KÉN CÁ CHỌN CANH

Lúc Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, Lục Cảnh Diệu đang ngồi một mình trong phòng khách, tay cầm túi chườm đá đặt lên chân phải. Thấy cô về anh chỉ hơi ngước lên liếc một cái, sau đó giận dỗi quay đầu đi không thèm nhìn Tần Dư Kiều nữa.

Tần Dư Kiều vốn đang tức giận, nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Cảnh Diệu cô lại càng tức hơn. Cô không quan tâm tới anh, đi thẳng lên cầu thang. Sau đó Lục Cảnh Diệu khó chịu "này" một tiếng, Tần Dư Kiều vẫn không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

"Đứng lại." Trái tim Lục Cảnh Diệu bây giờ như bị một con mèo cào cấu vậy, trong lòng anh rất buồn bực, nhưng khi phát hiện giọng điệu mình có chút không tốt, anh lập tức hạ giọng mềm mại hơn, "Kiều Kiều, sưng lên rồi này...."

Tần Dư Kiều quay đầu, Lục Cảnh Diệu dùng đôi mắt sâu đen láy của mình nhìn cô, một chân còn đang đặt lên tay vịn ghế sofa, trên chân đặt một cái túi chườm nước đá. Sau đó "Bộp" một tiếng, túi chườm nước đá rơi xuống đất, Lục Cảnh Diệu cũng "Ai ui" một tiếng. Mặc dù trên mặt tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng anh vẫn đi cà nhắc tới trước mặt Tần Dư Kiều, âm trầm nhìn cô chăm chú, sau đó kéo Tần Dư Kiều vào trong lòng: "Em đúng là đồ lừa đảo."

“Em hứa với anh thế nào, em nói em sẽ không bỏ nhà đi nữa.... Duệ Duệ còn ngủ ở trên tầng kia kìa, ngày mai nó tỉnh lại không thấy em thì nó sẽ nghĩ em thế nào?" Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều thật chặt, không để cho cô nói chen vào, một hơi nói tiếp, "Chuyện bác sĩ Karo là lỗi của anh, nhưng nếu như em cho anh đủ cảm giác an toàn, thì cớ gì anh phải làm như vậy? Dĩ nhiên là em có thể nói anh già mồm át lẽ phải, hôm nay anh già mồm cho em xem, em làm thế nào thì làm...."

Đầu Tần Dư Kiều bị ép dựa vào bả vai Lục Cảnh Diệu, eo cũng bị tay Lục Cảnh Diệu ôm thật chặt. Lời cô muốn nói mắc kẹt trong cổ họng thật lâu mới thốt ra được: "Cảnh diệu, em chỉ đang tức giận thôi. Chúng ta đã sắp kết hôn rồi, tại sao anh lại phải khổ sở tìm cách lừa gạt em chuyện ở Edinburgh chứ. Em thật sự nghi ngờ không biết anh đã bao giờ nói thật với em chưa?"

"Nói rồi." Lục Cảnh Diệu không cần nghĩ ngợi liền trả lời, "Anh yêu em."

"Cái gì...."

"Anh yêu em."

"Đây là lời thật lòng nhất nhất nhất anh đã từng nói, những thứ khác có thể lừa em, nhưng động cơ đều là vì anh quá yêu em. Cho nên Kiều Kiều, em có thể nể tình mà đừng giận anh nữa được không. Em có thể nhìn những vấn đề đó sâu hơn một chút được không, bởi vì mọi chuyện anh làm đều là vì quá yêu em. Anh không có bất cứ ý đồ xấu nào cả, ý đồ duy nhất của anh là muốn cưới em về nhà...."

Tần Dư Kiều : "...."

Trình độ biện hộ của một người đàn ông thường liên quan chặt chẽ đến độ dày của da mặt anh ta. Lục Cảnh Diệu sống nhiều năm chờ đợi một ngày dài bằng một năm như vậy rồi nên thời gian cũng mài cho da mặt anh càng ngày càng dày.

Hoặc cũng có thể nói rằng sau khi trải qua một khoảng thời gian chờ đợi đau khổ, mòn mỏi sống những ngày vô biên vô hạn không có hi vọng, anh mới biết có một số việc nên bớt làm cao đi, như vậy mới không bị ông trời trêu đùa nữa.

Mỗi người đều có rất nhiều thứ để quý trọng: quý trọng lương thực, quý trọng sách vở, quý trọng thời gian, quý trọng một người.... Nhưng có đôi lúc người ta lại quên mất điều này. Có rất nhiều nguyên nhân, có đôi khi là không đủ kiến thức, có đôi khi là quá kiêu ngạo, có khi lại là muốn quý trọng nhưng không làm được, chờ đến khi làm được thì người kia đã đi mất rồi.

Cho nên rất nhiều khi quý trọng được coi là một loại thái độ, ví dụ như những lần Lục Lục chịu thua Quả Quả, anh luôn muốn đứng ở bậc cao nhất sau đó dần đi xuống.... Cuối cùng nói với Quả Quả: "Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh rồi đấy, nhưng còn em, em có thể làm cho anh cái gì." Quả Quả ngẩng đầu nhìn lên, lừa bịp! Cho dù Lục Lục đi xuống, cô vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh. Lúc ấy Quả Quả cũng rất tức, xương sống cô không tốt nên không thích ngẩng đầu nhìn người khác.

Cho nên nếu như không có đứa bé, thì kết quả cuối cùng của cô và Lục Lục chỉ có thể là chia tay. Nhưng Quả Quả là một người đặc biệt, lòng tự ái cũng cao, cho nên ngay cả khi có con cô cũng muốn chia tay với Lục Lục.

***

Lục Lục ở lỳ nhà Quả Quả không hề có dấu hiệu muốn đi, ngày hôm sau vẫn mang đôi mắt đen sì tới bàn ăn.

Simon uyển chuyển hỏi: "Đường đi về Edinburgh đã được thông rồi, không biết khi nào thì anh Lục lên đường?"

Lục Lục xoa xoa cái trán đau đớn: "Tôi muốn đợi mấy ngày nữa."

Simon liếc nhìn Quả Quả, rút khăn giấy đưa cho cô: "Lau miệng đi."

Quả Quả nhận lấy khăn giấy từ tay Simon, đứng lên trở về phòng thay một bộ quần áo lao động rộng thùng thình rồi nói với Simon: "Hôm nay em đến tu viện giúp mọi người một tay."

Simon khẽ cau mày: "Hay là tới phòng khám giúp anh một tay đi, anh nhìn thấy em cũng yên tâm hơn."

Quả Quả do dự một chút rồi gật đầu.

Lục Lục phiền não để dao nĩa xuống: "Một phụ nữ có thai như em đông chạy tây chạy làm cái gì, em có biết bây giờ em đã làm mẹ rồi không, em cần phải có trách nhiệm với đứa trẻ chứ."

Lục Lục nói tiếng phổ thông, Simon nghe không hiểu liền nhìn về phía Quả Quả.

Quả Quả không để ý tới Lục Lục, quay sang thương lượng với Simon: "Sáng nay em phải tới tu viện, anh biết đó, ở đấy không có em không được. Buổi chiều em tới phòng khám tìm anh, được không?"

Simon do dự một chút rồi gật đầu, trước khi ra khỏi cửa anh còn ôm Quả Quả một cái. Lục Lục lạnh lùng quét mắt nhìn đôi nam nữ trước cửa, tức giận đá vào chân bàn làm đồ dùng trên bàn vang lên tiếng động nho nhỏ.

Rốt cuộc sau khi Simon rời đi, Lục Lục đứng lên bước tới trước mặt Quả Quả: "Quả Quả, cùng anh trở về Edinburgh đi."

Quả Quả giương mắt lên, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Nếu như không phải cô mang một cái bụng to thì không thể nhìn ra Quả Quả đang mang thai. Lục Lục nhớ tới cảnh tượng Quả Quả trèo lên giá cao, mí mắt anh bắt đầu giật không ngừng.

"Lục Lục, anh muốn ở bao lâu thì cứ ở, tiền thuê phòng một ngày là 20 bảng Anh. Chờ em sinh đứa bé ra cho anh hết hẳn hi vọng đi. Anh nên xem xem con của em là con lai hay là một đứa trẻ Trung Quốc thuần chủng."

Lục Lục lạnh lùng nhìn, căn bản không nghe Quả Quả nói. Vóc dáng anh vốn rất cao, ngũ quan sắc bén, lúc nghiêm mặt quả thật có thể dọa người, Quả Quả sợ tới mức nước mắt bắt đầu trào ra.

Hay tay Quả Quả ôm bụng mình, ngồi xuống ghế sofa. Một lát sau, cô thút tha thút thít khóc nấc, tiếng khóc nhỏ như cô con dâu uất ức vậy.

"Anh Lục, anh không muốn thấy em sống tốt sao...."

Không phải anh không muốn thấy cô sống tốt mà là không chịu được khi thấy cô sống tốt mà không có anh.

Lục Lục khẽ cắn răng, lạnh lùng mở miệng: "Quả Quả, anh cho em một cơ hội cuối cùng, hoặc là cùng anh trở về Edinburgh hoặc là ở lại đây tiếp tục ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai sống qua ngày. Nhưng anh nói trước cho em biết, chỉ cần em cùng anh trở về, mặc kệ đứa bé em sinh ra có quan hệ với anh hay không, anh nhất định không thể để nó chịu uất ức được. Nhưng nếu như em tiếp tục sống ở đây thì cho dù đứa bé em là con ruột của anh, cũng đừng tìm tới anh, cũng đừng bảo anh chịu trách nhiệm.... Quả Quả, anh cho em một cơ hội."

Quả Quả vô cảm nghe Lục Lục nói hết, sau đó cầm trái táo trên bàn ném về phía Lục Lục: "Anh có thể cút."

Lục Lục gật đầu, rất phong độ xoay người rời đi.

Sau khi Lục Lục trở lại Edinburgh lập tức trở thành một người đàn ông thất tình. Nếu không phải làm cái gì cũng không có hứng thú, nhìn máy tính nhưng không đánh nổi một chữ; thì cũng lâm vào trạng thái liều mạng làm việc, ba ngày ba đêm không chợp mắt.

Sau đó Mục Lộc xin nghỉ dài hạn sang thăm anh bởi thấy anh mãi không về nước. Lúc ấy Mục Lộc rất chăm học, chương trình học cũng đang bước vào giai đoạn căng thẳng.

Mục Lộc sa thải người giúp việc của nhà Lục Lục, sau đó tự mình phụ trách chuyện ăn, mặc, ở, đi mỗi ngày của Lục Lục. Cô giặt quần áo nấu cơm cho anh mà chưa từng oán trách một câu. Một ngày ba bữa, chưa từng có bữa nào để Lục Lục phải nhịn. Sau khi ăn xong nếu như Lục Lục còn muốn làm việc, cô sẽ kéo Lục Lục cùng dắt chó đi dạo.

Dù Lục Lục là một người hay soi mói nhưng biểu hiện của Mục Lộc lại khiến cho anh không có chỗ nào để bắt bẻ cả. Rốt cuộc ở lần thứ sáu Lục Lục từ Harl về, anh nói với Mục Lộc: "Nếu như em đồng ý, chúng ta trở về nước liền kết hôn."

Mục Lộc ôm lấy eo Lục Lục: "Thật ra thì em hi vọng chúng ta có thể định cư ở Anh quốc, em đã có tình cảm với nơi này rồi."

Mục Lộc bàn bạc với Lục Lục, nhưng giữa nam nữ luôn tồn tại quan hệ thỏa hiệp. Trước nay đều là Mục Lộc thoả hiệp với Lục Lục, lần này cũng vậy.

"Sau khi về nước anh có thể thường xuyên dẫn em đi Anh quốc ."

Mục Lộc kéo tay Lục Lục: "Cũng được, nhưng anh phải đối xử tốt với em đó, biết không?"

Lục Lục khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó kéo tay Mục Lộc ra, cầm áo khoác từ trên giá áo, nói với Mục Lộc: "Anh đi ra ngoài một chuyến, hôm nay còn phải gặp một đối tác làm ăn."

Mục Lộc: "Em đi cùng với anh."

Lục Lục: "Em ở nhà nghỉ ngơi đi."

Trước khi Lục Lục hẹn hò với Quả Quả, anh đã hoạch định rõ tương lai của mình. Tương lai bao gồm hai chuyện trọng đại: sự nghiệp và hôn nhân. Sự nghiệp là phát triển Lục thị hơn nữa, còn hôn nhân là tìm một người bạn gái giống như Mục Lộc, sau đó kết hôn rồi sống tới già, nuôi dưỡng những đứa con của mình thật tốt, tiếp tục mở rộng giang sơn của Lục gia.

Nhưng Lục Lục không ngờ có một ngày Lục Lục sẽ gặp phải một người con gái tên là Quả Quả.

Quả Quả và Mục Lộc hoàn toàn khác nhau, hoặc nên nói là hoàn toàn trái ngược nhau. Cô nhiệt tình, to gan, không bao giờ tuân theo bất cứ kế hoạch nào. Dĩ nhiên thứ hấp dẫn Lục Lục lúc ban đầu chính là gương mặt và vóc người của Quả Quả, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã để lại cho Lục Lục ấn tượng rất sâu sắc.

Sau một khoảng thời gian rất dài, Lục Lục vẫn cảm thấy mình chỉ hơi thích Quả Quả mà thôi. Nhưng thời gian đã phủ định suy nghĩ này của anh, điều khiến anh cảm thấy không ngờ đó là mình lại có thể nhớ mãi không quên một cô gái.

Giữa tháng tám, thời tiết ở Edinburgh từ từ tốt lên, Lục Lục cùng một nhóm bạn hợp tác buôn bán cũng lấy được một số thành tích không tồi. Người anh em Hắc Long Giang kia có cái tên rất chính trực, là Chu Hành Giai, trong cuộc đời cậu ta có hai hứng thú lớn nhất đó là kiếm tiền và chuyện phiếm.

Cậu ta cũng hay nhắc về Quả Quả với Lục Lục, khi buôn chuyện lại hay so sánh Quả Quả và Mục Lộc: "Nói nghiêm túc, tớ rất hâm mộ cậu."

Lục Lục mím môi không nói.

"Một người đàn ông có thể hẹn hò với một người như Quả Quả, sau đó kết hôn với người con gái như Mục Lộc.... Chậc chậc, quá hoàn mỹ!"

Lục Lục cười, sau đó Chu Hành Giai cười hì hì hỏi Lục Lục: "Cậu và Quả Quả còn liên lạc với nhau không? Nếu như cậu không ngại, có thể cho tớ số điện thoại của cô ấy được không?"

Lục Lục vẫn cười, sau đó liền đứng dậy. Lúc rời đi tay phải anh vỗ mạnh xuống vai Chu Hành Giai, mạnh đến mức như muốn vỗ nổ phổi Chu Hành Giai.

"Cậu bị điên à."

Lục Lục quay đầu, vẻ mặt lạnh lẽo: "Quả Quả kết hôn rồi."

"Cái gì?"

Lục Lục: "Hết hy vọng đi, nếu cậu rảnh thì tập trung nghiên cứu hợp đồng ngày mai ấy."

Buổi tối Lục Lục nằm mơ, nằm mơ thấy Quả Quả sinh ra một cậu nhóc tóc đen mắt đen, sau đó Quả Quả vui vẻ ôm cục cưng đi tới bên cạnh anh: "Lục Lục, anh làm cha, làm cha, làm cha, làm cha, làm cha! ! !"

Anh tỉnh dậy trong tiếng "Làm cha" đầy đầu, Lục Lục xoay người cầm điện thoại di động ở đầu giường xem giờ, sau đó nhắm mắt tính thời gian. . . . Quả Quả sắp đến ngày sinh rồi.

Cô bé ấy sắp làm mẹ rồi. Lục Lục bỗng cảm thấy ngực trái co thắt, sau đó anh tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc.

Có một số việc thật sự không nên nghĩ quá nhiều, ví dụ như chỉ cần Lục Lục vừa nghĩ tới chuyên Quả Quả đi theo cái tên Simon không đáng tin ấy sống qua ngày, anh liền không nhịn được suy nghĩ xem Quả Quả sống làm sao đây.

Dĩ nhiên Lục Lục tự nhận là mình cũng không đáng tin, đàn ông đáng tin là phải cho phụ nữ hôn nhân, anh không cho Quả Quả được. Nhưng anh vẫn muốn mình là người đàn ông của cô, cho cô sự chở che cẩn thận nhất.

Những ý nghĩ đó thật mâu thuẫn, càng nghĩ càng nhức đầu. Trong đầu Lục Lục hiện lên gương mặt của Quả Quả, sự xinh đẹp của Quả Quả có pha trộn chút đáng yêu của thiếu nữ. Giồng như lời Chu Hành Giai đã nói, xinh đẹp lại mang chút đáng yêu.

Đáng yêu sao? Lục Lục bật cười, cô có thể khiến anh anh dễ dàng thoả hiệp chẳng phải là nhờ vào sự đáng yêu đó sao. Có lúc Lục Lục cảm thấy Quả Quả hệt như một con gấu trúc vậy, kỹ năng sinh tồn bằng không giống quốc bảo [*], mỗi ngày chỉ cần đáng yêu là có một đống người thích.

[*] Quốc bảo: ý chỉ gấu trúc.

Lục Lục nhớ tới những người từng theo đuổi Quả Quả, trong đó đương nhiên có cả Chu Hành Giai. Tất cả bọn họ đều muốn hẹn hò với Quả Quả, nhưng không ai muốn cưới cô cả. Bọn họ đều nói tình yêu và hôn nhân không giống nhau.

Vấn đề này Lục Lục cũng đã suy nghĩ rất lâu mà không tìm ra đáp án. Có lẽ là do mỗi người mỗi khác, hơn nữa vào mỗi thời điểm khác nhau thì suy nghĩ của con người cũng sẽ thay đổi. Trước khi gặp gỡ Quả Quả, anh cũng xác định tình yêu và hôn nhân không giống nhau. Lúc chia tay vời Quả Quả anh cũng nghĩ như thế.

Sau đó, hiện giờ Lục Lục cảm thấy kết hôn với Quả Quả cũng rất tốt, cho dù cô chẳng làm được gì nhưng anh vẫn có thể vui vẻ mà cãi vã với cô. Cuộc sống đã quá nhàm chán, có một số việc tại sao cứ phải như ý làm gì.

Lục Lục vẫn quay về Harl một chuyến, anh đứng trước nhà Quả Quả thật lâu, anh nhìn thấy Simon và Quả Quả cùng nhau đi xuống. Simon cầm tay Quả Quả, Quả Quả mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, trên đầu một cái mũ màu đỏ, cúi đầu đi sau lưng Simon. Simon đi một bước, cô cũng đi một bước .

Lục Lục không thấy được vẻ mặt của Quả Quả, nhưng anh vẫn có thể thấy được bụng của cô, cô đã sinh rồi.

Sau đó Lục Lục lên tầng, trước khi lên anh lấy từ trong xe ra hai hộp sữa bột cho trẻ em, sau đó mang theo tâm trạng phức tạp đi lên, mỗi bước đi lại thầm nói: con của anh, không phải con anh, con của anh....

Lúc Lục Lục đi tới tầng trên cùng, vừa khéo lại là ‘không phải con của anh’.

Đầu tiên anh ấn chuông cửa, sau đó không kìm chế được bắt đầu đập lên cửa. Trong nhà có giọng nữ truyền ra, là giọng Mexico : "Xin hỏi ai đấy?"

"Tôi là bạn của Quả Quả."

Một người phụ nữ mở cửa cho Lục Lục, Lục Lục mang sữa bột tới đặt trên khay trà ở phòng khách, rất lễ phép nói với bà: "Đây là quà tặng cho đứa bé."

Người phụ nữ vui vẻ mời Lục Lục ở lại, đúng lúc này tiếng trẻ con khóc từ trong phòng nhỏ truyền ra, trái tim Lục Lục lại điên cuồng nhảy lên, trong đầu đột nhiên nghĩ: tiếng khóc to rõ như vậy chỉ có thể là con của anh.

Người phụ nữ kia vội vàng vào phòng ôm đứa bé vừa mới tỉnh ra. Đứa bé rất ngoan, được ôm là lập tức ngừng khóc. Lục Lục thò đầu nhìn cậu nhóc trong tay bà ấy, nhưng vì góc độ không tốt nên anh chỉ thấy cái trán và tóc của đứa bé, là màu đen, mặc dù tóc không nhiều lắm.

"Tôi có thể nhìn một cái không?"

Lục Lục nói với người phụ nữ kia, bà vui vẻ ôm đứa bé cho Lục Lục nhìn: "Đúng là một đứa bé xinh đẹp."

Lục Lục đã không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa rồi, đứa trẻ trong tã lót không phải là một đứa con lai, đây là con của Lục Cảnh Diệu anh, mũi này, cái miệng này, cái trán này....

Lồng ngực Lục Lục phập phồng lên lên xuống xuống, sau đó anh nói với người phụ nữ kia: "Có thể cho tôi ôm một chút được không?"

"Anh phải cẩn thận một chút." Lúc người phụ nữ đưa đứa bé cho Lục Lục liền dặn dò. Lục Lục gật đầu, đỏ mắt nhìn chằm chằm mặt mày đứa trẻ, "Đứa bé có tên chưa?"

"Cậu Simon chọn nhiều tên rồi, nhưng Quả Quả vẫn không hài lòng."

Tâm trạng Lục Lục ngày càng hỗn loạn, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, sau đó nghĩ đến một vấn đề khá quan trọng: "Là con trai hay con gái?"

"Là một cậu nhóc đáng yêu đấy."

"À." Lục Lục cúi đầu tiếp tục nhìn đứa bé, vừa rồi chỉ nhìn khuôn mặt, anh còn tưởng rằng Quả Quả sinh cho anh một cô nhóc.

Lục Lục ở đây rất lâu, cho tận đến lúc ăn tối anh vẫn không có ý rời đi.

Lục Lục vốn muốn chờ Quả Quả trở về, nhưng khi người phụ nữ kia mời anh ở lại ăn cơm, bắt đầu vào phòng bếp bận rộn nấu nướng, Lục Lục lại nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.

Lục Lục ôm đứa bé trở vể Edinburgh, vừa đến nhà anh liền nhận được cuộc điện thoại của Quả Quả: "Lục Lục, anh trả con lại cho tôi!"

"Quả Quả, em lừa anh."

Bên kia điện thoại Quả Quả đã khóc, Lục Lục nhìn cậu nhóc đang nằm ngủ ở giữa giường, khóe mắt cũng có chút ướt át: "Quả Quả, em tội gì phải làm như thế chứ."

Ngay đêm đó Quả Quả trở về Edinburgh, trở về căn nhà của Lục Lục, sau đó Quả Quả ở đó hơn một tháng, biến thành người tình của Lục Lục trong vòng một tháng.

Trên tần cô ở với con trai, tầng dưới Lục Lục ở cùng Mục Lộc.

Mục Lộc không bao giờ ở lại qua đêm, cho nên buổi tối Lục Lục liền lên tầng. Khoảng thời gian đó, Lục Lục và Quả Quả luôn dùng đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười lạnh lùng để đối diện với nhau. Lúc cãi nhau kinh khủng nhất còn hận không thể bóp chết đối phương ngay lập tức, quan hệ hai người càng ngày càng xấu.

Quả Quả không còn là Quả Quả của Lục Lục nữa, Lục Lục cũng không còn là Lục Lục của Quả Quả nữa. Thật ra thì khi đó bọn họ chỉ là thiếu một chút bình tĩnh, hòa nhã ngồi xuống thương lượng về tương lai với nhau mà thôi.

***

Tần Dư Kiều vẫn quyết định tiếp nhận phương pháp điều trị thôi miên của bác sĩ Karo. Lần này không phải là bác sĩ giả mạo nữa, Lục Cảnh Diệu và Bạch Thiên Du cùng đi với cô. Lúc thôi miên được một nửa, Tần Dư Kiều đột nhiên tỉnh lại, khóe mắt lấp lánh một giọt nước mắt.

"Tôi không muốn khôi phục trí nhớ nữa." Tần Dư Kiều nói.

Hôn lễ cử hành đúng thời hạn. Tại nơi tổ chức hôn lễ, mặc dù giới truyền thông đã bị Lục gia khống chế nhưng vẫn có nhiều chuyện để người ta thảo luận: ví dụ như của hồi môn của Tần Dư Kiều, ví như bộ váy cưới của cô dâu, còn có quan hệ của cô và Lục Hi Duệ nữa. Truyền thông cũng cố ý tung ra tin tức, Lục Hi Duệ chính là con trai ruột của Tần Dư Kiều.

Người ngoài đánh giá rất cao hôn lễ này, nói rằng đây là một kết thúc hoàn mỹ cho câu chuyện cổ tích.

Kết thúc hoàn mỹ sao? Lục Cảnh Diệu không cho là như vậy, bởi vì sau hôn lễ bà xã lại chia phòng với anh đây này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi