Đó là cảm giác như thế nào…
Giống như một bậc đế vương đứng trước thần dân của mình. Cậu ta là vương, mà chúng sinh ở bên dưới chính là thần.
Người đàn ông kia, ồ không, cậu ta còn không thể tính là đàn ông. Chỉ là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, im lặng đứng ở đó, chỉ một ánh mắt cũng mang đến cho người khác sự áp bách vô hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không giống với Thẩm Diệc Bạch, cảm giác áp bức tỏa ra từ anh trời sinh đã có, từ trong xương cốt tỏa ra, tinh khiết mà thuần túy.
Nhẹ quơ quơ mái tóc dài đã buộc lại, Lâm Tư Hàm hỏi Monee: “Cậu ta thực sự chỉ là một tuyển thủ?”
Tiếng gào thét ở hiện trường quá lớn, Monee nghe không rõ, quay mặt về phía cô, lớn tiếng hỏi: “Cái gì? Chị nói gì?”
Lâm Tư Hàm không thể không tăng thêm âm lượng, “Thật sự cậu ta chỉ là một tuyển thủ?”
“Đúng vậy.” Monee cũng hùa theo mọi người hô khẩu hiệu, “ME cố lên! CMN, mau biến đi! Lợi hại! Cuối cùng cũng là ME nhà tao thắng chắc.”
“…”
Trận đấu kết thúc, nghỉ ngơi giữa giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Monee đặt băng roll xuống, vẩy vẩy cổ tay, “Ê, vừa rồi sao chị lại hỏi thế?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Có cảm giác cậu ta không đơn thuần chỉ tập trung vào nghiệp đánh giải.” Lâm Tư Hàm ngồi thẳng người, ánh mắt dừng lại ở đài chiến. Cậu ta có vẻ giống Thẩm Diệc Bạch, sinh ra đã thích hợp ngồi trên bàn đàm phán.
“Thật sự. Hình như cậu ta là đàn em của Thẩm Diệc Bạch, nhưng do nhảy cấp, cuối cùng thành đàn anh của Thẩm Diệc Bạch hahahahahahaha.”
“…Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“19 á, đúng là thời kỳ hoàng kim của tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“…” Lâm Tư Hàm chợt nhận ra nếu cô tính không nhầm thì nhảy rất nhiều năm?
Ván thứ hai. Đoạn nhạc BAN/PICk vang lên. Tầm mắt Lâm Tư Hàm lại quay lại màn hình lớn. Tiểu Cẩn bình luận ở đoạn này không kìm được có thêm vài từ cường điệu, khách quan phân tích những ưu thế của các bên.
Lâm Tư Hàm bắt theo tiết tấu theo Tiểu Cẩn, trong lòng lại lặng lẽ hình dung ra lời thoại, luyện diễn xuất, tưởng tượng dáng vẻ giọng điệu. Ánh mắt cô nhìn chăm chăm trên đài, rất lâu cũng chưa di chuyển chỗ khác. Giống như những tăng lữ trong đang ngồi thiền vào lúc ánh mặt trời thịnh nhất, đang lĩnh hội kinh phật.
Lại một trận đoàn chiến đặc sắc, đội ME toàn diệt đối thủ, đánh ra một trận 0 với 5.
Khoảng cách hoan hô, Monee liếc mắt nhìn Lâm Tư Hàm bên cạnh một mực im lặng, phát hiện ánh mắt cô rơi vào một điểm nào đó trên đài. Chụp một tấm cận sườn mặt cô, gửi cho Thẩm Diệc Bạch.
Monee: Thẩm Diệc Bạch, người phụ nữ của anh.
Lại chụp thêm một tấm về điểm mà Lâm Tư Hàm đang chăm chú nhìn rồi gửi đi.
Monee: Chậc, anh, anh già rồi, nhìn nhà người ta đi, nam thần đó.
Buổi chiều, lúc cậu ta gửi tấm hình đầu tiên cho Thẩm Diệc Bạch, hệ thống báo đã đọc. Bản thân cậu ta không tin tấm thứ hai không chọc giận nổi anh ta. Người đàn ông nào có thể kiên nhẫn nhìn ánh mắt người phụ nữ của mình dính vào người đàn ông khác.
Giữa phòng họp rộng lớn im lìm, người phụ trách khách sạn Lâm Sâm lầm rầm đọc báo cáo tổng kết công việc nửa tháng qua. Giọng nói truyền qua micro phát tán ra bốn phương tám hướng.
Thẩm Diệc Bạch và Thẩm Hi Phàm một phải một trái ngồi ở phía sau Thẩm Lập Quốc mặt đầy nghiêm túc. Không giống với Thẩm Hi Phàm vờ nghiêm túc, lần này Thẩm Diệc Bạch tỏ ra vô cùng bất cần đời. Anh mặc bộ vest màu xám tro, lười biếng dựa lưng trên ghế ngồi, nghịch bật lửa trên bàn hội nghị màu nâu đỏ.
Họp quý, thật đúng là quá làm màu. Từ giữa trưa họp tới giờ, nước sôi cũng đổi mấy bình rồi mà vẫn còn dừng lại tại nửa quý trước. Người phụ trách chi nhánh công ty nói nửa ngày cũng không thấy trọng tâm, cứ lòng và lòng vòng.
“Phương án của tháng trước, cá nhân tôi thấy còn có thể tiếp tục phát triển một số mặt tốt, cố gắng đạt tới trình độ chuỗi nhà hàng khách sạn phục vụ tốt nhất, cao cấp nhất…”
Điện thoại trong túi quần tây rung lên hai cái rõ ràng.
Thẩm Diệc Bạch bỏ bật lửa xuống, móc điện thoại từ trong túi quần tây ra. Mở khóa, hai tấm hình lọt vào mắt.
Một là hình người phụ nữ của anh, một tấm chụp Diệp Trạch.
Cụp mi, anh ném điện thoại lên bàn hội nghị, vơ lấy bao thuốc. Lúc đi ngang qua bên người Thẩm Lập Quốc, ông ta hỏi: “Đi đâu?”
Tức giận bị đè nén rất rõ ràng.
Thẩm Diệc Bạch cũng không thèm để ý, giọng lạnh lẽo đáp lại: “Ra ngoài hóng mát.”
Họp quý còn đang mở, anh ra ngoài hóng mát. Rõ ràng không thể giữ thái độ bình thường được.
Thẩm Lập Quốc nặng nề hừ một tiếng, tiếng hít thở cũng thô hơn, nhịn chút rồi cuối cùng ép tất cả những lời muốn nói xuống, giờ Thẩm Diệc Bạch ngày càng không thể khống chế.
Khép lại cửa lớn phòng họp, cuối hành lang là một ban công ngoài trời. Trên ban công trồng các loại thực vật xanh rờn, những phiến lá chập chờn đu đưa trong gió đêm.
Thẩm Diệc Bạch rút một điếu thuốc từ trong bao, nghịch trong tay. Điếu thuốc màu trắng cuốn mỏng, hơi dùng sức là gãy. “Xoẹt” một tiếng, bật lửa lóe sáng. Môi cắn giấy cuốn, Thẩm Diệc Bạch dựa lưng trên cửa kính, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.
Khói tiến vào trong khoang ngực, có thứ tình cảm không tên quấy nhiễu tâm can. Làn khói trắng quanh quẩn, thật nhớ vòng eo mềm mại cùng với đường cong phập phồng của cô khi ở trong ngực anh.
Anh rất ít khi hút thuốc, số đụng đến càng ít.
Ánh lửa trên đầu ngón tay lui dần. Lần đầu tiên hút thuốc, vừa hay là ở ban công bên ngoài phòng thí nghiệm ở trường. Thầy hướng dẫn của anh mang một đứa trẻ tương đối cao, thân hình mảnh khảnh, mặt mũi trắng nõn hơi nữ tính tới.
Người Trung Quốc, là trẻ con.
Sau khi tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản, anh chỉ biết cậu ta tên Diệp Trạch. Nhưng không phải là do anh nghe không nghiêm túc, mà lúc đứa trẻ lớn đó giới thiệu mình chỉ nói đúng hai chữ: Diệp Trạch.
Một đứa nhóc mười mấy tuổi không nói câu nào cùng tổ bọn họ bận rộn cả ngày lẫn đêm mất một tuần lễ trong phòng thí nghiệm. Cả tổ vốn chỉ có năm người, ước chừng đều là nam sinh hai mươi tuổi, hạng mục bận tới mức chỉ những lúc nào thực sự không nhịn được nữa mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Chỉ có cậu ta, người thứ sáu từ ngoài vào, dường như không bao giờ biết mệt, số liệu ghi chép hạng mục của thí nghiệm luôn duy trì độ chính xác cao. Lần đó, 4 người kia trong một tổ hạng mục của bọn họ về ký túc tắm, chỉ có anh và cậu ta ở lại để hoàn thành thí nghiệm hạng mục đang dang dở. Thân thể cực mệt nhọc khiến cho anh ngủ gật, lúc nửa tỉnh nửa mơ thấy cậu ta đứng cô đơn một mình trên ban công, áo cộc đen ngắn tay bị gió hè thổi phồng lên, mái tóc ngắn màu đen nhẹ cũng bị gió thổi cho hơi phồng lên.
Anh mở cửa sân thượng, tới gần.
Cậu ta quay đầu liếc anh một cái, rồi rất mau nhìn qua chỗ khác.
Đáy mắt có một mảnh xanh nhạt.
Thẩm Diệc Bạch mím môi, cân nhắc tới đối phương vẫn là đứa trẻ đang trong thời kỳ phát triển, nói: “Về nghỉ đi, số liệu hạng mục…”
Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Nâng cao tinh thần không?” Cậu ta nói. Giọng nói như gió sớm mai, lạnh như băng không mang chút nhiệt độ nào.
Đầu ngón tay tái nhợt của cậu ta kẹp hai điếu thuốc, ý tứ rất rõ ràng.
Anh nhận lấy.
Cậu ta lấy bật lửa từ trong túi quần ra, nhanh chóng châm lửa, cắn điếu thuốc. Sau đó vứt bật lửa qua cho anh. Hút những thứ này không cần học. Đốt, để sát cắn đầu lọc, khói nhả ra từ cổ họng.
Quả nhiên tỉnh táo ra không ít.
“Thẩm, Thẩm tổng.” Tiếng trợ lí kéo Thẩm Diệc Bạch trở lại.
“Ừ?” Nhìn trợ lí chạy tới đầu đầy mồ hôi, Thẩm Diệc Bạch lười biếng đáp lời. Trợ lí vừa lau mồ hôi vì chạy khắp lầu trên tầng dưới, vừa vâng dạ vừa nói: “Thẩm lão tiên sinh tìm ngài.”
Thẩm Diệc Bạch cắn đầu thuốc, tư thái lười biếng giễu cợt. Thẩm Lập Quốc thật là không cho anh một khắc yên tĩnh nào.
Trợ lí gấp gáp tới mức mồ hôi đổ trêng gáy ngày một nhiều, mồ hôi hột rơi xuống ào ào, hai bên đều là tổ tông của anh ta, Thẩm Diệc Bạch còn là đại tổ tông nhà anh ta.
Búng tàn thuốc lá, Thẩm Diệc Bạch hỏi: "Dạ tiệc từ thiện Thụy Sa lúc nào diễn ra?"
"Ngày mốt." Trợ lý hiểu ý, "Lâm tiểu thư đã chắc chắn sẽ đi."
"Ừ, đến trước ngày kia, tận lực không được cùng truyền thông tiếp xúc." Thẩm Diệc Bạch ấn tắt khói thuốc, "Tránh không tới ngày kia ít nhất cũng phải trụ được đến khi dạ tiệc ngày mốt kết thúc."
Trợ lý gật đầu, nhìn người đàn ông bỏ một tay vào túi tiến vào phòng hội nghị, thở phào nhẹ nhõm. Con mẹ nó, Thẩm tổng của bọn họ chính là đẹp trai, làm việc không giống Thẩm lão tổng dông dài, ngay cả hút thuốc cũng có cảm giác hơn người khác.
Dạ tiệc từ thiện Thụy Sa Đêm hội minh tinh.
Lâm Tư Hàm ở khách sạn trang điểm và thay lễ phục xong, chờ thời gian sắp tới chuẩn bị ra ngoài. Đường Như mang trợ lý tiểu Giang đi trước đi xuống lầu. Trong hành lang châu âu ngang dọc, chỉ có một mình cô.
Xách váy dài, giày cao gót màu trắng giẫm trên thảm vải hoa văn phức tạp không có phát ra một chút âm thanh."Ken két" một tiếng, cửa mở ra một cái khe hở.
Lâm Tư Hàm đang nhìn chăm chú dưới chân còn chưa kịp phản ứng, cổ họng thậm chí còn không phát ra nửa điểm âm thanh đã bị người kéo đi vào.
Lực tuyệt đối không thể nói dịu dàng, thậm chí mang theo chút vội vàng.
Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cô bị một thân thể cao lớn đè lên cánh cửa không thể động đậy, nhẵn bóng. Tấm lưng trần trụi dán lên cánh cửa lạnh giá, phía sau lạnh phía trước nóng như lửa.
Môi bị anh ngăn chặn, mang theo lực tàn bạo.
Hơi thở nam tính đầy quen thuộc bao lấy cô, nguy hiểm lại mê người.