KẸO NỔ XOÀI SẦU RIÊNG

Sự ghét bỏ của Mạnh Hành Du đối với con mình kéo dài cả một tuần.

Sau khi xuất viện thì cô vào trung tâm ở cữ, không biết có phải là ảo giác của Mạnh Hành Du không nhưng thằng nhóc xấu xí này hình như nẩy nở một chút, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với hôm ở phòng sinh ngày ấy.

Mấu chốt là thằng nhóc này cực kỳ thích cười, đặc biệt là với cô, cười khanh khách đến nỗi nước miếng cũng văng ra luôn.

Vì thế tâm tình của bà mẹ ruột tốt hơn tí, thế nên ngày đó liền đặt biệt danh cho thằng nhỏ, gọi là cơm niêu.

Bảo Tử là từ đồng âm với nhãi con, biệt danh của cô và Trì Nghiên đều truyền lại cho thằng nhóc xấu xí này, Mạnh Hành Du cảm thấy mình đúng thật là một người mẹ vĩ đại mà.

(*) nhãi con (bảo tể/ bửu tể 煲 = con nhóc quý giá), còn biệt danh cơm niêu (bảo tể phạn/ bảo tử phạn 寶崽 )

Tên thì được Trì Nghiên đặt, gọi là Trì Toại, ngụ ý là vạn sự đều suôn sẻ, cả đời bình an.

Trên người Mạnh Hành Du không có vết thương nên bình phục nhanh hơn người bình thường, cô ở trung tâm ở cữ dưỡng một tháng, sau khi về nhà thì ồn ào muốn đi làm lại.

Cô cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhưng không ai trong nhà ủng hộ cả, từ bà cho đến Trì Nghiên, toàn bộ mặt trận thống nhất phản đối, quân địch quá mạnh nên cô đành phải ở nhà tiếp tục nghỉ dưỡng.

Mẹ Mạnh và Trì Sơ đều có công việc nên không thể giúp đỡ chăm sóc đứa bé được mà bà ngoại và bà nội cũng đã lớn tuổi không còn sức mấy, còn studio của Trì Nghiên thì tháng này phải đuổi kịp ngày khởi quay của hai bộ phim, bận đến tối mặt tối mày.

Mạnh Hành Du không muốn phiền ai cho nên mời một người bảo mẫu và hai nguyệt tẩu (**) đến ở trong nhà, cộng thêm mình nữa là bốn người cùng luân phiên chăm sóc cho thằng nhóc này thì dư dả.

(**) Nguyệt tẩu: nhân viên giúp việc gia đình cao cấp, thường là người chăm sóc các bà mẹ mới sinh và trẻ sơ sinh chuyên nghiệp (nguồn: Baidu)

Cơm niêu lúc mới sinh ra còn tính là nghe lời, cực kỳ dễ nuôi, ăn ngủ rồi ngủ ăn, cũng không có bị gắt ngủ quấy khóc gì cả.

Nhưng sau thôi nôi thì thiên thần nhỏ lập tức biến thành con quỷ nhỏ, ban ngày quậy xong thì tối lại quậy tiếp, vui cũng khóc mà không vui cũng khóc, tính tình cực kỳ thất thường.

Lúc đầu mạnh Hành Du còn rất kiên nhẫn, nhưng sau một tuần thì cuối cùng cũng bùng nổ.

Nguyên nhân là cuối tuần Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ phải đi nơi khác cho nên đứa nhóc Tả Tả không ai chăm sóc, còn Mạnh Hành Du cảm thấy mình ở nhà cũng rảnh nên chủ động ôm việc cháu gái vào người.

Mạnh Hành Du vẫn luôn muốn con gái, bản thân sinh đứa con trai không thoả mãn được nguyện vọng của mình nên thấy Tả Tả thì càng thêm yêu thích không rời.

Ngay khi Tả Tả đến thì Mạnh Hành Du liền chơi cùng con bé, một lớn một nhỏ ở nhà chơi vô cùng vui vẻ.

Cơm niêu ngủ xong thì được nguyệt tẩu ôm xuống lầu đặt trong nôi để phơi nắng, mắt to dòm tới dòm lui, cuối cùng nhìn chằm chằm bà mẹ ruột của mình.

Nguyệt tẩu ở bên cạnh lắc nhẹ nôi, cười nói: “Cô chủ à, thằng bé vẫn luôn nhìn cô này.”

Mạnh Hành Du bỏ miếng gỗ đồ chơi xuống, ngẩng đầu nhìn sang còn làm mặt quỷ với Cơm niêu, kết quả nó không bị doạ mà còn cười khanh khách nữa, bộ dáng quơ tay múa chân cực kỳ đáng yêu.

Tả Tả bị hấp dẫn thế là cũng đứng lên trên thảm, giật nhẹ tay áo của Mạnh Hành Du rồi non nớt nói: “Mợ hai, cháu muốn chơi với em trai.”

Mạnh Hành Du đứng lên dắt tay con bé đi đến trước nôi: “Tả Tả có biết tên của em trai là gì không?”

Tả Tả tựa vào nôi, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Cơm niêu: “Dạ biết, em trai gọi là Cơm niêu.”

Cơm niêu nghe thấy tên mình thì cười rộ lên rồi vỗ tay như trả lời, Tả Tả như phát hiện ra châu lục mới thế nên cũng vui vẻ cười rộ lên, lại gọi tên thằng bé hết lần này đến lần khác.

Mạnh Hành Du cùng nguyệt tẩu ở bên cạnh nhìn đến vui vẻ, cô cầm tay nhỏ của con trai, nhìn Tả Tả hỏi: “Tả Tả thích em trai vậy thì dọn đến nhà mợ ở nhé?”

Tả Tả vỗ tay hoan hô: “Dạ được dạ được, vậy cháu có thể chơi với em trai mỗi ngày sao ạ?”

Mạnh Hành Du gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, cháu đừng nhìn thằng bé bây giờ cười, kỳ thật nó thích khóc lắm, không giống như Tả Tả của chúng ta, trong ngoài gì cũng đều là thiên thần nhỏ cả.”

Tả Tả nghiêng đầu ngây thơ hỏi: “Vậy mợ thích Tả Tả hay là thích Cơm niêu ạ.”

Mạnh Hành Du dùng ngón tay vuốt mũi của Tả Tả thì nói đùa: “Thích Tả Tả chứ, Tả Tả nghe lời hơn.”

Tả Tả cười cong cả mắt.

Không khí vui vẻ không duy trì được ba giây thì Cơm niêu trong nôi không biết vì sao đột nhiên khóc lớn tiếng, thanh âm vang rung trời, làm Tả Tả sợ tới mức trốn sau Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du đã quen với chuyện này nên bảo nguyệt tẩu trông chừng Tả Tả, còn cô thì ôm Cơm niêu trong nôi ra.

Cơm niêu khóc lớn còn giãy giụa như không muốn để Mạnh Hành Du ôm, dỗ dành cả ba phút thế thì Mạnh Hành Du cũng thấy hơi sốt ruột, cô vỗ nhẹ mông của Cơm niêu rồi hung dữ nói: “Trì Toại con mà khóc nữa thì mẹ đưa con cho bà sói ngay!”

(***) “Bà Sói” là một cuốn sách được xuất bản vào năm 2011 của tác giả Kim Nhất (theo Baidu)

Không biết có phải uy hiếp có tác dụng không mà Cơm niêu thật sự không khóc nữa.

Đến lúc Mạnh Hành Du tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi thì cô cảm thấy trên tay thì ấm áp, cô nâng Cơm niêu lên thì phát hiện nó vừa tè dầm, thế là sụp đổ ngay: “Con thế mà còn dám trả thù mẹ sao? Cái thằng mất nết này, uổng công mẹ sinh con ra mà.”

Cơm niêu vừa tè vừa cười, vẫn là bộ dáng không tim không phổi, nhưng vào mắt của Mạnh Hành Du thì là hả hể khi người gặp hoạ.

Một nguyệt tử khác tiến lên ôm Cơm niêu lên lầu tắm rửa, Mạnh Hành Du bị con trai tè ra người thì kêu bảo mẫu chơi với Tả Tả, còn mình thì cũng về phòng tắm rửa.

Vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô thì đã nghe tiếng nguyệt tẩu gõ cửa, nói Cơm niêu lại khóc nữa mà ba người dỗ không được nên kêu cô đi thử.

Mạnh Hành Du sụp đổ hoàn toàn, Cơm niêu khóc trong phòng trẻ con còn cô thì khóc trong phòng ngủ, Tả Tả dưới lầu đang chơi xếp gỗ thì nghe thấy hai người song ca cũng khóc lên theo, trong nhà lập tức thành một mớ hỗn độn.

Lúc Trì Nghiên về thì chính là cảnh tượng như vậy.

Nguyệt tẩu thấy nam chủ nhân đã về như được ân đại xá, bước lên giải thích tình huống, Trì Nghiên nghe xong thì vào phòng ngủ xem Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du ghé vào trên giường nghe tiếng bước chân còn tưởng ra nguyệt tẩu tới thúc giục, cũng bực bội la lên: “Đừng hối tôi tới ngay đây, kiếp trước tôi đúng là nợ thằng nhóc con này mà!”

Trì Nghiên dở khóc dở cười, anh cởi áo khoác ra ngồi ở mép giường ôm chầm lấy Mạnh Hành Du, lại rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Em khóc cái gì? Ai bắt nạt Du nhãi con của chúng ta mà uất ức vậy hả.”

Mạnh Hành Du đánh Trì Nghiên hai cái, cũng xúc động lên, không biết là tức giận nhiều hơn hay uất ức nhiều hơn nữa.

“Còn có thể là ai nữa chứ, con của anh chứ ai! Em sinh bảo bối gì chứ, phải là oan gia mới đúng, anh cũng không biết cả ngày nó ở nhà bắt nạt em thế nào đâu.”

“Em thay quần áo, anh đi nhìn con xem, thằng ranh con này tè lên người em chỉ bởi vì em khen Tả Tả có hai câu thôi đấy, còn chưa biết nói mà đã mang thù vậy rồi, sau này chắc còn leo lên đầu chúng ta ngồi luôn quá.”

“Em trông nom nó không được đâu, em muốn đi làm, em thức suốt đêm hoàn thành bản vẽ cũng không mệt bằng trông con nữa.”

Trì Nghiên tuỳ ý để cô oán giận, cứ cười chấp nhận hết, chờ cô than xong mới mở miệng: “Vợ vất vả rồi, em nghỉ đi để anh đi giúp em báo thù.”

Mạnh Hành Du ngoài miệng thì oán giận thế thôi nhưng trong lòng cũng xót con, nghe Trì Nghiên nói vậy thì trừng mắt nhìn anh: “Báo thù cái gì chứ, anh so đo với thằng bé làm gì?”

Trì Nghiên nhìn cô không nói lời nào.

Qua một lát, Mạnh Hành Du cười rộ lên, còn lẩm bẩm: “Cũng đúng, em giận nó cái gì chứ, nó có biết cái gì đâu.”

Trì Nghiên đấm lưng cho cô một tí rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Lau khô tóc đi, anh đi dỗ Cơm niêu, anh đã đặt nhà hàng rồi, tối nay dẫn em ra ngoài ăn bò bít tết.”

Mạnh Hành Du trao nụ hôn gió cho Trì Nghiên: “Sao chồng lại ngọt ngào thế nhỉ.”

Trì Nghiên giơ tay ra bắt lấy nụ hôn gió rồi đặt ngay ngực của mình, quay đầu lại cười với cô: “Không bằng em, vợ anh là ngọt ngào nhất toàn vũ trụ.”

*

Lúc lên 1 tuổi, Cơm niêu không còn nhõng nhẽo nữa mà chỉ là hơi dính Mạnh Hành Du.

Tính theo thời gian thì Trì Nghiên dành thời gian cho con trai nhiều hơn một tí, nhưng Cơm niêu lại thân với Mạnh Hành Du hơn.

Lúc Cơm niêu lên hai tuổi thì Mạnh Hành Du lên kế hoạch sinh thêm một đứa nhưng Trì Nghiên lại không đồng ý.

Sinh một mình Cơm niêu đã vất vả rồi nên Trì Nghiên không muốn Mạnh Hành Du phải vất vả thêm lần nữa, anh bảo con trai hay con gái đều được, một đứa là đủ rồi.

Chấp niệm đối với con gái của Mạnh Hành Du không được thoả mãn cho nên chỉ có thể tìm sự an ủi trên người của Cơm niêu mà thôi.

Cơm niêu thừa kế những ưu điểm của bố mẹ, tính cách thì giống Mạnh Hành Du hơn, năng động và thích cười, còn khuôn mặt thì giống Trì Nghiên, cực kỳ đẹp trai.

Nhưng loại an ủi này không duy trì được bao lâu, sau khi Cơm niêu đi nhà trẻ thì liền có vòng xã giao nhỏ của riêng nó, không bao giờ muốn mặc đồ con gái nữa, nó nói con trai phải nên mặc quần áo của con trai.

Mạnh Hành Du vừa lừa gạt vừa dỗ dành cũng không có biện pháp nào, cuối cùng đành hết hy vọng, càng thêm hâm mộ con gái nhà người ta.

Lúc Cơm niêu lên 4 tuổi, Hạ Tang Tử hạ sinh một bé gái, biệt danh gọi là Tằm Bảo.

Mạnh Hành Du thích cực kỳ, cứ lâu lâu lại chạy sang nhà của Mạnh Hành Chu, hận không thể ôm Tằm Bảo về làm con gái nhà mình.

Tiệc đầy tháng của Tằm Bảo không có làm lớn, chỉ là bữa cơm gia đình với nhau thôi.

Trước giờ cơm trưa thì Hạ Tang Tử ngồi trên sô pha dỗ Tằm Bảo uống sữa, con nhóc tối qua gắt ngủ quấy khóc nên không ngủ đủ giấc, thế là hôm nay hơi khó chịu, Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu thay phiên nhau dỗ mãi mà cũng không dỗ được tiểu công chúa.

Cuối cũng chỉ có Mạnh Hành Du có cách, vừa làm mặt quỷ vừa bắt chước mấy tiếng kêu của động vật dỗ Tằm Bảo vui vẻ mà ngoan ngoãn uống xong sữa.

Cơm niêu đứng bên cạnh nhìn, mẹ nó vì em gái họ mà bận trước bận sau, căn bản chả chú ý tới nó gì cả, vì thế nó không vui hừ một tiếng.

Nó chạy vào trong sân, thấy bố đang đánh cờ cùng ông ngoại thì chạy qua kéo tay áo của anh, khó chịu nói: “Bố ơi, con không phải là do bố với mẹ nhặt được chứ?”

Trì Nghiên thả quân cờ, buồn cười nhìn nó: “Sao con nói thế?”

Cơm niêu quay đầu lại nhìn trong phòng khách thấy mẹ vẫn còn ôm em gái họ cười thì giận đến dậm chân: “Mẹ không thương con tí nào cả, mẹ………Mẹ chê con là con trai!”

Bố Mạnh ngồi bên cạnh buồn cười, vẫy tay với cháu ngoại, rồi thuận tay ôm thằng bé ngồi lên đùi mình: “Nói bậy, Cơm niêu là đứa bé ngoan, ai nấy đều thương cả.”

Cơm niêu bĩu môi, nhảy xuống khỏi người ông ngoại: “Ông ngoại nói xạo.”

Trì Nghiên đưa ra ý tưởng giúp con trai, không nhanh không chậm nói: “Con trai à, con có từng nghe qua câu này chưa?”

Cơm niêu ngẩn ra: “Câu gì ạ?”

“Con nít biết khóc sẽ có kẹo ăn.” Trì Nghiên liếc mắt nhìn Mạnh Hành Du một cái rồi nói, “Phải dùng não để đoạt lấy sự chú ý của mẹ con từ Tằm Bảo đi.”

Cơm niêu nghe không hiểu, hỏi: “Bố là bảo con đến khóc nhè trước mặt mẹ sao?”

“Đàn ông không thể khóc nhè được.”

“Sao con đoạt được chứ, hễ động một cái là Tằm Bảo liền khóc, mà con lại không thể khóc được.”

“Con có thể giả khóc mà.” Trì Nghiên thả một quân cờ, nói: “Mẹ con là mềm lòng nhất.”

Cơm niêu dừng một chút, không biết nghĩ cái gì mà xoay người chạy vào trong phòng.

Mạnh Hành Du đang cầm cái trống bỏi chơi với Tằm Bảo, Cơm niêu đứng ở bên cạnh nhìn một lát rồi lại chạy về phía trước, đoạt lấy trống bỏi trên tay cô, rồi chủ động chọc Tằm Bảo, xụ mặt nói: “Gọi anh nào.”

Tằm Bảo ê ê a a , chỉ biết cười chứ không nói.

Cơm niêu lại rướn người tới, nói: “Đừng có gấp, mai mốt là em có thể gọi anh là anh rồi.”

Mạnh Hành Du kinh ngạc thế mà Cơm niêu lại chủ động chọc con nít, cô ngồi xổm xuống ôm bả vai con trai: “Hôm nay Mặt trời mọc hướng Tây sao, tiểu thiếu gia của chúng ta không ăn giấm nữa à?”

Cơm niêu lắc trống bỏi, đáng thương nói: “Con không dám ăn, ăn nhiều đâu có vui.”

Mạnh Hành Du cố nhịn cười, tiếp tục hỏi: “Ai không thương con chứ?”

“Mẹ không thương con.”

“Sao mẹ lại không thương con được chứ.”

“Bởi vì con không phải con gái, mẹ muốn con gái chứ không muốn con trai.”

Nói xong thì Cơm niêu còn hít cái mũi, khoé mắt liếc Mạnh Hành Du một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ lửa lắm nên giả vờ tiếp: “Không sao cả, mẹ không thương con nhưng con vẫn sẽ thương mẹ, mẹ thương em gái thì con cũng thương em gái luôn……..”

Mạnh Hành Du xoa nhẹ đầu của nó, nhỉ giọng nói: Ai dạy con thế?”

Trong lòng Cơm niêu hốt hoảng, giả vờ ngây thơ: “Cái gì ạ?”

“Còn học được giả vờ đáng thương nữa, mới bây lớn mà đã có nhiều mánh khoé rồi.”

Mạnh Hành Du nheo mắt giả vờ như là bà thầy cốt, bấm đốt ngón tay tính một quẻ, sau đó nhìn về phía Trì Nghiên bên ngoài: “Bố con dạy có đúng không?”

Tính tình Cơm niêu chính trực, biết không thể bán đứng đồng đội nên có chết cũng không thừa nhận: “Không phải ạ, là tự con nghĩ thế.”

“Cho nên con thật sự cảm thấy mẹ không thương con à?”

Cơm niêu thành thật gật đầu.

Mạnh Hành Du bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn, cô nghiêng đầu gạt đi nước mắt, nói: “Mẹ mang thai con 10 tháng chịu biết bao nhiêu cực khổ thế mà con lại nói mẹ không thương con, con đúng là đứa vong ân bội nghĩa mẹ, con làm mẹ đau lòng quá……..”

Cơm niêu bị Mạnh Hành Du làm sợ, nó cũng bỏ trống bỏi xuống đi qua dỗ dành: “Con không phải có ý đó, mẹ đừng có khóc.”

“Ý của con chính là thế, thế mà con cảm thấy mẹ không yêu con, lúc nhỏ con tè hết lên người mẹ mà mẹ có ném con đi đâu!”

“……Con sai rồi, mẹ đừng khóc nữa.”

Cơm niêu che trước mặt Mạnh Hành Du, nó sợ Trì Nghiên thấy được nên sốt ruột nói: “Mẹ yêu con nhất, mẹ đừng khóc nữa, lát nữa mà để bố thấy thì chắc chắn bố đánh con đấy.”

Mạnh Hành Du lúc này mới thôi, cô ôm Cơm niêu hôn hai má nó rồi cười nói: “Con trai con, không uổng công mẹ thương con mà.”

Cơm niêu bị Mạnh Hành Du hù doạ đến sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy cô nói: “Tằm Bảo giao cho con dỗ dành đó, mẹ đi nói chuyện với bác một lát đây.”

“À, vâng ạ.”

“Đừng để em ấy khóc, khóc là mẹ đánh con đấy.”

“……..”

Đợi Mạnh Hành Du đi rồi thì Cơm niêu nhìn trống bỏi trên tay, rồi lại nhìn Tằm Bảo trong nôi.

Nghĩ một hồi, mà hình như cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Vừa rồi là nó bị chính mẹ ruột mình phản đòn sao?

*

Mùa hè năm sau.

Sách của Trì Nghiên mới được tung ra thị trường, nhà xuất bản và công ty điện ảnh vì tuyên truyền mà tổ chức buổi fansign toàn quốc mà điểm dừng chân cuối cùng là Nguyên Thành.

Một đêm trước buổi fansign thì Mạnh Hành Du có gọi điện thoại cho Trì Nghiên, nói cô nhất thời phải đi công tác nên ngày mai không thể đến hội trường được.

Nói không mất mát là giả, nhưng vẫn có thể thấu hiểu được.

Trì Nghiên bảo cô yên tâm làm việc của mình, có tới hay không cũng không quan trọng dù sao cũng không phải chuyện trọng đại gì cả.

Buổi ký tên bắt đầu vào lúc 2:30 chiều, Cơm niêu hôm nay phải đi học nên Mạnh Hành Du đặc biệt xin cho nó nghỉ nửa ngày, cùng phối hợp với cô đi tạo bất ngờ cho Trì Nghiên.

Sau giờ cơm trưa thì Mạnh Hành Du đến nhà trẻ đón con trai rồi đi về toà nhà thư viện.

Cơm niêu là lần đầu tiên đi làm chuyện này, nó phấn khích muốn chết, vừa lên xe thì hỏi Mạnh Hành Du: “Mẹ ơi, sao mẹ phải gạt bố nói mẹ không đi được ạ?”

Mạnh Hành Du đơn giản giải thích: “Cho bố một bất ngờ chứ sao.”

“Nhưng bố sẽ mất mát lắm, mẹ đây có tính là tát một cái xong rồi thưởng một quả táo không?”

Mạnh Hành Du “ồ” một tiếng, nghiêng đầu nhìn con trai, cười nói: “Bây giờ con nói chuyện cũng logic ghê ta, con học từ ai thế hả?”

“Bố dạy con đấy.”

“Vậy mẹ dạy con một câu mới nhé.”

“Cái gì ạ?”

“Cái này không phải là đánh xong rồi cho một quả táo.”

“Vậy thì là gì ạ?”

Mạnh Hành Du nheo mắt nhìn cuốn sách ở ghế sau, khoé miệng giương lên ý cười: “Là bất ngờ.”

Cơm niêu cái hiểu cái không: “Cái gì là bất ngờ ạ?”

“Con chính là điều bất ngờ của bố mẹ.” Nhân lúc đèn xanh còn chưa sáng thì Mạnh Hành Du vươn tay sờ đầu của Cơm niêu, “Bất ngờ chính là quà của thượng đế.”

Cơm niêu cúi đầu cười trộm, cũng không biết vui vẻ vì cái gì.

Do kẹt xe nên tới hơi muộn, lúc tới toà nhà thư viện thì buổi fansign đã bắt đầu rồi.

Mạnh Hành Du không nói cho bất kỳ ai về chỗ của mình, sợ người ở studio của Trì Nghiên nhận ra nên cô còn cố ý đội mũ lưỡi trai và khẩu trang nữa.

Đoàn người xếp hàng rất dài, Mạnh Hành Du mua cho Cơm niêu cây kem rồi dẫn nó cùng đi xếp hàng chờ ký tên.

Một tiếng trôi qua, cuối cùng Mạnh Hành Du cũng có thể thấy bóng dáng của Trì Nghiên.

Anh ngồi trước cái bàn, mỗi khi có độc giả đi đến thì anh đều cười với người đó một cái, sau đó thì nói cảm ơn đã ủng hộ.

Lễ phép khách sáo làm người ta như đắm mình trong gió xuân.

Lúc sắp đến lượt mình thì Mạnh Hành Du ngồi xổm xuống dặn dò Cơm niêu: “Con trai ngoan, có còn nhớ lời mẹ dặn không?”

Cơm niêu vỗ ngực rồi lấy sách trên tay của Mạnh Hành Du, sau đó dựng ngón cái lên với cô: “Dạ nhớ rõ, mẹ yên tâm, cứ giao hết cho con.”

Mạnh Hành Du hôn nó một cái rồi rời khỏi đám đông, đi đứng sau cây cột lén quan sát.

Cơm niêu ôm cuốn sách đi về phía trước, chị gái phía trước hình như là fan hâm mộ đích thật của Trì Nghiên, ký tên xong còn chưa muốn đi mà do dự một lát, đỏ mặt hỏi: “Thầy Yến Kim có bạn gái chưa ạ?”

Trì Nghiên đang định trả lời thì Cơm niêu ôm cuốn sách chạy lên, nghiêm túc nói: “Đại Đại à (****), làm ơn ký tên cho con đi, mẹ con thích chú lắm đó.”

(****) thuật ngữ Internet ban đầu dùng để chỉ các anh hùng và các vị thần, và sau đó trở thành một từ thông dụng cho người hâm mộ (theo Baidu).

“…….” Trì Nghiên bật đầu, ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh thì thấy Mạnh Hành Du cách đó không xa vẫy tay với anh, trong nháy mắt thì ý cười càng tươi hơn.

Cơm niêu âm thầm đẩy độc giả đó ra, rồi đặt cuốn sách lên, dựa theo lời dặn dò của Mạnh Hành Du mà nói không thiếu một chữ: “Mẹ con nói phải ký đầy hết trang tiêu đề ạ, bằng không mẹ con sẽ không vui đâu.”

Lời này vừa nói xong thì có vài độc giả không vui, nhưng cũng ngại là đứa trẻ, thế nên nói chuyện vẫn khá khách sáo.

“Bạn học nhỏ à, anh trai rất bận không thể ký cả một trang đâu.”

“Đúng vậy, yêu cầu của mẹ cháu có phải hơi quá đáng không.”

“Bạn học nhỏ à, đằng sau còn nhiều người lắm, không thể làm trễ thời gian của mọi người đúng không?”

Trì Nghiên vẫy tay với Cơm niêu, ngẩng đầu giải thích với độc giả: “Ngại quá, đây là con tôi, có hơi quậy tí.”

Cả hội trường xôn xao.

Tốc độ viết chữ của Trì Nghiên rất nhanh, đặt bút viết roẹt roẹt đầy chữ trên trang tiêu đề, sau đó đưa cho Cơm niêu, nhỏ giọng thì thầm với nó: “Đi với mẹ đến quán cà phê dưới lầu chờ bố.”

Cơm niêu gật đầu, giơ tay làm ký hiệu OK với anh rồi ôm sách chạy ra ngoài.

Mạnh Hành Du không muốn làm ầm ĩ nên đã hẹn với Cơm niêu sẽ đợi ở trước cửa tiệm bánh ngọt.

Qua vài phút, Cơm niêu ôm sách chạy tới, Mạnh Hành Du giơ hai tay bế thằng bé lên, cười hỏi: “Con làm mọi thứ tốt chứ?”

Cơm niêu mở sách ra, không nhịn được mà khoe với Mạnh Hành Du: “Dạ làm tốt, con nhìn chằm chằm bố viết đấy, đầy cả một trang luôn.”

Mạnh Hành Du cúi đầu nhìn trang tiêu đề, Trì Nghiên viết rất nhanh cho nên chữ có hơi bay bổng, tuy Cơm niêu thì chưa nhận biết được mấy chữ, nhưng cô thì nhìn rất rõ ràng.

To mẹ Cơm niêu:

“Em bất ngờ bước vào tuổi 16 của anh, sự cao ngạo điên cuồng của em làm anh bất ngờ không kịp chuẩn bị.”

—– HOÀN TOÀN VĂN —–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi