KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Thiệu Hiển từ phòng tắm đi ra, thấy Trần Bách Châu vẫn đang đứng cạnh bạn, cũng không nghĩ nhiều, tùy ý hỏi: "Sao còn chưa đi ngủ?"

"Ừ, đi liền đây"

Trần Bách Châu hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không đem chuyện thư tình nói ra.

Thiếu nữ mười một mười hai tuổi đầu luôn có khao khát về tình yêu, những ngây ngô ái muội đó nhiều năm đọng lại, chung quy sẽ biến thành mùi vị khó quên.

Trần Bách Châu trở lại phòng, tắm rửa xong nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu tất cả đều là phong thư tình màu hồng nhạt kia.

Hắn không biết chính mình như vậy là làm sao. Chỉ là một phong thư mà thôi, Thiệu Hiển ưu tú như vậy, bạn gái thích hắn nhiều như vậy, được một phong thư tình là chuyện bình thường, mình cảm thấy mừng cho hắn mới phải chứ.

Nhưng vì sao trong lòng mình lại buồn đến vậy? Giống như không thể thở nổi nữa.

Trần Bách Châu lăn qua lăn lại không ngủ được, Thiệu Hiển bên kia cũng không được an tĩnh.

Hắn lại mơ thấy Phó Bách Châu.

Tiệc rượu uống có chút say, trợ lý không biết đã chạy đi đâu, hắn đành phải an tĩnh dựa vào tường.

Chốc lát sau, hắn nghe thấy tiếng giày da đang bước đến, Thiệu Hiển nửa tỉnh nửa mê mà nhìn người trước mặt mình.

Tuấn mỹ, lạnh nhạt, con ngươi ánh lên chút xanh, viên lệ chí nhỏ xíu kia lại làm gương mặt này sinh động thêm không ít.

"Phó tổng, chào." Thiệu Hiển dựa vào tường, ngoài cười nhưng trong không cười.

Phó Bách Châu lạnh như băng giống như một người máy, thần sắc không có một tia biến hóa, "Chào."

Thật là chán ghét vô cùng.

Chưa có người nào khiến mình vô lực như vậy.

Thiệu Hiển bỗng nhiên nảy lên ác ý, thấy bốn phía không người, liền nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay nam nhân, đem hắn kéo đến trước mặt mình.

Hai người đứng rất gần, thậm chí hô hấp như hòa quyện vào nhau.

Thiệu Hiển rõ ràng cảm nhận được bàn tay trong tay mình đang run nhè nhẹ, như chán ghét kẻ khác chạm vào mình.

"Phó tổng quả nhiên có thói ở sạch, không thích người khác chạm vào," Thiệu Hiển nhẹ nâng mi, ánh mắt mê mang, lại có vài phần câu dẫn, "Anh như vậy, chẳng lẽ chưa hôn qua ai sao?"

Phó Bách Châu nỗ lực khắc chế bàn tay đang run lên của mình, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, "Cậu thì rồi sao?"

"Anh nói thử xem?" Thiệu Hiển rũ mắt, chậm rãi ghé sát vào hắn, khóe môi gợi lên một độ cong.

Không có cũng muốn nói có! Cái gì cũng không muốn thua ngươi.

Phó Bách Châu mặt vô biểu tình, tùy ý để hắn tới gần, mãi đến khi chop mũi hai người chạm nhau, môi chỉ còn cách nhau có xíu nữa.

"Thiệu tổng!" Cách đó không xa truyền đến tiếng trợ lý kêu lên.

Thiệu Hiển đột nhiên mở to mắt, tim đập thình thịch, hô hấp hơi dồn dập.

Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, hắn yên lặng nằm trên giường hồi lâu, sau đó bóp gáy mình một chút.

Hắn kiếp trước thật sự đã làm thế với Phó Bách Châu?

Tiếng trợ lý làm hắn bừng tỉnh xong, hắn thậm chí còn có chút ảo não, vì cái gì không có tiến thêm chút nữa, hiện tại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy mặt nóng đến hoảng.

Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây!

Sáng hôm sau, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu đúng giờ rời giường.

Dì Tôn sau buổi sang mới đi cho nên đã chuẩn bị bữa sáng.

Nàng rõ ràng phát hiện, Nhị thiếu cùng Châu thiếu hôm nay có gì hơi lạ. Trước kia, lúc ăn sáng, hai người còn thường thảo luận bài tập, hôm nay lại không một ai lên tiếng.

Kỳ thật, Thiệu Hiển không phải là không nói lời nào, hắn chỉ là nhớ tới giấc mơ tối qua kia nên không biết đối mặt với Trần Bách Châu như thế nào.

Hắn có thể chấp nhận việc mình khi dễ Phó tổng Phó Bách Châu, nhưng hiện tại, Trần Bách Châu mới mười một tuổi, vẫn là trẻ nhỏ, sao có thể đột nhiên cong chứ.

Rốt cuộc tim đập loạn tối hôm qua cũng không phải là giả.

Còn Trần Bách Châu là bởi vì không nói vụ thư tình cho Thiệu Hiển, trong lòng có chút áy náy, lại bởi hành động của mình mà sinh ra cảm giác chán ghét, cảm thấy mình đã phụ lòng tin của Thiệu Hiển.

Hắn không có tư cách nói chuyện với Thiệu Hiển.

Hai người tâm tư khác nhau, đều cúi mặt ăn điểm tâm.

Trên đường đi học, Tiền Văn Kiệt thấy hai tên đồng bọn của mình đều trầm mặc không nói gì, không khỏi kêu rên một tiếng: "Sao hai cậu không nói gì hết vậy? Chán chết đi được."

Trần Bách Châu im lặng là chuyện thường rồi, nhưng Thiệu Hiển sao cũng im im luôn vậy? Chẳng lẽ hai người cãi nhau?

Thế này là không được rồi.

Tiền Văn Kiệt cẩn thận nhìn biểu tình hai người, cặp mày rậm nhíu lại, không khỏi thở dài, nói: "Hiển Hiển, Bách Châu, hai người cãi nhau thật à?"

Không phải hôm qua vẫn yên ổn sao?

"Không cãi nhau."

"Không."

Hai người trăm miệng một lời, vừa dứt lời, không khỏi nhìn nhau.

Thiệu Hiển đối mặt với đôi mắt của Trần Bách Châu, trong lòng không khỏi sửng sốt, sau đó liền bình thường trở lại. Trẻ nhỏ ánh mắt quá thuần khiết, hoàn toàn bất đồng với Phó Bách Châu kiếp trước, hắn tự trách mình, quay sang tươi cười với đứa nhỏ một chút.

Trần Bách Châu thấy hắn cười, liền cũng cong môi cười rộ lên.

Tiền Văn Kiệt thấy thế càng thêm bội phục chính mình, nếu không có mình, hai người họ không biết sẽ như vậy đến bao giờ nữa.

"Đúng rồi Hiển Hiển, trong cặp cậu có thư tình đó, tối qua về nhà cậu có nhìn thấy không?" Tiền Văn Kiệt cười đến gian xảo.

Trần Bách Châu đột nhiên nhìn về phía hắn.

Thiệu Hiển vẻ mặt hoang mang, "Thư tình gì? Sao mình không biết gì hết?"

"Hôm qua bọn mình đi vệ sinh chung xong, quay lại thì thằng cùng bàn nói cho mình đó, nhưng mà chưa nói là ai."

Tiền Văn Kiệt hừ hừ cười vài tiếng, "Cậu không biết thật à?"

Thấy hắn không giống như đang nói dối, Thiệu Hiển đành phải mở ra cặp sách tìm, một lúc lâu sau mới tìm thấy ở ngăn cặp ngoài cùng.

Phong thư màu hồng phấn, đại diện cho tình cảm ngọt ngào của thiếu nữ.

Trần Bách Châu mặt vô biểu tình, tay nắm cặp sách dần khẩn trương lên.

"Cậu không mở ra xem hả?" Tiền Văn Kiệt thấy Thiệu Hiển chỉ nhìn nhìn rồi nhét lại trong cặp, hoang mang hỏi.

Thiệu Hiển không chút để ý nói: "Có gì hay ho đâu?"

Ba mươi tuổi rồi, đối với củ cải nhỏ mười một mười hai tuổi không có hứng thú.

Trần Bách Châu thở phào một hơi, rồi cảm thấy loại cảm xúc này của mình rất kì lạ.

Tiền Văn Kiệt không khỏi giơ ngón tay cái lên, "Thật bình tĩnh."

"Trẻ nhỏ phải lo học hành, yêu đương cái gì?" Thiệu Hiển lấy miệng lưỡi người từng trải ra khuyên nhủ, "Trước khi vào được đại học không được yêu đương biết chưa?"

Tiền Văn Kiệt cũng không có cái tâm tư này, nghe vậy liền liên tục gật đầu.

Thiệu Hiển lại nhìn về phía Trần Bách Châu, Trần Bách Châu lập tức tỏ rõ thái độ: "Mình cũng không."

Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Thiệu Hiển, đến nỗi mặt của những người khác còn không nhớ được.

Thấy hai người đều nghe lời như vậy, Thiệu Hiển khá vui mừng.

Vài ngày sau, đại hội thể thao lần thứ 36 khai mạc.

Thời điểm khai mạc, mỗi lớp đều thống nhất ăn mặc, theo thứ tự đi qua đài chủ tịch, dẫn đầu là người cầm bảng tên của lớp.

Dẫn đầu A1 là Hách lộ.

Tướng mạo nàng thanh thanh tú tú, vóc dáng cũng cao gầy, còn là lớp phó học tập, cả lớp đồng ý để nàng dẫn đầu.

Hách Lộ cũng không luống cuống, dẫn A1 hùng dung oai vệ, khí phách hiên ngang đi ngang đài chủ tịch.

Thiệu Hiển đứng ở hàng cuối cùng, còn có thể nghe được đằng trước có nam sinh nghị luận Hách Lộ.

Nói nàng lớn lên xinh đẹp, nói nàng thành tích tốt, còn nói nàng không coi ai ra gì, ỷ vào thành tích cao mà xem thường người khác.

Thật nhàm chán vô cùng.

Tiền Văn Kiệt đi bên cạnh Thiệu Hiển, tự nhiên cũng nghe thấy mấy bàn tán không hay ho, nhịn không được cố ý nói lớn với Thiệu Hiển: "Có mấy người lớn lên không ra sao, thành tích rối tinh rối mù, còn ở sau lưng người khác bình luận, buồn cười ghê."

Mấy người phía trước lập tức yên lặng, lại vừa tức vừa thẹn.

Thiệu Hiển cười trả lời: "Hôm nay có hạng mục của cậu đó, biểu hiện tốt vào, tranh thủ mang lại vẻ vang cho lớp"

"Hiển Hiển cậu cũng vậy nha."

Lễ khai mạc xong, lịch thi đấu chính thức bắt đầu.

Sân tách biệt với đường đua điền kinh, Tiền Văn Kiệt buổi sáng có thi nâng tạ, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu không đi xem náo nhiệt mà là tìm một râm mát, lấy bài thi lớp 9 ra bắt đầu làm.

Hai người tốc độ đều rất nhanh, Thiệu Hiển âm thầm cùng Trần Bách Châu so tới, tựa hồ lại tìm được cảm giác khi kiếp trước giao thủ với Phó Bách Châu, cái cảm giác vui sướng tràn trề này.

Quá sảng khoái, quá kích thích.

Hai người đắm chìm trong bài thi, không để ý đằng sau có người.

Mãi đến khi hai người đồng thời làm xong, người đằng sau mới lên tiếng hỏi: "Hai cậu lại chuẩn bị nhảy lớp nữa sao?"

Thiệu Hiển quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt Hách Lộ chăm chú nhìn vào bài thi của hai người bọn họ.

"Đúng vậy, cậu nhảy chung không?" Thiệu Hiển thản nhiên trả lời.

Hách Lộ nghiêm túc gật đầu, "Mình cũng định vậy rồi, nhưng không theo kịp tốc độ của hai cậu, mình mới học xong kiến thức lớp 8 thôi."

Thiệu Hiển đột nhiên sinh ra kính nể chi tình, nữ học bá nha!

"Không vội, còn cả năm nữa mà." Thiệu Hiển an ủi nàng.

Hách Lộ bỗng nhiên cười rộ lên, "Người khác nói cậu rất khó tiếp xúc, kỳ thật cũng không có gì." Nàng nói, nhìn nhìn Trần Bách Châu, "Bạn học Trần Bách Châu thì không khác biệt với lời đồn cho lắm."

"Cậu ấy không thích nói chuyện." Thiệu Hiển cảm thấy Hách Lộ cũng không có ngạo mạn như người khác nói.

Nàng chỉ đem hết sức lực đặt vào việc học hành, sao có thể để tâm đến việc khác nữa chứ?

Hách Lộ thoải mái ngồi xuống bên cạnh hai người, đột nhiên hỏi Thiệu Hiển: "Mình có viết thư cho cậu, cậu vẫn chưa đọc sao?"

Thiệu Hiển: "......"

Cái gì?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi