KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Mặc Uyên kiếm tôn phát điên, hắn giết tất cả mọi người, cuối cùng bị các đại môn phái liên thủ tru diệt, mọi người đều cảm thấy thẹn ở trong lòng về việc này, khó có thể nói thành lời, nên đã xóa bỏ dấu vết sai lầm đó ra khỏi lịch sử. 
Tống Thanh Thời trở lại trong sương mù, đôi mắt ngấn lệ, y muốn chạy về nói cho Vô Hoan trong thế giới ký ức của Mặc Uyên biết rằng, mình vẫn còn sống, dù luân hồi bao nhiêu lần, cũng sẽ trở về tìm hắn. Nhưng mà, sương mù dày đặc ngăn trở con đường, có làm thế nào y cũng không thể quay về được.
Trong lúc nôn nóng, bỗng nhiên y phát hiện, pháp trận của Mặc Uyên kiếm tôn xuất hiện lựa chọn nhiệm vụ mới: Bắt đầu một lần nữa.
Tống Thanh Thời không chút do dự lựa chọn bắt đầu một lần nữa, trở về thế giới nhiệm vụ.
Lần này, trong khi cứu vớt Vô Hoan, y cũng phải cứu luôn cả Khúc Ngọc Dung, làm ra bài thi hoàn mỹ!
...
Tống Thanh Thời đã biết nơi của mục tiêu nhiệm vụ, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, y thực hiện một loạt các thao tác như mãnh hổ, đốt cháy bảo khố của Thiên Hương Lâu, trước tiên dẫn Vô Hoan ra khỏi địa lao, không hề vô nghĩa, y trực tiếp cõng ra ngoài tường, vì sợ hắn chạy loạn, nên đã dùng kim châm gây mê, tìm một góc giấu vào. Sau đó lại trở về tìm thấy Khúc Ngọc Dung bị nhốt ở trong phòng đang khóc thút thít, cầm tấm gỗ đã sớm chuẩn bị từ trước, dùng chữ viết biểu đạt rằng mình tới cứu hắn.
Khúc Ngọc Dung vừa bị đưa vào Thiên Hương Lâu, còn chưa muốn trở thành tiểu quan, mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt, hắn thấy có người cứu giúp, vui mừng quá đỗi, mặc kệ đối phương là ai cũng đều chạy theo.
Tống Thanh Thời dẫn hắn, cõng Vô Hoan, đi theo con đường cũ, thuận lợi trở về căn nhà tranh.
Sau khi Vô Hoan tỉnh lại, Khúc Ngọc Dung đảm nhận vai trò phiên dịch, nhìn chữ trên tấm ván gỗ, rồi truyền đạt lại lời của Tống Thanh Thời, ba người giao tiếp khá tốt, cuối cùng không có tạo ra hiểu lầm kỳ quái nào cả.
Lần này, Tống Thanh Thời không bị Vô Hoan đánh nữa, thuận lợi hoàn thành trị liệu, cũng giữ hai người lại để chăm sóc.
Dung mạo của Khúc Ngọc Dung rất đẹp, nhưng mỹ mạo của hắn là dùng chỉ số thông minh để đổi, chẳng những ngốc, mà còn có chút chướng ngại trong việc đọc chữ, Tống Thanh Thời thử dạy hắn đọc sách, câu nào hơi dài một chút là hắn sẽ đọc lộn xộn cả lên, nhảy chữ bỏ chữ, cố gắng ba ngày cũng không đọc xong một trang, gấp đến độ vừa khóc vừa xin lỗi. Tống Thanh Thời xem trợn tròn cả mắt, cảm giác như gặp phải học tra phú nhị đại dù được giáo viên giỏi kèm cặp, nhưng gộp cả ba môn Ngữ Văn - Toán Học - Tiếng Anh lại vẫn không đạt tiêu chuẩn.
Tính cách của Khúc Ngọc Dung rất tốt, sống cùng mọi người trong một căn nhà tranh hoang dã, ăn uống thiếu thốn, nhưng lại rất nghe lời, trước nay không hề oán giận điều gì. Nhưng mà... Hắn đã từng là thiếu gia được Khúc gia nâng ở trong lòng bàn tay, nuông chiều từ bé, không có năng lực tự gánh vác sinh hoạt, rất nhiều thứ khách quan không phải hắn muốn khắc phục là có thể thích ứng.
Sau khi hắn gian nan ăn cháo thuốc của Tống Thanh Thời, dạ dày không được khoẻ, thượng thổ hạ tả, thiếu chút đã ném mất nửa cái mạng. Hắn muốn thử giúp nấu cơm, nhưng lại gây ra hỏa hoạn, thiêu cháy nửa căn nhà tranh, hắn thu dọn đồ đạc sẽ nhớ nhầm vị trí, đặt dược liệu lung ta lung tung, bổ củi thì khiến tay bị thương, múc nước thì thiếu chút nữa rơi vào khe suối. Buổi tối, hắn nằm trên giường đệm đơn sơ không thể nào ngủ được, nói là vải dệt thô ráp cọ xát khiến làn da đỏ bừng, lăn lộn mấy ngày đã nhanh chóng gầy đi trông thấy.
Khúc Ngọc Dung rất áy náy, mỗi ngày đều xin lỗi, hắn muốn nỗ lực làm tốt mọi chuyện, nhưng vẫn luôn thất bại.
Tống Thanh Thời ngộ ra, đây chính là hoàng tử hạt đậu...
Trong nguyên tác, tuy rằng Khúc Ngọc Dung bị các nam nhân dằn vặt, nhưng vẫn luôn sống trong nhung lụa, tu vi dựa vào các loại dược vật quý hiếm để nâng lên, vì vậy những vấn đề này đều không được biểu hiện ra.
Tống Thanh Thời muốn nuôi hắn thành học bá, để hắn tìm ra giá trị của cuộc sống ở trong biển học tập nhưng cũng đã thất bại, chuyện duy nhất Khúc Ngọc Dung có thể làm tốt đó là giúp y nói chuyện với Vô Hoan, hỗ trợ dạy Vô Hoan học chữ. Tống Thanh Thời rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ số thông minh ít bẩm sinh cũng không phải là lỗi của Khúc Ngọc Dung, y đành phải cung phụng Khúc Ngọc Dung như tiểu tổ tông, áp dụng cách dạy học cho trẻ em, tận lực khen thật nhiều, dỗ thật nhiều, bồi dưỡng lòng tự tin, hy vọng ít nhiều gì có thể giữ được vài thứ trong đầu, đừng để bị tra nam lừa gạt...
Y đổ bao công sức vào trên người Khúc Ngọc Dung, cuối cùng cũng xem như nuôi ra thân thể của thiếu gia không đến mức yếu ớt như vậy nữa.
Vô Hoan vừa ngoan ngoãn lại vừa ôn nhu, không cần nhọc lòng, thường xuyên hỗ trợ làm việc, cũng có quan hệ khá tốt với Khúc Ngọc Dung.
Tống Thanh Thời cực kỳ yên tâm với chỉ số thông minh của Vô Hoan, mỗi ngày đều điều trị thân thể cho hắn, dùng đan dược trợ giúp tu hành... Lần này làm nhiệm vụ lại, có rất nhiều chuyện y không cần phải đi đường vòng, thuận lợi trị hết chân và thân thể cho Vô Hoan, sau đó chuẩn bị dược vật để khôi phục thị lực cho đôi mắt, rồi tính toán thời gian, chờ đi cứu lão kiếm tôn.
Kế hoạch của y siêu ổn...
Khúc Ngọc Dung ngày càng ỷ lại vào Tống Thanh Thời, thường xuyên làm nũng, hắn nói không muốn rời đi, hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Vô Hoan trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng, hắn ôn nhu sờ đầu của Khúc Ngọc Dung, nhẹ giọng hỏi: "Vĩnh viễn sao?"
Khúc Ngọc Dung vui sướng đáp: "Ừm, ta thích Thanh Thời ca ca."
Tống Thanh Thời thấy quan hệ giữa mọi người không tồi, nên cũng yên lòng, chuyên tâm chế thuốc, kiếm tiền sinh hoạt phí.
Qua một đoạn thời gian...
Ngày đó, khi hái thuốc trong lòng Tống Thanh Thời cảm thấy bất an, nên đã trở về sớm hơn bình thường, y phát hiện không thấy Khúc Ngọc Dung ở đâu. Y tìm một vòng, thấy Vô Hoan vội vàng trở về từ dòng suối, bèn nhanh chóng tiến lên, viết chữ trong lòng bàn tay hắn dò hỏi xem Khúc Ngọc Dung ở đâu.
Vô Hoan bình tĩnh nói: "Ta không biết, hắn nói đi lên núi hái trái cây, vẫn chưa trở về."
Tống Thanh Thời bất an, đang muốn nói đi tìm, thì bỗng nhiên, trong đầu lại xuất hiện cảnh báo nhiệm vụ thất bại.
Thân thể của y lại xuất hiện triệu chứng ma hóa...
Tống Thanh Thời kinh ngạc cúi đầu, phát hiện nơi cổ tay ướt đẫm của Vô Hoan có vết máu mới tinh chưa được rửa sạch.
Cả người của y đều cứng lại, hiểu ra mọi chuyện...
"Đừng chạm vào người kia," Vô Hoan phát hiện ra chuyện xấu mình làm vẫn chưa kịp xử lý sạch sẽ, bắt đầu nôn nóng, hắn đau khổ cầu xin, "Hắn thật phiền, ta không thích âm thanh lúc hắn nói chuyện với ngươi, không thích ngươi khen hắn, cũng không thích ngươi đặt sự chú ý lên người hắn... Mỗi lần nghe thấy ngươi và hắn nói chuyện ta đều rất khổ sở, không khống chế được cảm xúc của mình. Ta thích ngươi, vô cùng thích, ngươi đừng thích người khác, chỉ thích ta thôi có được không?"
Tống Thanh Thời phát hiện mình đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng - Thích của Vô Hoan có chứa dục vọng độc chiếm mãnh liệt, trong lòng không chứa được bất kỳ kẻ nào khác, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà diệt trừ tất cả những uy hiếp.
Khúc Ngọc Dung đã chết, nhiệm vụ thất bại.
Tống Thanh Thời nhìn sương mù dần xuất hiện trước mắt, lệ nóng doanh tròng, biết là mình phải làm lại...
...
Lần thứ ba, y rút kinh nghiệm xương máu, sau khi cứu hai người ra, y tìm một hộ gia đình trong sạch nhận nuôi Khúc Ngọc Dung, hoàn toàn cách ly hai người. Nhưng không vui mừng được bao lâu, mỹ mạo và sự ngu xuẩn của Khúc Ngọc Dung đã khiến người xấu mơ ước, nhiệm vụ thất bại thật sự thảm thiết...
Lần thứ tư, y kiểm điểm lại, sau khi cứu hai người ra, tìm người trong sạch nhận nuôi Khúc Ngọc Dung, rồi thường xuyên đi thăm, phòng ngừa có kẻ xấu xâm nhập, nhưng mà Vô Hoan không nhìn thấy, tâm tư lại tỉ mỉ, phát hiện lâu lâu y sẽ lén lút ra ngoài tìm "Tình nhân", sau đó rơi vào điên cuồng dưới sự tuyệt vọng và ghen ghét, lại khiến bi kịch xảy ra thêm lần nữa, nhiệm vụ thất bại càng thảm thiết...
Lần thứ năm, y tỉnh táo lại, sau khi cứu cả hai ra ngoài, y hạ quyết tâm, giấu giếm thân phận, giả dạng làm một lão y sư trị thương cho Vô Hoan, sau đó phó thác cho người đáng tin cậy chăm sóc, hoàn toàn đoạn tuyệt cơ hội yêu đương giữa hai người, chuyên tâm xử lý nhiệm vụ của Khúc Ngọc Dung, thuận tiện giúp Vô Hoan thu thập nguyên dược liệu để khôi phục thị lực. Nhưng mà, không được bao lâu, chẳng biết tại sao Vô Hoan lại chết... Y gấp đến nỗi thiếu chút nữa hỏng mất, nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, rồi bắt đầu lại một lần nữa.
Lần thứ sáu...
Lần thứ bảy...
...
Tống Thanh Thời làm nhiệm vụ của Mặc Uyên kiếm tôn hơn một trăm lần, mỗi lần đều thất bại.
Chỉ cần y cứu Vô Hoan, Vô Hoan sẽ yêu y, cũng diệt trừ tất cả những trở ngại ở bên cạnh, khiến nhiệm vụ thất bại. Chỉ cần y mặc kệ Khúc Ngọc Dung, tên ngốc này sẽ lập tức gây ra đủ chuyện, tiếp tục lặp lại bi kịch, khiến nhiệm vụ thất bại. Thậm chí y còn để cho Khúc Ngọc Dung rơi vào giấc ngủ say, giấu người đi, chờ cho cảm xúc của Vô Hoan ổn định rồi mới xử lý... Nhưng như vậy lại không phù hợp với tiêu chuẩn hạnh phúc, bị nhiệm vụ phán là thất bại, y cũng nghĩ tới việc để cho Vô Hoan ngủ say, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu Khúc Ngọc Dung, thì sẽ đi đánh thức Vô Hoan, Vô Hoan nhạy bén phát hiện ra ý đồ của y, cho rằng y là người xấu, nên trực tiếp chạy thoát, sau đó lại là bi kịch...
Nhiệm vụ rơi vào vòng tuần hoàn chết.
Tống Thanh Thời không ngừng lặp lại giải đề, rốt cuộc cũng hiểu ra ý nghĩa thật sự của "Không Thể Giải", nhiệm vụ mà Mặc Uyên kiếm tôn tuyên bố và nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố là hai chuyện.
Nhiệm vụ của Mặc Uyên kiếm tôn là: Cứu vớt Vô Hoan.
Nhiệm vụ của hệ thống là: Cứu vớt Khúc Ngọc Dung.
Hai nhiệm vụ này là xung đột, nếu hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt Khúc Ngọc Dung, thì nhiệm vụ của Mặc Uyên kiếm tôn sẽ thất bại, nếu lựa chọn cứu vớt Vô Hoan, thì nhiệm vụ của hệ thống sẽ thất bại. Nếu lựa chọn cứu vớt cả hai, chắc chắn Vô Hoan sẽ giết chết hoặc là diệt trừ Khúc Ngọc Dung, khiến nhiệm vụ thất bại.
Vô Hoan quá thông minh, hắn không tin chuyện nhiệm vụ, cũng không thể nào nói dối ở trước mặt hắn. Hắn còn giỏi diễn kịch, giả vờ tin tưởng, sau đó ra tay ở thời khắc mấu chốt, trực tiếp phá huỷ nhiệm vụ... Yêu hận của hắn mãnh liệt, trong kiêu ngạo có chứa khuynh hướng tự hủy, nếu Tống Thanh Thời nói dối hoặc là từ chối tình cảm của hắn, thì sẽ rơi vào tuyệt vọng, dẫn đến kết cục tự sát càng thảm thiết...
Tống Thanh Thời làm bài thi làm đến nỗi sắp khóc, nhưng y vẫn kiên trì như cũ, không ngừng suy nghĩ tìm ra cách giải đề mới.
Cuối cùng, pháp trận của Mặc Uyên kiếm tôn bị sức mạnh của Phượng Quân xé rách, y bị kéo ra khỏi trận pháp.
Trong trận pháp, âm thanh mà Mặc Uyên kiếm tôn để lại nói với y rằng: "Đáp án của 'Không Thể Giải' chỉ có một: Từ bỏ."
Tống Thanh Thời giãy giụa còn muốn trở về: "Ta quyết không buông tay."
...
Tại Thiên Võ Môn, trên Diễn Võ Trường, mọi người thất bại đã sớm trở lại, đang thảo luận về đáp án.
Mỗi người tiến vào trận pháp của Mặc Uyên đều có thân phận khác nhau, có cao có thấp, bọn họ đều lựa chọn đi cứu Khúc Ngọc Dung, cũng có vài người tâm địa thiện lương, thấy Vô Hoan quá đáng thương, nên cũng thuận tay cứu ra rồi giao cho người khác, sau đó mặc kệ. Nhưng mà, bọn họ đều không hiểu vì sao khi mình đã cứu rỗi Khúc Ngọc Dung thành công, nhưng nhiệm vụ vẫn thất bại...
Đau khổ nhất chính là môn chủ Vũ Văn Duyên của Thiên Võ Môn, ông ta khá là may mắn, thân phận bắt đầu là một môn chủ của môn phái nào đó, là đại năng Nguyên Anh, có quyền có thế. Ông ta đến Thiên Hương Lâu, ra giá chuộc Khúc Ngọc Dung về, thu làm đệ tử thân truyền, vô cùng cẩn trọng, nuôi hắn như con trai ruột, dùng đan dược nâng tu vi lên Kim Đan, dạy dỗ đủ loại sách thánh hiền, học lễ nghĩa liêm sỉ, còn cứng rắn dùng gậy bẻ thẳng xu hướng tình dục của hắn, cưới thục nữ danh môn về làm vợ cho hắn, sinh hai đứa bé trai mập mạp, có thế nào cũng là người thắng nhân sinh, đứng trên đỉnh hạnh phúc đúng không?
Nhưng mà...
Lúc ông ta chuẩn bị mỉm cười rồi biến mất, Khúc Ngọc Dung đến nói với ông ta rằng, nói mình đã thống khổ cả đời, hắn có người mình thương, là một nam nhân, nhưng sợ sư tôn phản đối, chỉ có thể âm thầm ở bên nhau. Thê tử của hắn cũng có người nàng thích, hai người đã định ra rằng mạnh ai nấy chơi, con trai cũng là con của người khác, hắn chỉ hỗ trợ che lấp và chiếu cố...
Đúng rồi, tình nhân của Khúc Ngọc Dung là đại đệ tử ở thế giới nhiệm vụ của ông ta, môn chủ đời kế tiếp.
Hai tên nghịch đồ cùng nhau nắm tay quỳ gối trước giường bệnh, khóc lóc cầu xin ông ta tác thành.
Vũ Văn Duyên hộc máu mà chết...
Sau khi trở lại hiện thực, ông ta nằm liệt trên thềm đá, cả người đều không khỏe.
Vũ Văn Ngọc quy củ làm nhiệm vụ một lần, tuy rằng không thành công, nhưng lại thấy được việc đời, mở ra không ít cánh cửa mới, suy nghĩ về rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghĩ đến.
Còn Tống Cẩm Thành thì rất lanh trí, thân phận của hắn là một tiên nhị đại có tiền, biết mình không có thực lực, chắc chắn sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, nên dứt khoát không thèm đến Thiên Hương Lâu, trực tiếp chạy đi chơi, vào nam ra bắc, du sơn ngoạn thủy, chơi vui đến nỗi quên cả trời đất, hiện giờ vẫn đang khoe khoang với mọi người những mỹ nhân và món ngon mình từng gặp...
Mọi người ít nhiều gì đều có chút thu hoạch, giao lưu đến nỗi khí thế ngất trời.
Phượng Quân triển lộ ra thần lực khủng bố, bạo nộ xé nát hổ căng, dọa tỉnh mọi người từ trong vui sướng, bọn họ nhìn dây đằng đỏ xuất hiện đầy trời, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh Thời tiêu hao quá nhiều tinh thần ở trong trận pháp, rơi vào hôn mê.
Phượng Quân quỳ trước mặt y, cẩn thận kiểm tra nhịp tim và hô hấp, kiểm tra thức hải và đan điền, sau khi thấy không có vấn đề gì, mới đặt bàn tay trắng nõn kia vào lòng bàn tay của mình, nắm chặt, xác nhận độ ấm vẫn như cũ, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Vũ Văn Duyên đang không biết làm sao, lạnh lùng nói: "Bất Diệt Đỉnh sẽ bồi thường pháp khí tốt hơn cho Thiên Võ Môn."
Vũ Văn Duyên vui mừng cảm tạ.
Phượng Quân quý trọng ôm thiếu niên ngủ say vào lòng, bước lên vô số dây đằng màu đỏ, nhẹ nhàng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi