tra ra sao?"

Thiệu Hiển nói lời thấm thía, "Cảnh giới cao nhất của gây phiền toái cho người khác chính là người khác căn bản không biết là do cậu động tay. Nếu mình có thể đoán ra được cậu làm, vậy Trần Dục sẽ đoán không ra sao? Trần Xương Kiến cho người điều tra không ra sao? Chờ bọn họ biết được, cậu sẽ làm gì đây? Cậu bây giờ có thể làm cho bọn họ câm miệng lại sao?"

Đương nhiên, một đứa nhỏ mười tuổi mà có thể làm ra chuyện đến trình độ này đã không tồi rồi.

Trần Bách Châu cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe vừa bày ra ánh mắt sùng bái.

Thiệu Hiển trong lòng có chút áy náy, cảm giác mình như một ông chú chuyên lừa gạt con nít vậy.

"Hơn nữa, nhà chúng mình trước nay làm việc đều chú ý quang minh lỗi lạc, nhưng không phải là không thể sử dụng thủ đoạn. Có một vài người rất ghê tởm, loại người như vậy mới cần cách giải quyết đặc biệt. Mặc kệ thế nào, muốn lách luật thì phải đảm bảo mình không phạm luật trước đã."

Biết đứa nhỏ đã rõ ràng, Thiệu Hiển trong lòng yên tâm không ít.

"Cậu bây giờ còn nhỏ, không đủ khả năng để đối đầu với học, tục ngữ nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cậu thấy sao?" Thiệu Hiển hướng dẫn từng bước, ý đồ thay đổi tư duy đứa nhỏ.

Trần Bách Châu càng nghe đôi mắt càng sáng, hắn bỗng nhiên cong mắt cười rộ lên, như là trúng lớn, vui vẻ vô cùng.

"Mình biết rồi." Mình biết cậu quan tâm mình, lo Trần gia sẽ điều tra ra mình, lo mình sẽ bị trả thù.

Hắn phải may mắn lắm mới có thể gặp được một người tốt như vậy.

Đứa nhỏ này ngoan ngoãn đến đau lòng, Thiệu Hiển không khỏi đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, cười nói: "Rốt cuộc cũng có chút thịt rồi."

Trần Bách Châu tùy ý để hắn nhéo, con ngươi cong cong, hiển nhiên là bởi vì Thiệu Hiển thân cận mà cảm thấy cao hứng.

"Kỳ thật mình muốn để cậu tiếp tục sống ở Trần gia," Thiệu Hiển buông ra tay nói, "Chẳng qua tất cả mọi người đều ở chung một chỗ, cậu mang họ Trần, lại không ở Trần gia, khó tránh có người lời ra tiếng vào."

Không thể nói Thiệu Hiển ích kỷ, hắn là Thiệu gia nhị thiếu, mặc kệ làm chuyện gì cũng phải vì Thiệu gia suy nghĩ, hắn không thể để cho người khác ngầm mắng Thiệu gia chiếm đoạt con của Trần gia, cũng không thể để cho người khác mắng Trần Bách Châu là sói mắt trắng các thứ.

Nói vậy lúc trước Trần Bách Châu về Trần gia, cũng là vì thế.

Nhưng là, Thiệu Hiển tư tâm cũng không muốn Trần Bách Châu lại bước vào cái ổ sói kia. Hắn mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ, nếu Trần Bách Châu không phải đối mặt với người Trần gia nữa, tâm lý hắn có phải càng dễ chữa trị hay không?

Trần Bách Châu nghe vậy, trong lòng phảng phất như bị thứ gì rót đầy, phình phình trướng trướng, tất cả thấp thỏm bất an, tự trách tự ghét từ mấy ngày hôm trước đã biến mất sạch sẽ.

Hắn cảm nhận được rõ ràng, cái người ở trước mặt này là thật lòng quan tâm hắn.

Có những lời như vậy đủ rồi.

Hắn hiện tại không sợ Trần Dục, hắn chỉ sợ Thiệu Hiển không cần mình nữa thôi.

"Bách Châu, cậu có muốn rời khỏi Trần gia không?" Thiệu Hiển nghiêm túc hỏi.

Trần Bách Châu hơi hé miệng, lại cảm thấy giọng nói một mảnh chua xót, cái gì cũng không nói ra được.

Hắn đương nhiên muốn!

Đứa nhỏ chăm chú nhìn đôi mắt Thiệu Hiển, mãi một lúc sau mới tìm thấy giọng nói của mình, khàn khàn nói: "Muốn."

Thiệu Hiển tự đáy lòng mặt giãn ra.

Mấy ngày nay, hắn ngoại trừ ưu sầu vấn đề của Trần Bách Châu, còn tự hỏi làm thế nào để Trần gia tự nguyện từ bỏ hắn.

Ở trước mặt thương nhân, đặc biệt là kiểu thương nhân như Trần Xương Kiến, lợi ích vĩnh viễn xếp đầu.

Tuy nói Thiệu gia không thường dùng một ít thủ đoạn đặc biệt, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không dùng. Đối phó với người mặt dày như Trần Xương Kiến cần mạnh tay hơn.

Hắn vừa rồi không cho Trần Bách Châu sử dụng thủ đoạn, đó là bởi vì Trần Bách Châu bây giờ còn nhỏ, tam quan còn chưa chưa phát triển hoàn toàn, ở Trần gia gặp nhiều ngược đãi như vậy, nếu không có ngoại lực can thiệp, có khi tâm lý đứa nhỏ sẽ gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

Nếu hiện tại liền sử dụng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề, chờ đến khi nếm được chút ngon ngọt, loại cảm giác thành tựu này sẽ càng lúc càng lớn, đối với Trần Bách Châu khi trưởng thành cũng không có chỗ tốt.

Cho nên Thiệu Hiển mới không cho hắn làm những việc đó.

Nhưng mà, muốn đem Trần Bách Châu từ Trần gia cứu ra, còn cần một chút chút mưu kế nhỏ.

Kiếp trước bởi vì Phó Bách Châu vô cớ nhằm vào Trần gia, Thiệu Hiển đã cố ý nghiên cứu quá trình làm giàu của Trần gia, đối với Trần Xương Kiến vẫn còn ghi nhớ một vài bước ngoặt.

Nếu hắn tính không sai, hẳn là không bao lâu nữa.

"Mình có một biện pháp, nhưng có khả năng sẽ ủy khuất cậu." Khuôn mặt Thiệu Hiển có chút do dự.

Trần Bách Châu cười đến đặc biệt mềm ngọt, "Mình không sao."

Thiệu Hiển trong lòng cảm thán một câu, đứa nhỏ này ngoan thế này, kiếp trước tại sao lại trở nên như vậy?

Tất cả đều là lỗi của Trần gia!

Hắn ghé sát vào Trần Bách Châu lặng lẽ thì thầm, nói cho đứa nhỏ kế hoạch của chính mình, Trần Bách Châu càng nghe càng sang mắt ra, quả thực không thể ngăn sự sung bái của mình lại.

Thiệu Hiển vừa nói vừa nhìn lỗ tai trắng như ngọc của đứa nhỏ, thấy lỗ tai bởi vì hơi thở của mình mà động đậy, chỉ cảm thấy phi thường đáng yêu, rất muốn đưa tay sờ sờ.

Nhưng vẫn là nỗ lực ngăn cảm xúc của mình lại.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Nói xong kế hoạch, Thiệu Hiển lui về khoảng cách bình thường, hỏi Trần Bách Châu.

Trần Bách Châu hung hăng gật đầu, "Được."

Dù sao hắn cái gì cũng nghe theo Thiệu Hiển hết.

Thiệu Hiển làm việc rất nhanh gọn, mới vừa xác định kế hoạch xong, liền mang theo Trần Bách Châu chạy ra ngoài, lại bị Trần Bách Châu giữ chặt.

"Làm sao vậy?"

"Bên ngoài nắng rất to, dì Thái nói, cậu nếu ra khỏi cửa phải bôi kem chống nắng vào, đừng phơi bị thương." Trần Bách Châu trả lời.

Làn da Thiệu Hiển quá mỏng, đây là việc rõ như ban ngày.

"Chúng ta ngồi xe mà, phơi nắng không nhiều đâu." Thiệu Hiển lười thoa mấy thứ kia lên người.

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Bách Châu lăng lăng nhìn hắn, bởi vì vừa rồi đã khóc một lần, hiện tại còn phiếm nước, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.

"Được rồi, được rồi," Thiệu Hiển nhìn xung quanh một vòng, "Kem chống nắng ở đâu?"

Trần Bách Châu nhấp môi cười, chạy đi lấy kem chống nắng, lại chạy về mở nắp lọ kem ra, đổ ít vài lòng bàn tay, "Mình giúp cậu."

Thiệu Hiển mừng rỡ chính mình không cần làm gì, trực tiếp nhắm mắt mặc hắn phát huy.

Trần Bách Châu biểu tình tức khắc trở nên cực kỳ trang trọng, phảng phất như trước mắt chính là một kiện đồ sứ vô cũng quý báu, cần thật cẩn thận dốc lòng đối đãi.

Hắn từng chút từng chút đem kem chống nắng thoa đều, mặt xong rồi thì tới cổ, cổ xong lại thoa xuống cánh tay.

Thời điểm hắn đang thoa kem lên cánh tay, Thiệu Hiển đã mở to mắt, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt chuyên chú của Trần Bách Châu.

Dùng ánh mắt của Thiệu tổng ba mươi tuổi để đánh giá, đứa nhỏ này biết báo đáp công ơn, tư chất thông minh, nếu có thể bồi dưỡng, nhất định sẽ trở thành vật báu.

Hắn không biết kiếp trước sau khi Phó gia đem đứa nhỏ về đã đối xử như thế nào, nhưng trong lòng Thiệu Hiển đã có quá trình rõ ràng.

Mặc dù việc đứa nhỏ trở lại Phó gia đã được định trước, hắn vẫn muốn trước khi Phó gia tìm thấy, đem đứa nhỏ này bồi dưỡng đến đủ ưu tú.

Người Phó gia không dễ đối phó, kiếp trước Phó Bách Châu có thể đứng vững gót chân ở Phó gia, không biết đã gặp qua bao nhiêu châm biếm, cũng không biết trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực.

Hắn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được, một thiếu niên ở Trần gia chịu ngược đến hơn mười tuổi, sớm phải đặt chân vào chiến trường mà không có thuốc sung sẽ lại thêm áp lực trầm trọng.

Thiệu Hiển có bao nhiêu thuận lợi, Phó Bách Châu liền có bấy nhiêu gian nan.

Cho nên ở kiếp trước, Thiệu Hiển một lần lại một lần thua trên tay Phó Bách Châu, kỳ thật một chút cũng không oan.

Cây non giương nanh mua vuốt được nuôi trong nhà kính, so ra vẫn kém hơn đại thụ chọc trời mọc lên từ khối bê-tông.

"Xong." Trần Bách Châu đang định đóng nắp lại, lại bị Thiệu Hiển cầm lấy tay.

Thiệu Hiển xoa xoa tóc hắn, "Cậu không thoa sao?"

Trần Bách Châu nghe thấy những lời quan tâm tới hắn, lại cong mắt cười rộ lên, kéo theo viên lệ chí cũng chuyển động nơi đuôi mắt.

Ở kiếp trước, Phó Bách Châu chưa từng cười lên.

Không biết là tâm lý quấy phá thế nào, Thiệu Hiển ma xui quỷ khiến mà ôm lấy đứa nhỏ, tựa như muốn dùng cái ôm này để xua đi nội tâm tối tăm và đau đớn của Trần Bách Châu.

"Cậu cười lên thật là đẹp mắt." Hắn khen từ tận đáy lòng.

Kem chống nắng trên tay lập tức rơi xuống đất, Trần Bách Châu ngây ngốc cả người.

Hắn chỉ nghe thấy trong lồng ngực gầy yếu của mình có gì đó đang nhảy lên kịch liệt, Thiệu Hiển khen hắn đẹp, Thiệu Hiển đang ôm lấy hắn!

Từ lúc hắn bắt đầu nhớ được mọi chuyện cho đến giờ, chưa từng được ai ôm qua.

Thì ra ôm ấp chính là cảm giác này, thật sự rất ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi