KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Thời điểm Uông Thục Phân bồi Thái Nhã Lan đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy con nhà mình ríu rít nói không ngừng.

Mà đứa nhỏ trên giường chỉ yên tĩnh lắng nghe.

"Thằng nhãi ranh, sao lại nói nhảm nhiều vậy? Đừng quấy rầy Tiểu Châu nghỉ ngơi."

Nàng là người mạnh miệng mềm lòng, lúc nhìn thấy thương thế trên người Trần Bách Châu, thật sự có vài phần đau lòng.

"Mẹ, sao cô Trần không tới vậy?"

Uông Thục Phân không muốn làm Trần Bách Châu đau lòng, liền trả lời: "Trong nhà có việc gấp, qua đây không tiện."

Kỳ thật nguyên nhân chân chính ai cũng biết, bất quá Bách Mỹ Quyên không dám chọc Trần Dục nổi giận mà thôi.

Nếu Trần Dục mách lẻo lại với Trần Xương Kiến, nàng sẽ không có ngày nào yên thân cả.

"Tiểu Châu," Thái Nhã Lan mở hộp giữ nhiệt, múc một chén thơm cháo thịt nạc thơm ngào ngạt, "Dậy ăn một chút đi con."

Trần Bách Châu thụ sủng nhược kinh, cuống quít lấy tay chống người ngồi dậy, suýt chút nữa chạm vào chỗ đang cắm kim truyền dịch, may là Thiệu Hiển đè lại kịp.

"Nằm yên, để mình nâng cậu lên."

Cái gì nâng lên? Trần Bách Châu căn bản không hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời hắn.

Thiệu Hiển bước tới cuối giường, khom lưng vặn trục xoay, đầu giường thật sự được nâng lên.

Tiền Văn Kiệt vẻ mặt kính phục, "Thiệu Hiển, cậu giỏi ghê!"

Uông Thục Phân cũng khen nói: "Nhị thiếu thật hiểu chuyện, Văn Kiệt cố mà học tập theo người ta đi."

Thái Nhã Lan khiêm tốn nói: "Hắn ngày thường cũng bướng bỉnh, cả ngày ầm ĩ không ngừng, bất quá mấy ngày nay mới ngoan ngoãn lại thôi."

Nàng nói, múc một muỗng cháo thổi nguội, đưa tới bên miệng Trần Bách Châu.

Trần Bách Châu đã đói hai ngày liền, ngửi được mùi cháo, đã sớm không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng vẫn khống chế được, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cô."

Nói xong mới cẩn thận nuốt cháo xuống.

"Mẹ, để con làm, mẹ chạy qua chạy lại cũng mệt mỏi nhiều rồi." Thiệu Hiển đưa tay đón lấy chén cháo, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Thái Nhã Lan vừa thấy trớ trêu lại vừa đau lòng.

"Được rồi, vậy tự con chăm sóc bạn mới đi." Dưới danh nghĩa Thái Nhã Lan cũng có một quỹ trợ cấp cho trẻ em, đối với trẻ con xưa nay tràn ngập tình thương của người mẹ, tự nhiên cũng đồng ý thái độ hôm nay của Thiệu Hiển.

Con trai nàng nhạy cảm lại hiểu chuyện, nhưng trước nay không có bạn tri kỷ nào, hiện tại chủ động giúp người khác, nàng đương nhiên toàn lực ủng hộ.

Thiệu Hiển ngồi ở mép giường, múc từng muỗng từng muỗng đút qua, Trần Bách Châu mỗi lần ăn một miếng, lại thầm cảm ơn trong lòng một lần.

Một chén cháo nhanh chóng ăn xong, Thiệu Hiển hỏi: "Ăn thêm chén nữa không?"

Trần Bách Châu lắc đầu, mắt phải tuy sưng to rất khó coi, nhưng ý cảm kích bên trong cực kì rõ ràng.

Hắn chưa từng có cảm giác ấm áp như vậy.

Lát sau, bác sĩ tới, thấy Trần Bách Châu đã tỉnh, ra hành lang trao đổi với hai người phụ nữ: "Đứa nhỏ này bị thương không nghiêm trọng, chăm sóc vài hôm liền tốt rồi, chủ yếu là bị ngược đãi lâu dài, chỉ sợ nảy sinh vấn đề về tâm lí...... Hai người ai là mẹ của nó vậy?"

Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân liếc nhau, không trả lời vấn đề này.

Bác sĩ đại khái cũng đoán ra được vài điều, không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đứa nhỏ này sáng mai có thể về nhà rồi."

Hai người sôi nổi gật đầu.

Bác sĩ đi một lúc sau, Uông Thục Phân nhịn không được thầm nói: "Phiền phức đây, cái nhà kia sao mà về được."

Thái Nhã Lan cũng thầm than một hơi.

Bên giường bệnh, Thiệu Hiển thấy Trần Bách Châu mắt phải nhìn chằm chằm vào mình, không thể không nói: "Mắt cậu còn sưng, nhắm lại nghỉ ngơi đi."

"Đúng vậy đúng vậy, Trần Bách Châu, mắt cậu cứ mở to như vậy không đau sao?" Tiền Văn Kiệt tò mò hỏi.

Trần Bách Châu lại nghĩ khác, hắn biết bản thân mình sau khi về nhà sẽ phải đối mặt với bóng tối, hiện tại có cơ hội, liền muốn quan sát bộ dáng sáng sủa kia nhiều hơn chút nữa.

Hắn luyến tiếc nhắm mắt lại, hắn biết trẻ con phải vâng lời thì mới ngoan, đành cố nén đau, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Hiển Hiển, con ra đây một chút." Thái Nhã Lan mở cửa gọi một tiếng.

Thiệu Hiển lập tức đứng dậy đi ra ngoài, lúc ra không quên đóng cửa phòng lại.

Trần Bách Châu đột nhiên mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, trong lòng lại khổ sở, cậu ấy đi rồi sao? Từ nay về sau mình có được gặp cậu ấy nữa không?

"Trần Bách Châu, dặn cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, sao cậu lại mở ra nữa rồi?" Tiền Văn Kiệt nhịn không được quan tâm một câu.

Trần Bách Châu giống như không nghe thấy gì hết.

Ngoài phòng bệnh, Thái Nhã Lan nghiêm túc hỏi: "Hiển Hiển, bác sĩ nói Tiểu Châu sáng mai đã có thể xuất viện được rồi, con......"

"Mẹ, cậu ấy bị thương ở nhà chúng ta, không thì để cậu ấy ở nhà mình vài ngày đi, chờ vết thương tốt lên lại tính tiếp?" Thiệu Hiển vội vàng nói.

Hắn không ngốc, Trần Dục bởi vì bắt nạt Trần Bách Châu mà bị hắn làm cho mất hết mặt mũi, nếu ngày mai Trần Bách Châu về nhà, không chừng sẽ bị Trần Dục hành hạ thảm hại hơn.

Trước cứ dưỡng thương đi đã, có chuyện gì tính sau.

Thái Nhã Lan cũng có ý tưởng này, nàng không thể để người khác ngược đãi trẻ con, tự nhiên không muốn đưa Trần Bách Châu trở về.

Nhưng mà Trần Bách Châu dù sao cũng là người Trần gia, nàng liền lấy cớ dưỡng thương mà giữ nó lại vài ngày.

Thái Nhã Lan không phải không nghĩ tới cách báo cảnh sát, nhưng việc này không khả thi cho lắm.

Thứ nhất là người ngoài không có cách nhúng tay vào chuyện nhà người người khác; thứ hai, đây là chuyện cha mẹ "dạy" con, con cái trong nhà bắt nạt nhau, cảnh sát cũng khó giải quyết; thứ ba, bắt nạt Trần Bách Châu còn có những đứa trẻ khác, các hộ gia đình trong khu biệt thự đa phần đều có uy tín danh dự, căn bản là không muốn bị liên lụy.

Uông Thục Phân bàng hoàng, tận đáy lòng cảm thấy mẹ con Thiệu gia xinh đẹp tốt tính, không thể không sinh ra vài phần ý tứ muốn thân cận.

Thiệu Hiển hạ quyết tâm, lập tức đẩy cửa bước vào, trực tiếp đối mặt với ánh mắt đột nhiên tỏa sáng của Trần Bách Châu.

"Bách Châu, cậu có muốn qua nhà mình ở vài ngày hay không?"

Bị hỏi trực tiếp như vậy, đứa nhỏ trên giường đột nhiên ngẩn người.

Thấy hắn nửa ngày không trả lời, Thiệu Hiển lại hỏi thêm lần nữa.

"Muố.., muốn chứ." Giọng Trần Bách Châu nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hắn cảm thấy chính mình giống như người đánh cá tham lam trong câu truyện cổ tích, có được một chút tiền tài liền muốn nhiều hơn nữa. Hắn cảm thấy chính mình quá đê tiện, trong người chảy dòng máu bẩn thỉu, lại khẩn cầu người khác đối xử tử tế với mình.

"Hiển Hiển, mẹ và cô Uông có việc đi về trước, chút nữa lại đến đón mấy đứa sau."

Thái Nhã Lan báo một tiếng, liền xách theo hộp giữ nhiệt, cùng Uông Thục Phân rời đi.

Trong phòng bệnh, Thiệu Hiển có ý dẫn dắt Trần Bách Châu giao tiếp bình thường.

"Cậu bao nhiêu tuổi? Năm nay lớp mấy?"

Trần Bách Châu dừng một chút, thấp giọng nói: "Mười tuổi, lớp 4."

"Vậy là bằng mình nha!" Tiền Văn Kiệt nghe vậy hưng phấn nói, "Cậu học trường nào vậy? Mình mới chuyển đến, mẹ vừa xin cho mình chuyển vào tiểu học Dục Anh, lớp 4A3, cậu thì sao?"

Trần Bách Châu không trả lời.

Thiệu Hiển trong lòng khẽ động, chân thành cười nói: "Mình tên Thiệu Hiển, tiểu học Dục Anh lớp 4A1, cậu chắc cũng học ở tiểu học Dục Anh đúng không? Lớp nào vậy?"

Trần Bách Châu thanh âm rất nhỏ, "A1."

"Oa, hai người các cậu đều ở A1 sao, mình cũng muốn chuyển qua A1!" Tiền Văn Kiệt bất mãn nói.

Thiệu Hiển lại ngây ngẩn cả người.

Nếu là không có gì đặc biệt, học sinh trong lớp cơ bản sẽ không bị thay đổi, nói cách khác, hắn cùng Trần Bách Châu cùng lớp mấy năm, cư nhiên lại không có chút ấn tượng nào.

Hắn vừa rồi còn hỏi người ta lớp nào, nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ.

"Thực xin lỗi, mình không nhớ rõ bạn cùng lớp." Thiệu Hiển trên mặt để hiện vài phần áy náy.

Lời này không phải nói dối. Thời điểm hắn đi học, ngoại trừ bạn cùng bàn cùng với một số cán bộ lớp nhìn quen mắt, những người khác hắn rất ít khi nhớ tên.

Mà từ năm lớp 5 trở đi đều ngồi chung với Tiền Văn Kiệt.

Trần Bách Châu khẽ gật đầu.

"Thiệu Hiển, mình cũng chuyển qua A1 có được không?" Tiền Văn Kiệt vẫn như cũ, chưa từ bỏ ý đồ.

Thiệu Hiển nhìn ra đúng trọng điểm, kiến nghị: "Cậu vừa mới đổi trường, lớp đã xếp xong, giờ lại không có lí do gì để xin chuyển, hơn nữa bây giờ là tháng sáu, sắp đến cuối kỳ, đổi qua đổi lại cũng vô ích. Không bằng chờ đến học kì sau đi."

"Có lý!" Đôi mày rậm của Tiền Văn Kiệt giãn ra.

Trần Bách Châu nằm ở trên giường, mắt phải gắt gao nhắm lại, mày nhíu thành một đoàn, tựa hồ như cố nén cái gì.

Thiệu Hiển thấy thế, không thể không quan tâm hỏi: "Cậu đau ở đâu? Để mình đi kêu y tá."

"Mình muốn đi vệ sinh."

Thiệu Hiển lập tức đứng dậy, "Vậy đứng lên, mình mang cậu đi."

"Nhưng mà trên tay còn cắm kim." Trần Bách Châu chưa truyền dịch bao giờ, nhất thời không dám nhúc nhích.

Thiệu Hiển đang muốn cười, liền nghe Tiền Văn Kiệt cũng vò đầu hỏi: "Vậy hả, thế bây giờ phải làm sao đây?"

...... Hai đứa ngây thơ này.

Hắn đi qua, đưa tay cầm cây truyền giơ lên, "Như vậy là đi được rồi."

"Thiệu Hiển, cậu thông minh quá đi!" Tiền Văn Kiệt lại nịnh nọt thêm lần nữa.

Thiệu Hiển thở dài, nhóc con, đó là trải nghiệm của nhóc quá ít.

Trần Bách Châu để lộ ra sùng bái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Ba người kéo nhau vào vệ sinh, Trần Bách Châu đang muốn đưa tay cởi quần, lại bị Thiệu Hiển ấn xuống, "Tay phải đừng lộn xộn, cẩn thận bị truyền ngược."

Tiền Văn Kiệt tò mò: "Truyền ngược là sao?"

Trần Bách Châu không hỏi, lặng yên nghe Thiệu Hiển nói, một tay cởi quần, bắt đầu phóng thủy.

Ở trường đi nhà vệ sinh công cộng đã quen, bên cạnh có nhiều thêm hai người cũng không có gì xấu hổ cả.

Thiệu Hiển tò mò liếc mắt đánh giá một cái, ừm, không có gì hơn mình, không sao cả. Hắn vô thức xem nhẹ một việc, đứa nhỏ trước mặt này thường xuyên thiếu ăn, người gầy như que củi, tuy hiện tại thế này, về sau chưa chắc đã luôn như vậy.

Trần Bách Châu mặc quần xong, ngoan ngoãn rửa sạch tay, một lần nữa nằm yên trên giường bệnh.

Tiền Văn Kiệt vẫn chưa buông tha, "Thiệu Hiển, truyền ngược là sao vậy?"

"Cậu đi hỏi chị y tá đi." Thiệu Hiển lười trả lời.

Hắn nhắm mắt làm ngơ, quay đầu nhìn về phía Trần Bách Châu, lại thấy Trần Bách Châu cũng mở to đôi mắt đầy vẻ hiếu học ra nhìn mình.

"Được rồi, truyền ngược chính là trong lúc truyền dịch, tay nếu lộn xộn, máu của mình sẽ bị chảy ngược vào ống tiêm."

"Tại sao lại như vậy?" Tiền Văn Kiệt giống như được đính kèm thêm danh sách mười vạn câu hỏi vì sao.

Thiệu Hiển: "...... Mình cũng không biết."

Vẫn là khỏi giải thích đi, càng giải thích càng không ngừng được.

Tuy rằng không trả lời tới nơi tới chốn, hai đứa nhỏ vẫn sùng bái hắn như cũ, Tiền Văn Kiệt khen trắng ra, Trần Bách Châu biểu đạt hàm súc hơn một chút.

Một lát sau, truyền dịch xong, Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân cùng nhau tới đón Thiệu Hiển, Tiền Văn Kiệt.

Bệnh viện có bảo mẫu chăm sóc cho Trần Bách Châu, Thiệu Hiển cũng yên tâm.

"Tiểu Châu, sang mai cô tới đón con xuất viện, được không?" Thái Nhã Lan ôn nhu nói.

Trần Bách Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Trở lại trong tiểu khu, Tiền Văn Kiệt cùng Thiệu Hiển chào tạm biệt: "Thiệu Hiển, ngày mai mình có thể qua nhà tìm cậu để chơi chung sao?"

Thấy Thiệu Hiển gật đầu đáp ứng, hắn mới cao hứng phấn chấn trở về nhà.

Trong bệnh viện, Trần Bách Châu nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập bộ dáng của Thiệu Hiển.

Từ lúc bắt đầu, luôn ở bên cạnh hắn, không đánh không giận không mắng.

Bách Mỹ Quyên vẫn luôn coi hắn là thứ trói buộc nàng, ngày đêm mắng nhiếc hắn là dã chủng, trên người chảy dòng máu dơ bẩn.

Sau này gả vào Trần gia, nàng vì lấy lòng cha con Trần gia mà ngày càng ngược đãi hắn, tựa hồ như vậy là có thể đứng chung lập trường với Trần gia, là có thể chứng minh mình cũng là một phần của nhà họ Trần.

Tâm lí bất thường cũng là do hoàn cảnh gia đình biến thái tạo nên.

Trần Xương Kiến bận rộn đi công tác, thường xuyên không ở nhà, có đôi khi quên chu cấp tiền cho Bách Mỹ Quyên, Bách Mỹ Quyên liền trừng phạt hắn một lần, coi như là hối lộ Trần Dục để nó nói tốt cho nàng trước mặt Trần Xương Kiến, thế thì nàng mới có tiền tiêu.

Vô lí đến nực cười.

Trong nhà, trường học, nơi đâu cùng toàn là thanh âm độc ác cùng những trận đánh đập của Trần Dục, nhưng chưa từng có người nào nguyện ý đưa tay ra cứu giúp hắn.

Đây là lần duy nhất hắn cảm thấy ấm áp như vậy.

Thiệu Hiển như một mặt trời ấm áp giữa trời đông, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo tối tăm của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi