KẸO SỮA VỊ MUỐI

Chương 27: Tức giận
“Xin lỗi, đều tại tôi.” Dương Tử San ra vẻ kinh hoảng, móng tay sơn màu đỏ hoa hồng che miệng, một bộ luống cuống.
Lâm Tư Hàm lấy khăn lông khô màu trắng che lên đỉnh đầu, chậm rãi lau mái tóc dài ướt đẫm dính vào nhau, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì.”
Dương Tử San đứng bên cạnh bể bơi, cắn môi dưới đầy đặn, ủy khuất mà nói: “Tôi vốn chỉ muốn khuấy động không khí một chút, cố ý nói câu vui vẻ. Không nghĩ tới là không khống chế tốt thời gian. Thật xin lỗi, cô đừng để trong lòng.”
Một lời nói, phủi hết trách nhiệm trên người mình. Ba câu hỏi phía trước, là cô ta không biết đáp án, không thể trách cô ta. Câu cuối cùng, cô ta chỉ là hảo tâm muốn tăng cường hiệu quả tiết mục, kết quả không khống chế được thời gian, vừa đúng lúc MC kết thúc thời gian đếm ngược.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nghe có tâm, thậm chí sẽ phát hiện lời nói này của Dương Tử San là cố ý âm thầm nói MC không biết điều, không cho cô ta mặt mũi nên không chịu phối hợp. Mấy gameshow giải trí quốc dân này, vì tăng cường hiệu quả, MC và khách mời cũng có yêu cầu phải phối hợp ăn ý.
Lau khô tóc, Lâm Tư Hàm ngẩng đầu lên. Khăn lông mềm mại thuận theo tóc dài mà rơi xuống vai. Hơi cong khóe miệng, nhìn móng tay hồng nhạt của mình, nói: “Chị Tử San cũng chỉ là cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, đừng tự trách mình, hiệu quả giải trí không phải đã đạt được rồi sao?”
Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu, làm cho người ở chỗ này vô cùng mơ hồ.
Câu hỏi cũng không khó, trong lòng tổ chế tác tiết mục cũng hiểu rõ, không có khả năng từ đầu đến cuối làm khó khách mời để khách mời khó coi, một câu cũng không trả lời được. Câu nói này của Lâm Tư Hàm, ngoài mặt là nói Dương Tử San muốn dùng câu hỏi cuối cùng để làm tăng hiệu quả giải trí của tiết mục, kết quả thất bại, kỳ thật là trào phúng cô ta. Ba câu đầu, cô ta “vô tâm” một câu cũng không thể trả lời đúng, từng xô nước lạnh xối vào người Lâm Tư Hàm, cũng đã có hiệu quả thị giác cực mạnh đối với người xem, rốt cuộc là ngay từ đầu cô ta muốn khuấy động sân khấu hay cái gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Dương Tử San lập tức trầm mặt, lại không tiện phát tiết, chỉ có thể mất tự nhiên mà cười cười.
“Trong trò chơi không phải mọi người cũng hay nói câu này sao.” Lâm Tư Hàm cố ý ngừng lại một chút, đợi Dương Tử San chính mình hỏi.
“Thường nói cái gì?” Dương Tử San quả nhiên mắc câu
“Thường nói không sợ....”
“A! Cái này em biết, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.” Giọng của Trương Du không lớn không nhỏ, vừa lúc ở gần đều có thể nghe thấy.
“Ha ha ha ha.”
Lâm Tư Hàm trước sau chỉ nói hai câu, mặc kệ Dương Tử San vô tình hay là cố ý, đều chứng tỏ cô ta rất ngu xuẩn.
Ghi hình kết thúc.
“Đi thay đồ.” Đường Như đem một túi đồ sạch sẽ đưa cho Lâm Tư Hàm. Trên vai Lâm Tư Hàm vẫn còn khăn lông ướt chưa kịp bỏ ra, người đại diện của Dương Tử San đã kéo theo Dương Tử San tiến lên chặn lại.

Khách sáo qua loa một hồi, người đại diện của Dương Tử San lên tiếng trước, “Tử San nhà chị không hiểu chuyện, chị đã nói em ấy chuẩn bị một chút, kết quả em ấy không nghe. Cái này cũng thôi đi, chính mình một câu cũng không thể trả lời, còn liên lụy đến Tư Hàm.”
Lâm Tư Hàm không nói chuyện, trên đầu vẫn còn khăn lông ướt, khăn lông hai bên che đi khuôn mặt không rõ biểu tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tư Hàm, cô sẽ không để bụng chứ?” Dương Tử San bị người đại diện âm thầm đẩy, ngữ khí ngạo mạn.
“Em đi thay quần áo đi, lát nữa đừng bị cảm.” Đường Như không cho Lâm Tư Hàm thời gian trả lời, trực tiếp đẩy cô đi, Lâm Tư Hàm cũng không muốn nhiều lời cùng Dương Tử San, theo lời Đường Như rời đi.
Chờ Lâm Tư Hàm đi xa, Đường Như lên mặt, xét về bối phận, người đại diện của Dương Tử San kém xa với cô. Có mấy lời Lâm Tư Hàm không thể nói, nếu như bị tung ra sẽ thành điểm đen không thể rửa sạch. Nhưng cô không giống như vậy, Dương Tử San không có đầu óc bắt nạt Lâm Tư Hàm, cô tính là cọng hành gì chứ.
“Tử San không nghe lời, trước khi đến không chuẩn bị cho tiết mục, chẳng lẽ không phải là vấn đề về thái độ sao? Một người nghệ sĩ sợ nhất cái gì, sợ nhất chính là thái độ có vấn đề.” Đường Như dùng ngữ khí giáo huấn, “Cô làm người đại diện của cô ấy, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện theo?”
“Cô!” Dương Tử San lời chưa nói hết đã bị người đại diện kéo lại.
“Rất xin lỗi.”
Dương Tử San nhìn theo Đường Như, nhìn hình ảnh của Đường Như biến mất sau chỗ ngoặt, căm giận mà mở miệng, “Cô cản tôi làm gì?”
“Dương Tử San, tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi, không cần làm những trò nhỏ nhặt này! Có phải cô chưa từng để trong lòng?” Lôi kéo Dương Tử San lên xe bảo mẫu, “Nếu cô muốn phát triển lâu dài, không cần cố ý đi trêu chọc hai người kia.”
“Vì cái gì? Dựa vào cái gì? Lâm Tư Hàm trong thời gian ngắn ngủi, đã có thể tranh với tôi........”
Lời nói của Dương Tử San bị đánh gãy, “Dựa vào cái gì sao? Dựa vào sau lưng cô ta có Đường Như và Thời Đại.”
Lâm Tư Hàm thay đồ lên xe bảo mẫu, dựa lưng vào ghế nhắm mặt lại.
Tiểu trợ lý săn sóc hỏi: “Chị Tư Hàm, có cần sấy tóc không, sấy một chút thôi, em làm giúp chị.”
“Không cần, sắp khô rồi.” Lâm Tư Hàm sờ sờ sợi tóc nửa khô, mở cửa sổ xe ra.
Đường Như phát giận, “Trước khi tới, trên đường đi chị đã nói với em cái gì? Sao em có thể mau quên như vậy, tùy ý để cô ta xoa nắn? Đây là lần thứ mấy?”
“Sẽ không có lần sau.” Lâm Tư Hàm mở mắt, đối diện với Đường Như, ánh mắt mơ màng.

“Sao chị lại không tin tưởng em như vậy chứ.” Đường Như hừ lạnh.
“Em hơi mệt. Chị đừng nóng giận, về sau còn gặp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.” Lâm Tư Hàm dựa vào cửa sổ xe, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“........” Đường Như một bụng tức giận không có chỗ phát tác, sắc mặt không tốt, mấy người trong xe đều không dám lên tiếng.
Kẹt xe, xe bảo mẫu chậm chạp mà đi vào nội thành.
Trở lại chung cư của chính mình, Lâm Tư Hàm gửi tin nhắn đã kết thúc công việc cho Thẩm Diệc Bạch, ngồi trên giường ôm điện thoại chờ đợi, không chờ tin nhắn đến, đầu càng ngày càng đau nên ngủ quên.
Chờ đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, một ánh đèn cũng không có. Đầu vẫn đau, Lâm Tư Hàm sờ điện thoại xem giờ.
Gần 1h sáng.
Mở app Năm tháng của Tiểu Bạch Thỏ Kỉ Hàm, Thẩm Diệc Bạch gửi cho cô mấy tin nhắn đứt quãng. Cuối cùng là lúc 10h đêm. Hai chữ và một dấu hỏi: Ngủ rồi?
Lâm Tư Hàm rối rắm, gửi tin nhắn trả lời cho Thẩm Diệc Bạch.
Phòng ngủ Thẩm Diệc Bạch.
Trên bàn làm việc có một ánh đèn nhoe đang sáng, laptop mỏng vẫn đang mở, điện thoại cùng màu với laptop đang lẳng lặng nằm bên cạnh.
“Rì rì” điện thoại rung lên......
Tay chống cằm của Thẩm Diệc Bạch bỏ xuống, sờ điện thoại bên cạnh xem tin nhắn. Gọi điện thoại cho Lâm Tư Hàm, tầm mắt Thẩm Diệc Bạch một lần nữa lại trở về văn kiện.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Lâm Tư Hàm mở miệng.
Vừa mở miệng lập tức hoảng sợ.
Thẩm Diệc Bạch đóng văn kiện, nhíu mày, “Giọng nói của em bị sao vậy?”
Khàn đặc. Giọng nói giống như có phiến đá sắc nhọn cắt qua.

“Không có chuyện gì.” Lâm Tư Hàm ho khan, thanh giọng nói, “Buổi chiều trở về mệt mỏi quá nên trực tiếp đi ngủ, hình như còn chưa lấy lại được giọng.”
“Em đừng nói chuyện.”
“Ừm.” Lâm Tư Hàm nửa nằm, “Em hỏi anh, sao giờ này anh còn chưa đi ngủ?”
Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, tắt đèn bàn làm việc, nói: “Đang đợi tin nhắn của em.”
“A?”
“Em chưa trả lời tin nhắn, anh không ngủ được.”
Nhiệt độ trên mặt Lâm Tư Hàm hơi cao, cọ cọ mặt vào mặt gối, “Vậy bây giờ em đã trả lời tin nhắn rồi, xin hỏi Thẩm tiên sinh có thể đi ngủ được chưa?”
“Có thể. Dậy uống ly nước rồi đi ngủ.”
“Vâng, ngủ ngon.”
Điện thoại bên gối vang lên không biết bao nhiêu lần. Lâm Tư Hàm mơ màng nghe được tiếng chuông quen thuộc, muốn mở mắt nhưng đều thất bại. Lông mi run rẩy, Lâm Tư Hàm từ từ trượt xuống dưới một chút, dứt khoát vùi cả người trong chăn.
Đường Như đứng ngoài cửa chung cư, ngắt điện thoại, lấy chìa khóa dự phòng từ trong túi xách, mở cửa.
"Lâm Tư Hàm?" Tức giận ngày hôm qua của Đường Như vẫn chưa hết, sáng nay lại tức thêm.
Gõ gõ cửa phòng ngủ, không có ai đáp lại.
“Chị vào nhé?” Đường Như thử hỏi, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Phòng ngủ, không khí không lưu thông. Cửa sổ đóng chặt, màn cửa sổ màu bạc hà cũng kéo kín mít. Trên giường to lớn, ở giữa chăn mỏng phồng lên.
Mở góc chăn ra, Đường Như chạm vào gương mặt nóng bỏng của Lâm Tư Hàm, thầm nói không tốt, thử sờ trán. Độ nóng của trán quả nhiên không làm cô thất vọng.
“Có phải em muốn làm chị tức chết đúng không?” Đường Như buông bữa sáng mình mua cho Lâm Tư Hàm xuống, “Mau dậy, chúng ta đi bệnh viện.”
Lâm Tư Hàm cau mày, quay đầu, nói đứt quãng: “Không cần...... Không đi.”
Giọng nói khàn khàn mà không thành tiếng.
“Chị thật sự bị em làm tức chết rồi. Em nói đi, nếu hôm qua em không cho Dương Tử San cơ hội, sao hôm nay phải chịu khổ như vậy. Một chút trí nhớ cũng không có, em là phật môn tử nào, tâm địa Bồ Tát từ đâu ra vậy? Bị bắt nạt một lần còn chưa đủ, còn muốn bị lần thứ hai thứ ba, có phải lần trước Dương Tử San làm cho em quỳ, em thấy quỳ chưa đủ?” Đường Như vừa lải nhải giáo huấn vừa gọi điện cho bác sỹ, điện thoại chưa có người nhận Đường Như còn tiếp tục: “Nếu như em thấy quỳ chưa đủ, vậy được, để chị tìm cơ hội, hai người lại tiếp tục.”
Đáp lại chỉ có tiếng hít thở ngày càng dồn dập của Lâm Tư Hàm.

“Sao vậy?”
Giọng nam bất ngờ vang lên làm cho Đường Như bị dọa nhảy dựng, quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.
“Anh là?” Khẩu khí của Đường Như không tốt.
“Thẩm Diệc Bạch.”
Đường Như nhíu mày, từ trong đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Thẩm Diệc Bạch.
Hơn nửa đêm Thẩm Diệc Bạch nghe thấy giọng nói của Lâm Tư Hàm không thích hợp, cố ý dậy sớm mua cháo đến đây. Khi đến cửa, phát hiện cửa chung cư mở, ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy âm thanh Đường Như giáo huấn Lâm Tư Hàm.
Đường Như hít một hơi, hiển nhiên là nhớ ra thông tin của Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch đến gần, nhìn Lâm Tư Hàm trên giường hai má đỏ bừng, mày nhíu chặt, sắc môi nhợt nhạt, hô hấp không thuận, mím môi. Mu bàn tay dán lên gương mặt Lâm Tư Hàm, nhiệt độ trong nháy mắt làm anh dần dần cau mày.
Lâm Tư Hàm cố hết sức mở to mắt, nhìn nhan sắc tinh xảo phóng đại, sắc mặt không được tốt lắm của Thẩm Diệc Bạch, kỳ quái hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nói xong, chính mình còn không chấp nhận được giọng nói của mình.
Giọng nói quá khó nghe.
Trong mắt Thẩm Diệc Bạch như có mây đen cuồn cuộn, híp đôi mắt lại, ánh mắt nguy hiểm làm cho Lâm Tư Hàm rụt lại vào chăn.
“Đi ra ngoài.”
Nghe ra âm thanh không hề bớt giận. Mấy chữ này hiển nhiên là nói với Đường Như.
Đường Như thức thời mà đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên săn sóc mà đóng cửa lại.
Lâm Tư Hàm ngậm chặt miệng, đầu lưỡi không tự chủ mà liếm cánh môi khô nứt nẻ.
“Hửm?” Thẩm Diệc Bạch phát ra một từ đơn giản, ngón trỏ và ngón cái nhéo cằm dưới Lâm Tư Hàm, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Thời gian còn rất sớm, trời còn chưa sáng hoàn toàn.
Ánh đèn mờ nhạt trong phòng có sự ngọt ngào nhàn nhạt chỉ thiếu nữ mới có. Ngón tay cái vuốt ve cằm mềm mại của Lâm Tư Hàm, yết hầu Thẩm Diệc Bạch không tự chủ mà chuyển động lên xuống.
 

Chương 28: Mẹ


Con ngươi luôn trong trẻo của Lâm Tư Hàm, bây giờ đã hơi hồng hồng, ánh nước lóng lánh, ít đi chút quyến rũ vốn có, lại nhiều hơn vẻ hại nước hại dân.


“Quỳ xuống là chuyện gì vậy?” Thẩm Diệc Bạch nhắm mắt, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.


Lâm Tư Hàm há miệng thở dốc, phát hiện yết hầu ngứa ngáy khó chịu, không khí hít vào phảng phất như từng tảng đá sắc bén cắt vào yết hầu.


Thẩm Diệc Bạch nhấp môi, độ cong trên khóe miệng hạ xuống một chút.


Cầm lấy điện thoại ở mép giường, Lâm Tư Hàm lấy tay xoa xoa lên đôi mắt, mở ghi chú, đánh chữ. Đánh xong đưa cho Thẩm Diệc Bạch xem: Kịch bản yêu cầu quỳ xuống.


“Vậy tại sao lại bị cảm?”


Lâm Tư Hàm tiếp tục đánh chữ: Hôm qua làm việc lúc lạnh lúc nóng, nên bị cảm. Anh đừng giận.


Bàn tay nhéo cằm Lâm Tư Hàm hơi dùng lực, “Vừa nóng vừa lạnh?”


Lâm Tư Hàm gật gật đầu, xóa chữ đánh trong ghi chú, một lần nữa đánh dòng chữ khác: Chơi trò chơi bị thua nên bị phạt.


Không muốn nói cho Thẩm Diệc Bạch chuyện của cô và Dương Tử San. Những động tác ấu trĩ không đáng nhắc đến của Dương Tử San, sớm muộn gì cũng gieo gió gặp bão. Một lần thì có thể coi là ngẫu nhiên, hai lần có thể tính tình tốt mà không so đo, ba lần thì cô sẽ không ngại quạt gió thêm củi một phen đốt lửa, làm cho quá trình gặp bão của Dương Tử San nhanh hơn. Chỉ cần thứ sáu gameshow được chiếu.


Giới giải trí có rất nhiều người đang chờ chiếm chỗ, người có dã tâm đâu đâu cũng có. Loại người như Dương Tử San, chỉ cần thiếu một mồi lửa, một nhịp gõ thôi.


Buông lỏng tay, đầu ngón tay Thẩm Diệc Bạch điểm qua chóp mũi đỏ ửng của Lâm Tư Hàm, lưu luyến tiến tới vành tai nóng bỏng của cô, dùng ngữ khí lơ lửng bình thường nói: “Anh không phải là Phật, tấm lòng cũng không tốt.”


“Em có thể lựa chọn, tự mình xử lý hay là để anh động thủ.”


Vuốt ve vành tai của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch nói: “Em ngủ tiếp đi, đợi lát nữa anh đưa em đi bệnh viện.”


Cửa phòng ngủ bị mở ra, sau đó đóng lại.


Lâm Tư Hàm nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu trắng, nhìn chằm chằm cho đến khi mắt hơi cay cay. Nhắm mắt, cọ mặt vào chăn mỏng, đầu lại vùi vào chăn.


Ngoài cửa, phòng khách.


Đường Như cầm điện thoại sắp xếp lại lịch trình một lần nữa, nghe tiếng đóng cửa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Diệc Bạch mặt không biểu cảm.


“Xin lỗi, tôi có việc. Đợi lát nữa lại nói.” Đường Như cầm điện thoại đứng lên, tay trái hơi che miệng nói chuyện điện thoại.


Đối diện với tầm mắt Đường Như, Thẩm Diệc Bạch khẽ gật đầu.


“Thẩm tiên sinh, xin chào. Tôi là người đại diện Chu tổng sắp xếp cho Lâm Tư Hàm. Họ Đường tên Như, “Như” trong từ ‘nếu như’.” Đường Như ngắt điện thoại, giới thiệu đơn giản với Thẩm Diệc Bạch.


Vừa rồi sở dĩ cô yên tâm đi ra ngoài, chính là ở Thời Đại lâu rồi, chuyện của lãnh đạo ít nhiều có biết một chút, Lâm Tư Hàm và Chu Nhiên là bạn học, Chu Nhiên có một người anh em chơi thân từ nhỏ là Thẩm Diệc Bạch, Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm có quan hệ cũng không có gì kỳ quái.


Áp sóng gió mãnh liệt xuống đáy lòng, Đường Như lễ phép mà cười, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm.


Thẩm Diệc Bạch cách xa Lâm Tư Hàm, nhu hòa hiếm thấy cũng không còn, đạm mạc và xa cách.


“Chuyện quỳ chưa đủ cô vừa nói là như thế nào?”


Lâm Tư Hàm không nói, không có nghĩa là anh không có cách nào để biết.


“Em ấy nói như thế nào?” Đường Như đứng, buộc phải đối diện với khí thế của Thẩm Diệc Bạch, nói chuyện rất cẩn thận.


“Kịch bản yêu cầu.”


“Đúng là do kịch bản yêu cầu, cũng không tính là sai. Bộ ‘Tình yêu quốc dân’ là do tôi và Tư Hàm cùng thương lượng rồi mới chọn, đối với tình tiết trong phim cũng đã đọc qua.” Đường Như chống đỡ, rũ mắt, nói tỉ mỉ tiền căn hậu quả của chuyện cho Thẩm Diệc Bạch nghe.


“Em ấy quỳ một buổi trưa, buổi tối tôi phải đỡ người trở về…” Đường Như không dám nói tiếp, khí thế của Thẩm Diệc Bạch ép cho cô không thể thở nổi. Vẫn là lần đầu tiên, cô bị khí thế của một người ép cho ngay cả thở mạnh cũng không dám, đặc biệt đối phương vẫn là một tiểu bối trẻ tuổi.


“Tiếp tục.”


“Đầu gối tím xanh rất lâu mới hết, ngày đầu tiên đi đứng cũng không được…”


Thẩm Diệc Bạch như có như không mà mở khóa điện thoại, rũ mắt hỏi: “Lần này lại có chuyện gì?”





Đường Như ổn định giọng nói, kể đúng sự thật, không hề bỏ đá xuống giếng, cũng không thêm mắm dặm muối. Bởi vì cô cảm thấy mặc kệ cô nói như thế nào, thì Thẩm Diệc Bạch cũng không nghĩ muốn buông tha cho Dương Tử San. Nói xong sự tình từ đầu đến cuối, Đường Như như thoát được gánh nặng.


Trong app Lâm Tư Hàm chưa cập nhập lịch trình, Thẩm Diệc Bạch xem xong lịch trình ngày hôm qua, “Đẩy hết công việc ngày hôm nay của cô ấy xuống, không thể đẩy thì sau này sẽ làm lại.”


“Đã đẩy toàn bộ.”


“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch vừa đi vừa ấn điện thoại.


“Xoẹt xoẹt” âm thanh cửa di động ban công bị đẩy ra, Thẩm Diệc Bạch đứng ngoài ban công chờ đối phương nhận điện thoại.


Mới sáng sớm, chân trời thành phố S vẫn là một mảng xám xịt, không khí thanh lãnh. Sương mù nhẹ, hư hư thực thực bao phủ toàn bộ thành phố chưa tỉnh ngủ.


Điện thoại được kết nối.


“Thẩm Diệc Bạch, CMN anh có bệnh à, mới sáng sớm đã gọi điện cho em, quấy nhiễu giấc mộng của người khác? Dây thần kinh nào của anh bị chập đúng không?” Người bên kia điện thoại hùng hùng hổ hổ, giọng nói của thiếu niên.


“Có bệnh thì đi khám, dục cầu bất mãn thì đi tìm! Gọi em làm gì?”


Thẩm Diệc Bạch tùy ý dựa trên ban công, gọi anh: “Monee.”


Monee dừng lại, bực bội mà nằm trở lại, Thẩm Diệc Bạch rất ít khi dùng khẩu khí này để gọi cậu ta, nếu như khẩu khí này thì nhất định không có chuyện gì tốt. Nếu như ngày thường cậu ta nói như vậy, Thẩm Diệc Bạch đã sớm một lời không nói mà tắt máy.


Xoa xoa tóc mái rũ trên trán chưa kịp cắt, mái tóc có chút chói mắt, Monee hỏi: “Có việc?”


“Có.”


“Anh lợi hại rồi, anh thì có thể xảy ra chuyện gì? Hay là ăn không ngon ngủ không yên, hay là B.S chuẩn bị phá sản?”


“Trò chơi mới xuất hiện BUG siêu cấp.”


“Em còn tưởng có chuyện gì cơ, có BUG thì sửa, cả cái B.S to như vậy mà không có một người nào sửa được một cái BUG sao? Nếu như không được, tự mình vén tay áo lên mà làm.” Monee bẻ chocolate vào miệng nhai, nói: “Đây chắc không phải lý do Thẩm Diệc Bạch anh mới sáng sớm đã gọi điện cho em đấy chứ?”


Thẩm Diệc Bạch nghĩ đến Lâm Tư Hàm còn đang ngủ mê man, “Anh không có thời gian.”


Miệng nhai miếng chocolate của Monee hơi ngừng một chút, “Anh nghiêm túc chứ? Anh không có thời gian?” Lại ngừng một lúc, “Anh không có bạn gái, không cần sống về đêm. Đừng nghĩ đến chuyện để em mệt chết mà viết chương trình cho anh.”


“RetroN 5?”


“Em là một thanh niên chính trực có nguyên tắc…”


“Đĩa trò chơi bản limited?” Thẩm Diệc Bạch thêm điều kiện.


Monee biết nghe lời sửa lại lời nói, phảng phất như người nói mình là một thiếu niên chính trực có nguyên tắc không phải là mình, “Cho em? Không phải là cho chơi thử miễn phí ba ngày chứ?”


“Không phải.”


“Có thể thành giao.” Monee đánh nhịp, “B.S là một đám ăn hại, chờ em đi ngược đám đó, một cái BUG cũng không sửa được.”


Thẩm Diệc Bạch “A” một tiếng, “Buổi sáng 8h30, đúng giờ đến bộ phận kỹ thuật báo danh. Đến trễ một giây cắt một đĩa trò chơi. 5h30 chiều tan ca, cùng lý đó, về sớm một giây cắt một đĩa trò chơi. Cho em thời gian hai ngày.”


“Thẩm Diệc Bạch anh biếи ŧɦái, tính theo giây? Sao anh không tính một phần nghìn giây của giây mà tính luôn đi?” Vừa nghe Thẩm Diệc Bạch nói sẽ tính từng giây, Monee sợ tới mức vội vàng nhìn thời gian.


“Nếu như em muốn, anh thỏa mãn em.”


“へんたい.”(Đồ biếи ŧɦái.)


Bệnh viện nhân dân thành phố S. Không phải ngày nghỉ, phòng khám bệnh thanh tĩnh không ít. Lấy số, lấy nước muối, Thẩm Diệc Bạch đưa Lâm Tư Hàm đến phòng truyền nước.


“Khụ khụ.” Lâm Tư Hàm đeo khẩu trang, thấy không rõ mặt cô, chỉ chừa lại con ngươi hơi đỏ bên ngoài.


Lâm Tư Hàm rầu rĩ mở miệng: “Em muốn ngủ.”


Thẩm Diệc Bạch ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Lâm Tư Hàm, ấn đầu cô vào vai mình, “Ngủ đi.”


Y tá thực tập bưng bông và cồn i-ốt đến, hâm mộ mà nói: “Chị gái, nhìn dáng vẻ bạn trai chị hôm nay chắc còn phải đi làm? Người yêu chị đối tốt với chị quá.”





Lâm Tư Hàm đưa tay cho y tá, nhiệt độ trên mặt lại cao hơn, không nói phải cũng không nói không phải.


Thẩm Diệc Bạch quay đầu, cúi đầu, môi để sát vào tai của Lâm Tư Hàm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thì thầm: “Mừng thầm?”


Cổ họng của Lâm Tư Hàm bị đau, khó mà nói lên lời, quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.


“Chị đừng ngại ngùng.” Y tá lấy kẹp gắp bông đã nhúng qua cồn i-ốt chậm rãi lau mu bàn tay của Lâm Tư Hàm, cười nói: “Bạn trai chị đẹp trai như vậy, lại không có gì mà ngại cả.”


Một bàn tay Thẩm Diệc Bạch như có như không che mắt Lâm Tư Hàm.


“Chị gái, mạch máu của chị nhỏ quá, lát nữa có khả năng sẽ…” Y tá nói, động tác trên tay không ngừng.


Lần đầu tiên quả nhiên không vào.


Lâm Tư Hàm nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của Thẩm Diệc Bạch, cố sức mà nói mấy chữ: “Không có chuyện gì.”


Y tá thử lần thứ hai, vẫn chạy kim như cũ.


Thẩm Diệc Bạch nhíu mày, vừa định nói chuyện, trong tay khác đã bị nhét một bàn tay mềm mại ấm áp.


Y tá xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, tôi đi gọi y tá trưởng đến cho hai người. Mạch máu của chị gái quá nhỏ.”


“Làm phiền rồi.”


“Y tá trưởng sẽ đến ngay, thật sự rất xin lỗi.” Y tá xin lỗi một lần nữa.


Lâm Tư Hàm lắc đầu, ý bảo cô ta không cần để ý. Mạch máu của cô nhỏ không rõ ràng lắm, từ nhỏ đến lớn mỗi khi truyền nước đều phải cắm vài lần mới được.


“Tới đây.”


Lâm Tư Hàm nhìn theo tầm mắt của y tá về phía cửa phòng truyền dịch. Người đang tới hai tay đút trong túi áo, bước nhanh tới. Cách càng gần, khuôn mặt của bà càng rõ ràng.


Lâm Tư Hàm nhìn thấy toàn thân cứng đờ.


Cô bị sốt mơ hồ, lại để Thẩm Diệc Bạch tùy ý đưa mình đến bệnh viện nhân dân thành phố. Nhỡ đâu bị người quen của mẹ cô nhìn thấy, hậu quả đẹp đến mức không dám tưởng tượng.


Y tá trưởng đi tới, đầu tiên xoay hạ bình truyền dịch, điều chỉnh góc độ của bình, dùng bút màu đen ký tên lên trên bình, “Lâm Tư Hàm? Con của một đồng nghiệp trong bệnh viện chúng tôi cũng có tên giống cháu.”


Buông lỏng dây nịt, y tá trưởng vỗ vỗ vào mu bàn tay Lâm Tư Hàm, trên mu bàn tay trắng nõn của Lâm Tư Hàm hiện lên mạch máu nhỏ màu xanh lá. Cầm kim tiêm đâm vào một cách nhanh chuẩn vào mạch máu, y tá trưởng nói: “Cô bé giống cháu, mạch máu rất nhỏ, khi còn nhỏ mẹ cô bé đưa tới đây truyền nước, đều là khóc lóc đi vào rồi khóc lóc đi ra.”


“Được rồi, lát nữa muốn đổi nước thì nhấn chuông.” Trước khi đi y tá trưởng còn cố ý nhìn mặt Lâm Tư Hàm, lắc đầu, “Lâu lắm rồi không gặp cô bé, tôi còn không nhớ rõ mặt cô bé nhưng khí chất của hai đứa rất giống nhau.”


Chờ y tá trưởng đi xa, Lâm Tư Hàm mới dám dựa đầu vào vai Thẩm Diệc Bạch. Thiếu chút nữa đã bị nhận ra rồi.


“Em ngủ đi, anh ở đây rồi.”


“Vâng.”


Đầu Lâm Tư Hàm lệch qua đầu vai của Thẩm Diệc Bạch, nhắm mắt lại, ngủ không yên ổn. Nhịp tim không ổn định, huyệt thái dương giật giật, luôn có cảm giác có chuyện gì đó sẽ xảy ra.


Từng giọt từng giọt nước chảy, nửa người Thẩm Diệc Bạch để Lâm Tư Hàm dựa vào, gần gũi mà tê dại. Tay phải đặt lên tay tay đang truyền dịch của Lâm Tư Hàm, lành lạnh.


Thẩm Diệc Bạch vừa xử lý văn kiện trên điện thoại, vừa ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch.


500ml đường glucozơ, căn cứ vào tốc độ và tần suất nhỏ giọt, nếu như không có tác động từ bên ngoài quấy nhiễu, muốn truyền hết bình này mất khoảng 45p. Cho dù Thẩm Diệc Bạch đã tính được thời gian đại khái nhưng cũng không nhịn được mà thường xuyên nhìn lên.


Bình đã truyền được hai phần ba.


Phòng truyền dịch yên tĩnh bỗng nhiên có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Tư Hàm.”


Lâm Tư Hàm theo phản xạ mở mắt, muốn trả lời lại nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên mở to mắt nhìn.


“Mẹ.”


Âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi