KEEP ON LOVING YOU

Tác giả: Tiểu Trân Bảo

"Tiểu Nghi, con từ nhỏ là công chúa cao quý như vậy lại không hề kiêu ngạo khó gần, cái này thật đáng quý."- Phạm Ân cười hiền từ nhìn cô.

Gia Nghi lễ phép nói: "Cháu không thích suốt ngày cứ bày ra vẻ khó gần, giống Lăng Thiếu Hạo ấy, xem đi xem lại chỉ có Vỹ An là chơi thân được với anh ấy."

"Đúng vậy đó, nó giống cha nó, mang dòng máu khó gần như nhau cả."- Phạm Ân mỉm cười hài lòng nhìn Gia Nghi, ban đầu bà còn lo con dâu được sắp đặt sẵn này là công chúa thì sẽ khó hòa hợp, nhưng khi nhìn thấy Gia Nghi, bà hoàn toàn yên tâm, cô nhóc này phóng khoáng thoải mái, tinh ranh đáng yêu như vậy làm bà rất hài lòng.

Phạm Ân ôn tồn nói: "Tiểu Nghi, Xây dựng mối quan hệ không phải là tìm kiếm điểm giống và khác nhau, mà là cùng tạo thành những điểm phù hợp nhau. Hai đứa tuy rằng đến với nhau từ một cuộc hôn nhân thương mại nhưng có thể hay không thử một lần tìm hiểu về nhau?"

Gia Nghi im lặng không nói, Phạm Ân quay người, từ trong hộc tủ lấy ra một quyển album đã cũ, lật ra trang đầu tiên, đưa cô xem.

Gia Nghi nhìn vào trong hình, đó là một đứa bé sơ sinh, ngũ quan non nớt đáng yêu, đôi mắt không nhầm lẫn vào đâu được.

"Đây là lúc Thiếu Hạo mới vừa chào đời, lúc nhỏ nó hư lắm, nghịch phá lung tung."- Phạm Ân vừa nói vừa hồi tưởng lại khoảng thời gian đó.

Gia Nghi lật tiếp trang sau, trong hình này anh có vẻ lớn hơn một chút, khoảng 5 tuổi, anh không hề cười, ánh mắt cơ hồ có một nỗi tiếc nuối gì đó. Gia Nghi lơ đãng nhìn qua một góc ảnh, cách chỗ anh đứng không xa là một cái gì đó bị vỡ toang.

"Cái này..."

Phạm Ân thở dài: "Đó là ngày sinh nhật nó, Thiếu Hạo từ nhỏ rất thích robot nên cha nó tặng nó một con robot số lượng có hạn, nào ngờ hôm đó Thiếu Phong và Thiếu Hạo giành giật với nhau món đồ đó l nó bị rơi rồi vỡ toang."

Gia Nghi chăm chú nhìn vào bức hình rất lâu không rời mắt, hóa ra chỉ một món đồ chơi bị hỏng đã làm anh thất vọng như vậy. Thảo nào cô cứ có cảm giác anh với Lăng Thiếu Phong không mấy thân thiết.

----++----

Lăng Thiếu Hạo đưa cô trở về Phúc Thanh Viên trên đường cả hai đều giữ thái độ im lặng.

Sau khi vào nhà, Gia Nghi cuối cùng cũng chào thua cái tài trầm mặc của anh, cô đành mở miệng trước: "Mẹ em... nói gì với anh?"

"Nói gì? Nói gì đâu."- Lăng Thiếu Hạo lơ đãng nhìn đi chỗ khác rồi đến bên quầy pha ít rượu.

"Thật không?"- Gia Nghi nghi hoặc, thái độ của anh rất lạ. Tuy rằng mẹ cô thẳng tính nhưng chắc cũng không đến nỗi làm anh thành như thế này. Nhưng Lăng Thiếu Hạo nhất quyết có cạy miệng cũng không nói, cô đành im lặng.

Chỉ biết sau ngày đó anh quản cô chặt hơn, ngay cả quốc tịch cũng giúp cô thay đổi, aida, mẫu thân à, mẹ đã nói gì mà lại hại con thành ra thế này đây?

--- ---++--- ----

Một buổi tối hai tháng sau, anh từ Lăng thị trở về thì trong Phúc Thanh Viên không một chút ánh sáng, quản gia và người làm điều biến mất tăm.

Hệ thống điện bị quá tải à? Sao lại không bật đèn lên?

"Nha đầu?"- Anh khẽ gọi.

Vẫn không có tiếng trả lời, lại nghe tiếng bước chân chậm rãi xung quanh.

"Cộc...  cộc"

Lăng Thiếu Hạo chau mày,  anh không tin chuyện ma quỷ nhưng sợ tiểu quỷ ở nhà mình,  cô lại làm trò gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi