KẸO SỮA VỊ MUỐI

Chương 25: Tra xem có lịch sử bất lương không
“Cậu nói hình như rất có lý.”
“Không phải hình như mà là vô cùng. Đơn hàng lớn như này, cũng chỉ có B.S chúng ta! Chỉ là tên này là tôi không ngờ đến.” Lập trình viên đang gặm cánh gà chân đạp lên sàn nhà gạch sứ mượn lực đẩy ghế xoay lại, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang đứng ngoài cửa.
Buông cánh gà đang gặm một nửa, hoang mang đứng lên, kêu: “Thẩm tổng.”
Thẩm Diệc Bạch đi tới, hỏi: “Đơn đặt hàng đâu?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tìm được rồi tìm được rồi, ở đây.” Lập trình viên nói Tiểu Bạch chính là Thẩm Diệc Bạch từ những cái hộp hỗn loạn trên bàn tìm được đơn đặt hàng đưa cho Thẩm Diệc Bạch.
Trên đơn đặt hàng, có dòng chữ màu đen theo kiểu Khải lớn: Tiểu Bạch theo đuổi con thỏ.
Lâm Tư Hàm luôn làm anh ngạc nhiên. Hồi năm nhất nhìn thì rất cao lãnh, sau khi quen biết mới thấy mềm mềm lại đáng yêu.
“Thẩm tổng, người đặt cơm là ai vậy?” Lập trình viên đang gặm cánh gà đánh bạo hỏi, anh ta mới không tin Thẩm tổng nghiêm túc của bọn họ sẽ dùng cái tên này đâu.
Thẩm Diệc Bạch vuốt thẳng góc đơn đặt hàng, nhàn nhạt nói một câu, “Con thỏ.”
Nhóm lập trình viên độc thân hàng năm ôm bàn phím: What?
Bọn họ có mắt, biết chữ, con thỏ con thỏ, nhưng rốt cuộc con thỏ là ai chứ?
Thẩm Diệc Bạch thu lại đơn đặt hàng, ngồi xuống vị trí của tổ trưởng tổ Khai Thác, thu lại thần sắc đối mặt với từng hàng từng hàng số hiệu trên màn hình bắt đầu tìm khắc phục lỗi.
Kim đồng hồ đồng hồ treo tường màu lam kêu tích tắc tích tắc, ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa dần biến thành màu cam ôn hòa. Cả buổi trưa, dày vò lại nôn nóng, hàng ngàn dòng số hiệu, sửa chữa từng chi tiết nhỏ, giống như mò kim đáy bể.
Hộ vệ tuần tra đã lập trình theo một lộ tuyến cố định trong bản đồ không chịu khống chế bắt đầu công kích các tài khoản thử nghiệm, cái này còn dễ giải quyết. Nhưng mà bởi vì vấn đề động tác của nhân vật làm cho game tự out, làm sao để giải quyết vấn đề "tính ổn định" mới là nhiệm vụ cấp bách.
Thẩm Diệc Bạch giải quyết xong một lỗi BUG nhỏ tiềm ẩn, thử vận hành một lần, tính ổn định vẫn tồn tại vấn đề, hơn nữa còn rất nhiều những lỗi nhỏ khác.
“Tan ca đi, hôm nay mọi người vất vả rồi.” Thẩm Diệc Bạch nói tháo một cúc áo trên cổ.
“Này............” Lập trình viên hai mặt nhìn nhau, không thể tin vào lỗ tai của chính mình. Bug liên quan đến việc game có thể thử nghiệm đúng thời gian không còn chưa tìm được sửa chữa, sao có thể tan ca đúng giờ?
“Làm việc căng thẳng nhiều ngày như vậy rồi, trạng thái tuột dốc, một chốc một lát cũng không thể tìm được BUG. Không bằng trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại tìm.”
“Kịp sao?” Một lập trình viên nghi hoặc. Trong nước có rất nhiều công ty đối mặt với tình huống này, cơ hồ đều là trắng đêm không ngủ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch nhìn về phía lập trình viên mặc áo T màu đen, khẳng định nói: “Kịp.”
“BUG ở một mức độ nào đó là tồn tại tất nhiên, có lớn có bé. Mù quáng mà tìm kiếm vấn đề cũng không thể giải quyết được, nghỉ ngơi tốt một đêm, sáng mai tiếp tục, tiếp tục sửa chữa những BUG đã biết.”
Tổ trưởng tổ Khai Thác đúng lúc nói chuyện, “Hahaha, trở về đi. Nhớ lại khi mọi người học đại học, đều nói giỡn với nhau BUG nhỏ uống ngụm nước nâng cao tinh thần sửa chữa ba bốn dòng số hiệu, BUG lớn thì hút điếu thuốc bình tĩnh nín thở sửa tiếp, gặp BUG siêu cấp thì phủi tay chạy lấy người ngày mai sửa tiếp. Đều tan ca hết đi, nên làm gì thì làm, nếu như muốn tiếp tục, về nhà tính ở trong đầu.”
“Cảm ơn Thẩm tổng.”
“Vất vả rồi, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Nhân viên công tác thu thập đồ đạc, chào hỏi nhau, lục tục tan ca. Tầng bộ phận kỹ thuật rất nhanh không còn ai.
Ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch ấn mi tâm, tiếp tục đọc số hiệu. Vừa nhấc mắt thì nhìn thấy trợ lý đang đứng nhìn mình với ánh mắt mong chờ.
“Nhìn hiểu số hiệu không?”
“Không hiểu.”
“Nhìn không hiểu còn không đi về?” Tầm mắt Thẩm Diệc Bạch một lần nữa trở về màn hình máy tính, đi vào trạng thái debug.
“Có thể về ạ?” Trợ lý hỏi, ngữ khí không xác định còn mang theo chút chờ mong, “Không phải Thẩm tổng còn chưa đi sao? Nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?”
Thẩm Diệc Bạch nắm con chuột, “Không về thì ngày mai cũng đừng về nữa.”
“.......” Trợ lý trước khi về hỏi: “Có cần tắt hết đèn không ạ?”
“Để lại một cái.” 
“Tách” một tiếng, đèn tắt. Ngoại trừ bàn Thẩm Diệc Bạch đang làm việc, tất cả nơi khác đều chìm vào bóng tối.
Ánh sáng màu lam của màn hình máy tính chiếu vào mặt Thẩm Diệc Bạch, lộ vẻ lạnh lùng.
Màn đêm buông xuống, bóng đèn bên bờ biển từng cái nối đuôi nhau sáng lên.
Lâm Tư Hàm cẩn thận lái xe, tiến lên với tốc độ rùa bò, từ lúc mặt trời chuẩn bị lặn cho đến màn đêm buông xuống ánh đèn rực rỡ sáng lên, rốt cuộc cũng bò đến dưới lầu công ty của Thẩm Diệc Bạch.
B.S phải có thẻ nhân viên công tác mới có thể đi vào.

Xuống xe, Lâm Tư Hàm đứng bên cạnh xe, hóng gió biển.
“Sao vậy?” Thẩm Diệc Bạch không nhìn màn hình hiển thị, trực tiếp nhận.
“Đang viết BUG?”
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Thẩm Diệc Bạch thả lỏng, khép máy tính lại, lặp lại lời nói của Lâm Tư Hàm, “Viết BUG.”
“Ừm. Sửa một cái BUG, xuất hiện một đống BUG, bug càng sửa càng nhiều, chẳng lẽ không phải là viết BUG sao?”
Thẩm Diệc Bạch khẽ cười, không bình luận.
Lâm Tư Hàm một tay ấn lên đầu, sợ gió thổi tóc toán loạn, nói: “Em ở dưới lầu B.S”
Thẩm Diệc Bạch bị bắt kết thúc công việc nhìn Lâm Tư Hàm đang mím môi, “Sao em lại đến đây?”
“Tới kiểm tra.” Lâm Tư Hàm vòng qua nửa vòng, “Cái này cũng coi như một nội dung thử thách.”
“Có phát hiện gì?” Thẩm Diệc Bạch thuận thế hỏi tiếp.
“Có tiểu tam tiềm ẩn.”
“Nào?”
“Số hiệu và BUG.”
“Thời gian tiếp theo đều là của em.” Thẩm Diệc Bạch nói.
Lúc Lâm Tư Hàm đến đây là đi xe đến, xe cũng khá nữ tính. Thẩm Diệc Bạch nhìn thoáng qua, lựa chọn lái xe Lâm Tư Hàm vào gara của B.S, lái xe của chính mình.
"Ngày mai bảo trợ lý lái xe về cho em." Thẩm Diệc Bạch lái xe nói.
Lâm Tư Hàm không để ý lắm, ngược lại nhắc đến ngày trước Thẩm Diệc Bạch và Chu Nhiên rất thích chơi LOL, “Buổi chiều nhàm chán nên em đã download LOL, tính toán tạm thời ôm chân Phật, vì bộ phim sắp tới học tập một chút. Đến lúc quay phim hoặc là phỏng vấn, cũng không đến mức là một người nghiệp dư không biết cái gì."
Thẩm Diệc Bạch có chút hứng thú, “Thế nào?”
“Lần đầu tiên tiếp xúc với kiểu trò chơi MOBA này.” Lâm Tư Hàm nhìn năm đầu ngón tay xanh nhạt của chính mình, rất muốn đón gió mà khóc, “Đánh với máy, còn chưa mãn cấp."

Nghĩ đến nữ chính của “Chờ anh đến” thao tác cũng rất kém, Lâm Tư Hàm có chút an ủi, “Cũng may nữ chính của bọn em cũng là con gà mờ, là loại chuyên môn hố đồng đội. Lời thoại bình luận học thuộc rồi cũng không thành vấn đề gì.”
Thẩm Diệc Bạch nghe Lâm Tư Hàm nói, xe bất tri bất giác mà chạy đến khu Sùng Văn, cách quảng trường Đông Phương càng gần, lượng người so với lúc nãy cũng nhiều lên không ít.
Tốc độ xe chậm dần.
“Lúc đại học, không nhiều tiết lắm, em và Hứa Sênh Sênh hai người thường xuyên đến đây chơi. Nếu không phải Hứa Sênh Sênh bị Chu Nhiên tóm mất, em sẽ gả cho cậu ấy. Bạn trai Sênh của em năng lực MAX luôn!” Lâm Tư Hàm cảm thán, “Cái gì mà xoay vòng, cái gì mà gắp thú rồi ném bóng, tất cả là toàn năng.”
“Chu Nhiên biết không?” Thẩm Diệc Bạch im lặng chốc lát rồi hỏi.
“Biết cái gì?” 
“Em đến bây giờ vẫn còn thương nhớ bà xã của cậu ta.”
Lâm Tư Hàm nghẹn họng, “.........”
Đây là một câu chuyện cười lạnh, không buồn cười. Nhưng là, từ trong miệng của Thẩm Diệc Bạch phát ra.
Dừng xe, từ trong bãi đỗ xe đi ra, Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm chậm rãi đi dạo. Lâm Tư Hàm không trang điểm, mặc cũng rất giống sinh viên bình thường, hơn nữa ánh đèn mờ mờ, cũng không sợ bị người nhận ra.
Trái lại, Thẩm Diệc Bạch một thân trang phục nghiêm túc hoàn toàn không hợp với đám người đi bộ nhàn rỗi trên đường xung quanh. Con đường của anh, vẫn luôn không giống với bản thân cô.
Lâm Tư Hàm khẽ nhảy lên, vừa tới lá cây trên cành bị ép thấp xuống. Âm thanh lá bứt khỏi cành, khiến cho mọi người xung quanh đồng loạt quay lại nhìn.
Lâm Tư Hàm có chút ngượng ngùng hỏi: “Thẩm Diệc Bach, anh ở nước ngoài du học thường làm gì vậy?” 
Thẩm Diệc Bạch không vội vã trả lời, hỏi lại: “Kiểm tra xem có lịch sử xấu xa nào không à?”
“Anh nói mà, theo đuổi. Luôn phải có thành ý chứ?”
“Đi học, đầu tư và viết code kiếm tiền, quản lý B.S từ xa. Chỉ có đơn giản như vậy.” Thẩm Diệc Bạch nắm đôi tay mềm mại của Lâm Tư Hàm, theo dòng người, qua đèn xanh đèn đỏ.
Khi đầu ngón tay ấm áp của Lâm Tư Hàm vừa tiếp xúc với bàn tay hơi lạnh của Thẩm Diệc Bạch, theo bản năng rụt lại một chút, rồi lại bị Thẩm Diệc Bạch nắm chặt.
Bàn tay được bàn tay to rộng của anh nắm lấy, càng ngày càng nóng, không chỉ lòng bàn tay có mồ hôi, ngay cả ngón tay cũng chảy ra mồ hôi hột nho nhỏ.
Lâm Tư Hàm quay mặt đi, hóng gió, mong muốn giảm bớt độ nóng trên mặt.
“Đang căng thẳng?”
Lâm Tư Hàm lỡ lời phủ định, “Không phải.”
Thẩm Diệc Bạch tốt bụng nhắc nhở, “Lòng bàn tay em chảy mồ hôi.”
“Nóng!” Lâm Tư Hàm cường điệu, “Còn chưa kiểm tra xong đâu! Đừng nói sang chuyện khác.”
Thẩm Diệc Bạch theo bước đi của Lâm Tư Hàm, bắt nhịp với cô, có cô bên cạnh, luôn không tự chủ mà thả lỏng.

“Hỏi đi.”
“Có uống rượu không?” Lâm Tư Hàm hỏi vấn đề ngu ngốc. Thẩm Diệc Bạch uống rượu hay không, không phải chính mắt cô đã thấy rồi hay sao.
“Ừm.”
“Tửu lượng thế nào?”
“Tốt hơn Chu Nhiên.” Tốt hơn Chu Nhiên, đó là rất tốt.
“Biết hút thuốc không?”
“Có, không hút.”
“Đàn chị xinh đẹp không?”
“Không chú ý.”
“Đàn em đáng yêu không?”
“Không chú ý.”
“Còn em thì sao?”
Thẩm Diệc Bạch nghiêng đầu, trong đồng tử đen nhánh có ánh đèn phản chiếu, nhìn khuôn mặt tinh xảo có vài sợi tóc bị gió thổi loạn của Lâm Tư Hàm nói: “Xinh đẹp.”
Thích trên thế gian này có hàng ngàn hàng vạn, nhìn một lần đã quyến luyến là em. Trong tiểu thuyết nói, bề ngoài xinh đẹp nơi nào cũng có, linh hồn thú vị trăm dặm mới tìm được một người.
“Đến lượt anh hỏi.”
Lâm Tư Hàm khẽ ừm một tiếng, nói: “Anh hỏi đi.”
“Đàn anh đẹp trai không?”
“Không quen biết.”
“Đàn em thì sao?”
“Không tiếp xúc.”
“Vậy anh thì sao?”
“Độc nhất vô nhị, không thể thay thế, Tiểu Bạch theo đuổi con thỏ.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi