KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Mưa rền gió dữ liên tục nhiều ngày, không thấy được một tia sáng mặt trời, trong không khí tràn ngập ẩm ướt u buồn.
Hoàng A Bảo là một nông hộ ở thôn Hoàng Gia tại núi Hắc Tùng, thôn trang của bọn họ đều là phàm nhân, làm ruộng săn thú để kiếm kế sinh nhai, cuộc sống cực kỳ bần cùng.
Nửa tháng trước, mẫu thân của hắn bị bệnh, ban đầu là trên cánh tay xuất hiện vài đốm đen nhợt nhạt, sau đó đốm đen dần đậm lên, rồi khuếch tán, cuối cùng lan ra khắp toàn thân.
Tu tiên giới có linh khí phong phú, phàm nhân rất ít bệnh tật, hầu hết những bệnh vặt cũng sẽ tự khỏi hẳn. Mẫu thân tưởng rằng mình ăn nhầm thứ gì đó, không nỡ tiêu tiền, bị tức phụ của con trai khuyên mãi, nàng mới mời thầy lang ở trong thôn đến, uống phương thuốc dân gian được vài lần, cũng không thấy tốt lên. Vào đêm hôm trước, mẫu thân rời giường uống nước, ngã quỵ ở trước bàn, cuối cùng không ngồi dậy được nữa, trên tay của thê tử và con gái cũng xuất hiện vài đốm đen nhàn nhạt, rốt cuộc Hoàng A Bảo cũng nhận ra không ổn.
Thầy lang trong thôn nói không biết đây là bệnh gì, chỉ đường cho hắn đến y quán Dược Vương ở thành Đồng Dương.
Y quán Dược Vương là nơi mà Dược Vương Cốc mở y quán ở các nơi, y thuật cao minh, thu phí bình dân, còn thường chữa bệnh từ thiện cứu khổ thương bần.
Thê tử A Thái cởi vòng bạc trên tay, ở lại chăm sóc mẫu thân đang hôn mê, để Hoàng A Bảo cõng con gái, mang theo tất cả tài sản trong nhà, đến thành Đồng Dương tìm thầy trị bệnh.
Từ núi Hắc Tùng đến thành Đồng Dương khoảng 300 dặm, Hoàng A Bảo không ngủ không nghỉ đi suốt ba ngày ba đêm, lòng bàn chân phồng rộp bị mài ra một lớp máu, sưng đến nỗi gần như không thể tiếp tục mang giày, rốt cuộc trước khi thể lực kiệt quệ cũng đến được trước y quán Dược Vương, hắn ôm con gái bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, quỳ gối trước mặt một y sư trẻ tuổi.
Y sư trẻ tuổi họ Trình, mới vừa tốt nghiệp từ Dược Vương Cốc không lâu, lòng đầy hoài bảo.
Hắn lập tức thu nhận người bệnh đáng thương này, sau khi chẩn bệnh sơ bộ, cho rằng là bị nhiễm phải thứ dơ bẩn, nên thử dùng đủ loại cách trị liệu như Khư Uế Đan, Tiêu Chướng Tán, nhưng vẫn không có hiệu quả. Đốm đen trên cánh tay của bé gái ngày càng đậm, hắn không nghĩ ra được nguyên nhân, quyết định cưỡi linh mã, mang hai cha con này trở về thôn Hoàng Gia để xem tình huống.
Vào giữa trưa, thôn Hoàng Gia lặng ngắt như tờ, ngay cả chó gà ngày thường vẫn luôn ầm ĩ cũng đều không thấy tung tích.
Khắp nơi trong thôn đều là vết máu và thi thể...
Trình y sư cảm thấy không ổn: "Nơi này xuất hiện cường đạo sao?"
Sau khi nói ra câu này, chính hắn cũng cảm thấy không đúng, thôn Hoàng Gia quá bần cùng, không có tài phú gì đáng giá để cướp.
Hoàng A Bảo đã sớm luống cuống, hắn giao con gái cho Trình y sư chiếu cố, vội vàng chạy về nhà mình, đẩy cửa ra... Hắn nhìn thấy trong tay của thi thể mẫu thân đang cầm một cây kéo, bị loạn đao chém chết. Hắn cực kỳ bi thương, tìm kiếm thê tử ở khắp nơi, lại thấy heo và gà ở trong nhà cũng đều chết hết, thê tử vốn dĩ hiền huệ lại cầm một con dao phay dính đầy máu, trốn trong một góc run bần bật.
Trên người thê tử che đầy đốm đen lấm tấm, đôi mắt có hơi đỏ lên.
Hoàng A Bảo nhanh chóng hỏi: "A Thái, đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẫu thân, bỗng nhiên phát cuồng, bà ấy muốn giết ta," Giọng của thê tử run rẩy ở trong bóng tối, dường như đang khắc chế điều gì đó, "Bà ấy muốn giết ta, giết ta, cho nên..."
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu của nhà họ Hoàng rất tốt, ngày thường hai người vừa nói vừa cười, ngay cả cãi nhau cũng rất ít. Hoàng A Bảo không dám tin tưởng mà bước qua, muốn kéo thê tử ra khỏi bóng tối rồi cẩn thận dò hỏi.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bả vai truyền đến đau nhức, thê tử của hắn mang theo nụ cười quỷ dị, hung hăng bổ dao phay về phía hắn.
"A Thái?" Hoàng A Bảo và thê tử là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ như vậy, hắn cố nhịn đau, muốn ngăn dao phây tiếp tục bổ tới, "Ngươi điên rồi sao?"
Trong mắt của thê tử không có bất kỳ tình cảm nào, động tác cũng rất cứng đờ, giống như con rối bị khống chế.
Nữ nhân nhỏ gầy, nhưng sức lực trở nên vô cùng đáng sợ, Hoàng A Bảo không có cách nào đè lại dao phay trong tay của nàng.
Bỗng nhiên, có một ánh lửa đánh úp lại, là Trình y sư dùng hỏa phù hướng về phía A Thái, nhưng nàng vẫn không biết đau, điên cuồng công kích, muốn chém chết trượng phu mà mình yêu nhất. Trình y sư bất đắc dĩ, rút bảo kiếm ra, chém đứt cánh tay cầm dao của A Thái, sau đó vung kiếm, ghim nó trên vách tường.
Hoàng A Bảo ngơ ngác ngồi dưới đất.
Lúc này, Trình y sư mới thấy trên cánh tay của hắn cũng che kín những đốm đen lấm tấm, đôi mắt bắt đầu đăm đăm...
Bả vai của Trình y sư truyền đến đau nhức, là bé gái trên lưng hung hăng cắn một ngụm, xé đi một miếng thịt. Trình y sư ăn đau, thả bé gái xuống, bé gái lại dùng động tác quỷ dị bò đến, muốn tiếp tục cắn xé.
Trình y sư cảm thấy không ổn, muốn lấy phù chú ra để ngăn địch, nhưng mà, hắn hoảng sợ phát hiện trên tay của mình, cũng xuất hiện những đốm đen nhàn nhạt...
...
Sau khi Trình y sư kiểm tra thi thể ở thôn Hoàng Gia xong, thì dùng phù trận tự nhốt mình ở trong phòng trống, mỗi ngày quan sát bệnh tình của mình biến hóa, ghi lại hồ sơ bệnh án: Đây là một loại bệnh truyền nhiễm không biết tên, lúc đầu phát bệnh sẽ không có cảm giác gì, dễ dàng bị bỏ qua, về sau tốc độ lan ra sẽ rất nhanh, trước đó người bệnh sẽ xuất hiện những đốm đen lấm tấm, sau khi đốm đen trải rộng khắp toàn thân thì sẽ mất đi ý thức, lúc tỉnh lại sẽ biến thành một con rối tàn nhẫn thích giết chóc, bất chấp cả người thân, giết chết tất cả vật còn sống, sau ba đến năm ngày sẽ chết đi, các triệu chứng tử vong của người bệnh là...
Trước khi hắn mất đi ý thức, đã dùng chim truyền âm, mang thông tin và hy vọng gửi gắm vào Dược Vương Cốc.
Nhân tâm của y sư, mong rằng đồng môn có thể tìm ra được nguyên nhân phát bệnh, cứu chữa cho thương sinh thiên hạ.
Mới vừa ra đời, bụng đầy chí khí, không thể nào thực hiện được nữa.
Đây là nghiên cứu cuối cùng trong đời hắn, cũng là tuyệt bút.
Bởi vì, hắn đã không thể nào thoát khỏi...
...
Tại Bất Diệt Đỉnh, vào ban đêm.
Thần Quân ban thưởng hậu hĩnh, cho Thiên Công Các sử dụng bất kỳ vật liệu trân quý nào, các chủ cũng rất có hứng thú với hạng mục nghiên cứu có kinh phí xa hoa, ông ta mang theo các đồ đệ nghĩ đến bạc tóc, cuối cùng cũng chế tạo ra được pháp khí mà Dược Vương tiên tôn muốn - Dùng xương của Quỷ Kình làm thành một nhà giam kín, cửa nhà giam dùng thủy tinh thiên thạch làm thành một ô cửa sổ nho nhỏ dùng để quan sát, cũng đủ thấy rõ tình huống bên trong.
Sau khi Tống Thanh Thời kiểm tra thì cực kỳ vừa lòng, moi hết từ ngữ để khen ngợi, khen các chủ Thiên Công Các hết câu này đến câu khác.
Sau đó, y thả Ô Uế Chi Ma đã được chuẩn bị vào, rồi truyền độc tố.
Ô Uế Chi Ma thuận lợi chết đi.
Tống Thanh Thời dẫn theo các y sư Dược Vương Cốc, ngủ dưới nền đất ở bên ngoài nhà giam, ngày đêm nhìn sự biến hóa của thi thể ở bên trong. Y ước chừng đợi mười lăm ngày, thân thể của Ô Uế Chi Ma mới chậm rãi hóa thành khí đen rồi biến mất, sau đó tụ lại thành một con Ô Uế Chi Ma mới ở trong góc của nhà giam, giương nanh múa vuốt va chạm vào nhà giam.
Các y sư đều chấn kinh hết cả rồi, sôi nổi múa bút thành văn, thảo luận sự biến hóa không thể tưởng tượng này.
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, cẩn thận đưa ra quan điểm: "Định luật bảo toàn năng lượng."
Năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc từ vật này sang vật khác, mà tổng năng lượng vẫn được giữ nguyên không đổi.
Ô Uế Chi Ma được tạo thành từ ma khí, ma khí cũng thuộc về một dạng năng lượng.
Cho nên, sau khi Ô Uế Chi Ma bị tiêu diệt, năng lượng sẽ tái sinh ở nơi khác, tạo thành Ô Uế Chi Ma mới, vì vậy mà giết mãi cũng không hết.
Đây là chuyện y đã hoài nghi rất lâu, hiện giờ cuối cùng cũng chứng minh được.
Nhưng mà, Ô Uế Chi Ma lúc đầu đến từ đâu?
Dưới sự giúp đỡ của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời tìm đọc các tài liệu về thời kỳ lịch sử tối tăm cùng với quá trình ra đời của Ô Uế Chi Ma.
Việt Vô Hoan hỏi: "Sau khi Bất Diệt Đỉnh nhấc lên chiến tranh, thì Ô Uế Chi Ma xuất hiện, có khi nào là do oán hận hay không?"
Tống Thanh Thời lắc đầu: "Oán hận là thứ thuộc về tình cảm, không nằm trong phạm vi năng lượng. Tu tiên giới cũng có ma vật cấu thành từ oán hận, chẳng hạn như oán nữ hoặc là tàn hồn, nhưng sau khi tiêu diệt thì sẽ không tái sinh, nó không phải là Ô Uế Chi Ma."
Việt Vô Hoan chần chờ nói: "Vậy Ô Uế Chi Ma, có khi nào là người hay không?"
Tống Thanh Thời trầm mặc...
Đây là đáp án mà bọn họ đều không muốn đối mặt, nhưng nó lại gần nhất với một phần của sự thật.
"Ở niên đại của Mặc Uyên, trong lúc diễn ra chiến dịch Phục Ma, chúng ta đã từng gặp qua rất nhiều nhân loại biến thành ma vật, lúc ấy... Mọi người đều cho rằng bọn họ có huyết thống ma tộc," Việt Vô Hoan gian nan phân tích, "Có lẽ, chiến dịch Phục Ma chưa kết thúc, mà vẫn còn tồn tại, chúng nó lặng lẽ ẩn núp trong cơ thể người, kích phát ra dục vọng ác độc nhất. Cho nên, tu tiên giới mới có những... Lũ rác rưởi lãnh khốc, tàn nhẫn, vô sỉ."
Bất Diệt Đỉnh giết chết một lượng lớn rác rưởi, nên ma khí mới mất đi vật chứa, biến thành Ô Uế Chi Ma giết mãi không hết.
An Long bất chính là bởi vì có dục vọng mãnh liệt, cho nên bị ma khí bám vào người, không ngừng cải tạo, càng lún càng sâu, cho đến khi không thể nào thoát thân?
Việt Vô Hoan nhẹ giọng hỏi: "Là ta sai sao?"
Tống Thanh Thời khẳng định nói: "Không phải."
Mưa to tạt vào, Việt Vô Hoan cực kỳ phiền muộn, hắn đi qua đóng cửa sổ, lại thấy mây đen xuất hiện vô số sấm chớp, tiếng sấm vang rền ở nơi xa, hàng vạn chiếc đèn hồn lay động trong mưa gió, tạo ra tiếng vang hỗn loạn, khiến lòng của hắn không hiểu sao lại bực bội, không nhịn được nói: "Ta ghét thế giới dơ bẩn này, hủy diệt tất cả thì tốt rồi..."
Tống Thanh Thời an ủi nói: "Đừng từ bỏ, sẽ có một ngày tốt lên thôi."
Việt Vô Hoan cười lạnh nói: "Ta không thèm để ý."
Tống Thanh Thời do dự nói: "Ngươi là Thần Quân Bất Diệt Đỉnh, có lẽ... Ngươi có thể cứu thế giới này."
"Nó không xứng," Việt Vô Hoan không chút do dự nói, "Thế giới này chưa bao giờ cho ta được một chút thương hại, nó chỉ mang đến phá hủy, chà đạp, thống khổ và căm hận, vì sao ta phải thương hại nó? Nếu có thể tìm ra độc thủ khống chế vận mệnh ở phía sau màn, ta nhất định sẽ băm nát nó, tra tấn từ kiếp này sang đến kiếp khác."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, cẩn thận hỏi: "Vì sao nó lại muốn phá hủy ngươi, mà không phải trực tiếp giết ngươi?"
Việt Vô Hoan thống khổ nhắm mắt lại, không muốn trả lời.
Tống Thanh Thời thấp giọng nói: "Thật ra ngươi đã sớm đoán được rồi phải không? Tuy rằng không biết độc thủ phía sau màn là thứ gì, cũng không xác định vì sao lại là ngươi... Nhưng thứ nó muốn, là oán hận của ngươi, oán hận khiến ngươi không thể giải thoát, không thể phi thăng..."
Việt Vô Hoan cười khổ: "Biết thì như thế nào?"
Liên tục bị chà đạp, liên tục bị tra tấn, liên tục mất đi tình yêu, liên tục rơi vào điên cuồng, liên tục nhận hết thống khổ mà chết... Luân hồi ngàn lần, chưa bao giờ được chết già.
Dù đoán ra được mục đích của độc thủ phía sau màn, hắn cũng không khống chế được trái tim của mình.
Gặp phải chuyện như vậy, ai mà không oán hận?
Hắn hận đến nỗi trùy tâm khắc cốt, đêm không thể ngủ...
...
Bỗng nhiên, vô số sấm chớp điên cuồng bổ vào cùng một vị trí, địa long xoay người, ngọn núi lay động.
Phù chú trên vách đá tại vực sâu Vô Tận lần lượt bung ra vì động đất, sấm sét không có kết cấu giáng xuống vào cùng một nơi, cuối cùng chém nát pháp trận, xiềng xích vây khốn quái vật buông lỏng... Hắn mở đôi dựng đồng đỏ bừng, vươn móng vuốt sắc bén, dùng hết toàn lực giãy giụa, muốn đột phá khỏi giam cầm.
Việt Vô Hoan phát hiện không ổn, phái hóa thân đi tu sửa kết giới, đồng thời chân thân cũng chạy tới vực sâu Vô Tận.
Nhưng mà, không còn kịp rồi...
Động đất càng thêm kịch liệt, sấm sét càng thêm điên cuồng, nham thạch sôi nổi rơi xuống, sau khi uy lực của xiềng xích giam cầm thu nhỏ, bị quái vật mạnh mẽ chặt đứt. Hắn mở to hai mắt đỏ bừng, không có lý trí mà nhào về phía hóa thân của Việt Vô Hoan...
Hóa thân tan vỡ, biến thành vô số điểm sáng màu đỏ rồi biến mất.
Rốt cuộc quái vật cũng phá nát nhà giam, bay về phía không trung đen nhánh, đầy đầu giết chóc chỉ còn lại hai chữ:
"Thanh Thời..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi