KẺ THÙ VỪA NGỌT VỪA BÁM NGƯỜI

Thiệu lão gia bận sự vụ công ty, Thiệu đại thiếu một bên lo việc học ở trường, một bên học tập nghiệp vụ ở công ty, hai người đều bận tối mắt tối mũi, rất ít khi ăn cơm ở nhà.

Trên bàn cơm, Tiền Văn Kiệt ăn uống đến vui vẻ, Thiệu Hiển đang dùng muỗng nhỏ chậm rãi nhấm nháp, mắt nhìn thấy Trần Bách Châu ăn một miếng lại nghỉ 2 giây, không khỏi tò mò hỏi: "Cậu sao vậy?"

Trần Bách Châu ngượng ngùng trả lời, nhưng không muốn nói dối Thiệu Hiển, đành phải nhỏ giọng nói: "Canh ngon quá."

"Ngon cũng không được ăn nhiều, chừa bụng chút nữa còn ăn cơm." Thiệu Hiển sợ hắn ăn canh quá nhiều, lát nữa không ngon miệng.

Ba ngày không ăn uống đàng hoàng, không được để đói bụng nữa.

Trần Bách Châu tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn trước kia cũng bị bỏ đói mấy ngày, sau nhịn không được, đợi đến nửa đêm Trần Dục đã ngủ, lén chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn.

Bất hạnh là, Trần Dục căn bản không ngủ, chực chờ đợi hắn lén xuống lấy thức ăn, lấy cớ để trừng phạt hắn.

Phạt bằng cách ấn đầy màn thầu vào trong miệng hắn, làm hắn suýt chết sặc, cũng suýt no vỡ bụng mà chết.

Dạ dày bị trống rỗng mấy ngày liền, căn bản không được ăn nhiều như vậy, hắn đau một ngày một đêm, may mà không chết.

Ăn canh xong lại ăn tới những món khác.

Thiệu gia rất ít khi phô trương lãng phí, đồ ăn đều bình thường, nhưng hương vị xác thực không tầm thường chút nào, Tiền Văn Kiệt mới vừa ăn một miếng, nhịn không được hung hăng khen: "Dì Thái à, đồ ăn nhà dì ngon chết đi được!"

Thái Nhã Lan ôn nhu cười, "Vậy về sau ghé sang ăn cơm nhiều chút, Tiểu Châu cũng tới luôn nha."

Con trai thật vất vả mới kết được bạn, nàng phi thường hoan nghênh.

Tiền Văn Kiệt liên tục gật đầu, cũng không sợ về nhà bị mẹ nó đánh.

Trần Bách Châu gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn dì Thái."

Thái Nhã Lan hàng năm vẫn qua lại với các vị phu nhân khác, hiểu biết về Trần gia nhiều hơn so với Thiệu Hiển, trước kia không có tư cách quản, hiện tại tìm một cái cớ, chỉ hy vọng Trần Bách Châu có thể bớt được mấy ngày chịu khổ.

"Hiển Hiển, ngày mai thứ hai, nhớ phải thức sớm một chút, mẹ đưa con đi học." Thái Nhã Lan nhắc nhở một câu, lại nhìn về phía Trần Bách Châu, "Tiểu Châu chung lớp với Hiển Hiển, hôm nay con ở lại đây đi, ngày mai hai đứa cùng nhau đi học."

Trần Bách Châu siết chặt đôi đũa, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thiệu Hiển với dì Thái đối xử với hắn quá tốt rồi, hắn còn tham lam muốn ở lại hay sao?

"Tiểu Châu, con xem, Hiển Hiển cũng không có bạn bè gì cả, ngày nào cũng đi học một mình rất đáng thương, con giúp dì bồi nó có được không?" Thái Nhã Lan nói, nhìn thoáng qua Thiệu Hiển.

"Đúng vậy, Bách Châu, cậu đi học chung với bọn mình đi." Tiền Văn Kiệt hỏi Thái Nhã Lan, "Dì Thái, mai là ngày đầu tiên con đi học đó, con sang đi học chung với Hiển Hiển được không?"

Thiệu Hiển: "......" Hiển Hiển là để nhóc kêu à!

Tiền Văn Kiệt hiển nhiên không hề phát hiện, hắn nghe Thái Nhã Lan kêu "Hiển Hiển" nhiều lần, vô thức gọi theo.

"Đương nhiên có thể rồi!" Thái Nhã Lan cao hứng nói.

Thiệu Hiển rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía Trần Bách Châu, vừa lúc Trần Bách Châu cũng đang nhìn sang, giật mình: "Cậu về sau đi học cùng mình đi."

Trần Bách Châu lập tức cười, gật đầu thật mạnh, "Được!"

Ngoan như thỏ trắng vậy, hoàn toàn khác biệt với Phó Bách Châu hai mươi năm sau.

Thiệu Hiển ở trong lòng thở dài, hắn không biết Phó Bách Châu trở về Phó gia như thế nào, cũng không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng gặp phải chuyện như bây giờ, hắn không thể thấy chết mà không cứu.

Hai mươi năm sau Phó Bách Châu cùng hắn đối chọi gay gắt, nhưng hiện tại hắn chỉ là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chịu đủ loại ngược đãi.

Hắn cảm thấy, Phó Bách Châu không nên bị đối xử như vậy.

"Hiển Hiển, sang mai khi nào cậu đi? Mình đứng ở cửa chờ cậu." Tiền Văn Kiệt càng kêu càng quen miệng.

Thiệu Hiển nói thời gian, Tiền Văn Kiệt đáp một tiếng, rồi tiếp tục lùa cơm.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Thiệu Hiển thấy sắc mặt Trần Bách Châu đã khá hơn nhiều, dắt hắn vào hoa viên đi dạo để tiêu thực, Tiền Văn Kiệt một bên ôm đồ chơi, một bên hỏi thăm tin tức.

"Hiển Hiển, thầy cô ở trường dữ hay không?"

Thiệu Hiển liếc hắn một cái, nhéo nhéo cánh hoa, không chút để ý nói: "Nghe nói thầy lớp cậu thích hành hạ thể xác lắm."

"Sao có thể!" Tiền Văn Kiệt không tin, "Học sinh ở đó phần lớn đều có gia thế dữ dội lắm? Thầy làm sao dám......"

"Như cậu nói đó, phần lớn thôi." Thiệu Hiển nhìn sang Trần Bách Châu đang cúi đầu trầm mặt.

Tiền Văn Kiệt nháy mắt đã hiểu.

Mẹ nó nói, thầy cô cũng có người tốt người xấu, giống như Trần Bách Châu bị người khác cô lập bắt nạt vậy, nếu là thầy cô có tâm tư bất chính, nói không chừng sẽ thường xuyên kiếm cớ phạt hắn.

"Trần Bách Châu, thành tích cậu thế nào vậy?" Tiền Văn Kiệt nhịn không được nói, "Nếu thành tích cậu tốt thì có khi sẽ được giáo viên che chở đó."

Thiệu Hiển khoác tay lên vai hắn, "Giáo viên lớp mình ổn lắm, không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."

"Nga......" Tiền Văn Kiệt còn muốn thêm, kết quả Uông Thục Phân tìm tới, muốn dẫn hắn ra ngoài mua sách vở, đồ dùng học tập mới.

Hắn cao hứng phất tay cáo biệt, còn không quên nhắc nhở Thiệu Hiển: "Sáng mai cùng đi học đó, đừng có quên!"

Trong hoa viên chỉ còn lại hai người Thiệu Hiển và Trần Bách Châu. Trần Bách Châu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thiệu Hiển.

"Hôm nay vì sao lại muốn xin lỗi?" Thiệu Hiển đột nhiên hỏi.

Trần Bách Châu ngây ngẩn cả người, ánh mắt có chút mờ mịt, không phản ứng kịp.

"Trên đường về nhà mình."

Thiệu Hiển nhắc một câu, hắn liền nhớ đến.

"Cậu với dì đến bệnh viện đón mình, mình lại không có ở đó, hại hai người đi một chuyến tốn công." Trần Bách Châu nhỏ giọng nói.

Thiệu Hiển bắt được hắn tay, phát hiện hắn có mấy cái móng tay bị gãy nứt, trầm mặc hỏi: "Cậu có chỗ nào không đúng?"

Trần Bách Châu nghĩ nghĩ, áy náy nói: "Mình nói không giữ lời, phiền toái hai người."

"Theo mình nghĩ, trong chuyện này, Trần Dục sai, mẹ cậu sai, dì Tôn có sai, chỉ có cậu là không sai."

Thiệu Hiển chăm chú nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói.

Làm kẻ thù, Thiệu Hiển tuy không điều tra ra gia cảnh Phó Bách Châu khi còn nhỏ, nhưng muốn tra ra bệnh tình của Phó Bách Châu đối với hắn không phải là chuyện khó.

Tâm lí hắn tồn tại chướng ngại, thích tự phủ định chính mình.

Tuy rằng sau này được Phó gia đón về nuôi dưỡng mấy năm, nhưng nỗi ám ảnh thời thơ ấu vẫn không thể xóa nhòa đi được.

May mà loại phủ định này bị hứn cật lực áp chế, nếu không hắn cũng gánh không nổi gia nghiệp của Phó gia.

Trần Bách Châu sợ ngây người. Sao có thể như vậy được?

Khi còn nhỏ, mẹ hắn vẫn luôn nói hắn không có cha, sinh ra để hành hạ nàng. Sau lại đến Trần gia, loại tội lỗi này luôn được nhắc đi nhắc lại bên tai hắn từ bé đến lớn.

Mặc kệ hắn làm gì, hắn đều là người sai.

Loại người giống như hắn không có tư cách được người khác đối xử tử tế.

Chỉ là hiện tại, người xinh đẹp nhất thế giới này đang đứng trước mặt mình, cư nhiên nói mình không có sai, là người khác sai.

Sao có thể như vậy được?

"Mặc dù cậu có sai, cũng do cậu không có đủ sức chống đối lại mà thôi." Thiệu Hiển nghiêm túc nói, "Mình xem qua thành tích của cậu rồi, thường xuyên thụt lùi, tuy việc này không quan trọng lắm, nhưng người có thành tích tốt, chung quy vẫn có cơ hội thành công lớn hơn so với những người khác."

Phó Bách Châu lúc ấy chính là thủ khoa tốt nghiệp trường đại học quốc tế, không có khả năng mua bằng, cho nên Thiệu Hiển không tin hắn khi còn nhỏ thành tích sẽ kém như vậy.

Hắn không phải không nghĩ tới nguyên nhân do gia đình, nhưng nếu việc thế này cũng không cố gắng được thì sau này cũng không làm được việc gì cả.

Thiệu Hiển cũng không tin, chịu đựng mười năm hành hạ, đứa nhỏ này vẫn có thể đơn thuần như vẻ bề ngoài như vậy.

Hắn ta không thiếu thứ gì cả.

Trần Bách Châu cúi đầu xuống, tựa hồ đã chịu đả kích mạnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, qua vài phút, mới ngẩng đầu cười nói: "Được, mình nhất định sẽ học hành đàng hoàng."

Thiệu Hiển xoa đầu hắn, "Mỗi ngày đều phải tiến về phía trước."

Nắng tháng sáu có chút gắt, lại có chút chói mắt.

Trần Bách Châu tham lam nhìn người trước mặt xinh đẹp như thiên thần này, cảm thấy trái tim thình thịch không ngừng đập loạn, mỗi một giây đều tiếc nuối không muốn chớp mắt.

Một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng che đôi mắt hắn lại, hắn nhìn không thấy Thiệu Hiển, ánh mặt trời cháy bỏng dần dần biến mất.

"Ngốc ghê, không cần đôi mắt này nữa hả?"

Thiệu Hiển nhẹ giọng trách cứ, giọng nói chảy vào trong lòng Trần Bách Châu, ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

"Đi thôi, mình mang cậu về nhà lấy cặp sách, mai còn phải mang đi học."

Thiệu Hiển không đợi hắn trả lời liền đi, Trần Bách Châu cong môi cười, khẽ chớp chớp mắt, không còn thấy đau nữa.

Hai người đi Trần gia, Bách Mỹ Quyên cùng Trần Dục đều không ở nhà, người giúp việc ra mở cửa, Trần Bách Châu một đường thông thuận, đeo cặp sách lên, còn tính toán mang theo chút quần áo.

Quần áo cái nào cũng cũ, lại còn không vừa người, nhưng Thiệu Hiển cũng không cản hắn.

Trở về Thiệu gia, Thiệu Hiển dẫn hắn vào phòng, đang muốn cùng hắn ôn tập, Trần Bách Châu lại bước vào phòng tắm.

Hắn vốn tưởng Trần Bách Châu là đi vệ sinh, nhưng cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước cũng không đúng, tò mò đi vào, thế nhưng lại thấy Trần Bách Châu đang giặt quần áo.

"Cậu muốn hủy bàn tay đi hả?" Hắn bước qua, giật phăng quần áo đi.

Quần áo ướt đẫm, nhỏ giọt trên mặt đất, từng giọt từng giọt rơi xuông tung tóe.

"Trần Bách Châu, móng tay cậu bị thương cậu không biết hay sao?" Thiệu Hiển mặt mày tối đen, thật sự có chút tức giận.

Hắn thân là Thiệu gia nhị thiếu, từ nhỏ đến lớn xuôi buồm thuận gió, chưa từng có người dám làm hắn khó chịu, người duy nhất làm hắn hao phí tâm tư như vậy cũng chỉ có Phó Bách Châu.

Tuy là kẻ thù, nhưng không thể không nói, hắn đánh giá cao Phó Bách Châu.

Đánh giá cao vì cái gì, ai cũng nói không rõ. Nhưng Thiệu Hiển không chịu được việc người khác chửi mắng Phó Bách Châu, Phó Bách Châu chỉ hắn mới được mắng.

Tiền Văn Kiệt còn thường châm biếm hắn giống như tiểu nam sinh đang yêu đương vậy.

Thiệu Hiển không cảm thấy là yêu đương, hắn chỉ là cảm thấy cùng Phó Bách Châu đối đầu rất thú vị.

Những người không đủ tư cách đối đầu với Phó Bách Châu thì lấy tư cách gì mà xoi mói hắn?

Hiện tại, phiên bản thu nhỏ của Phó Bách Châu đang đứng trước mặt hắn, tuy rằng giờ đang mang họ Trần, hiện tại còn cực kỳ nhỏ yếu, nhưng người mà hắn đã đặt trong phạm vi bao bọc, không chấp nhận người khác giày xéo, cũng không chấp nhận Trần Bách Châu bị chính mình làm hư.

Trần Bách Châu thấy hắn tối lại, tức khắc cực kỳ áy náy bất an, ngập ngừng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mình không nên giặt quần áo......"

"Không phải nói cậu không nên giặt quần áo, so với giặt quần áo, tay cậu quan trọng hơn, huống hồ trong nhà có máy giặt, không tới lượt cậu làm."

Hắn nói, cầm quần áo thu dọn lại, tự mình bỏ vào chậu mang đi.

Thiệu gia không dưỡng phế nhân, tuy rằng hắn là Thiệu gia nhị thiếu, nhưng việc gì nên làm vẫn phải làm

"Mình, để mình tự làm!" Trần Bách Châu vội vàng muốn cướp lấy.

Thiệu Hiển thấy hắn gấp đến độ muốn khóc, lòng nghẹn lại, không tự chủ được đưa chậu quần áo cho hắn.

Nghe nói người trời sinh lệ chí là người rất mau nước mắt, hắn trước kia bởi vì Phó Bách Châu sắc lạnh như dao, căn bản không tin, nhưng hiện tại, bỗng nhiên thấy tin một chút.

Không phải Phó Bách Châu lúc còn là Trần Bách Châu, cũng đã khóc vài lần sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi