KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
An Long buông lỏng tay, bắt đầu ép hỏi chuyện thiên kiếp.
Tống Thanh Thời cũng rất phiền muộn: "Không biết, bỗng nhiên lôi kiếp lại kéo đến."
"Ngươi làm nghiên cứu trái với thiên lý? Hay là luyện ra đan dược nghịch thiên? Bị kẻ thù hãm hại?" Vì chuyện này mà An Long đưa ra vô số suy đoán, có thế nào cũng không nghĩ tới là do Việt Vô Hoan gặp phải thiên kiếp khi lên Trúc Cơ, hơn nữa dựa theo điều tra của hắn, cường độ thiên kiếp lúc đó ngang ngửa với cường độ độ kiếp Nguyên Anh, cho nên cái nồi này chỉ có thể rơi vào người Tống Thanh Thời, "Không phải là ngươi thử nghiệm độ kiếp Phân Thần đó chứ?"
Tống Thanh Thời quyết đoán phủ nhận: "Toàn bộ đều không phải! Là ông trời có tật xấu!"
Làm một người nghiên cứu khoa học nghiêm cẩn, y cũng không cho rằng chuyện này có liên quan đến Việt Vô Hoan, loại người không bằng rác rưởi như Kim Phỉ Nhận và Tạ Khuyết còn chưa bị trời phạt, Việt Vô Hoan chỉ là một người phàm, ôn nhu thiện lương, sao có thể bị ông trời trừng phạt như vậy được? Trận lôi kiếp này chỉ là trùng hợp!
Y suy đoán: "Có lẽ là do ma tu độ kiếp thất bại, nên dùng thuật Tá Mệnh, chuyển lôi kiếp đến chỗ này của ta."
Thuật Tá Mệnh là cấm thuật thất truyền của ma tông, nghe đâu có thể chuyển vết thương chí mạng của mình sang cho người khác, nhưng điều kiện phát động lại vô cùng hà khắc, ngoại trừ cần người có cùng mệnh cách, thì còn cần thiên thời địa lợi vân vân.
Việt Vô Hoan bị bán đến Kim Phượng sơn trang nhiều năm, không hề có địa vị, có được mệnh cách của hắn cũng không khó.
Hai người đoán tới đoán lui cũng không đoán ra được kết quả, chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc này.
Tống Thanh Thời thử lần thứ hai giảng đạo lý với Alaska không chịu nói lý này: "Chuyện xảy ra đột ngột, ta chưa kịp bàn giao gì cả. Việt Vô Hoan không quá quen thuộc với ngươi, thậm chí còn có một ít khúc mắc, làm sao mà dám cầu viện? Nếu như hắn không phong bế Dược Vương Cốc, việc này mà tiết lộ, ta thật sự là sống không nổi nữa."
An Long cười lạnh: "Là ngươi không biết thủ đoạn của tiểu tử kia thôi, ta còn tưởng rằng sau khi ngươi trọng thương thì rơi vào tay của hắn, bị khống chế rồi chứ."
Tống Thanh Thời không hiểu ra sao: "Nếu muốn đoạt Dược Vương Cốc, thì cứ trực tiếp giết ta là được, tội gì phải nhọc lòng cứu trị rồi khống chế?"
An Long hận không thể ấn đầu của y xuống nước để cho tỉnh táo lại: "Ngươi không hiểu nam nhân!"
Tống Thanh Thời có cảm giác như hắn đang vũ nhục mình: "Ta cũng là nam nhân tại sao lại không hiểu nam nhân?"
An Long cả giận nói: "Ngươi chưa từng nghĩ tới hắn mơ ước sắc đẹp của ngươi sao?!"
Tống Thanh Thời trầm mặc, y nhìn chằm chằm đôi mắt của An Long một lúc lâu, hoài nghi có lẽ bên trong đã xảy ra chút vấn đề, bằng không không thể nào không nhìn thấy sắc đẹp của Việt Vô Hoan còn hơn y gấp mười lần, huống hồ Việt Vô Hoan là vai chính thụ, nghiêng nước nghiêng thành, ôn nhu đáng yêu, chỉ có người khác mơ ước sắc đẹp của hắn thôi có được không?!
An Long cũng nhận ra mình nói lỡ, buồn bực nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nói.
Tống Thanh Thời suy nghĩ lời hắn vừa nói, phát hiện ra điểm đáng ngờ: "Sao ngươi lại cảm thấy Việt Vô Hoan muốn hại ta?"
Sau khi An Long hoài nghi Dược Vương Cốc đã xảy ra chuyện, thì vẫn luôn điều tra hướng đi của Việt Vô Hoan, bất kể là bí cảnh hay là Sinh Tử Đài, hành động của hắn đều vượt ra khỏi phạm vi mà một tu sĩ Trúc Cơ có thể làm, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn với người khác, nhưng càng tàn nhẫn đối với mình, tư duy và phương thức làm việc đều không có chỗ nào là bình thường.
Xưng hô khi tiên giới nhắc đến hắn đã không phải là Vô Hoan công tử nữa, mà được thay bằng kẻ điên kia.
"Ngươi hãy nghe ta nói," An Long tổ chức ngôn ngữ, chuẩn bị cáo trạng với Tống Thanh Thời, làm y đề phòng nhân vật nguy hiểm này, "Ở bên trong bí cảnh tên kia..."
Bỗng nhiên, có người xông vào phạm vi cảnh giới của thần niệm, đánh gãy lời hắn nói.
Việt Vô Hoan mang trà bánh vào, ý cười dịu dàng xuất hiện ở trước mặt hai người, tự tay rót trà cho An Long: "An Tiên Tôn đang nói chuyện gì thú vị vậy?"
An Long cũng không hi vọng những cổ trùng doạ người đó có thể giữ chân hắn được bao lâu, thấy hắn mặt dày xuất hiện, lại muốn mở miệng khinh bỉ.
Việt Vô Hoan cười hỏi: "Không phải là ngươi đang quan tâm bệnh tình của ta đó chứ?"
Đầy bụng An Long đều là lời muốn nói lập tức bị chặn lại, hắn nhìn Tống Thanh Thời mặt đầy hoang mang ở bên cạnh, lại nhìn tên điên yêu nghiệt ở trước mắt, bỗng nhiên ý thức được mình tuyệt đối không thể nói ra những chuyện điên cuồng mà Việt Vô Hoan đã làm, nếu như vậy chẳng khác nào là đang nói bệnh tình của hắn vẫn chưa khỏi?
Trình độ coi trọng của Tống Thanh Thời đối với bệnh tâm lý của hắn mà nói là siêu cao, nếu như biết đến bệnh tình vẫn chưa khỏi, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, chỉ càng thêm trìu mến, quan tâm chăm sóc...
An Long cắn răng, quyết định tổ chức lại ngôn ngữ, nói hắn không có điên, chỉ là tâm tư độc ác, lòng dạ xấu xa.
Việt Vô Hoan quay người, rót trà cho Tống Thanh Thời, liếc nhìn dấu răng trên cánh tay của y, cười hỏi: "Tôn chủ bệnh nặng mới khỏi, ta giúp ngươi chuẩn bị chút dược thiện được không? Vài ngày trước, ta có được một gốc Tử Vân Tham từ trong bí cảnh, thích hợp dùng để bồi bổ."
Đầy bụng An Long đều là lời muốn nói bị chặn lại lần thứ hai, hắn nhớ tới phần lớn chuyện mà Việt Vô Hoan đã làm, bây giờ xem ra, thật sự đúng là vì giúp Tống Thanh Thời tìm thuốc chữa bệnh, nói dối thì sẽ không thể nào gạt được. Nếu như Tống Thanh Thời thật sự bị hại thì ngược lại cũng dễ nói, nhưng bây giờ Tống Thanh Thời vẫn đang tốt đẹp ngồi ở đây, toàn bộ đều là công lao của tên yêu nghiệt đó, nếu hắn mà cáo trạng thì chẳng phải là giúp đối phương đòi thưởng sao?
Còn chuyện nhỏ như những phương thức giết người kia, ở tiên giới không đáng nhắc đến.
Người mà hắn giết còn nhiều hơn so với chừng này.
Về phần mạnh mẽ xông vào Dược Vương Cốc bị cạm bẫy công kích gây thương tích, càng không thể tính toán, đường đường là một đại lão Nguyên Anh không thể nào dùng chuyện này để kể khổ...
An Long đã có thể nếm trải tư vị khi Tống Thanh Thời bị mình chọc tức thành con cá nóc, có nỗi khổ nhưng lại không nói ra được, hắn cắn răng nghiến lợi: "Cái tên này cũng không làm ra chuyện gì đặc biệt ở trong bí cảnh, bất quá chỉ là đoạt bảo thông thường mà thôi, rất tốt."
Trên mặt của Việt Vô Hoan đều là vẻ thuần lương mà ngồi xuống, vuốt cằm nói: "Cảm ơn An Tiên Tôn tán dương."
"Không cần khách khí," An Long bưng chung trà, nhịn không được giễu cợt nói, "Chắc là bên trong trà không có hạ độc đi chứ?"
Việt Vô Hoan nghiêm mặt nói: "An Tiên Tôn thật thích nói đùa, rất nhiều năm trước ta đã không cần dùng đến loại thủ pháp thô bỉ này."
...
Tống Thanh Thời ôm Hạo Long ngoan ngoãn, sau đó nhìn An Long ở bên trái, rồi lại nhìn Việt Vô Hoan ở bên phải, người trì độn như y cũng biết là hai người như nước với lửa, bầu không khí thật là hỏng bét. Nhưng mà y không biết nên khuyên giải như thế nào, dù sao Việt Vô Hoan bày trí bẫy rập gây thương tích cho An Long, mà chắc chắn An Long cũng cho Việt Vô Hoan ăn không ít thiệt thòi.
Phương pháp để giải quyết vấn đề đánh nhau đó chính là phải cách ly trước cái đã.
Tống Thanh Thời đang muốn mở miệng kêu dược phó dẫn An Long trở về Tĩnh Tâm Viện, còn mình thì về Phục Linh Cung với Việt Vô Hoan.
Bỗng nhiên, y nhìn giáp da của An Long, cảm thấy có chút không đúng. Tống Thanh Thời học y nhiều năm, hơi có bệnh sạch sẽ, ngày thường đều mặc y phục màu trắng, rất không thích bị làm bẩn. An Long biết rõ điểm ấy, cho nên mỗi lần đến Dược Vương Cốc đều sẽ làm cho mình trở nên sạch sẽ, dù là trò đùa dai hay táy máy tay chân, cũng chắc chắn sẽ không dày vò y ở phương diện này.
Hiện giờ trên người An Long đều là bùn đất, khiêng đi một đường, cũng làm cho pháp y của y bị dính bẩn vài chỗ.
Thanh Khiết Chú là thuật pháp cơ bản mà mỗi tu sĩ ở tiên giới đều biết, có thể thanh tẩy hết những dơ bẩn ở trên người trong nháy mắt.
Tại sao An Long lại không dùng?
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, thả thần niệm ra điều tra, sắc mặt hơi thay đổi, y lập tức đỡ Hạo Long, cố gắng chống thân thể, khập khiễng bước về phía An Long, lôi kéo hắn, nghiêm túc nói: "Trên người Tiểu Bạch có chút thương tổn, ta dẫn bọn ngươi về nghỉ ngơi, thuận tiện thoa chút thuốc."
An Long nhìn thấy bộ dáng này của y, trong nháy mắt lòng lập tức mềm nhũn, vươn tay ra: "Này, cần ta cõng ngươi không?"
Tống Thanh Thời lắc đầu, bước lên Hồng Liên: "Ta cũng không phải tàn phế, bị các ngươi cõng đến ôm đi, còn ra thể thống gì nữa?"
Chuyện y có thể làm, càng quen tự mình làm hơn...
Việt Vô Hoan rũ mắt, trầm mặc thu thập dụng cụ uống trà ở trên bàn.
Tống Thanh Thời kéo An Long, dẫn hắn về nơi hắn thường ở là Tĩnh Tâm Viện, ra lệnh cho hắn nằm xuống, sau đó dùng tay phải xem như vẫn còn linh hoạt đi kiểm tra thương thế, An Long thấy y phát hiện ra chân tướng, cũng không cố chống đỡ nữa, rốt cục cởi bỏ giáp da màu đen trên người.
Người phá được độc trận sương mù của Dược Vương Cốc, sao có thể lông tóc vô thương?
Ước chừng hắn bị vây trong độc trận sương mù đến mấy ngày, bên dưới giáp da, vết máu khô cạn cùng với bùn đất sẫm màu trộn lẫn vào nhau, dán vào da thịt, trước ngực và bụng có từng đốm màu đen do bị độc tố ăn mòn, theo thời gian đã khuếch tán không ít, dần dần xâm nhập vào trong xương cốt. Chất độc này tên là "Cốt Túy", là chất độc mãn tính hiếm thấy kinh khủng nhất bên trong Nhiếp Thị Độc Kinh, ban đầu chỉ là tê dại, sau đó theo độc tố xâm nhập vào tận xương, thì sẽ ngày càng đau đớn, mãi cho đến khi xương cốt khắp người đều vỡ thành từng mảnh vụn, cả người biến thành một đống bùn nhão.
Tống Thanh Thời ghét bỏ loại độc này quá tàn nhẫn, chưa bao giờ dùng qua, cũng không thiết trí ở trong độc trận sương mù, cho nên nhất thời không thể phát hiện.
Tuy rằng An Long có dùng cổ trùng và đan dược giải độc đặc chế để trì hoãn độc tố phát tác, nhưng mà đã lâu như vậy, độc tố đã thấm vào bên ngoài xương cốt, đau đớn dữ dội. Chỉ là lúc bắt đầu tâm lý có rất nhiều chuyện vội vã muốn hỏi, sau đó Việt Vô Hoan đột nhiên xuất hiện, hắn vì mặt mũi, nên cố nén không nói.
"Ngươi luôn là như vậy," Tống Thanh Thời dùng linh lực giúp hắn phong bế độc tố đang khuếch tán, sau đó dùng U Hỏa dẫn độc tố ra ngoài, nhịn không được mắng, "Ngón tay bị đứt một chút, ngươi còn tìm ta lăn lộn đầy đất, nhưng khi bị trọng thương, ngược lại không chịu hé răng, sống chết cũng phải giả vờ không có chuyện gì, ngươi không biết đau sao? Nếu còn kéo dài, xương cốt đều nát hết, ta cũng không có cách nào cứu được ngươi!"
An Long khó chịu không lên tiếng, mặc cho y giải độc chữa thương.
Thể chất công thể đặc thù của Tống Thanh Thời không sợ bất kỳ loại độc nào, y có thể chuyển độc tố của người khác sang người mình, sau đó tiêu trừ nó.
U Hỏa màu đen không ngừng chuyển động, rút ra từng sợi độc tố.
"Hắn thay đổi loại độc bên trong độc trận, là muốn lấy mạng của ta." Đau nhức trên người An Long dần dần biến mất, hắn nặng nề mở miệng nói, "Ta không trách hắn, tranh đấu ở tiên giới, vốn là không nói đạo lý, nếu đã đấu thì chính là một mất một còn. Nếu ta còn sống xông vào Dược Vương Cốc, gặp được các ngươi, thì người thua chính là hắn. Thanh Thời, ta vừa mới nghĩ ra hai mươi tám phương pháp để giết chết hắn, trong đó có tám loại ngươi tuyệt đối không thể cản được."
Tống Thanh Thời ngừng U Hỏa trong tay, ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn hắn.
"Ta biết ngươi muốn nói ta là tu sĩ Nguyên Anh," An Long biết y muốn nói gì, giành ngắt lời trước, "Nhưng Việt Vô Hoan không phải là tu sĩ Trúc Cơ bình thường! Không có một tu sĩ Trúc Cơ nào lại có thể chất gần với Kim Đan, có được Huyết Vương Đằng, cả người đều là kịch độc, có nhiều trận pháp cổ quái như thế, có cơ quan ám khí đáng kinh ngạc, có được kiếm pháp dù luyện từ trong bụng mẹ cũng không luyện ra được! Có nhiều mưu kế như thế! Nếu như tiếp tục để cho hắn phát triển, nhất định sẽ trở thành mối họa lớn đối với ta!"
Vốn tưởng rằng là giun dế, nhưng trong nháy mắt đã tạo ra thành tựu, là do hắn nhìn lầm.
Tuy nói bây giờ vẫn chưa tính là gì, nhưng hết thảy tu sĩ đều biết, nguy hiểm nên diệt trừ ngay khi nó còn là cây non.
Tống Thanh Thời lẩm bẩm nói: "Nhưng mà, ngươi lại không giết hắn."
An Long nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Giết hắn, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao? Không quyết sống chết cùng ta sao?"
"Không thể," Tống Thanh Thời kiên định lắc đầu một cái, "Hắn đã cứu mạng ta."
An Long chậm rãi kéo bàn tay trái của y, cúi đầu, nhìn da thịt ở bên trên non mịn hơn so với những nơi khác, âm thanh có chút khổ sở: "Nếu như... Người ở bên cạnh ngươi lúc đó là ta, chắc chắn ngươi sẽ không bị thương, ta sẽ dốc hết thảy che chở ngươi bình an. Nhưng mà... Ngươi chưa từng cho ta cơ hội đó."
Hắn rất mạnh, hắn rất hung hãn, hắn da dày thịt béo, hắn mặt dày mày dạn, hắn không nhu thuận, hắn không nghe lời.
Hắn là một con ác lang muốn cưỡng ép giả dạng làm cún, nhưng dù có giả thế nào cũng không giống.
Tống Thanh Thời biết mình cần nói lời gì đó để an ủi, nhưng dù nói bất kỳ điều gì cũng đều có cảm giác nhợt nhạt vô lực.
"Không trách ngươi, là lỗi của ta, là ta không buông xuống được, đây là trừng phạt ta nên chịu," An Long kéo y vào trong lòng ngực, chôn ở bên cổ, nhẹ nhàng ngửi lấy hương vị không nỡ, rốt cục hắn phát ra tiếng nghẹn ngào bị thương, "Thanh Thời, ta đau..."
-----
Tác giả có lời muốn nói:
An Long: Ta tưởng ngươi bị nhốt vào phòng tối rồi chứ!
Tống Thanh Thời: Ta đúng là ở trong một gian phòng tối, làm sao mà ngươi biết được vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi