KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG

Sau khi xe dừng lại, Mạnh Hành Du lấy tờ 50 trong túi đặt vào trong tay của bác tài, lấy áo khoác rồi cặp sách rồi lưu loát xuống xe.

Bác tài nhìn vào tờ tiền, còn chưa kịp thối thì người phía sau đã chạy xuống xe, ông ấy bèn mở cửa sổ bên ghế phụ xuống rồi gân cổ kêu: “Cô bé, còn chưa lấy tiền thối này——”

Mạnh Hành Du chạy về phía trước, nghe thấy ông ấy gọi thì quay đầu lại hô: “Cháu không lấy đâu, chú giữ dùng trà đi ạ, cảm ơn chú——”

Đoạn đường này là khu phố cổ, nhưng người đi lại rất đông, lại có điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng của địa phương, phía trước là phố đi bộ phồn hoa nhất ở Nguyên Thành, Mạnh Hành Du cố gắng nhìn chằm chằm người trước mắt sợ bị mất dấu.

Vừa rồi trên xe cô liếc mắt một cái là nhận ra chiếc đàn guitar trên lưng của Trì Nghiên, tuyệt đối không thể sai được, nhưng người bên cạnh anh thì Mạnh Hành Du chưa từng gặp qua, chưa gặp qua thì cũng không nói làm gì, chỉ là phía sau sao lại có một người đi theo lén lút chụp hình chứ?

Thấy tình huống như vậy, Trì Nghiên chắc là không biết phía sau còn có thêm một cái đuôi, cách khá xa nên cô không rõ mọi chuyện, Mạnh Hành Du tin tưởng vào dự cảm của bản thân, chỗ này nhất định có vấn đề cho nên mới nhanh chóng xuống xe đi theo nhìn.

Bên trong ngõ nhỏ là các quán ăn nhỏ, phần lớn quán ăn đều cổ xưa, đa số là khách du lịch. Bây giờ đúng ngay giờ cơm trưa, người bên trong ngõ nhỏ không ít hơn bên ngoài, nhưng không gian nhỏ hẹp hơn một nửa làm Mạnh Hành Du đi theo rất lao lực.

Đi đến cuối ngõ nhỏ thì có ngã rẻ, người chụp ảnh không đi theo nữa mà đứng ở chỗ ngoặt giơ camera lên, ló đầu nhìn tình huống phía trước.

Thấy anh ta dừng lại, Mạnh Hành Du cũng tìm một góc chết mà trốn, đi theo một hồi như vậy cô cũng không phát hiện có đồng loã khác, cũng không biết rốt cuộc anh ta muốn làm thế nào. Nhưng có thể xác định, anh ta không đi theo tiếp nữa mà đứng thủ ở chỗ này, cách không xa Trì Nghiên và người đàn ông xa lạ ở phía trước, trong phạm vi tầm mắt có thể thấy được.

Mấy quán ăn gần đó đóng cửa, sự náo nhiệt bị ném lại phía sau, một trận gió thu thổi qua làm lá cây xào xạc hai ba cái, dừng bên chân của Mạnh Hành Du.

Cứ mãi trốn tránh cũng không phải cách, Mạnh Hành Du nhìn thân hình người đàn ông chụp lén kia, cũng xấp xỉ chiều cao của bản thân, có lẽ chênh lệch khá xa với 1m7, người gầy trên lưng còn hơi còng, sức chiến đấu hẳn cũng chẳng ra gì.

Trong lòng nghĩ như vậy, Mạnh Hành Du liền rút một tập giấy nháp trong cặp sách ra, xé vài tờ giấy rồi vò thành một cục nắm trong tay, tay chân nhẹ nhàng vòng đến phía sau của người đàn ông đó, anh ta rình coi quá nhập tâm nên không có chút phòng bị nào.

Mạnh Hành Du nắm lấy bả vai của anh ta, người đàn ông chụp lén không kịp phòng bị mở miệng muốn hét lên, Mạnh Hành Du dùng khuỷ tay ôm lấy cổ anh ta, sau đó nhét đống giấy nháp vào miệng để anh ta không nói gì được.

Người đàn ông chụp lén muốn giãy giụa, do thấy chỉ là một con bé cấp ba nên cũng không để trong lòng, trở tay bắt lấy Mạnh Hành Du muốn khống chế cô, ai ngờ bị Mạnh Hành Du gạt chân một cái, sau đó ngã nhào trên đất, trước khi té ngã còn rất chuyên nghiệp ôm bảo vệ camera nữa, đáng tiếc chưa kịp ôm vào đã bị Mạnh Hành Du đoạt lấy.

Thấy tình thế không ổn, người đàn ông chụp lén thất tha thất thểu muốn bò dậy chạy trốn, lại bị Mạnh Hành Du đạp một cái lên lưng, sau đó khom lưng túm rút dây trong mũ áo hoodie của anh ta ra, chân cô lấy hết sức đá một cách tàn nhẫn lên đùi của anh ta.

Người đàn ông chụp lén bị đau, thừa dịp anh ta còn chưa hồi phục lại thì Mạnh Hành Du lại lấy dây thừng của áo hoodie trói tay anh ta ra phía sau, dùng cách thắt tử kết (*) mà Mạnh Hành Chu đã dạy cô, cái này đừng nói là chạy cho dù có đứng cũng không có sức lực, chỉ có thể chật vật nằm liệt trên mặt đất mà thôi.

Đã thu phục xong bên này, Mạnh Hành Du vỗ tay, còn chưa kịp xem bên trong camera có cái gì thì đã thấy tiếng động ở ngã rẽ phía trước, hình như là tiếng người ngã xuống đất.

Mạnh Hành Du nhớ tới vết thương trên mặt của Trì Nghiên lúc vừa khai giảng, nghĩ là anh bị đánh bèn cầm camera xông lên, lại thấy người đàn ông xa lạ bị Trì Nghiên đè trên mặt đất mà đánh.

Một quyền rồi lại một quyền lên người anh ta, Mạnh Hành Du thấy mấy cú đánh của Trì Nghiên như muốn lấy mạng người, cô vội vàng đeo camera lên cổ rồi chạy lên ngăn lại.

Mạnh Hành Du bắt lấy tay của Trì Nghiên, cố gắng kéo anh lại nhưng kéo mãi vẫn không được.

Trong mắt của Trì Nghiên đầy tơ máu, hơi thở hổn hển, tóc thì loạn, áo khoác và đàn guitar bị anh ném phía sau, hai nút trên cùng của sơ mi bị rơi mất, cổ áo mở rộng, gân xanh nổi lên, vẻ u ám của anh làm Mạnh Hành Du hơi ngây ra một chút.

Trì Nghiên hất tay của Mạnh Hành Du ra, có lẽ anh không nhìn rõ người, vung tay lên rồi nện một quyền lên đất, Mạnh Hành Du kéo không được anh nên cũng từ bỏ, trực tiếp đứng trước mặt của Trì Nghiên, giang hai tay nói với anh, “Trì Nghiên, cậu mà đánh nữa thì anh ta chết mất!”

Ánh mắt Trì Nghiên lạnh lẽo, duỗi tay đẩy Mạnh Hành Du ra phía sau, “Cậu tránh ra.”

Anh kéo cổ áo sơ mi, khom lưng bắt người đàn ông nằm trên mặt đất, trực tiếp túm anh ta đứng dựa vào tường, “Lần trước tôi không đánh anh chết nên anh không thoải mái có đúng không?”

Trên mặt người đàn ông không có vết thương, cú đấm của Trì Nghiên đều rơi xuống trên người anh ta, nếu không phải do sắc mặt tái nhợt cùng với bộ dáng muốn nôn mửa thì không thể nhìn ra là đã bị đánh.

“Việc của tôi và chị cậu thì liên quan cái rắm đến cậu.” Người đàn ông cười lạnh, che lại bụng của mình, bị đau liền “A” lên một tiếng, ngay cả lời nói cũng câu được câu không, “Thằng em sứt môi nhà tụi mày sẽ truyền đến trên người chị của mày, à không, còn có mày nữa, chị em tụi mày đã định là phải bị liên luỵ cả đời rồi! Biết vì sao không? Bệnh di truyền cho đời sau, đều mẹ nó không thể chạy thoát! Tao không chê chị mày thì cả nhà mày nên mang ơn đội nghĩa đi, còn……”

Câu nói tiếp theo còn chưa nói xong thì Trì Nghiên đã bắt lấy cổ áo của anh ta, sau đó xách lên như vật chết mà quăng ra ngoài.

“Rầm” một tiếng, cái chổ và thùng giấy ở góc tường cũ kỹ kia bị người đàn ông đè ngã, những mảnh vụn linh tinh rơi lên người anh ta, người đàn ông giơ tay bảo vệ đầu, ngồi ngay thùng rác, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Đôi mắt của Mạnh Hành Du mở to, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết cô cũng không tin người văn nhã như Trì Nghiên thế nhưng lại đánh người tàn nhẫn đến vậy, trực tiếp quăng ngã người đàn ông thành niên đó.

Trì Nghiên xoay người nhặt guitar và áo khoác trên mặt đất lên, lúc này mới rảnh nói chuyện với Mạnh Hành Du, lửa giận trên người anh còn chưa nguôi, nhưng ngữ khí lúc nói chuyện nhu hoà hơn lúc nãy khi nói câu “Tránh ra” kia, “Sao cậu lại ở đây?”

“Nói ra thì dài lắm.” Mạnh Hành Du nhớ tới người chụp lén bên ngoài, bèn lấy camera trên cổ xuống đưa cho anh, “Bên ngoài còn có một người nữa, nhưng bị tớ xử lý rồi.”

Trì Nghiên quét mắt nhìn ảnh chụp, sau đó lấy thẻ nhớ rồi bẻ đôi nhét vào trong túi quần. Anh cầm camera đi ra ngoài, thấy người đàn ông chụp lén vẫn còn giãy giụa trên mặt đất thì cười nhạo một tiếng, rồi ném camera lên trên người anh ta, sau đó anh khom lưng lục trên người anh ta một lượt, thì tìm thấy cây bút ghi âm, lại bẻ làm đôi bỏ vào trong túi. Cuối cùng, anh lấy điện thoại của người đàn ông chụp lén, mở màn hình lên thì thấy có cài mật khẩu, Trì Nghiên chán ghét lấy miếng giấy trong miệng anh ta ra, hỏi: “Mật khẩu.”

Người đàn ông chụp lén không muốn nói, Trì Nghiên cũng lười nói nhiều, liền đặt điện thoại xuống đất rồi nhấc chân muốn dẫm lên, lúc này anh ta mới mở miệng, “123456, không có gì trong điện thoại hết, đừng dẫm, tôi vừa mới mua đấy!”

Trì Nghiên cầm điện thoại, mở khoá màn hình rồi mở album hình và ghi âm lục xoát một lượt, cuối cùng thả lại điện thoại nguyên vẹn như cũ vào trong túi áo của anh ta, “Cút hết cho tôi.”

Nói xong, Trì Nghiên cũng không muốn đây thêm nữa, quay đầu lại gọi Mạnh Hành Du, “Đi thôi.”

Trong bụng của Mạnh Hành Du đầy dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn người đàn ông còn ngồi ở thùng rác, hỏi: “Những người này thì sao đây? Bọn họ có thể đi báo cảnh sát hay không?”

“Kệ bọn họ.” Trì Nghiên mặc áo khoác vào, trên mặt không có biểu tình gì, “Cậu không đói bụng sao?”

“Hơi……Hơi đói…….”

Tuy rằng cô không biết sao lúc này Trì Nghiên còn tâm tình mà hỏi cô có đói bụng hay không.

Mạnh Hành Du đuổi theo Trì Nghiên, hai người đi ra đầu hẻm rồi đi vào phố đi bộ, Trì Nghiên không có ý muốn nói gì nên Mạnh Hành Du cũng không hỏi nhiều, suy nghĩ nửa ngày đành phải hỏi: “Bằng không tôi mời cậu ăn cái gì nha, lúc trước tôi đã nói là mời cậu mà.”

Trì Nghiên dùng tay vuốt tóc, mồ hôi trên trán rơi xuống lông mày, mang theo vẻ gợi cảm không thể kiềm chế hơn ngày thường, cảm xúc của anh không quá tốt, giọng nói nặng nề, “Được, đi đâu đây?”

“Chỉ ở gần đây thôi, không xa đâu.” Mạnh Hành Du nói.

Trì Nghiên: “Cậu dẫn đường đi.”

Mạnh Hành Du nghe ra Trì Nghiên không muốn nói chuyện, nên cũng không nhiều lời. Chỗ này cô và Bùi Noãn hay tới chơi, chỗ ăn nhậu chơi bời đều biết hết, dẫn Trì Nghiên đi đường tắt cỡ 10 phút, sau đó hai người đi vào tiệm bánh ngọt, cô đẩy cửa đi vào, chị gái bán hàng thấy là cô bèn nhiệt tình chào hỏi: “Du Du đã lâu không tới nha.”

“Em học cấp 3 ở nơi khác, nên hơi xa nhà.” Mạnh Hành Du thấy trong góc còn chỗ ngồi, quay đầu hỏi Trì Nghiên, “Cậu có thể ăn được vị xoài sầu riêng không?”

Trì Nghiên “Ừ” một tiếng, Mạnh Hành Du nói với nhân viên cửa hàng, “Vậy hai phần như cũ.”

“Được, hai người ngồi đi.”

Mạnh Hành Du đặt áo khoác và cặp sách ở một bên, ngẩng đầu nhìn anh, “Trước đây tâm tình tôi không tốt liền tới chỗ này ăn, ăn xong thì tâm tình tốt hơn liền, cậu thử xem.”

Trì Nghiên ngồi tựa lưng vào ghế, thần sắc mệt mỏi, qua vài giây mới mở miệng, “Cậu không có gì muốn hỏi sao?”

“Có, rất nhiều.” Mạnh Hành Du nhận lấy ly nước chanh của chị gái cửa hàng đưa tới, nói một tiếng cảm ơn, đẩy một ly tới trước mặt Trì Nghiên, “Chỉ là tôi cảm thấy nếu cậu muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, không cần tôi phải hỏi.”

“Sao cậu lại ở đó?” Trì Nghiên hỏi.

“Tôi vốn dĩ muốn tới Thương Khung Âm tìm Bùi Noãn, ở trên taxi thì thấy cậu, còn có một người lén lút đi phía sau cậu chụp lén nữa, cảm thấy có chuyện nên tôi liền xuống xe đi theo.” Mạnh Hành Du nói.

Trì Nghiên không biết một nữ sinh như cô lấy lá gan ở đâu mà lớn vậy, cười hỏi lại, “Không sợ sao?”

Mạnh Hành Du uống một hớp nước chanh, ánh mắt bình tĩnh nói, “Không nghĩ nhiều như vậy, lại nói tôi cũng là thấy người kia cũng yếu như gà nên mới ra tay, nếu tôi phát hiện là người to khoẻ thì khẳng định sẽ không thèm quan tâm cậu đâu.”

“Hôm nay cậu cũng không nên quan tâm.” Trì Nghiên duỗi thẳng eo, trên mặt có thêm chút nghiêm khắc, “Nếu như xảy ra chuyện, tôi phải nói với người nhà cậu thế nào chứ?”

Mạnh Hành Du không cho là đúng, nghĩ đến tư thế đánh người vừa rồi, buồn cười nhìn anh: “Tôi mặc kệ sao? Tôi mà mặc kệ thì có lẽ hôm nay cậu đánh chết anh ta rồi.”

Trì Nghiên dừng một chút, lạnh nhạt nói, “Tôi tự hiểu rõ.”

“Đó là cậu cảm thấy cậu có,” Mạnh Hành Du chỉ vào hai mắt của mình, nói thêm, “Lúc đó cả người cậu đều có sát khí, hận không thể đánh chết anh ta vậy.”

Trì Nghiên cũng không phản bác lại.

Xe ngựa bên ngoài cửa sổ chạy ồn ào, sắc trời trở nên tối dần, đèn đường sáng lên, tiếng nhộn nhịp bên ngoài cũng lớn dần lên.

Mạnh Hành Du cắn ống hút, đánh giá Trì Nghiên ngồi đối diện, anh bây giờ tựa hồ như trở thành một người khác, giống như lúc mới vừa khai giảng ở văn phòng nhìn thấy anh, vừa lạnh nhạt vừa vô tình, nhìn không thấy sờ không được, rất khó tiếp cận, khoảng cách cảm xúc như nằm trong lòng bàn tay vậy.

Trong tiệm mở nhạc nhẹ, chị gái bán hàng bưng món lên, đặt trên bàn rồi để hai người từ từ ăn.

Mạnh Hành Du đưa cho Trì Nghiên cái muỗng, “Nếm thử xem, là vũ khí bí mật của tôi đấy.”

Trì Nghiên rũ mắt, trong không gian hô hấp là mùi sầu riêng cực nồng, trên màu vàng cam của đá bào là quả xoài được cắt thành những miếng nhỏ hình vuông, anh cầm lấy cái muỗng rồi múc một muỗng bỏ vào miệng.

Thật ngọt, lại lạnh nữa.

“Đá bào xoài sầu riêng ở tiệm này cực kỳ ngon, đá bào ăn như kem vậy đó, hơn nữa đều là được làm từ trái cây nguyên chất, chứ không phải dùng bột trái cây pha mà rưới lên đâu.” Có một đoạn thời gian Mạnh Hành Du không ăn, bây giờ ăn một miếng, làm cô hạnh phúc đến híp cả mắt, “Chính là hương vị này.”

Trì Nghiên không có cảm giác gì với đồ ngọt, nhưng thấy cô ăn một miếng mà vui vẻ như vậy thì không khỏi buồn cười, “Điều làm cậu hạnh phúc quả thật đơn giản.”

“Chứ sao nữa, nếu phương thức quá phức tạp thì chẳng phải mỗi ngày đều buồn hết sao? Đừng làm khó bản thân mình như thế, vui vẻ cũng ngày mà không vui cũng là một ngày thôi.” Mạnh Hành Du múc một muỗng to bỏ vào trong miệng, bị lạnh đến hà hơi, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, hô to một cách thoả mãn, “Đã quá, phải ăn như vậy mới đã.”

Trì Nghiên ăn một miếng, cảm giác còn ngọt hơn so với miếng đầu tiên, trêu ghẹo nói: “Cậu phải nên làm Broadcast Jockey (**) mới đúng, cho dù bị bệnh kén ăn cũng có thể được cậu chữa khỏi luôn.”

(**) Broadcast Jockey (BJ): Các BJ sẽ ngồi trước màn hình, ăn một lượng thức ăn khổng lồ và giao lưu với khán giả thông qua khung trò chuyện trực tuyến (thật ra convert là ‘ăn bá’, nhưng tui đổi thành BJ chắc mọi người dễ hiểu hơn, kiểu vừa ăn vừa livestream í ạ)

“Cậu cũng thật coi trọng tôi quá, bệnh kén ăn thì cần đi bác sĩ tâm lý chứ không phải tôi.” Mạnh Hành Du buông cái muỗng xuông, suy nghĩ một lát, hỏi: “Lớp trưởng đại nhân, tâm tình cậu có tốt hơn tí nào không?”

“Không biết nữa.” Trì Nghiên liếc nhìn cô, biểu tình khoan khoái hơn không ít, “Ăn xong rồi nói sau.”

Mạnh Hành Du nghe thấy ý tứ của anh, chắc là ý tốt, cô cúi đầu cười, “Ồ, không đủ còn có nữa, Du gia đây mời khách, muốn ăn bao nhiêu cũng có!”

Ăn được một nửa ly đán bào, Mạnh Hành Du lại gọi thêm mấy món đồ ngọt khác, mấy thứ linh tinh đều được cho hết vào bụng của hai người, cuối cùng ăn đến phát ngán mới dừng tay.

Mạnh Hành Du và Trì Nghiên đi từ trong tiệm ra, sắc trời đã tối, cô ôm bụng, cảm thán từ đáy lòng, “Tôi chắc không muốn ăn đồ ngọt trong nửa năm nữa quá.”

Trì Nghiên cũng không khá hơn, anh vốn dĩ không thích mấy món đồ ngọt cho lắm, một lần ăn hôm nay như ăn hết số lượng của 10 năm gộp lại luôn, “Tôi nhiều hơn cậu, chắc nửa đời người quá.”

Mạnh Hành Du cười thành tiếng, “Xem ra vũ khí bí mật của tớ có tác dụng rồi, cậu có tâm tình để móc mỉa tôi rồi này.”

“Ừ, thiếu chút nữa chưa kịp ngáy đã chết rồi.”

Đi đến bên đường, Trì Nghiên lấy điện thoại ra gọi xe, hỏi: “Cậu đi đâu? Đưa cậu đi trước.”

Bùi Noãn còn ở công ty chờ cô, Mạnh Hành Du không vội về nhà, suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Đi Thương Khung Âm.”

Trì Nghiên nhập địa chỉ vào, sau khi thấy có tài xế nhận chuyến thì cất điện thoại vào, sờ tới bút ghi âm và thẻ nhớ bị bẻ làm đôi trong túi quần, thuận tay ném vào thùng rác.

Mạnh Hành Du chú ý tới động tác của Trì Nghiên, kéo khoá cặp sách, chần chờ một lát rồi uyển chuyển hỏi, “Lúc vừa mới khai giảng, vết thương trên mặt cậu có phải do người kia đánh không?”

“Ừ.”

Có lẽ mấy thứ đồ ngọt đã có tác dụng, thần kinh trong đầu căng chặt quá mức, những thứ không muốn chủ động nói ra thì sau khi nói được ra cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Trì Nghiên cười một cái, nụ cười đầy châm chọc, “Anh ta là bạn trai cũ của chị tôi, hôn lễ ngày đó bị huỷ bỏ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi