KẸO KIM CƯƠNG

Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.


Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.


Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.


---------------------------


Edit: Yu610


Phương Lai tự nhiên chuyển qua đề tài khác: "Nào, cùng uống trà thôi!"


Hai người vừa cùng nhau xuống máy bay,lần đầu hợp tác lại ở thành phố C, bà nhất định phải mời đến nhà tiếp đón.


Nói chuyện phiếm một lúc, Phương Lai nhìn chương trình đón năm mới trên TV, đột nhiên hỏi Chu Ngạn:


"Chu Ngạn, đây là lần đầu tiên cậu đến thành phố C đúng không?"


"Đúng vậy."


Khi nói chuyện, tầm mắt Phương Lai lơ đãng lướt qua người con gái, nhìn thấy cô đang chăm chú xem TV, trong mắt tràn đầy mơ ước và hâm mộ.


Đúng là trẻ con đều phải được đi chơi.


Phương Lai nghĩ xong, mỉm cười hỏi Đường Du: "Đúng rồi Hữu Hữu, hôm nay gia sư gọi điện thoại cho mẹ xin nghỉ buổi dạy hôm nay, ngoài đường đang đông vui thế này, nếu không con thay mẹ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, giúp mẹ đưa Chu Ngạn ra ngoài tham quan được không?"


"......"


Đường Du nghe xong có chút tự giễu mím môi.


Cô chuyển đến đây gần nửa năm, ngoại trừ trường học và phố Cây Hòe, chưa từng được đi đến nơi nào khác.


Dẫn người ta đi thăm trường học chắc?


Cô không nói gì, Chu Ngạn nghĩ rằng cô không muốn, đứng ra hòa giải: "Không có gì, cháu cũng phải về khách sạn, ngày mai còn phải đến hiện trường hoạt động kiểm tra."


Nhưng bỗng nhiên Đường Du lại đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Vâng."


Chu Ngạn: "......"


Sau khi hai người rời đi, Phương Lai gọi điện cho gia sư: "Hôm nay tôi giúp Đường Du xin nghỉ một buổi."


Đêm giao thừa, quả thực bên ngoài vô cùng náo nhiệt, người lớn cõng trẻ con trên vai, những đôi tình nhân ôm nhau thắm thiết.


Họ đang cười, đang cùng những người thân yêu nhất tận hưởng niềm vui trong đêm nay.


Trong tầm mắt đều là hơi thở tự do tràn ngập khắp nơi.


Đường Du ngồi trong xe Chu Ngạn, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.


Chu Ngạn lái xe không mục đích, phá vỡ sự yên tĩnh:


"Cô Đường, nếu không chúng ta vào trung tâm thành phố xem thử nhé, nghe nói hôm nay bắn pháo hoa?"


Đường Du hoàn hồn, nhìn lại, chiếc xe đã đi rất xa khỏi phố Cây Hòe.


"Tùy anh vậy." Đường Du trả lời có lệ, lấy điện thoại từ trong ví, mở nguồn.


Tin nhắn chưa kịp gửi vẫn còn ở trên khung nhập tin nhắn, Đường Du suy nghĩ một chút, lại gõ một tin khác:


[Anh đang ở đâu?]


Chu Khâm Nghiêu trả lời rất nhanh:


[Tôi đang đến núi Minh Đài, có chuyện gì vậy?]


[Anh đợi em ở chân núi, em sẽ đến ngay!]


Núi Minh Đài ở vùng ngoại thành, nhưng cũng không xa lắm, mặc dù không biết tại sao đêm nay Chu Khâm Nghiêu lại đến nơi hẻo lánh này, nhưng vào lúc này, trái tim Đường Du như có một động lực lớn thúc đẩy.


Điều này có lẽ đã được quyết định ngay khoảnh khắc cô đồng ý làm "hướng dẫn viên du lịch" cho Chu Ngạn.


Nếu bạn thật lòng muốn gặp một người, bạn sẽ bất chấp mọi giá đến gặp người ấy.


"Anh Chu." Đường Du tự biết mình đang lợi dụng Chu Ngạn, trong lòng vô cùng áy náy, cố gắng nói với anh bằng thái độ chân thành nhất: "Xin lỗi anh, đột nhiên tôi có chút việc, không thể đi chơi cùng anh được."


Chu Ngạn lái xe, dùng khóe mắt liếc cô một cái, cười thoải mái:


"Đây là lý do cô vừa nghĩ ra, đúng không?"


"......" Nhìn thấu dễ dàng thế này, Chu Ngạn cảm thấy rất bình tĩnh.


Đường Du thản nhiên thừa nhận.


Chu Ngạn không nói gì.


Lần này anh đến thành phố C công tác, ngoại trừ triển lãm trang sức, còn có việc khác quan trong hơn cả buổi triển lãm cần làm.


Cho nên thật ra anh cũng không có tâm trạng đi chơi, chỉ đành ngại ngùng đồng ý với Phương Lai.


Vì thế gật đầu: "Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."


Đường Du cởi dây an toàn, chỉ vào lề đường: "Không cần đâu, anh cứ thả tôi xuống đây là được."


Chu Ngạn cũng không nghe lời cô: "Làm vậy sao được, tôi đã đưa cô đi thì ít nhất cũng phải chắc chắn rằng tôi đã đưa cô an toàn đến chỗ bạn cô, nếu không thì tôi đưa cô về nhà."


"....." Đường Du không có lựa chọn, bây giờ bắt taxi đúng là không dễ, cho nên cô đành nhận lấy lòng tốt của anh:


"Tôi muốn đến núi Minh Đài."


Núi Minh Đài nằm trên đường vành đai 3, là nơi cao nhất của thành phố C. Nó được coi là điểm chỉ dẫn địa lý của thành phố.


Đầu năm mới, tất cả mọi người đều thích đên đây xem mặt trời mọc, ngắm cảnh đêm, về sau do có nhiều tai nạn xảy ra trên đường vành đai sườn núi nên ít người đến hơn, thêm vào đó rất nhiều tháp ngắm cảnh mới được xây dựng ở trung tâm thành phố nên số người đến đây lại càng ít.


Chu Ngạn đưa Đường Du đến chân núi, nhìn nơi tối tăm, hoang vắng.


Dừng dưới chân núi, hơi lo lắng:


"Cô chắc chắn là bạn cô ở trong này?"


Hay là cô gái nhỏ có khúc mắc trong lòng nên muốn làm gì dại dột?


Đường Du ngồi thẳng, phóng tầm mắt nhìn ra xa.


Rất nhanh cô đã nhìn thấy xe motor của Chu Khâm Nghiêu đậu cách đó không xa, lại đưa mắt nhìn về mấy quầy quà vặt và phòng soát vé dưới chân núi, bóng dáng cô quen thuộc đang đứng ở nơi đó.


Đường Du hưng phấn cởi dây an toàn, chỉ sang bên kia: "Anh ấy đứng ở kia!"


Chu Ngạn nhìn theo hướng cô chỉ.


Cách hơi xa, không nhìn rõ, nhưng chắc chắn là một người đàn ông.


Cho nên anh đã hiểu rõ hoàn toàn, cô gái nhỏ đang yêu sớm và mẹ cô ấy không biết chuyện này.


"Anh Chu, cảm ơn anh, đúng rồi."


Sau khi Đường Du xuống xe thì ghé vào cửa sổ nói với anh: "Đừng nói cho mẹ tôi biết được không?"


Thực tế, trên đường đi địch ý của Đường Du đối với Chu Ngạn đã giảm đi rất nhiều.


Thật sự cách nói chuyện và cử chỉ của người đàn ông này không hề đáng ghét.


Chu Ngạn nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 8h10.


Anh nhấn ga, bẻ lái: "10h tôi sẽ nói với mẹ cô rằng tài xế sẽ đưa cô về."


Đường Du phản ứng nhanh, lập tức hiểu ý anh: "Tôi hiểu, cảm ơn anh!"


Chu Ngạn quay đầu rời đi.


Không khí dưới chân núi trong lành hơn so với thành phố náo nhiệt, yên tĩnh làm say lòng người.


Đường Du nhìn thấy bóng dáng Chu Khâm Nghiêu từ xa, rón rén chạy tới, kiễng chân vỗ vào vai trái của anh.


Chờ Chu Khâm Nghiêu quay đầu về bên trái, cô gái nhỏ lại nhảy ra từ phía bên phải, cười lảnh lót____


"Đồ ngốc, em ở đây cơ mà!"


Dường như từ trước đến giờ Chu Khâm Nghiêu chưa từng nghe thấy tiếng cười như thế này của Đường Du.


Đây là cảm giác vui sướng từ đáy lòng không chút kiềm chế, giống như một chuỗi chuông gió, gió núi thổi vi vu.


Lặng lẽ thổi qua trái tim Chu Khâm Nghiêu.


Trái tim anh không khỏi loạn nhịp: "Sao em lại đến đây?"


Nhiệt độ trên núi thấp hơn so với bên dưới, lúc Chu Khâm Nghiêu đến đây cũng mặc nhiều hơn một chút.


Thấy Đường Du đứng một lúc chóp mũi đã bị lạnh đến ửng đỏ, anh vội vàng tháo khăn quàng cổ màu đen của mình ra quấn vài vòng thật kín lên cổ cô: "Không phải hôm nay em có lớp học thêm à?"


Trong nháy mắt Đường Du ấm áp lên rất nhiều.


Cô nhìn lại thì thấy xe của Chu Khâm Nghiêu đã biến mất.


Vì thế quay đầu lại, hà hơi vào lòng bàn tay:


"Gia sư xin nghỉ, mẹ em đã về, mẹ em nhờ em làm 'hướng dẫn viên du lịch' cho Giám đốc thương mại của tập đoàn MOON, em đồng ý, nửa đường thì nhờ anh ấy đưa đến đây, không ngờ anh ấy lại là người tốt, cũng không làm khó em."


......Tập đoàn MOON?


Lúc này Chu Khâm Nghiêu mất tự nhiên nhíu mày.


Đường Du lại không nhìn thấy sự khác thường của anh, nói xong di di chân: "Ở đây thật là lạnh!"


Đột nhiên phát hiện người đàn ông vẫn không nói chuyện, ngẩng đầu hỏi:


"Anh sao vậy?"


Chu Khâm Nghiêu hoàn hồn, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, giả bộ thoải mái hỏi:


"Anh ta đưa em tới, em cũng không biết tên anh ta à?"


Đường Du trừng mắt nhìn, suy nghĩ một chút:


"À, hình như tên là Chu Ngạn."


--------------------------------------


Huhu, xin lỗi mọi người mình chia chương nhầm, chương này hơi ngắn, mọi người đọc tạm nha, biết thế mình làm cả một lần cho nhanh :(((((


P/S: Đố cả nhà biết Chu Ngạn là ai? Đoán đúng tuần này có chương mới luôn nè =))))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi