KẸO KIM CƯƠNG

Đường Du không hay biết gì về ẩn tình ở phía sau, lúc đi tính tiền quả thật cũng đang có chương trình giảm giá. Hơn nữa sữa dưỡng thể cũng là món đồ cần thiết đối với phái nữ, nên thậm chí cô còn cảm thấy Chu Khâm Nghiêu là người chu đáo hiếm có.

Mùi của sữa dưỡng thể thật sự rất thơm, nên cô gái nhỏ cũng không suy nghĩ nhiều, mang chúng đến thanh toán cùng với nước hoa.

Đi dạo cả một buổi chiều, sau khi ăn xong cơm tối đã là hơn tám giờ.

Ngày mai Đường Du còn phải đến trường nên Chu Khâm Nghiêu lái xe đưa cô về nhà. Khi xe dừng ở trước cổng biệt thự, cô gái trong tay xách túi sữa dưỡng thể, ngồi ở trên xe đợi vài giây rồi mới nói:

"Vậy em đi đây, anh ngủ ngon nhé."

Chu Khâm Nghiêu không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn cô.

Ánh mắt anh lặng yên nhưng nóng bỏng, Đường Du bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, bên tai lặng lẽ nóng lên.

Cô cúi đầu mở cổng ra, một bên chân vừa chạm đất, thì tay lập tức bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt:

"Anh tiễn em."

"..."

Từ chỗ đậu xe đến cửa nhà Đường Du cộng lại cũng không quá 30m. Ở vị trí này, đã có thể nhìn thấy bóng dáng người giúp việc đang bận rộn trong phòng.

Chỉ là cho dù khoảng cách ngắn ngủi như thế, Đường Du cũng không hề từ chối yêu cầu của Chu Khâm Nghiêu, giống như trong lòng cô thật sự mong mỏi điều đó, thản nhiên đón nhận sự đưa tiễn mình của anh.

Nhưng dù con đường dài bao nhiêu thì vẫn luôn có điểm cuối, huống hồ nó chỉ vỏn vẹn 30m.

Hai người dắt tay nhau chầm chậm đi đến cổng, Đường Du lưu luyến không muốn rời xa anh, nhưng đã đến cổng nhà mình, dù không muốn cũng đành phải tách nhau ra.

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng, mềm mại nói: "Em vào nhà đây, anh đi về cẩn thận nhé."

Chu Khâm Nghiêu gật đầu: "Vào đi."

Đường Du vẫn đứng yên: "Vậy anh đi đi."

Chu Khâm Nghiêu nói: "Anh nhìn em vào rồi mới đi."

Đường Du: "..."

Nhưng trong giây phút này, cô thật sự không đành lòng buông bàn tay ấm áp của anh ra.

Hai người ai cũng không chịu rời đi trước, cuối cùng Đường Du suy nghĩ một chút, khóe mắt cong lên: "Nếu không em lại tiễn anh ra xe nhé."

Chu Khâm Nghiêu ngẩn người, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: "Được."

Trong lòng cô gái nhỏ âm thầm vui vẻ ngọt ngào, tiếp tục đi thêm một lần quãng đường 30m.

Cô đưa Chu Khâm Nghiêu trở lại xe, muốn nhìn anh lên xe, nhưng thật ra trong lòng người đàn ông vẫn chưa muốn chia xa Đường Du.

Lưu luyến một lúc lâu, Chu Khâm Nghiêu đề nghị: "Hay là chúng ta lại đi ăn khuya?"

Đường Du sờ bụng mình, rõ ràng hai người mới vừa ăn xong bữa tối, bụng đâu mà chứa nổi đồ ăn khuya?

Nhưng cô không muốn từ chối lời đề nghị tiếp tục ở bên nhau này, vì vậy thay đổi chủ ý khác, hỏi anh: "Anh biết nơi nào ở Hải Thành có thể ngắm sao không?"

Nhớ lại năm ấy bọn họ ngồi trên núi Minh Đài ngắm sao, cho đến bây giờ, đều là những điều tốt đẹp và dịu dàng nhất trong trái tim cô.

Chu Khâm Nghiêu bất đắc dĩ cười lên một tiếng.

Dù bây giờ tạm thời đi tìm, cũng thật sự không biết nơi nào ở Hải Thành có thể giống như núi Minh Đài, vừa yên tĩnh, vừa nhìn thấy được cả bầu trời đêm.

Anh suy nghĩ một chút: "Em muốn ngắm sao phải không."

Đường Du lúc này cũng cảm thấy mình mơ mộng hão huyền, đưa ra yêu cầu này vào ban đêm, thật sự có hơi cố tình gây khó dễ cho anh.

Cô khoát tay: "Không sao, em chẳng qua chỉ tùy tiện nói vậy thôi."

"Ngắm sao thôi mà." Chu Khâm Nghiêu kéo tay cô, cong môi cười: "Dù cho em muốn làm gì hay muốn cái gì, anh Nghiêu đều sẽ thỏa mãn em."

"?" Đường Du mơ hồ bị Chu Khâm Nghiêu kéo lên xe: "Chúng ta đi đâu ngắm sao thế?"

Chu Khâm Nghiêu cười nhưng không nói, chỉ yên lặng lái xe đến bên bờ sông Phổ Giang, nơi hoa lệ và xinh đẹp nhất Hải Thành.

Gió sông mát lạnh thổi qua khiến cho người cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, không khí bên bờ trong lành tươi mát, mang hương vị tương tự như núi Minh Đài.

Chỉ là những vì sao trong đêm lại bị sương mù dày đặc che khuất, không thể nhìn rõ.

Đường Du nghi ngờ hỏi: "Ở đây ngắm sao ư?"

Chu Khâm Nghiêu gật đầu: "Em nhắm mắt lại."

Điệu bộ của anh có chút thần bí, Đường Du không biết anh đang định giở trò gì. Nhưng người đàn ông này vẫn thường xuyên nghĩ ra những chiêu trò độc đáo để làm cô vui vẻ, nên cô cũng không đoán già đoán non nữa, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Cảm nhận được ghế da phía sau cô đang hạ xuống dần dần, người cũng từ từ nằm xuống.

Vài giây sau, Chu Khâm Nghiêu bảo cô mở mắt.

Đường Du mở mắt ra.

Thấy trước mắt mình là một bầu trời đầy sao sáng.

Hóa ra đó chính là Trần Sao cực kỳ nổi tiếng trên xe Rolls Royce. (1)

Trên trần xe bây giờ hệt như bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh, ánh sáng tỏa ra từ nhiều hướng với mức độ nông sâu khác nhau, tạo nên hiệu ứng ba chiều sống động.

Đường Du ngạc nhiên nhìn mảnh trời đầy sao trước mặt, như thể mình đang thực sự đứng dưới bầu trời rộng lớn, hư ảo đến độ không chân thật.

"Bé ngoan của anh thích chứ." Người đàn ông bên cạnh thản nhiên hỏi.

Trong lòng Đường Du vừa cảm động vừa vui sướng, cô quay đầu nhìn Chu Khâm Nghiêu đang nằm bên cạnh mình, mím môi cười mãn nguyện: "Thích ạ."

...

Lúc này hai người đã dây dưa nhiều thêm một tiếng, ngày mai Đường Du học tiết thứ nhất lúc 8 giờ sáng, lẽ ra phải nên về nhà ngủ từ sớm.

Nhưng hôm nay là một ngày ngọt ngào như vậy, không hiểu tại sao thật khó để chia xa.

Sau khi yên lặng ngắm nhìn bầu trời đầy sao ở trong xe, Chu Khâm Nghiêu chỉ vào tòa nhà cao ốc phía đối diện và nói:

"Nếu không thì vào nhà anh ngồi thêm một lúc nữa?"

Nếu ở gần đây như vậy, Đường Du suy nghĩ một chút, rồi đỏ mặt gật đầu.

Trước đây cô đã từng đến nhà của Chu Khâm Nghiêu trong con ngõ nhỏ, nhưng nhà của Chu Trạm hiện tại thì cô chưa từng ghé qua.

Nếu đã nghiêm túc muốn tìm hiểu anh, thì qua trang phục và cách trang trí nhà ở của một người đàn ông, cũng có thể đoán ra được phần nào gu thẩm mỹ và sở thích.

Nhà Chu Khâm Nghiêu nằm trên tầng chín của một khu dân cư phức hợp, là một căn penthouse vô cùng xa hoa lộng lẫy, được trang trí bằng những gam màu lạnh, với cửa sổ kính sát trần toàn cảnh 180 độ, có thể nhìn được toàn bộ cảnh đêm trên sông Phổ Giang.

Đứng từ góc độ này nhìn xuống, có cảm giác khác hẳn so với lúc vừa rồi đứng ở bờ sông.

Đường Du nằm bò trước cửa kính, không kìm lòng được nói ra: "Đứng ở đây nhìn con sông bên kia trông đẹp quá!"

Chu Khâm Nghiêu đi tới dựa vào người cô, giọng nói trầm thấp rơi xuống bên tai, hơi ấm phả vào cổ cô:

"Ai dạy em nằm cái tư thế này vậy."

"...?"

Lúc đầu Đường Du nghe không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cho đến khi người đàn ông mập mờ ôm lấy cô từ phía sau, cô đã từ từ nhận ra mọi chuyện, mặt đỏ lên, vội xoay người đẩy anh ra.

Nhưng mấp máy môi vài lần, cũng không biết nên nói gì với anh, đành phải thấp giọng lẩm bẩm:

"Em phải đi rồi."

Thỏ trắng đã được đưa đến tận cửa, sói xám xấu xa sao có thể dễ dàng để cô rời đi như vậy.

Chu Khâm Nghiêu dẫn cô đến cửa sổ sát trần: "Tối nay không đi có được không."

Giọng nói trầm thấp của anh dường như đang bóng gió đầy ẩn ý, Đường Du trở nên căng thẳng không rõ lý do, tim đập loạn xạ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn tứ phía lẩn tránh.

Cô không dám nhìn Chu Khâm Nghiêu, sợ nhìn càng nhiều, bản thân sẽ càng gục ngã.

"Quá… quá nhanh rồi… Em vẫn còn chưa chuẩn bị xong."

Đường Du là một cô gái cực kỳ khép kín trong chuyện tình cảm, mặc dù nam nữ trưởng thành yêu nhau sâu đậm, tiến đến bước thân mật nhất là chuyện bình thường, nhưng cô thật sự vẫn chưa sẵn sàng để làm điều đó.

Chu Khâm Nghiêu nhìn cô gái đang đỏ mặt, một lúc sau lại bật cười:

"Em nghĩ gì thế."

Đường Du kinh ngạc ngẩng đầu: "Hả?"

Lúc này người đàn ông mới thấp giọng bổ sung: "Giờ này muộn quá rồi, hơn nữa từ đây lái xe đến trường em chỉ mất khoảng 10 phút."

Anh ngừng một chút: "Anh chỉ muốn em được ngủ thêm một lúc nữa."

Đường Du nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

Suy cho cùng thì miệng lưỡi đàn ông đều là ma quỷ gạt người.

Dường như Chu Khâm Nghiêu nhìn ra được suy nghĩ của cô, đành phải giơ hai tay lên đảm bảo: "Cô chủ, anh bảo đảm không làm gì em hết được không, hơn nữa anh còn có công việc phải làm."

Công ty đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, mỗi ngày đều có vô số công việc cần phải xử lý. Vì muốn cùng Đường Du ra ngoài chơi ngày hôm nay, Chu Khâm Nghiêu đã đẩy hết tất cả công việc xuống buổi tối.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Được rồi, em đi tắm đi. Trong phòng tắm có khăn sạch, tắm rửa xong thì ngoan ngoãn ngủ đi nhé, sáng mai anh đưa em đi học."

"Vậy còn anh thì sao?" Đường Du hỏi.

Chu Khâm Nghiêu chỉ vào phòng làm việc bên cạnh: "Anh làm thêm giờ."

Đường Du: "..."

Tự dưng trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Cô lặng lẽ "ồ" lên một tiếng.

Đã mười giờ tối, lái xe về nhà bây giờ thật sự khá muộn, quan trọng nhất là hôm nay vui chơi cả ngày, nên Đường Du cũng thật sự mệt mỏi.

Cô gửi một tin nhắn ngắn cho Phương Lai: [Mẹ ơi, tối nay con không về ạ.]

Dường như điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Phương Lai, bà vô cùng bình tĩnh trả lời bằng một emoji "OK".

Song một lát sau, bà lại nhắn thêm một tin nữa —

[Vẫn phải dùng đầy đủ biện pháp nhé.]

"..."

Đường Du mặt đỏ bừng, tim đập mạnh, đầu nóng ran.

Vài phút trước hai người thật sự có chút trai đơn gái chiếc, bầu không khí bừng bừng như củi khô gặp lửa, nhưng giờ đây Chu Khâm Nghiêu đã đến phòng làm việc, hoàn toàn dành không gian cho riêng cô.

Cô an toàn đến không thể an toàn hơn, ở phòng khách nói chuyện còn có thể nghe được câu trả lời.

Hay là đi tắm đi.

Cô gái nhỏ vào phòng ngủ xem qua tủ quần áo của Chu Khâm Nghiêu, muốn tìm một chiếc áo sơ mi rộng rãi làm váy ngủ, nhưng lại tình cờ phát hiện áo sơ mi của anh đều có màu sẫm, nhìn qua trông thật lạnh lẽo, một chút ấm áp cũng không có.

Giống như những lúc anh đang chìm trong công việc. Cả người đều toát ra cảm giác lạnh lùng hờ hững.

Đường Du tiện tay cầm một chiếc áo màu đen, đến phòng tắm tắm rửa.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, cô nhìn thấy đèn phòng khách đã tắt, Chu Khâm Nghiêu còn rất chu đáo kéo cả rèm cửa lại, trên đầu giường trong phòng ngủ rót một ly nước nóng, thắp sáng một chiếc đèn bàn nhỏ có ánh sáng màu vàng ấm.

Mà phòng làm việc của anh ở sát bên, có thể nhìn thấy một tia sáng từ trong khe cửa.

Đường Du biết anh bận rộn, không tiện quấy rầy. Vì vậy cô ngoan ngoãn lên giường, nằm yên ở trong chăn.

Chăn của Chu Khâm Nghiêu có màu xám lạnh, là loại chăn mỏng một lớp vừa mềm mại vừa thoải mái.

Vốn dĩ cơ thể rất mệt mỏi vì chơi suốt cả ngày, nhưng không hiểu tại sao, sau khi lên giường nhắm mắt lại, Đường Du lại không thể nào đi vào giấc ngủ.

Lăn qua lộn lại đến 12 giờ đêm, cô mở mắt ra nhìn lên trần nhà, tự dưng rất muốn biết Chu Khâm Nghiêu đang làm gì.

Vì vậy cô gái âm thầm bước xuống giường, rón ra rón rén băng qua phòng ngủ, đi tới phòng làm việc của anh, bàn tay nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.

Cửa bị kéo lộ ra một khe hở, Đường Du vô cùng cẩn thận, cố gắng hết sức không để mình phát ra tiếng động. Cô từ từ đẩy cửa ra, nhưng chỉ thấy Chu Khâm Nghiêu chống một tay lên tay ghế, hai mắt khép hờ, tựa như đã ngủ say.

Đường Du khi xuống giường không mang dép, mà vẫn cứ đi chân trần trên mặt đất, nhẹ nhàng bước tới.

Giúp anh tắt máy tính, lại đi ra ngoài lấy một chiếc chăn mỏng, lặng lẽ đắp lên người anh.

Làm xong tất cả những chuyện này, Đường Du mới hơi dừng lại, cúi người xuống, len lén đánh giá người đàn ông trước mặt.

Dáng vẻ khi ngủ của Chu Khâm Nghiêu cũng rất đẹp trai, đường nét sắc bén trên gương mặt vào giây phút này bỗng trở nên mềm mại, đường cong nơi sườn mặt vẫn hoàn mỹ thành thục như cũ.

Đường Du nhìn không biết chán.

Nhưng đột nhiên, đôi mắt sâu và đen như mực kia lại mở ra.

"...!"

Đường Du sợ hết hồn, ánh mắt không kịp né tránh, vừa đứng lên định rời đi thì cánh tay dài của người đàn ông vươn ra, kéo cô vào trong lòng.

Đầu gối khẽ nâng lên, cô gái đã ngồi khóa trên người anh. Mà bởi vì quán tính nên hai tay cũng vô thức ôm lấy cổ anh.

Tư thế vừa mập mờ lại vừa trêu chọc.

Đường Du giống như kẻ gian vừa bị bắt được, không khỏi hoảng hốt lo sợ, lại có chút ngượng ngùng, muốn đứng lên nhưng lại càng bị người đàn ông siết chặt hơn.

"Trộm nhìn anh sao?"

"Không… không phải, em chỉ là..."

Đường Du cũng chẳng biết mình đang nói gì, cô có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt đang nhìn cô chăm chú, trong mắt phát ra tia lửa khao khát đầy nóng bỏng.

Cô nuốt nước bọt, theo bản năng co rụt cổ lại: "Chỉ là do em không ngủ được."

Cô gái nhỏ mặc chiếc áo sơmi đen của anh, phần cổ áo hơi hở, càng làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết, đôi chân dài mịn màng bóng loáng, mùi sữa thơm ngọt ngào câu người như có như không đang vấn vít quanh hơi thở của Chu Khâm Nghiêu.

D*c v0ng sâu kín đang bị đè nén đến tột cùng trong cơ thể cuối cùng không thể khống chế được nữa, phá tan chiếc lồng giam, chen lấn lao ra ngoài.

Chu Khâm Nghiêu hơi dùng sức kéo cô gái đang rụt cổ lại, vùi đầu vào trong xương quai xanh của cô:

"Người em thật là thơm..."

Đường Du ngây người, sau đó nhẹ nhàng thấp giọng nói: "Em dùng sữa dưỡng thể mà anh chọn cho em đó."

Môi Chu Khâm Nghiêu lướt qua làn da trên vai cô.

Kiềm chế, phải kiềm chế.

Thì ra lời mà người bán hàng kia nói đều là sự thật.

Thật sự anh bây giờ, chỉ muốn đè cô ở dưới thân, từ đầu đến chân, mỗi một tấc, mỗi một ngóc ngách, đều muốn cẩn thận thưởng thức.

Loại k!ch th!ch này giống như bị lửa đốt, càng đốt càng thêm bùng cháy mãnh liệt, Chu Khâm Nghiêu không khống chế được nữa, đột nhiên đứng lên, đặt Đường Du vào chiếc bàn trước mặt, tiện thể đè người cô xuống.

Một tiếng "soạt" vang lên, tài liệu ở trên bàn rơi vãi khắp sàn.

Là âm thanh bùng nổ của sự h@m muốn.

Đường Du sợ hết hồn, bắt đầu nói lắp: "Anh, anh muốn làm gì?"

Chu Khâm Nghiêu chặn tay cô lại, không cho phép phản kháng, hôn khắp từ dái tai đến cổ của cô.

Mùi hương này dường như gây nghiện, mãnh liệt dụ dỗ anh.

Nhưng anh biết chỉ cần mình đi xuống thêm chút nữa thôi, thì thật sự sẽ không quay đầu lại được nữa.

Vì vậy cố gắng ép bản thân dừng lại ở phần gáy của Đường Du.

Tất cả h@m muốn khát khao đều hóa thành những nụ hôn nồng nhiệt.

Anh quá kịch liệt.

Đường Du bị hôn đến mức có chút hoảng hốt, tuy rằng không cự tuyệt, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng: "Anh đã đồng ý với em sẽ không làm..."

Không biết đã qua bao lâu, người đàn ông rốt cuộc cũng nhấc người lên, khàn giọng nói:

"Đi ngủ đi, nếu em lại tới nữa anh sẽ không khách khí đâu."

Đường Du đã cảm nhận được nơi nào đó biến đổi đang dán vào người mình. Gương mặt cô đỏ bừng, quần áo cũng có chút xộc xệch, vội vàng cúi đầu rời khỏi phòng làm việc.

Lúc đóng cửa lại, cô nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu đang đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc.

Mà khi cô quay trở lại phòng ngủ, tim đập liên hồi như thể vừa hoàn thành chặng đua 1000m.

Nhiệt độ nóng bỏng vẫn còn đang vấn vương trên cổ.

Đường Du âm thầm đến trước gương nhìn xem: "..."

Trên chiếc cổ trắng nõn, Chu Khâm Nghiêu trồng cho cô một quả dâu tây.

Kiểu dáng vừa đỏ tươi vừa nóng bỏng, gợi cảm lại phóng túng.

Sau đó Đường Du cũng không nhớ là mình đã thiếp đi từ lúc nào, càng không biết rằng Chu Khâm Nghiêu đã vào phòng được bao lâu, nói chung ngày hôm sau thức giấc, cô đã hoàn toàn nằm trong lồng ngực anh.

Người đàn ông một tay gối đầu, một tay ôm chặt lấy cô. Hơn nữa khi cô tỉnh dậy, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Chu Khâm Nghiêu.

Hẳn là anh đã dậy từ sớm.

Lần đầu tiên tỉnh dậy từ trong lồng ngực của một người đàn ông, Đường Du có chút ngượng ngùng, dụi dụi mắt: "Sao anh lại không gọi em?"

"Dáng vẻ em ngủ quá ngoan, khiến anh không nỡ đánh thức em."

Đường Du mím môi cười, sau đó hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"

Chu Khâm Nghiêu quay đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Bảy giờ."

"Vâng, vậy em nên rời giường rồi, tám giờ em còn có tiết."

Rồi vội vàng đi rửa mặt, thay bộ quần áo hôm qua Chu Khâm Nghiêu đã mua cho cô. Vốn dĩ cô muốn tự mình bắt xe đến trường, nhưng Chu Khâm Nghiêu nhất định muốn lái xe đưa cô đi.

Đường Du nói: "Chiếc xe này của anh quá chói mắt, buổi sáng ở trường nhiều người lui tới, em không muốn bị bạn học bàn tán sau lưng đâu."

Chu Khâm Nghiêu nhướng mày: "Em sợ gì? Sợ người khác biết được em là bạn gái anh sao?"

"Không phải à." Đường Du theo đà giễu cợt nói: "Biết bao nhiêu cô gái muốn đến gần Chu Thái tử anh đấy."

Chu Khâm Nghiêu biết cô gái nhỏ đang ghen, nên bóp môi cô rồi hôn một cái:

"Nhưng đời này anh chỉ muốn đến gần cô chủ nhà họ Đường thôi."

Đường Du bị anh trêu đến bật cười hì hì, cố ý xụ mặt: "Vậy phải xem anh thể hiện có tốt hay không đã."

Chu Khâm Nghiêu tiếp lời rất nhanh: "Ở phương diện nào?"

Đường Du: "?"

Người đàn ông nắm lấy tay cô đầy ẩn ý: "Cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ thể hiện thật tốt."

Đường Du đỏ mặt hất ra: "Chu Khâm Nghiêu...!"

Đùa giỡn suốt cả quãng đường, mười phút sau, Chu Khâm Nghiêu dừng xe cách trường học của cô một đoạn.

Anh biết tính cách Đường Du trước giờ đều là như vậy, không thích nói nhiều, cũng không thích khoe khoang. Nhưng nhiệt độ hôm nay cao đến gần 29 độ, vậy mà cô còn thả mái tóc dài xuống.

Chu Khâm Nghiêu cau mày, hỏi trước khi xuống xe:

"Hôm nay hơi nóng, sao em không buộc tóc lên."

Đường Du dừng ánh mắt lại, hừ một tiếng: "Em còn chưa cảm ơn anh đấy."

Chu Khâm Nghiêu: "...?"

Cô gái hơi vén mái tóc dài lên.

Người đàn ông loáng thoáng thấy dấu hôn trên cổ cô, lúc này mới phản ứng.

Chà, đêm qua anh đã quá xúc động.

"Ngoan, đợi lát nữa anh sẽ nói lời xin lỗi với em."

"..."

Lúc đầu Đường Du còn không biết Chu Khâm Nghiêu bảo "nói lời xin lỗi" với cô là có ý gì, chờ học xong mấy tiết buổi sáng, trở lại ký túc xá, lúc cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Huyền, chợt phát hiện ra tất cả bạn học đều tụ lại chung một chỗ, Diệp Viện cũng đang đứng ở đó.

Trong tay cô ta cầm một bó hải đường màu hồng quen thuộc. (2)

Vài cô gái bên cạnh đang nịnh bợ vây quanh cô ta, có người đã đọc tấm thiệp trên bó hoa:

"TO MY YY BABY? Anh Nghiêu? YY không phải là Diệp Viện sao? Viện Viện, đây cũng là người đang theo đuổi cậu đúng không?"

Thật lòng mà nói, Diệp Viện cũng không biết bó hoa này rốt cuộc là ai gửi đến đây, gần đây cô ta cũng thật sự có không ít người theo đuổi, nhưng cái tên có chữ "Nghiêu" này, cô ta nhất thời cũng không nhớ ra được là ai.

Nhưng ký hiệu "YY" này, đúng là phù hợp với tên mình.

Diệp Viện cao quý lạnh lùng cầm bó hoa, giống như đã quen với điều đó, cười hờ hững: "Ai biết được, các cậu ai thích thì cầm lấy đi."

Đường Du biết đó là hoa Chu Khâm Nghiêu tặng cho mình, cô có thể khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không cho phép tấm lòng của bạn trai bị người như vậy chà đạp.

Cô im lặng đi tới trước mặt Diệp Viện, đưa tay ra.

Diệp Viện nhướng đôi lông mày sắc sảo đẹp đẽ, ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Đường Du: "Sao thế, cậu muốn à?"

Đường Du lắc đầu, rút tấm thiệp từ trong tay người bạn học ra, tiện thể cũng cầm luôn bó hoa trong tay Diệp Viện:

"Chỉ tên của cậu mới có chữ Y hay sao."

(Phiên âm tên Diệp Viện là Ye Yuan, biệt danh Hữu Hữu của Đường Du là You You, đều viết tắt là YY.)

Đường Du trong khoa vẫn luôn là một sự tồn tại khiêm tốn, tính tình vừa tốt vừa mềm mại, từ trước đến giờ chưa từng tức giận với ai.

Nhưng bây giờ, giọng cô lạnh lùng hơn bao giờ hết, thậm chí còn mang theo chút giễu cợt.

Bởi vì chuyện cạnh tranh chuyên nghiệp và danh hiệu hoa khôi trong khoa, nên cá nhân Diệp Viện không thích Đường Du. Bây giờ lại bị cô tức giận ngay trước mặt mọi người như vậy, vẻ mặt có chút không thể nào nén giận nổi.

Bạn học ở bên cạnh đều không nói lời nào, yên lặng vây xem súng đạn nồng nặc của hai hoa khôi.

"Xí, ai mà thèm đâu."

Diệp Viện vừa nói, vừa bỗng nhiên chợt nhớ tới điều gì, lại ôm ngực cười nhạo nói:

"Buồn nôn quá, lại còn "anh Nghiêu"."

"Có phải là anh bạn trai nghèo của cậu lúc cậu học cấp ba ở Thành phố C không thế? Chậc chậc, mua được bó hoa lớn như vậy, có phải "chuyển gạch"* rất lâu không?"

*chuyển gạch: một thuật ngữ trên internet, mô tả công việc khó khăn và không có nhiều tiền, nhưng buộc phải hoàn thành nó.

Đường Du: "...?"

Bạn học bên cạnh thật đúng là im im mà nguy hiểm, trên mặt giả vờ chẳng hay biết gì, nhưng thực tế tin tức lại nhạy bén như vậy.

Có điều lời cô ta nói thật chẳng có gì sai.

"Ừ." Đường Du mỉm cười gật đầu: "Chính là anh ấy, có vấn đề gì không?"

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

A… Tôi đến muộn, xin lỗi.

Nhưng mọi người có thấy chương này anh Nghiêu trông rất cợt nhả không?

Chú thích:

(1) Trần Sao (Starlight Headliner) là một tính năng nổi bật của Rolls Royce, một loạt đèn chiếu sáng phức tạp trên mái bằng sợi quang tái hiện bầu trời đêm.

Mỗi một Trần Sao là độc nhất vô nhị theo yêu cầu của khách hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi