KẸO KIM CƯƠNG

Trình Huyền lên tiếng khiến đạo diễn không khỏi quan sát nghiêm túc.

Cô gái trước mắt có chiều cao tương tự Anna, dáng người cũng thuộc kiểu cao gầy, trùng hợp hơn là ngay cả mái tóc dài cũng có màu sắc hoàn toàn tương đồng.

Đây quả thật là đi mòn giày sắt không tìm thấy, vô tình thế nào lại tìm ra.

Có thể nói là Trình Huyền còn thích hợp hơn cả thế thân ban đầu của Anna.

Sự xuất hiện của cô ngày hôm nay dường như là một sự an bài tuyệt vời của số mệnh, quyết định cứu giúp đoàn phim này.

Tuy đạo diễn rất ưng ý với vẻ ngoài của cô, nhưng lại lo lắng cô không có kinh nghiệm diễn xuất, không thể đảm đương được vai diễn.

Vì dù cho chỉ là thế thân, dù chỉ lộ bóng lưng hoặc góc nghiêng mặt, nhưng ngôn ngữ hình thể của cô cũng phải sinh động, thậm chí là chuyên nghiệp để có thể phối hợp với bạn diễn.

Đạo diễn hỏi Trình Huyền: “Cô từng học diễn xuất chưa?”

Trình Huyền lắc đầu đáp: “Chưa từng học ạ.”

“…”

“Nhưng tôi có học vũ đạo.”

Đạo diễn vốn đang cảm thấy tiếc nuối, song khi nghe câu bổ sung của cô, trong mắt lập tức ánh lên tia sáng.

Vũ đạo cần sự linh hoạt, cần ánh mắt truyền đạt tình cảm, ở một mức độ nào đó thì biểu diễn và vũ đạo có sự song hành cùng nhau.

Đạo diễn thầm nghĩ, dù sao bây giờ cũng chẳng có ứng cử viên nào phù hợp hơn Trình Huyền, thôi thì để cô thử một lần xem sao.

Anh ta quay đầu hỏi ý kiến của Tưởng Định: “Anh Định, anh thấy sao?”

Ánh mắt Tưởng Định xuyên qua đám đông dừng trên người Trình Huyền một lúc, sau đó cụp mắt cười khẽ.

Haiz, cô bé không hiểu chuyện làm liều, đến đạo diễn cũng điên rồi ư?

Anh còn lâu mới lãng phí thời gian diễn với cô.

Vì vậy lắc đầu đáp: “Vậy cứ thử xem.”

Đạo diễn: “Được! Các bộ phận chuẩn bị!”

Tưởng Định: …

Khoan đã, rõ ràng anh muốn từ chối cơ mà?!

Sao lời đến miệng lại thay đổi thành thế?

Tưởng Định mất bình tĩnh.

Anh cảm thấy mình không nên để Trình Huyền đến, vì khi cô đến, cô đã vô hình trung làm rối loạn tiết tấu bình thường của anh.

Nhận được sự cho phép của nam chính, đạo diễn vui mừng khôn xiết. Sau đó anh ta gấp gáp sắp xếp người trang điểm cho Trình Huyền, để cô thay bộ quần áo vừa rồi của Anna.

Tưởng Định đứng chờ mà trong lòng phiền muộn một cách khó hiểu.

Anh đứng bên cửa sổ hút một điếu thuốc. Lúc điếu thuốc đã cháy được một nửa, trong phòng chợt vang lên những tiếng xôn xao.

Trình Huyền ra rồi.

Những âm thanh kia chính là tiếng cảm thán của nhân viên làm việc tại hiện trường.

Ngũ quan gương mặt Trình Huyền vô cùng đặc biệt, thợ trang điểm chỉ cần làm cho cô một lớp make up nhạt thôi cũng đủ khiến cả người cô gái trở nên sinh động.

Nét đẹp trẻ trung không theo khuôn sáo cũ, ánh mắt long lanh, ẩn chứa sự quyến rũ cuốn hút.

Tưởng Định cũng không hiểu tại sao trong đầu mình lại liên tưởng đến hai chữ “quyến rũ”.

Có thể chính xác là như vậy, vì mỗi lần đối mặt với Trình Huyền, anh đều cảm giác được bản thân đang bị một sức cám dỗ cuốn lấy.

Rõ ràng cô chỉ mới mười tám tuổi, so với những nữ minh tinh trưởng thành hay vây quanh anh, thì cô lại càng k!ch th!ch một sự kích động kì lạ nào đó trong anh.

Đạo diễn vô cùng hài lòng với lớp trang điểm của Trình Huyền, anh ta nói với cô về cảnh qua bằng thần thái cực kỳ hưng phấn: “Lát nữa cô đứng tại đây, còn anh Định sẽ ôm cô, trước đó hai người sẽ trao đổi ánh mắt vài giây, kiểu khiêu khích trêu chọc ấy cô hiểu không?”

Trình Huyền nghiêm túc gật đầu: “Hiểu.”

Tưởng Định: “…”

Em thì hiểu cái gì.

Anh rời mắt đi, di dời sự chú ý.

Đạo diễn tiếp tục nói với Trình Huyền: “Cô phải cố gắng dùng ánh mắt trêu ghẹo anh ấy mới khiến anh ấy bùng nổ cảm xúc, mới có thể thể hiện được d*c vọng h@m muốn.”

Trình Huyền nghe hiểu hết.

Dù sao cũng phải ---- Chọc ghẹo anh, chọc ghẹo anh, chọc ghẹo anh.

“Tôi biết rồi.” Trình Huyền khá tự tin.

Đạo diễn cũng cảm thấy cô gái này thông minh, chỉ nói chút đã hiểu nên lập tức cho người vào vị trí.

Tưởng Định cởi áo khoác, trùm khăn tắm đi đến đối diện cô, rồi như cười như không nhìn cô: “Em chắc mình biết chứ?”

Trình Huyền trả lời vô cùng chắc nịch: “Yên tâm, em biết thật mà.”

Tiết mục được idol yêu như này chính là một trong những ảo tưởng thường ngày của fan, sao cô có thể không hiểu được.

Lúc ở nhà, Trình Huyền rất hay vừa tắm vừa tưởng tượng đến việc Tưởng Định yêu cô, còn muốn làm gì thì làm đó với cô, muốn ngừng cũng chẳng được, mê mệt cô đến chết đi sống lại.

Vậy nên cảnh quay này cùng lắm chỉ diễn lại những mộng tưởng mọi ngày mà thôi.

Khi hai người đang chuẩn bị, Trình Huyền bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Tưởng Định, đưa tay xách khăn tắm của anh: “Có thể kéo lên chút được không, lộ nhiều quá.”

Trình Huyền đã chú ý nơi này của Tưởng Định rất lâu, trừ chuyện vị trí khăn tắm có hơi thấp ra, thì trong không khí tản ra toàn mùi hormone nam tính nồng nặc, khiến cho mấy cô gái có mặt tại đây sắp chảy nư*c miếng tới nơi rồi.

Cô lo nghĩ não cả ruột, không muốn người đàn ông của mình bị cô gái khác khát khao.

Bàn tay cô gái như có như không lướt qua phần eo của anh, cực kỳ không an phận. Cơ bắp Tưởng Định căng chặt, lập tức né tránh.

Ánh mắt anh trầm xuống: “Đừng đụng vào tôi, lo cho chính em đi.”

“… À.”

Lần đầu tiên quay, đạo diễn hô Action.

Theo yêu cầu của đạo diễn, sau khi bị đè lên tường, Trình Huyền phải cố gắng tỏ ra vẻ trêu chọc Tưởng Định.

Vì vậy cô nhập vai xuất thần, sử dụng toàn bộ các động tác xem được trên tivi từ bé.

Hai tay vòng qua eo Tưởng Định, ôm lấy anh.

Hơi ngửa đầu lên đối mặt trực tiếp với anh.

Đôi mắt tỏa ra ánh sáng rạo rực, tia lửa bắn tung tóe.

Tưởng Định: “…”

Anh mất tự nhiên nuốt ực một cái.

Ngay sau đó, Trình Huyền lại ôm cổ Tưởng Định và nhìn anh với ánh mắt vô cùng mập mờ.

Tận sâu trong ánh mắt tựa như muốn hút trọn Tưởng Định vào trong cơ thể, quyến rũ anh, triền miên lưu luyến với anh.

Đôi môi đỏ mọng từ từ nhích đến gần gò má người đàn ông.

“Nhớ em không?” Trình Huyền cất tiếng nói theo kịch bản.

Đạo diễn: Bố tiên sư.

Giọng nói quá quyến rũ, nghe mà xương anh ta mềm nhũn hết cả ra.

Tưởng Định: “…”

Hơi thở của cô gái thoang thoảng quanh quẩn trước chóp mũi anh, cơ thể mềm mại gần trong gang tấc, bàn tay mềm mại như không xương trêu chọc nơi cần cổ của anh.

Lúc này Tưởng Định vốn nên đáp một câu: “Nhớ.”

Sau đó đè cô lên tường hôn kịch liệt.

Nhưng bây giờ Tưởng Định lại thất thần.

Chính đạo diễn cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ Tưởng Định đang tính làm gì đó nên không dám hô Cut.

Đợi mấy giây, Trình Huyền cảm thấy kì lạ nên đã mạnh dạn vươn tay về trước, ôm mặt Tưởng Định nặng nề hỏi lại lần nữa: “Nhớ em không?”

Trên người Trình Huyền tỏa ra hương thơm dầu gội, tựa như mùi hoa bách hợp, vừa rồi cô buộc tóc nên không nhận thấy, bây giờ khi đã buông xõa mái tóc, hương thơm ấy xông thẳng vào khoang mũi.

Vốn đã quen với mùi hương nồng nặc trên người các nữ minh tinh khác, hiện tại bất chợt ngửi được hương hoa nhàn nhạt thế này khiến Tưởng Định hơi chìm đắm.

Trình Huyền lặng lẽ nhấn ngón tay lên mặt anh, cuối cùng Tưởng Định cũng hoàn hồn, giọng nói khàn như pha cát, ánh mắt nhuốm d*c vọng: “Nhớ.”

Hay lắm.

Đạo diễn cực kỳ hài lòng.

Không hổ là ảnh đế, ngay cả giọng nói cũng có thể nhanh chóng nhập vai.

Trước máy quay, Tưởng Định dựa theo kịch bản, nhanh chóng nhấc thân thể Trình Huyền lên để cô lơ lửng giữa không trung.

Anh nghiêng đầu, đáy lòng trào dâng cơn h@m muốn quá đỗi nóng bỏng, đôi môi kia gần ngay trước mắt, mê hoặc đôi mắt anh.

Anh muốn cắn mạnh lên đó, hôn đến khi khóe môi nhuốm màu đỏ diêm dúa thì thôi.

Nhưng ngay tại giây phút anh quay đầu và sắp đến gần đôi môi ấy thì -----

“Cut!”

Đạo diễn hô dừng.

Tưởng Định bất động.

Trình Huyền cũng bất động.

Hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau, quấn quýt cuộn trào.

Đạo diễn vui vẻ cho máy quay đổi vị trí.

“Anh Định, góc này ok rồi, chúng ta đổi góc kế tiếp thôi.”

Tưởng Định: “…”

Nhìn Trình Huyền bên dưới mình, người đàn ông vô cảm hít sâu một hơi rồi lùi người ra rời đi.

Anh cầm ly uống nước, chờ đến khi đạo diễn bảo bắt đầu lần nữa, hai người lại thực hiện lại cảnh vừa rồi ở nhiều góc độ khác.

Anh ôm cơ thể mềm mại của cô gái, nhấc lên cao một lần nữa.

Từng lần từng lần đối mắt với nhau, ngắm nhìn đôi con ngươi xinh đẹp động lòng người của cô.

Từng lần từng lần khống chế suy nghĩ của bản thân, để không thất thần nghĩ bậy bạ.

Cuối cùng cũng quay xong cảnh ở nhà tắm này.

Tưởng Định đổ mồ hôi cả người.

Một lớp mồ hôi mỏng bao phủ cơ bắp rắn chắc, từng giọt lăn dài dưới ánh đèn màu sắc ấm áp, là minh chứng hoàn hảo cho sự quyến rũ và cám dỗ đến từ phái mạnh.

Cảnh quay cuối cùng được quay trước ánh đèn chuyên dụng.

Tưởng Định ôm Trình Huyền lên giường, đè cô xuống là xong việc.

Vốn tưởng rằng đây là một chuyện rất đỗi đơn giản, nhưng không ngờ lúc Tưởng Định vừa ôm cô lên giường và định đ3 xuống thì cánh tay vô tình móc vào dây váy của cô.

Tay anh không chú ý nên đã kéo xuống, váy bị tuột để lộ một bên vai của Trình Huyền ra ngoài.

Trình Huyền có hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đạo diễn đứng bên cạnh đã kích động kêu lên: “Đừng dừng lại! Cứ thế! Rất tốt!”

Lúc ấy đầu óc cô trống rỗng nên không kịp suy nghĩ nhiều, sau khi mắt đối mắt với Tưởng Định một cái, người đàn ông chuyên nghiệp phủ xuống người cô.

Cô cũng đưa tay bám lên tấm lưng cường tráng của anh.

Lúc này, căn phòng trong ống kính mờ tối, toàn bộ đèn bị tắt đi và chỉ còn lại ánh sáng mập mờ. Máy quay sẽ quay từ vị trí cổ đi xuống, dọc theo nửa thân trên của hai người.

Bắp thịt rắn chắc của người đàn ông và bờ vai mềm mại trắng nõn của người phụ nữ kề sát vào nhau, tựa như một bữa tiệc thị giác ướt át, khiến người xem mơ tưởng viễn vông, không đủ thỏa mãn.

Sự cố không nằm trong kịch bản này đúng là một bất ngờ tuyệt vời, hơn nữa trạng thái của hai diễn viên cũng hòa hợp hoàn hảo, thể hiện sự dây dưa quấn quýt đến mức cao nhất.

D*c vọng như sắp lan tràn khắp màn ảnh, hết thảy đều nước chảy thành sông, tự nhiên mượt mà.

Cut ----

Đạo diễn hô một tiếng dài.

“Quá tuyệt vời!”

Tất cả mọi người ở hiện trường đều vỗ tay, không ngờ một thế thân tạm thời lại có thể lâm nguy không loạn đến nhường này, năng lực diễn xuất không hề kém cạnh nhân vật chính là Anna.

Đạo diễn hào hứng xem lại phần quay vừa rồi, vừa xem còn vừa khen ngợi không dứt miệng.

Trên giường, Tưởng Định quay xong nhanh chóng đứng dậy khỏi người Trình Huyền, sắc mặt có hơi mất tự nhiên. Anh chẳng nói năng gì, xoay người đi về phía trợ lý thay quần áo.

Trình Huyền cũng từ từ ngồi dậy, kéo cổ áo lại, trước những lời khen của mọi người, cô chỉ cười một tiếng.

Nụ cười gượng gạo.

Vừa cười cô vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ban nãy. Mặc dù thường ngày rất tùy ý phóng khoáng, nhưng suy cho cùng, Trình Huyền vẫn còn là một cô gái chưa trải sự đời.

Cô không biết phải làm gì, tim đập nhanh kịch liệt, len lén nhìn Tưởng Định, phát hiện người đàn ông đang đưa lưng về phía cô uống nước.

Sao anh cứ uống nước mãi thế nhỉ.

Cảnh quay hoàn thành sớm, đạo diễn vô cùng hài lòng với khả năng diễn xuất của Trình Huyền, nên bảo nhân viên đưa cho cô một bao lì xì tiền thù lao dán kín, rồi khen cô có thiên phú và năng lực.

Người đại diện của nữ chính Anna vẫn luôn có mặt tại đây, nhìn thấy hạt giống mới là Trình Huyền cũng tiến lên bắt chuyện: “Người đẹp, cho tôi số điện thoại đi. Sau này Anna có cần thế thân tôi sẽ thông báo cho cô, thù lao rất tốt đó.”

Người đại diện rất thông minh, phát hiện trong đôi mắt cô gái này toát lên một nguồn năng lượng rất khó tả, vô cùng thích hợp để diễn xuất trước ống kính.

Kiểu diễn viên thông minh nhanh nhẹn này không cần phải chỉ dạy từng li từng tí, chỉ nói thoáng qua đã hiểu rõ.

Hệt như Tưởng Định vậy, ông trời ban cho tài năng, bẩm sinh đã thích hợp làm nghề này.

Đổi một cách nói khác, một khi cho cô cơ hội ra mắt, có khả năng cô sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh nặng ký của Anna.

Nếu đã như vậy chi bằng áp chế ngay từ đầu, mãi mãi làm thế thân cho Anna.

Trình Huyền cũng không nghĩ suy nhiều, sau khi thay quần áo xong, cô chuẩn bị trao đổi Wechat với người đại diện của Anna.

Dù sao làm thế thân cũng không phiền gì, không những vui mà còn kiếm thêm tiền để bù vào tiền sinh hoạt trong nhà.

Nhưng ngay lúc cô vừa mở Wechat ra, Tưởng Định đột nhiên đi đến lấy điện thoại của cô đi.

Sau đó lạnh lùng nói với người đại diện của Anna: “Không được, cô ấy vẫn đang đi học.”

Có rất nhiều người vừa đi học vừa đóng phim, nhưng Tưởng Định nói như vậy hiển nhiên là đang giúp cô từ chối.

Người đại diện của Anna rất thức thời.

Ban nãy nghe bảo cô gái này được Tưởng Định dẫn đến, bảo là người hâm mộ bình thường, nhưng những năm này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trước nay mọi người đồn đại Tưởng Định mê gái, bên cạnh chẳng thiếu phụ nữ. Bây giờ đổi sở thích chơi một fan nữ xinh đẹp cũng không có gì lạ.

Anh ta chỉ có thể cười nói: “Được, vậy học cho giỏi nhé, sau này có cơ hội tính sau.”

Trình Huyền: “…”

Tưởng Định một tay cầm điện thoại của cô, tay còn lại kéo cô rời khỏi phòng quay.

Trình Huyền bị anh đưa vào căn phòng bên cạnh.

Sau khi đóng cửa, Tưởng Định thở hồng hộc đè cô lên cánh cửa sau lưng.

Y đúc cảnh quay vừa rồi.

Giọng anh khàn khàn tựa như đã kiềm chế rất lâu, giữ cằm cô, lạnh nhạt bức người: “Em đừng cảm thấy bản thân khác biệt với người khác, cũng đừng mơ rằng tôi sẽ thích em, tôi nói cho em biết, yêu em ---”

Anh trầm giọng, gằn từng chữ: “Là không thể nào.”

Trình Huyền trừng mắt nhìn.

Sau vài giây yên tĩnh, cô cúi đầu: “À.”

Thấy cô không nói không rằng, mắt cụp xuống như thể tủi thân oan ức lắm, cơn nóng tích tụ thành một ngọn đuốc trong cơ thể Tưởng Định bỗng bị dập tắt, chỉ còn lại ngọn lửa le lói một cách khó hiểu.

Và cuối cùng là tắt ngúm.

Anh không biết mình sầu muộn chuyện gì.

Đại khái là… Đã quen với việc đi qua vạn bụi hoa nhưng chẳng vương một phiến lá, đã quen với việc trầm ổn trước mặt phụ nữ, bây giờ đột nhiên lại có cảm giác hốt hoảng vì mất khống chế.

Anh không thích cái cảm giác khó thích nghi này, nhưng đây cũng không phải là lỗi của Trình Huyền.

Đó là vấn đề của anh.

Thôi bỏ đi.

Anh hít sâu một hơi, buông tay ra, lúc đang định nói xin lỗi thì Trình Huyền bỗng dưng ngẩng đầu, trong đôi con ngươi sáng ngời thoảng qua chút giảo hoạt: “Nhưng vừa rồi anh cứng với em cơ mà.”

Tưởng Định: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi