Chương 5: Ra cửa, rẽ trái, phòng bên cạnh đấu 5v5
“Cậu đi nhanh như vậy làm gì?” Hứa Sênh Sênh muốn ở lại xem náo nhiệt.
“Tan học rồi, không đi cậu muốn ở lại ăn cơm tối với F2?”
Nhìn theo bóng dáng của Lâm Tư Hàm và Hứa Sênh Sênh, Chu Nhiên chân duỗi chân dài từ chỗ đầu tiên đến chỗ thứ ba của hàng thứ hai, một tay khoác cổ Thẩm Diệc Bạch, một tay khác thì mở cuốn sách của Lâm Tư Hàm để lại, tấm tắc hai tiếng, “Tiểu Bạch, sao cậu “lẳng lơ” vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch không nói gì, trở tay ấn tay của Chu Nhiên ở trên cổ mình xuống, chân dùng lực, không chút do dự mà đạp Chu Nhiên một cái.
“Aiii…”
“Đau.” Chu Nhiên phản ứng lại, khom người xoa xoa cẳng chân bị Thẩm Diệc Bạch đạp, “Giữa thanh thiên bạch nhật, cậu muốn làm gì?”
“Trả lại cậu.”
“Cậu với tôi còn phải khách khí như vậy sao?” Chu Nhiên nghe thấy từ trả lại của Thẩm Diệc Bạch, biểu tình có chút sụp đổ.
“Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng nữa là, hiểu không?” Trương Phàm đi lên phía trước, giơ tay đánh vào ót Chu Nhiên một cái, “Đi thôi Nhiên ca, kiểm tra sớm về sớm.”
“Vở ghi chép đã sửa lại xong chưa?” Phó Phong đang kiểm tra của dãy thứ ba, người đầu tiên chính là Chu Nhiên, vừa mở vở ghi chép của Chu Nhiên vừa giáo huấn, “Lần sau đi học nghiêm túc nghe giảng, đừng cho là tôi không biết, lớp các cậu đi học đều không chú ý. Ngày thường chăm chỉ một chút, điểm văn của cậu sẽ không kém người khác trong ban tự nhiên.”
Chu Nhiên không dám phản bác, gật đầu như gà mổ thóc.
Đặt vở ghi chép của Chu Nhiên xuống, Phó Phong thuận tay cầm quyển sách mà Lâm Tư Hàm đặt trên bàn lên. Chữ viết trong vở rất tinh tế, những câu trọng điểm không thiếu một chút nào, rất nhiều kiến thức ngoài lề cũng được ghi chép một cách tỉ mỉ.
Hoàn toàn không giống chữ viết hàng ngày của Thẩm Diệc Bạch, chữ của Thẩm Diệc Bạch rất phóng khoáng.
Phó Phong đánh giá Thẩm Diệc Bạch đang bày ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình, cuối cùng chỉ ho khan hai tiếng.
Hai tiếng ho khan này không mang ý rõ ràng.
Khép sách lại, Phó Phong cân nhắc một hồi, gõ gõ nhẹ lên mặt bàn của Thẩm Diệc Bạch, ngữ khí rất nhu hòa nói: “Chăm chỉ học tập, lần này thì thôi. Tuy rằng điểm văn của em cũng không kém, nhưng trên lớp vẫn nên tập trung nghe một chút, nhàm chán cũng được, một tiết có thể nghe vào một hai câu là được rồi. Yêu cầu này của tôi không cao quá chứ, em thấy sao?”
“Không cao.” Thẩm Diệc Bạch đáp lời, cất hết sách và tập đề thi hóa học tuyển chọn vào cặp.
Đám người ra khỏi phòng học lớn, Thẩm Diệc Bạch đi trước mọi người. Lúc xuống cầu thang, Chu Nhiên vẫn còn canh cánh ở trong lòng, “Tại sao lại không có ai cho tôi vở ghi chép? Là vì tôi không đẹp trai sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Phàm nghe xong trợn mắt lên, “Có hay không, trong lòng cậu không phải đã có khẳng định hết rồi hay sao?”
Lộ Viễn Hàng: “Nói rồi mà, điểm B á? Không phải, là cậu ta ảo tưởng, cậu còn hỏi nữa.”
“Còn có, F2 rõ ràng phân biệt đối xử!”
“Được rồi, không nói nữa, dây dưa mãi không xong. Quỷ ấu trĩ. Khảo vương dù sao cũng là khảo vương*, cậu thì sao?”
(*khảo vương: ý chỉ những người tài giỏi, đi thi đều giành được vị trí thứ nhất.)
“Tôi? Tiểu Bạch một chọi bốn, tôi cũng một chọi ba, có vấn đề gì sao?”
“..... Cậu thật đúng là điểm B cũng không tới.”
Khi ăn cơm tối, Hứa Sênh Sênh rót cho Lâm Tư Hàm một cốc sữa dừa ấm, “Nè, uống đi. Hôm nay rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”
Là bạn từ nhỏ của Lâm Tư Hàm, Hứa Sênh Sênh khá hiểu cô. Thoạt nhìn nhẹ nhàng lạnh nhạt, bộ dáng thuần lương vô hại, kỳ thật không dễ ở chung.
Lâm Tư Hàm nhận sữa dừa ấm, mở ống hút ở bên ngoài, cắm vào, uống một hớp, nói: “Muốn học Lôi Phong làm chuyện tốt.”
“.........” Hứa Sênh Sênh còn chưa kịp làm khó dễ, Lâm Tư Hàm đã nói câu tiếp theo hoàn toàn chặn đứng lời cô, “Nếu như Chu Nhiên ngồi bên cạnh mình, mình cũng đưa cho cậu ta vở ghi chép.”
“Quỷ ấu trĩ.” Chu Nhiên bưng khay thức ăn, ngồi xuống bên cạnh Hứa Sênh Sênh.
“Cậu nói ai ấu trĩ? Chu ấu trĩ, cậu là Tào Tháo sao. Mới vừa nhắc đến tên đã xuật hiện rồi.”
“Nhà ăn to như vậy, tôi cho cậu ngồi vào chỗ này sao?” Hứa Sênh Sênh thao thao bất tuyệt nói một hồi.
“Cậu cũng biết nhà ăn to như vậy, chỗ này khắc tên cậu sao? Hứa tiểu bá vương!” Chu Nhiên châm biếm lại.
Hứa Sênh Sênh cãi cùn, “Khắc tên của tôi, thì sao? Hai chúng ta thân thiết lắm à? Ngồi cạnh tôi làm gì?”
Chu Nhiên không thèm cãi, ngược lại hỏi: “Các cậu nhắc đến tôi làm gì?”
“Bọn tôi đang nói, nếu như cậu không ghi bài, tôi cũng sẽ cho cậu mượn vở ghi.” Lâm Tư Hàm sợ Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên lại tiếp tục cãi nhau, vội vàng chuyển đề tài: “Chỉ có mình cậu thôi à?”
“Một mình tôi, Tiểu Bạch đang ngủ, Trương Phàm và Lộ Viễn Hàng qua khu phía tây ăn mỳ sợi.”
“À.” Lúc đi học, Thẩm Diệc Bạch cũng là bộ dáng không có tinh thần.
“Đợi chút, cậu vừa nói, nếu như tôi không chép bài, cậu cũng sẽ cho tôi mượn vở ghi chép, là thật ư?” Chu Nhiên đột nhiên hỏi, vẻ mặt mong chờ mà nhìn Lâm Tư Hàm.
Lâm Tư Hàm sửng sốt một lát, “Theo nguyên tắc thì như vậy.”
“Ai! Vậy lần sau vở ghi chép nhờ cả vào cậu nha. Cậu đưa cho Tiểu Bạch đúng là lãng phí, cho tôi thì đã khác rồi.”
Không đợi Lâm Tư Hàm kịp trả lời, Hứa Sênh Sênh lập tức bóp chết hy vọng của Chu Nhiên từ trong trứng nước, “Cậu nghĩ hay nhỉ, cho cậu thì có chỗ nào không giống?”
“Phản ứng không giống nhau, đạo lý rõ ràng như vậy. Đưa cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch có thái độ gì chứ? Tôi lại có thái độ gì? Thái độ có liên quan đến cảm giác thành tựu, hiểu không? Hứa tiểu bá vương?”
“Cho cậu thì cảm giác thành tựu của Tiểu Hàm Hàm sẽ lớn hơn sao?”
“Trên lý luận thì có thể nói rằng sẽ tăng lên theo cấp số nhân.” Chu Nhiên một mặt vô cùng khẳng định.
…..
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có bàn phím laptop trên bàn đang phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Cửa ban công không đóng, rèm cửa màu xanh theo gió đêm tung bay, từng chút từng chút phất phơ.
Chu Nhiên đẩy cửa vào, dùng đèn điện thoại, nhìn người đang nằm nghiêng trên giường, đặt tay lên trán của Thẩm Diệc Bạch hỏi: “Không ăn cơm?”
“Không ăn!” Thẩm Diệc Bạch chưa tỉnh ngủ, âm thanh có chút khàn khàn.
“Không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?”
“Đã xong rồi.”
“OK.” Chu Nhiên bật đèn.
Bóng đèn chói mắt nhanh chóng tràn đầy căn phòng ngủ.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thẩm Diệc Bạch, Chu Nhiên không dám xác định, “Cậu và ông cụ Thẩm không có chuyện gì chứ?”
“Có chuyện gì được?”
Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch lộ ra vẻ không có chuyện gì.
Từ nhỏ đến lớn, không phải vẫn luôn như vậy sao, phục tùng và phản kháng.
Chu Nhiên dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp thẻ cơm, lắc cổ tay, thẻ cơm mượn lực bay ra ngoài, rơi trên bàn đang xếp một chồng đề thi. Chu Nhiên một tay chống lên bàn học, dùng lực, sau đó trực tiếp ngồi lên mặt bàn, “Suốt đêm?”
Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, gập máy tính lại, nói thẳng: “Từ chối giúp đỡ kéo rank.”
“Ngày mai là cuối tuần mà, Tiểu Bạch, chơi không? Tôi làm trợ thủ cho cậu.” Chu Nhiên chưa từ bỏ ý định.
“Cửa ở bên kia.” Thẩm Diệc Bạch mở cửa phòng ngủ, lấy chân chống cửa, nghiêng người dựa vào cửa.
“Hả?”
“Phòng bên cạnh, 5v5.”
Phòng bên cạnh là Lộ Viễn Hàng và Trương Phàm.
Lộ thiểu năng, tên thiểu năng trợ thủ đi đơn chỉ biết ăn sái của AD, chắn đường AD chạy trốn.
Trương Phàm đi rừng làm cho người ta muốn mù mắt, mù hơn cả Leesin (Thầy tu mù trong game LOL).
“Cậu nghiêm túc?”
“Lộ thiểu năng ngoại trừ đường trên thì đều là không được, AD của cậu ta thật sự không phải người, trợ thủ tôi thì khỏi cần nói rồi, cậu ta mà làm trợ thủ thì đúng là một trò cười. Còn tên Leesin thầy tu mù Trương Phàm, hố đen vô địch thủ.”
Thẩm Diệc Bạch đóng cửa, thuận tay tắt đèn.
Trong phòng ngủ một lần nữa khôi phục lại màu đen. Trong bóng đêm, tiếng gió rít khe khẽ.
“Cậu làm gì vậy?” Chu Nhiên còn chưa kịp thích ứng với bóng tối.
“Ngủ.”
"........... Không chơi thật à?”
“Đừng ồn ào. Cửa ở kia, ra cửa rẽ phải, phòng bên cạnh ấy chơi 5v5.” Thẩm Diệc Bạch vẫn nói câu cũ.
Chu Nhiên nhảy từ trên bàn học xuống, lấy trên bà một quyển sách và một cái bút chì bấm, lải nhải: “Không đánh thì không đánh, không kéo thì không kéo, không dậy thì thôi, tớ đến phòng tự học giải đề….”
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra rồi khép vào, tiếng bước chân Chu Nhiên càng ngày càng xa.
Thẩm Diệc Bạch day day mi tâm, ấn sáng màn hình điện thoại, ngón tay thon lướt trên màn hình cảm ứng, tài liệu đang được tải xuống phân nửa, từng cái từng cái, đều là những tệp tin chữ thể khải nhỏ nhắn.
Khép mắt, tâm tình buồn chán không cách nào xua đuổi, đặt mu bàn tay lên trán hơi nóng, Thẩm Diệc Bạch cố ngủ một chút.
Điện thoại lóe sáng ở bên cạnh gối, gần bên tai, tiếng rung càng rõ.
Thẩm Diệc Bạch có chút bực bội, ấn ấn điện thoại, phát hiện Chu Nhiên đã gửi một tin nhắn thoại.
Mở ra, Chu Nhiên: Tiểu Bạch, Tiểu Bạch Bạch, tôi biết cậu vẫn chưa ngủ.
Thẩm Diệc Bạch gõ chữ: Thì sao?
Ngay lập tức có thêm một tin nhắn thoại.
Chu Nhiên: Đọc sách làm cho người ta sáng suốt, thật sự không được thì làm hết một cuốn đề thi thử. Chuyện của ông cụ Thẩm, bây giờ cậu cũng không thể giải quyết, đừng nghĩ nhiều.
Không thể giải quyết......
Bốn chữ đơn giản này, chướng mắt vô cùng.
Thấy Thẩm Diệc Bạch không trả lời, Chu Nhiên vẫn cố gắng không ngừng.
Chu Nhiên: Game không chơi, ngủ không ngủ được, đề thi hóa học cậu lại làm xong rồi, vậy thì đọc sách đi. Dương Giáng tiên sinh đã nói, người có nhiều phiền não là do đọc sách quá ít mà nghĩ ngợi lại quá nhiều.
Đương nhiên, câu nói của Dương Giáng là cậu ta tra Baidu.
Thẩm Diệc Bạch: Không có sách.
Thẩm Diệc Bạch: Chỉ có sách giáo khoa toán 1-3.
Chu Nhiên:.............
Thẩm Diệc Bạch ngồi dậy, mở tập đề thi thử hóa đã làm xong ra, một trang giấy mỏng rơi xuống đùi.
Không phải giấy nháp của mình.
Thẩm Diệc Bạch nhớ ra, sách của nữ sinh chiều nay ngồi cạnh mình. Ghi chép thật sự rất nghiêm túc, hơn bất cứ ai ở lớp Lý 1 bọn họ.
Trang đầu tiên, mấy câu thơ mà Phó Phong để đó để bọn họ thưởng thức được tô màu nhớ rõ ràng.
“Giao cho cô quang ngàn dặm, không khiển hơi vân điểm xuyết.”
Cậu nhớ rõ F2 lúc ấy có nói, ý đại khái chính là nếu như các bạn cảm thấy câu thơ nào hay, thì gạch chân dưới câu thơ đó. Bây giờ không hiểu cũng không sao, chỉ cần cảm thấy hay là được. Đọc sách nhất định phải để dấu vết, qua một thời gian, các em đọc sẽ có cảm nhận khác sâu sắc hơn.
Cho nên, nữ sinh kia cảm thấy câu thơ này rất hay, còn nghiêm túc mà gạch chân lại.