KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Tuyết rơi thật sự rất nhiều, đem hoa viên Thiệu gia biến thành một công viên tuyết thu nhỏ.

Ba người mang ủng đi tuyết, để lại từng hàng dấu chân trong hoa viên.

"Hiển Hiển, cậu làm trọng tài đi," Tiền Văn Kiệt khí phách hăng hái, "Mình hôm nay nhất địnhphải trừng trị bạn học Trần Bách Châu này!"

Thiệu Hiển cười nhìn về phía Trần Bách Châu.

Tiểu hài tử biểu tình trầm tĩnh, môi hơi mím lại. Có lẽ là bởi vì gió lạnh tàn sát bừa bãi, gương mặt hắn bị lạnh đến trắng bệch, chóp mũi có chút ửng hồng, tóc đen da trắng, nhìn như một cậu bé bằng pha lê trong suốt.

Thật đúng là rất xinh đẹp.

"Nếu mình là trọng tài thì bây giờ mình sẽ đặt ra quy tắc trò chơi, người phá vỡ quy tắc, không chỉ phải nhận thua mà còn phải chịu trừng phạt."

Thiệu Hiển nói xong, bẻ một cành cây khô, vạch ra hai khu vực hình chữ nhật trên nền tuyết dùng để giới hạn bọn họ.

"Trong thời gian chiến đấu chỉ có thể chạy trong khu vực này, một khi bước ra khỏi mức liền kết thúc thi đấu. Còn nữa, không được ném vào đầu, ném vào đầu trừ một điểm. Ném trúng những chỗ khác cộng một điểm. Mình tính điểm cho hai cậu. Thời gian là mười phút, chuẩn bị, bắt đầu."

Hắn vừa dứt lời, Tiền Văn Kiệt liền cúi người nặn một quả cầu tuyết, khí thế ngang nhiên mà ném về phía người Trần Bách Châu!

Trần Bách Châu tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Hắn linh hoạt né tránh, cũng thuận tay bốc nặn một quả cầu, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai, lập tức ném về hướng Tiền Văn Kiệt.

Tuyết cầu sung sướng mà đánh trúng mông Tiền Văn Kiệt, Thiệu Hiển cười cho Trần Bách Châu thêm một điểm.

Tiền Văn Kiệt căm giận gào lên, cùng Trần Bách Châu càng ném càng loạn.

Thiếu niên luôn tràn đầy nhựa sống, mặc dù là khắc khẩu đánh nhau, cũng chỉ do tinh lực quá đầy không chỗ phát tiết mà thôi.

Hết mười phút, hai người đều ngoan cường mà không bước ra khỏi khu vực cố định, Thiệu Hiển lập tức hô dừng.

Hai người đình chiến, cùng nhìn về phía Thiệu Hiển, chờ đợi kết quả.

Thiệu Hiển vẫy vẫy quyển sổ trong tay, cười tủm tỉm nói: "Tự chạy đến xem đi."

Tiền Văn Kiệt chạy vội ghé sát vào, ngẩng đầu lên, tức khắc phi thường không cam lòng, căm giận trừng Trần Bách Châu, "Sao vậy được!"

"Làm sao, không tin mình à?" Thiệu Hiển dùng quyển sổ đập nhẹ lên đầu hắn một cái, hừ cười.

Trần Bách Châu chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh Thiệu Hiển, vẫn chưa để ý đến điểm số cuối cùng, nhàn nhạt nói: "Đã cược thì phải chịu thua."

"Cược cái gì?" Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, "Hai đứa mình có cược gì đâu?"

Thiệu Hiển cũng tò mò, quay đầu nhìn về phía Trần Bách Châu.

Nửa khuôn mặt Trần Bách Châu giấu trong khăn quàng cổ, đầu tóc mềm xốp vương rất nhiều tuyết, vài bông tuyết nghịch ngợm còn vương trên trán, tô điểm cho đôi mắt có chút ánh lam càng thêm trong suốt sáng trong.

"Có cược tiền," hắn nghiêm túc nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, "Mình thắng, cho thấy việc tranh chấp vừa rồi đã có kết quả, cậu phải chấp nhận."

"Từ từ đã, cậu nói cái gì cơ?" Tiền Văn Kiệt cau mày, "Mình đồng ý cá cược bao giờ?"

Trần Bách Châu nghiêm trang hỏi: "Chúng ta vì cái gì mà ném tuyết?"

Tiền Văn Kiệt sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại, nhịn không được phản bác: "Cái đó cũng tính là cá cược à?"

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh của Trần Bách Châu, hắn rất khó tiếp tục phản bác lại, đành phải tìm sự trợ giúp của trọng tài Thiệu.

"Hiển Hiển, cậu phân xử xem, mình đồng ý cá cược bao giờ chứ?"

Thiệu Hiển nhìn Tiền Văn Kiệt, lại nhìn nhìn Trần Bách Châu, bỗng nhiên đứng lên, hơi mỉm cười: "Không liên quan đến mình, hai cậu tự giải quyết đi."

Nói xong liền cởi giày đi vào phòng khách.

Phòng khách đủ máy sưởi, hắn cởi áo lông, mặc áo len trắng, nằm trên sofa lười biếng nói: "Mấy ngày nữa là năm mới rồi, Bách Châu, chúng ta về nhà cũ ăn tết với ông nội đó."

Trần Bách Châu đáp một tiếng, rót ba ly nước ấm mang lại đặt lên bàn trà.

Tiền Văn Kiệt đưa tay lấy, liền thấy Trần Bách Châu thoáng nhìn qua mình.

Hắn hơi ngây người, sau đó như là nhớ tới cái gì, bất đắc dĩ nói: "Được được được, mình phục cậu rồi, từ nay về sau sẽ làm theo lời cậu dặn được chưa?"

Dù sao Hiển Hiển cũng không phải em gái thơm tho mềm mại, không cho đụng vào thì thôi.

Thiệu Hiển ở bên cạnh nhìn, không khỏi nghĩ đến một chút việc kiếp trước.

Ở kiếp trước, Tiền Văn Kiệt thường xuyên bên tai mình chửi bới Phó Bách Châu, những lời mắng chửi đó, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong đầu.

Dù sao Tiền Văn Kiệt công khai dỗi Phó Bách Châu, trước giờ hắn chưa thắng được trận nào.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được cười rộ lên.

"Hiển Hiển cậu cười cái gì vậy?" Tiền Văn Kiệt tò mò hỏi.

Thiệu Hiển uống xong ngụm nước, híp nửa mắt, không chút để ý nói: "Không có gì."

Vài ngày sau, năm mới đến.

Người Thiệu gia vẫn thường lui về nhà cũ giống nhau, bồi Thiệu lão gia đón giao thừa.

Hai năm trước Trần Bách Châu cũng đã ghé qua nhà cũ, Thiệu lão gia cũng rất quen thuộc với hắn.

Thiệu gia nuôi thêm một đứa nhỏ, không có khả năng gạt Thiệu Thanh Sơn.

Thiệu Thanh Sơn chưa đánh giá chuyện này, dù sao Thiệu gia cũng không phải nuôi không nổi một đứa nhỏ, chỉ cần đứa nhỏ tâm tư thanh chính, đem hắn bồi dưỡng thành tài cũng không phải chuyện xấu.

Trải qua hai năm quan sát, Thiệu Thanh Sơn tuy biết rõ Trần Bách Châu cùng Thiệu Hiển cảm tình sâu đậm nhưng vẫn không quá an tâm.

Đôi khi ỷ lại quá mức cũng không phải việc tốt.

Nếu muốn bồi dưỡng trợ thủ, Trần Bách Châu chỉ cần trung thành với Thiệu Hiển là được rồi. Nhưng tất nhiên, Thiệu Hiển cũng không thật sự bồi dưỡng đứa nhỏ này thành trợ thủ.

Thiệu Thanh Sơn sống cả đời, nhìn qua vô số người, Trần Bách Châu dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, Thiệu Hiển dù sao cũng là cháu đích tôn của hắn, hai người có tí gì đều đã bị nhìn thấu cả.

Sau khi ăn cơm tất niên, Thiệu Hiển ngồi bên cạnh bàn, quan sát Thiệu Thanh Sơn cùng Trần Bách Châu đánh cờ.

Từ lúc Thiệu lão gia chỉ dạy Trần Bách Châu chơi cờ xong, mỗi lần bọn họ tới nhà cũ thăm ông nội, ông đều phải cũng Trần Bách Châu đánh mấy ván.

Nước cờ để lộ nhân tâm.

Thiệu Thanh Sơn muốn thông qua việc đánh cờ quan sát tâm tính Trần Bách Châu, điểm này Thiệu Bác Viễn đã nhìn ra, Thiệu Hiển lại cho rằng ông nội chỉ muốn tìm người chơi cũng mà thôi.

Hai năm gần đây, Trần Bách Châu cờ nghệ càng thêm tinh vi, đôi khi cùng ông đấu cờ cũng có thể thắng bại một nửa.

Hôm nay hắn tựa hồ phá lệ nghiêm túc, bắt đầu như mãnh hổ ngủ đông, đến giữa ván từ từ tăng tốc, đem Thiệu lão gia giết từng mảng một.

Cũng may Thiệu lão gia nhìn đại cục hơn xa một đứa nhỏ, cuối cùng ngăn cơn sóng dữ, thắng Trần Bách Châu.

"Đánh không tồi." Hắn tán một câu.

Là phẩm chất có thể làm nên đại sự, bất quá vẫn còn quá nhỏ, cần bồi dưỡng thêm.

Thiệu Thanh Sơn thưởng thức hậu bối như vậy, nhưng tâm tư cũng không hy vọng Trần Bách Châu vượt quá Thiệu Hiển.

Rốt cuộc Thiệu Hiển là cháu đích tôn của hắn, hắn thiên vị Thiệu Hiển cũng thấu tình đạt lí.

Hạ xong vài ván, mắt thấy ông mình sắp bị ép vào thế bí, Thiệu Hiển khoe mẽ nói: "Ông nội đúng là gừng càng già càng cay nha!"

Hắn vừa đảo mắt, Thiệu Thanh Sơn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, liền vui tươi hớn hở cười nói: "Tên quỷ nhỏ này đừng có tinh tướng nữa, xương cốt già nua này của tôi không chịu được nữa rồi. Người trẻ các cậu muốn chơi gì thì chơi đi, tôi đi nghỉ ngơi."

Thiệu Hiển nghe vậy, lập tức kéo Trần Bách Châu lên, "Đi, chúng ta đi xem pháo hoa."

Không lâu sau, quốc gia liền ban chính sách cấm bắn pháo hoa, bọn họ liền hiếm khi nhìn thấy cảnh bắn pháo hoành tráng nữa.

Người thường sau khi mất đi, mới biết thế nào là quý trọng.

Trước kia Thiệu Hiển không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi.

Trần Bách Châu tuy không hiểu pháo hoa có gì đẹp, nhưng Thiệu Hiển vẫn luôn thích xem pháo hoa, hắn cũng cảm thấy pháo hoa đẹp.

Hai người nắm tay đứng trên ban công, lẳng lặng chờ đếm ngược đến nửa đêm.

"Bùm ——"

Vừa qua 0 giờ, pháo hoa thành phố được phóng liên tục lên nền trời, cùng ánh đèn neon tranh giành nổi bật.

Một đóa lại một đóa, rực rỡ lấp lánh trên nền trời, nở rộ thành hoa trước mặt họ.

Cánh tay Thiệu Hiển đặt trên cửa sổ, mặt mày khóe môi đều sinh ý cười.

Trần Bách Châu hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trên lông mi của hắn, không khỏi nảy sinh cảm giác êm ấm yên vui trong lòng.

Tựa như chỉ khi ở bên cạnh Thiệu Hiển hắn mới cảm thấy bình yên.

"Nhìn mình làm gì?" Thiệu Hiển phát hiện hắn làm việc riêng, vì thế chỉ chỉ nơi xa nói, "Nhìn pháo hoa kìa!"

Trần Bách Châu đột nhiên hỏi nói: "Cậu rất thích pháo hoa sao?"

"Thích chứ." Thiệu Hiển thuận miệng đáp.

Thứ đẹp đẽ như vậy, có lí do để không thích sao?

Trần Bách Châu không khỏi giãn mặt ra, con ngươi làm nổi bật từng chum pháo hoa, rực rỡ lung linh.

"Đúng là rất xinh đẹp."

Thiệu Hiển ở nhà cũ hết mùng một, liền trở lại biệt thự Thiệu gia.

Nghỉ đông xong liền gặp kiểm tra giữa kì, mặc dù là hắn cùng Trần Bách Châu, cũng không thể chậm trễ.

Tiền Văn Kiệt còn thăm người thân chưa về, Thiệu Hiển đành phải cùng Trần Bách Châu buổi sáng ôn tập kiến thức cấp hai, buổi chiều chuẩn bị chương trình học cấp ba.

Đương nhiên, hai người cũng không quên luyện võ.

Sau khi bị tập kích lần trước, Thiệu Hiển càng thêm nghiêm túc, Trần Bách Châu cũng càng thêm liều mạng.

Ngay cả Tiền Văn Kiệt cũng nói, sức Trần Bách Châu gần đây càng lúc càng lớn, lượn cơm ăn cũng tăng lên nhiều, vóc dáng phát triển càng nhanh.

Hiện giờ thân hình Trần Bách Châu hoàn toàn có thể uy hiếp bạn cùng tuổi.

Thiệu Hiển nghĩ đến chiều cao kiếp trước của mình là một mét tám, Phó Bách Châu cao hơn hắn một chút, ít nhất phải một mét tám lăm.

Dựa theo tiêu chuẩn này mà tính, đời này của Trần Bách Châu có khi còn cao hơn nữa

Thiệu Hiển trong lòng lại vừa hâm mộ vừa tự hào – dù sao cũng là do chính tay mình nuôi.

Hết tết, Tiền Văn Kiệt cuối cùng cũng ăn tết xong, mang cặp sách khí thế hừng hực tiến vào Thiệu gia.

"Hiển Hiển, tiền mừng tuổi năm nay của mình được hơn một vạn nha!" Hắn dùng vẻ mặt khoe khoang để nói về kho báu nhỏ của mình.

Một vạn tệ trong mắt bọn họ không tính là nhiều, nhưng đây là tiền chân chính thuộc về mình, Tiền Văn Kiệt thật sự xem như bảo bối.

"Dì Uông không nói sẽ giữ giúp cậu sao?" Thiệu Hiển không khỏi hỏi.

Tiền Văn Kiệt vui tươi hớn hở nói: "Mẹ mình nói mình lớn rồi, đã đủ tuổi để tự giữ tiền của mình, tiền này để dành sau này lấy vợ đó."

"Một vạn tệ làm sao mà đủ lấy vợ được" Thiệu Hiển nhịn không được đả kích.

Theo lý thuyết, Tiền bút chì rất thưởng thức sắc đẹp, bản thân lại thuộc loại cao phú soái, có cả tá người đẹp muốn gả cho hắn, tìm vợ hẳn là dễ dàng, nhưng kiếp trước hắn vẫn luôn không có kết hôn, thật sự làm người khó tin.

"Mình có thể để dành tiếp mà! Mẹ mình nói từ nay về sau sẽ không thu tiền mừng tuổi của mình nữa, ha ha." Tiền Văn Kiệt tỏ vẻ một chút cũng không bị đả kích.

Trần Bách Châu bỗng nhiên lên tiếng: "Còn 5 năm nữa là đủ mười tám rồi, để dành được năm vạn, khá tốt."

Tiền Văn Kiệt: "......"

Muốn chết sao! Nếu nói như vậy, thì thật sự không đủ tiền lấy vợ rồi!

Lấy vợ sao có thể tốn kém vậy chứ? Nếu có thể không cưới thì tốt rồi.

"Bút chì, đó là tiền để dành của cậu, đừng có tiêu linh tinh," Thiệu Hiển nghiêm túc nói, "Chờ tốt nghiệp cấp ba xong, chỗ cần bỏ tiền rất nhiều, theo đuổi giấc mơ cũng không thể thiếu tiền."

Nói đến giấc mơ, Tiền Văn Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Hiển Hiển cứ yên tâm, mình nhất định sẽ tích cực tích cóp!" Hắn nắm tay thề.

Vui đùa ầm ĩ xong, ba người bắt đầu tĩnh tâm ăn học.

Nhưng chẳng được bao lâu, Tiền Văn Kiệt như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhịn không được hỏi: "Hiển Hiển, Bách Châu, hai cậu được bao nhiêu tiền mừng tuổi vậy?"

"Đại khái...... là hơn cậu mười lần." Thiệu Hiển nghiêm trang khoa trương nói.

Tiền bút chì đưn thuần liền tin không chút do dự, hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, "Nhiều vậy sao? Chú dì không sợ cậu tiêu linh tinh hả

"Mình tiêu linh tinh bao giờ?" Thiệu Hiển đưa mắt liếc hắn một cái.

Trần Bách Châu không khỏi cong lên khóe môi, thì ra Hiển Hiển cũng biết nói dối.

"Một năm mười vạn, 5 năm sau..." Tiền Văn Kiệt nuốt nước miếng, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nói, "Nói như vậy, hai cậu chắc chắn sẽ lấy vợ sớm hơn mình!"

Thiệu Hiển: "..."

Cái này có khi cũng không sai, dù sao thì về việc lấy vợ ở kiếp trước, ba người bọn họ cũng bất phân thắng bại mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi