KẸO KIM CƯƠNG

Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
-----------
Edit: Yu610
Câu nói lười biếng này mang theo chút cưng chiều, làm cho Đường Du vốn đang đỏ mặt lại giống như được nướng dưới mặt trời, lan dần tới hai má, đỏ giống như một quả mật đào chín bảy phần.
"Ừ." Trong lòng cô ngọt ngào, ngoan ngoãn cúi thấp đầu: "Được rồi."
"Vậy đi thôi." Chu Khâm Nghiêu vượt lên trước ngồi lên xe motor, nói với cô gái phía sau: "Lên đi."
Đường Du đuổi theo sau: "...Vâng."
Dẫm lên chỗ để chân ở phía sau, cô gái nhỏ lần đầu tiên ngồi xe motor có chút luống cuống, hai tay không biết đặt ở đâu, có chút không tự nhiên nhìn xung quanh.
Chu Khâm Nghiêu hơi híp mắt, nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô gái qua kính chiếu hậu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh bình tĩnh đội mũ bảo hiểm, gạt chân chống, nổ máy, sau đó rất tự nhiên kéo tay Đường Du lên hông mình.
"Ôm chặt." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Đường Du: "..."
Vẫn chưa kịp phản ứng đã bị gió lạnh cắt qua tai.
Hai tay Đường Du bị động vòng chặt qua eo Chu Khâm Nghiêu, tốc độ xe quá nhanh khiến Đường Du không dám nhúc nhích, tuy rằng cách một lớp áo khoác, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự rung động và độ ấm truyền đến từ đầu ngón tay.
Tim đập loạn nhịp khiến cô không cách nào bình tĩnh.
Lần trước ngồi sau xe đạp, cô vẫn dè dặt kéo góc áo của anh.
Nhưng hôm nay, cô lại ôm hông anh.
Quan hệ của bọn họ hình như ngày càng gần gũi, nhưng dán sát vào tấm lưng rộng rãi của người đàn ông, Đường Du hơi ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy mũ bảo hiểm màu đen lạnh lẽo của anh, lạnh lùng giống anh, nhưng đôi khi Đường Du lại cảm thấy ---
Anh đang cất giấu bí mật nào đó.
Khiến cô không nhìn thấu.
-
Công viên Bắc Hồ cách ngõ Cây Hòe không xa, chạy xe khoảng 10 phút là đến.
Lúc Chu Khâm Nghiêu và Đường Du đến nơi, Trình Huyền và đám người Vệ Khải đã trải xong đệm lót, phía trên bày đầy đồ ăn và nước uống.
Trình Huyền nhìn thấy Đường Du đi tới, nói cám ơn với Chu Khâm Nghiêu, sau đó kéo người đến:
"Thế nào, ngồi xe anh Nghiêu rất thích đúng không?"
Đây là lần đầu tiên Đường Du ngồi xe máy, trái tim nhỏ như muốn vọt ra ngoài.
Cô hướng về phía đỗ xe, trộm liếc Chu Khâm Nghiêu, sau đó gật đầu, hạ giọng nói với Trình Huyền:
"Ừ...Rất kích thích."
Việc này đối với Phương Lai đến nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trong mắt bà, các danh môn khuê tú nên có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng, chơi nhạc cụ ưu nhã, kết giao với những người ưu nhã.
Mà không phải kết giao với những người như Trình Huyền, Chu Khâm Nghiêu, ngồi motor, ăn thịt nướng, đều là những tối kị của bà.
Chuyến du thu hôm nay tổng cộng có hơn 10 người. Bây giờ mọi người đều đang tập trung trên bãi cỏ chơi bài, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trình Huyền cũng không nhàn rỗi, cô mang theo bếp nướng, đang lấy đồ ăn mang theo từ trong thùng lạnh ra.
Tống Tiểu Dương và mấy đứa trẻ la hét muốn ăn cánh gà, Vệ Khải liền giúp mấy đứa trẻ nướng đồ ăn.
Chu Khâm Nghiêu có vẻ không mấy hứng thú với chuyện ăn uống, anh ngồi bên cạnh bọn họ, sờ soạng trong túi tìm thuốc lá, kẹp giữa hai ngón tay.
Đường Du trộm nhìn anh.
Trên người người đàn ông này có khí chất nào đó, nhìn qua không vướng khói lửa nhân gian. Nhưng Đường Du cũng không hiểu đây là loại cảm giác gì.
Ngô Chi Ngọc từng nói không biết Chu Khâm Nghiêu đến từ đâu, không biết tất cả mọi thứ về anh, tựa như một cái hồ sâu không thấy đáy, thần bí, nhưng cũng nguy hiểm.
Vệ Khải nướng cho Tống Tiểu Dương một cái cánh gà, cậu bé vui vẻ cầm cánh gà chạy quanh người Chu Khâm Nghiêu, khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên nụ cười hiếm thấy, nhàn nhạt, nhưng rất ấm áp.
Đúng lúc này, anh giống như cảm ứng được điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên dời đi.
Đường Du đang say mê nhìn trộm bỗng nhiên va phải ánh mắt của anh, lồng ngực giống như bị nổ tung, vội vàng cúi đầu xuống, lại hốt hoảng giả vờ nói chuyện với Trình Huyền.
Chu Khâm Nghiêu thu hồi tầm mắt, khóe môi bình tĩnh nhếch lên.
Lúc này Tống Tiểu Dương cầm một con diều chạy đến trước mặt Trình Huyền: "Chị Huyền, đi thả diều cùng em."
Cho dù cậu bé nói không rõ ràng, nhưng Trình Huyền vẫn hiểu, cô uống một ngụm đồ uống, xắn tay áo lên cầm lấy diều: "Đi, chị Huyền thả diều với em."
Vệ Khải đứng bên cạnh trêu chọc: "Tống Tiểu Dương em nhìn chăm chú chút, chị Huyền của em năm ngoái thả 18 con diều đến giờ vẫn không biết bay đến đâu rồi."
"Đến đây, có giỏi thì anh thả đi." Trình Huyền khó chịu cầm diều đánh lên lưng Vệ Khải, trêu chọc nhau một lúc mới dẫn Tống Tiểu Dương đến nơi rộng rãi để thả diều.
"Này, cô ấy dữ như vậy sau này ai muốn cưới." Vệ Khải hùng hổ nhét một xiên nướng vào miệng, quay đầu hỏi Chu Khâm Nghiêu tìm sự đồng cảm: "Tôi biết cậu nhất định không thích người như Huyền."
Ánh mắt Chu Khâm Nghiêu khẽ nhúc nhích, nhẹ thở ra một câu: "Liên quan quái gì đến cậu" (*)
(*): Nguyên văn "关你屁事" = "quản ngươi đánh rắm". Mình không biết chuyển thành gì luôn, nếu mình tham khảo được câu khác sẽ sửa lại sau.
Nhưng có vẻ Vệ Khải cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, đuổi theo hỏi: "Lại nói, rốt cuộc cậu thích kiểu con gái thế nào?"
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, Đường Du ngồi bên cạnh làm bộ nướng bắp nhưng trái tim đập thình thịch.
Không hiểu sao cô có chút hồi hộp, lại chờ mong nghe được đáp án của Chu Khâm Nghiêu.
Nhưng người đàn ông thờ ơ nhả một ngụm khói:
"Tôi thích người như mẹ cậu." (Yu: anh đủ ác =)))
"..."
Vẻ mặt Vệ Khải đầy khiếp sợ, sau đó lại nhíu mi, nghiêm túc tự hỏi một lúc:
"Vậy nếu không tôi về hỏi mẹ tôi giúp cậu, xem ý bà thế nào rồi tính tiếp?"
"Cậu làm bố tôi cũng khá tốt." (Yu: cười chết tooiiiii)
Chu Khâm Nghiêu nhìn Vệ Khải.
Biểu cảm giống như ăn phải một miếng phân, đứng hình vài giây, anh chỉ tay ra xa: "Cậu có thể biến đi vài phút được không?"


"Được rồi, bố." Vệ Khải lau miệng: "Bao giờ cậu nhớ tôi, muốn tôi trở về thì gọi một tiếng."
"..."
Vệ Khải nói xong cũng đi tới chỗ Trình Huyền và Tống Tiểu Dương đang chơi đùa, lập tức, cạnh bếp nướng chỉ còn lại hai người là Đường Du và Chu Khâm Nghiêu.
Bọn họ ngồi đối mặt nhau, một người hút thuốc, một người nướng ngô, không quấy rầy nhau.
Đường Du vẫn luôn cúi đầu, giả vờ bận rộn, chuyên tâm nướng thịt giúp mọi người.
"Này." Bỗng nhiên Chu Khâm Nghiêu gọi cô.
Đường Du ngẩng đầu, ngạc nhiên: "Hả?"
Người đàn ông khẽ nâng cằm: "Cháy."
Đường Du ngẩn người, vội vã nhìn.
Lúc này mới phát hiệ, bởi vì không tập trung, nên bắp ngô cô đang nướng một mặt đã cháy đen.
Cô lúc túng lật ngô sang mặt khác, chột dạ vuốt tóc: "Cảm ơn."
"Nghĩ gì vậy?" Chu Khâm Nghiêu hỏi.
"...Không có gì."
Trầm mặc một lúc, Đường Du vẫn không nhịn nổi mà nói suy nghĩ trong trong ra:
"Anh thích mẹ Vệ Khải thật sao?"
Chu Khâm Nghiêu nhìn cô.
Bỗng nhiên cong môi.
Thân thể anh dán sát lại, đáy mắt có chút nghiền ngẫm, cười như không cười: "Cô quan tâm à?"
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du nhìn khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông, tâm tính lương thiện đột nhiên mất khống chế, bị lún xuống, ngày càng lún sâu.
Cô cuống quít né tránh ánh mắt đối diện: "Đâu phải chuyện liên quan đến tôi."
Vừa dứt lời, bắp ngô trong tay bị Chu Khâm Nghiêu lấy đi, thay vào đó là một xiên bánh bao sữa.
Giọng nói nhàn nhạt: "Ăn nhiều đồ chút, đừng nghĩ linh tinh."
"..."
Đường Du còn muốn nói gi đó, Tống Tiểu Dương đã chạt tới từ xa, thở hồng hộc kéo bọ họ:
"Anh Nghiêu, chơi trốn tìm, cả chị nữa."
Công viên Bắc Hồ có một hầm trú ẩn, vài năm trước đã được chính phủ trùng tu lại lần nữa, tăng thêm một ít bàn ghế, bóng bàn,... một số phương tiện giải trí linh tinh, thành nơi hóng mát mùa hè của dân cư phụ cận.
Những đứa trẻ đến đây vài lần đề vô cùng thích ở trong đó chơi trốn tìm.
Tống Tiểu Dương cũng không ngoại lệ, nhưng mấy đứa trẻ cùng lứa không muốn chơi với cậu bé, cho nên đều là Trình Huyền và Chu Khâm Nghiêu cùng chơi với bé.
Hôm nay Đường Du đến đây, thêm một người, Tống Tiểu Dương lại càng vui vẻ.
Vệ Khải và Trình Huyền vừa cùng cậu bé thả diều một vòng, nên lần chơi trốn tìm này là chuyện của Chu Khâm Nghiêu và Đường Du.
Hôm nay nhiệt độ không khí rất cao, ngồi trước bếp nướng lại càng nóng hơn, Đường Du cởi áo khoác, cùng Chu Khâm Nghiêu và Tống Tiểu Dương đi đến hầm trú ẩn.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, Tống Tiểu Dương bịt mắt, Chu Khâm Nghiêu và Đường Du có 20s để tìm chỗ trốn.
Nhưng hôm nay Tống Tiểu Dương lại nói mình muốn làm người đi trốn.
Im lặng một lúc, Chu Khâm Nghiêu chủ động đi tới: "Đi đi, hai người đi trốn, tôi đi tìm."
Tống Tiểu Dương vui vẻ vỗ tay: "Được được được."
Sau đó kéo Đường Du chạy vào bên trong.
Bên kia, Chu Khâm Nghiêu bắt đầu đếm ngược.
Dù sao Đường Du cũng không phải trẻ con, đã rất nhiều năm không chơi trò chơi ngây thơ này, trong lúc nhất thời không biết trốn thế nào.
Cô nhìn Tống Tiểu Dương, phát hiện cậu bé trốn dưới gầm bàn chơi bóng bàn.
Chỗ này cũng quá dễ tìm rồi...
Quả nhiên niềm vui của trẻ con rất đơn giản.
Vì Đường Du không còn là trẻ con, nên cô sẽ không trốn ở nơi dễ lộ như vậy.
Nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là nơi liếc mắt một cái có thể tìm thấy người, chỉ có một ngăn tủ duy nhất, có lẽ là nơi để một vài đồ dùng giải trí.
Miễn cưỡng có thể chứa một người.
Vì thế Đường Du chạy đến ngăn tủ chui vào rất nhanh.
Khoảnh khắc đóng cửa, đúng lúc Chu Khâm Nghiêu đếm ngược xong.
Ngăn tủ này không lớn, Đường Du đứng bên trong, nín thở không dám phát ra tiếng, tập trung nghe động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên, không tới 5s, bên ngoài liền truyền tới giọng nói vui vẻ của Tống Tiểu Dương --
"Anh Nghiêu sao anh tìm được em nhanh vậy!"
Một lát sau, "Vậy anh mau tìm chị Đường đi."
Trái tim Đường Du đập mạnh mạnh.
Thật ra Đường Du cũng biết, không tới mấy giây Chu Khâm Nghiêu cũng có thể tìm ra cô, loại trò chơi này đối với người trưởng thành không hề khó khăn.
Cô ngồi xổm xuống, yên lặng nâng cằm, chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu mở cửa.
Đúng lúc này, có vật gì đó bò lên tay cô.
Đường Du nương theo ánh sáng sau khe cửa, nhìn thấy hình như là một con gián hay con sâu gì đó bay qua người cô.
Hầm trú ẩn âm u, ẩm ướt, trong ngăn tủ có vài loại côn trùng cũng bình thường, nhưng bình thường Đường Du sợ nhất là côn trùng, lúc này lại sâu bò lên người, da đầu cô liền run lên.
Theo sau là một tiếng thét chói tai, đại não phản ứng khiến Đường Du liều lĩnh xông ra ngoài.
Chu Khâm Nghiêu đang đứng trước quầy để đồ lặt vặt, định mở cửa tủ, bỗng nhiên cánh tủ bị đẩy ra từ bên trong.
Ngay sau đó một thân ảnh lao tới, đâm vào người anh.
Lảo đảo một chút, Chu Khâm Nghiêu bị đụng vào người phải lùi lại mấy bước, lại vấp phải đồ lặt vặt dưới chân, cả người mất trọng tâm, ngã về phía sau.
Đường Du cũng vì quán tính mà không kịp thu chân, ngã đè lên người anh.
Một tiếng vang nặng nề xuất hiện.
Lưng Chu Khâm Nghiêu tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, cứ như vậy bị cô gái giống như sư tử nhỏ đẩy ngã.
Anh hơi ngửa người, đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện Đường Du ngã vào chân anh, hai tay để bên mặt, thân thể hơi cong xuống. (Yu: Ngã chỗ đẹp vãi =)))
Nhìn nghiêng sang, da thịt dưới cần cổ trắng nõn như tuyết, đường cong thanh xuân đầy đặn nhìn không sót thứ gì.
Chu Khâm Nghiêu hơi nhếch môi, huyết dịch chảy loạn.
Cảm giác được nơi nào đó trên thân thể sắp không khống chế được mà nổ tung.
...
Không khí ngưng đọng 3s.
Đường Du theo ý thức vẫn chưa tỉnh táo ngẩng đầu, phát hiện mình đang đè lên Chu Khâm Nghiêu trên mặt đất, lúng túng muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy vị trí hai người đang tiếp xúc với nhau giống như có vật gì đó kỳ lạ đang chĩa vào cô. (hahaaaa)
Cô giật mình, hơi ngơ ngác nhìn Chu Khâm Nghiêu, ánh mắt vô tình liếc xuống phần ngực hơi lộ của mình, bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, mặt đỏ bừng:
"Anh...."
Cô gái nhỏ không biết làm sao, bật dậy nhanh như chớp, chạy ra khỏi hầm trú ẩn.
Người qua đường Tống Tiểu Dương đứng xem mờ mịt trừng mắt nhìn, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Khâm Nghiêu:
"Anh Nghiêu, sao chị Đường lại chạy? Chúng ta vẫn chơi tiếp phải không?"
Chu Khâm Nghiêu nằm dưới đất suy nghĩ hơi loạn, hai tay bất đắc dĩ che mặt, bình tĩnh vài giây mới thầm mắng mình ---
Mẹ nó, đã chơi đến phát hỏa rồi còn chơi nữa....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi