KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Vào đêm khuya, Thanh Loan lặng lẽ đi đến Tử Huyên Đường.
Tử Huyên Đường là thư phòng cũ cách Phục Linh Cung không xa, bởi vì quá nhỏ nên bị Dược Vương Tiên Tôn bỏ hoang, chỉ dùng để chứa những đồ vật linh tinh, sau khi Việt Vô Hoan quản lý Dược Vương Cốc thì tu sửa lại, khôi phục công năng mà một thư phòng nên có, thường xuyên xử lý công việc ở nơi đây.
Việt Vô Hoan đang ngồi trước bàn xem thư tín, khóe miệng dưới chiếc mặt nạ hoàng kim mang theo vài phần ý cười sung sướng.
Nhưng mà, sau rất nhiều lần phán đoán sai lầm, từ lâu Thanh Loan đã không dám dùng biểu tình để suy đoán ý nghĩ trong lòng Việt Vô Hoan, ẩn sau nụ cười có thể là sát ý lạnh như băng, phẫn nộ e rằng chỉ là dùng gương mặt giả để tính kế, hắn chỉ đang diễn ra dáng vẻ mà hắn muốn cho ngươi xem, sự điên cuồng tình cờ lộ ra mới là chân thật.
Không người nào dám đối mặt với sự điên cuồng của hắn.
Thanh Loan căng thẳng hành lễ, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh mới.
Huyết Vương Đằng cuốn lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong hộp gỗ nhỏ chính là Thần Niệm Châu chưa từng được sử dụng.
Thanh Loan nhận lấy Thần Niệm Châu, nàng biết căn bản Việt Vô Hoan không cần dựa vào thứ này để khống chế lòng người, giữ lại cũng chỉ là xem ở sự trung thành của nàng, bây giờ Dược Vương Cốc đã bị dệt thành mạng nhện, tầng tầng lớp lớp bảo vệ bảo vật bên trong Phục Linh Cung. Tất cả những nguy hiểm đều bị hắn nhổ sạch, tất cả mọi chuyện đều khống chế trong lòng bàn tay, không có bất kỳ bí mật nào có thể giấu diếm được đôi mắt của hắn.
Việt Vô Hoan ngẩng đầu lên, thấy nàng vẫn đứng tại chỗ, thấp giọng hỏi: "Còn có việc gì?"
Thanh Loan suy nghĩ một chút, cẩn thận đáp: "Chuyện của An Tiên Tôn, nên xử lý thế nào? Xin Vô Hoan ca chỉ rõ."
Nàng biết trong độc trận sương mù có động qua tay chân, cũng biết nguyên nhân mà An Long tức giận, cảm thấy vô cùng bất an.
Việt Vô Hoan buông bức thư trong tay xuống: "Đón tiếp như khách quý."
Thanh Loan uyển chuyển mà kể rõ tâm lý lo lắng: "An Tiên Tôn hung hăng đến đây, không giống như người hiền lành."
Việt Vô Hoan nở nụ cười: "Lẽ nào ngươi sợ hắn giết ta?"
Thanh Loan cúi đầu, không dám trả lời.
"Ngươi nghĩ An Long đơn giản quá rồi," Đối với người thủ hạ trung thành và có năng lực này, Việt Vô Hoan cũng có thêm mấy phần kiên nhẫn, "Kế thừa Vạn Cổ Môn cũng tương tự như luyện cổ, sau khi môn chủ chết rồi, chín tên đệ tử thân truyền sẽ chém giết lẫn nhau, cho đến khi chỉ còn một người cuối cùng thì có thể nhận được truyền thừa từ Vu Cổ Thần. Hắn nhập môn trễ nhất, nhưng lại thành công giết chết tám sư huynh đệ đồng môn, sau khi có được truyền thừa, thì tắm máu cả Vạn Cổ Môn, xóa đi hết thảy những lời nghi ngờ, sau đó từng bước một vững vàng nắm giữ Tây Lâm trong lòng bàn tay."
Thanh Loan nghe thấy mà rùng mình, nàng không thể nào tiếp thu được chuyện đồng môn tương tàn như vậy.
"Cho nên, người như hắn sẽ không hành động theo cảm tính," Việt Vô Hoan phân tích nói, "Nếu như sau khi xông vào Dược Vương Cốc rồi ra tay giết người, hơn nữa người hắn giết lại chính là ta - đại đệ tử thân truyền, hành động này đại biểu đã đem mặt mũi của Dược Vương Cốc giẫm trên mặt đất, tôn chủ tuyệt đối sẽ không giảng hoà. Lúc đó trên người hắn trúng kịch độc, cung giương hết đà, có cần thiết phải chọc giận tôn chủ vào lúc này, để cùng đồng quy vu tận với ta hay không?"
Thanh Loan tự lẩm bẩm: "Nhưng mà, tôn chủ đã giải độc cho hắn..."
Nàng vốn không phải kẻ ngu dốt, bỗng nhiên hiểu ra hết thảy, nếu lúc An Long mang theo tức giận mà đến còn không động thủ, thì chờ sau khi bình tĩnh lại sẽ càng không động thủ.
"Muốn giết ta lúc nào mà chẳng được?" Việt Vô Hoan lắc đầu một cái, cười lạnh nói, "Cường giả ở tiên giới nhiều như mây, giết người không cần tự mình ra tay? Chẳng phải dùng tiền mua mạng sẽ càng tốt hơn sao? Trước tiên ra vẻ yếu thế, tháo dỡ lòng phòng bị của tôn chủ, giải độc tính, sau khi rời đi thì âm thầm ra tay, hoặc là thuê sát thủ. Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ làm như vậy..."
Sau đó còn có thể diệt trừ sát thủ, dùng đầu của sát thủ làm cho tôn chủ vui vẻ.
Một hòn đá trúng hai con chim, cớ sao lại không làm?
Ngay khi tôn chủ tỉnh lại, hắn cũng đã từ bỏ thiết trí cơ quan và trận pháp đối phó An Long, dừng mai phục con rối độc, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt này mà khiến tôn chủ không vui, phá hủy tâm trạng tốt đẹp của ngày gặp lại.
Việt Vô Hoan tiếc nuối lắc đầu một cái: "An Long là người thông minh..."
Huyết Vương Đằng của hắn quấn ở trên chân tôn chủ vẫn còn nhích tới nhích lui, hiển nhiên là đang phiền lòng về việc này, lăn qua lộn lại không thể ngủ được. Nếu tôn chủ phiền lòng về "hiểu lầm" của bọn họ như vậy, thì nhất định sẽ muốn "gỡ bỏ". Vốn dĩ hắn đã suy nghĩ vài loại phương pháp khiêu khích để An Long ra tay giết người tại Dược Vương Cốc, bây giờ tính toán được mất, cũng đành từ bỏ.
Thật đáng tiếc...
Trước khi Thanh Loan rời đi, do dự hỏi lại: "Vô Hoan ca, ngươi không sợ nguy hiểm sao?"
"Sợ, ta sợ chết," Việt Vô Hoan nhớ đến chuyện thú vị này, nhịn không được bật cười, tiếng cười nặng nề vang lên trong bóng tối yên tĩnh, mang theo điên cuồng ngột ngạt, "Nếu như ta gặp phải nguy hiểm, chắc chắn tôn chủ sẽ rất lo lắng, dành cả ngày lẫn đêm, một tấc cũng không rời mà đi theo bên cạnh bảo vệ ta."
Cuộc sống như vậy thật khiến cho người ta mong đợi mà.
Thanh Loan nhìn nụ cười của hắn, không nhịn được rùng mình một cái.
...
Bên trong Phục Linh Cung, Tống Thanh Thời trằn trọc trở mình, thở dài thở ngắn cả một buổi tối, làm sao cũng không giải được nan đề sinh tử này.
Y cũng không ngây thơ mà hi vọng hai người có thể cố gắng tiêu tan hiềm khích lúc trước để làm bằng hữu, chỉ hi vọng hai người đừng dùng tính mạng để vật lộn nhau nữa.
Dù là như vậy, cũng rất khó...
An Long trừng mắt tất báo, tuyệt đối sẽ không tha cho ai, làm việc thường không nhất quán, lỡ như chân trước vừa mới đáp ứng mình, quay đầu lại đã giết chết Việt Vô Hoan, tiền trảm hậu tấu, coi như dù y muốn làm thịt Alaska cũng đã không kịp. Việt Vô Hoan là tiểu thiên sứ, nguyện ý vì y mà nhẫn nại bất cứ chuyện gì, tự dưng bị trúng Phệ Tâm Cổ, nhất định trong lòng hắn cũng rất nén giận, bằng không cũng sẽ không lấy Cốt Túy ra để đáp lễ.
Hắn cũng không thể nào oan ức mà ngoan ngoãn nghe lời, để hắn đánh cũng không thể đánh mà mắng cũng không thể mắng đi?
Đồ đệ có lỗi thì sư phụ cũng phải gánh chịu, huống hồ đồ đệ không sai, nên không thể nhận sai được.
Cứ để An Long đánh mình một trận cho hả giận thì được rồi...
Y là tu sĩ Nguyên Anh, dù sao thì cũng chịu đòn tốt hơn Việt Vô Hoan.
Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, cảm thấy phương án vô căn cứ này không có cách nào thành công, y lại cân nhắc xem có thể dùng vật gì tốt để đánh động An Long hay không, để hắn yên tâm vứt bỏ cừu hận, nhưng mà Vạn Cổ Môn còn giàu hơn nhiều so với Dược Vương Cốc, ngoại trừ đan được thì y không còn gì có thể lấy ra được nữa...
Ngày kế, y giãy dụa rời giường, phát hiện Việt Vô Hoan không có tới, dưới sự hầu hạ của Huyết Vương Đằng mà đơn giản rửa mặt một phen, quyết định đi tìm An Long ngả bài, nhìn xem cần phải bỏ ra cái giá gì thì mới có thể làm cho hắn triệt để bỏ qua việc này, nếu thực sự không được thì phải chuẩn bị phòng ngự thôi.
Không ngờ, mới vừa đi tới hoa viên, y đã thấy An Long và Việt Vô Hoan đang ngồi trong đình chơi cờ, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng tốt.
Tống Thanh Thời xoa xoa mắt, có cảm giác nhân sinh như một giấc mộng.
Việt Vô Hoan đưa mắt nhìn mái tóc ngổn ngang của y, gật đầu chào một cái, cười nói: "Lẽ ra sáng nay đã đến chỗ của tôn chủ để hầu hạ, không biết sao An Tiên Tôn lại kéo ta đến đây chơi cờ."
"Không phải là ngươi kéo ta trước sao?" An Long nhìn chằm chằm bàn cờ, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cũng đặt xuống một quân cờ, "Tới phiên ngươi."
Tống Thanh Thời nghi ngờ bước tới, nhìn bàn cờ, An Long cầm quân đen, Việt Vô Hoan cầm quân trắng. Y không quá tinh thông cờ vây, chỉ nhìn ra được hai con rồng đang cắn giết lẫn nhau, Hắc Long hơi chiếm ưu.
An Long tràn đầy phấn khởi hỏi: "Chơi không thì thật buồn chán, chúng ta đánh cược một chút đi?"
Việt Vô Hoan dừng lại, mỉm cười hỏi: "An Tiên Tôn muốn cược cái gì?"
"Không cho đánh bạc ở Dược Vương Cốc!" Mỗi lần Tống Thanh Thời chơi cờ cùng An Long đều bị giết đến chết đi sống lại, hiểu biết thực lực của hắn đến đâu, sợ rằng nếu tiểu thiên sứ thua thì sẽ phải chịu thiệt, nên giành trước nói, "Thua thì bị dán một tờ giấy ở trên đầu!"
Y thấy các sư huynh đánh bài đều làm như vậy!
Hai người đều ngây ngốc nhìn y...
Tống Thanh Thời cứng rắn phán định: "Đây là nhà của ta! Ta quyết định!"
Y ngồi ở giữa hai người, nằm nhoài trên bàn đá, y không thích xem đánh cờ, không yên lòng nhìn quân trắng và quân đen ngươi tới ta đi, trong đầu đều đang suy đoán có phải là Alaska muốn nói xạo lừa mình hay không? Còn Việt Vô Hoan có phải là sợ y lo lắng, nên đã giấu diếm gì đó rồi phải không?
Tình hình ván cờ bỗng nhiên xoay ngược.
Hắc Long bị dẫn vào cạm bẫy, sắp bị Bạch Long cắn giết.
An Long nhìn thủ đoạn bố trí bẫy rập của hắn, tựa như trong độc trận sương mù, mỗi một bước nhìn thì như vô hại, nhưng ở lúc hắn tự cho là đã chiếm hết ưu thế, thì sát chiêu ẩn giấu mới lộ ra răng nhọn. Không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy tức giận, càng nghĩ càng giận, ánh mắt nhiều thêm mấy phần hung ác.
Việt Vô Hoan phát hiện sát khí, mỉm cười với hắn.
Tống Thanh Thời cảnh giác nhìn về phía An Long, nhắc nhở: "Chơi cờ không cho chơi xấu!"
"Đồ đệ của ngươi bắt nạt ta," Con ngươi của An Long chuyển động, kéo y lại đây, thả ở bên cạnh, vui cười hớn hở nói, "Huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, nếu là ngươi đề nghị, vậy ta mà thua thì sẽ đem giấy dán ở trên trán của ngươi!"
Tống Thanh Thời vốn có tâm tư dỗ hắn vui vẻ, nên cũng lập tức thuận miệng đáp ứng.
Việt Vô Hoan ngẩn người, quân cờ trong tay chuyển hướng.
Hai người đánh hơn nửa canh giờ, tình hình trận chiến cắn giết khốc liệt, cuối cùng Hắc Long thắng hiểm Bạch Long...
Tống Thanh Thời là người nói lời sẽ giữ lấy lời, y cầm một tờ giấy nhỏ màu đỏ bước đến bên Việt Vô Hoan: "Ngươi muốn dán ở đâu?"
Việt Vô Hoan cười nói: "Dù tôn chủ dán ở đâu, ta cũng đều vui vẻ."
"Được," Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, không muốn dán ở trên mặt nạ, quyết định dán cho hắn một cái râu mèo, "Ta sẽ dán ngay ngắn dễ nhìn một chút."
Y kề sát vào mặt của Việt Vô Hoan, muốn tìm vị trí tốt nhất.
Việt Vô Hoan nhích tới nhích lui, cười đến mức không khép được miệng: "Tôn chủ, có hơi ngứa."
Tống Thanh Thời dán sai, nhìn không vừa mắt, nhanh chóng kéo xuống dán lại: "Ngươi đừng nhúc nhích."
An Long nhìn tên yêu nghiệt không biết xấu hổ ở bên trái, rồi lại nhìn tên ngốc ở bên phải, nghe những lời tựa như liếc mắt đưa tình, tức đến mức muốn ăn luôn quân cờ! Trước nay hắn chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, không hiểu trăng hoa, chẳng nghĩ tới còn có thể chơi như vậy! Lần này ăn phải thiệt thòi lớn rồi!
Tống Thanh Thời dán giấy xong, mới hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng: "Hai ngươi làm sao vậy?"
An Long lập tức thu hồi lửa giận, vui cười nói: "Chúng ta không đánh không quen biết, Phệ Tâm Cổ và Cốt Túy, xem như là hòa nhau rồi."
Việt Vô Hoan lại một lần nữa hành lễ, nói: "An Tiên Tôn khoan hồng độ lượng, làm cho Vô Hoan lòng sinh kính phục."
"Thôi, không trách ngươi," An Long vung tay, rộng lượng nói, "Ngươi vì cứu Thanh Thời, là ta nghĩ bậy nghĩ bạ, lỗ mãng rồi."
Việt Vô Hoan cười nói: "An Tiên Tôn cũng là cứu tôn chủ nhà ta, nếu như sớm biết tâm ý của ngươi, Vô Hoan đã mở cửa lớn của Dược Vương Cốc ra nghênh đón từ lâu."
An Long khen: "Ngươi còn nhỏ mà có tâm cơ thủ đoạn như vậy, đúng là khiến người thán phục."
Việt Vô Hoan khen: "Là An Tiên Tôn hạ thủ lưu tình, để ta may mắn thoát chết."
Hai người ngươi tới ta đi, tiếng cười không dứt, tựa bạn tốt vừa gặp mà như đã quen.
Tống Thanh Thời ở bên cạnh lại biến thành người không liên quan...
Y càng ngày càng biết tri thức ở phương diện tình cảm của mình bần cùng đến cỡ nào, nhất định phải học bổ túc một khóa mới được.
Mỗi khi Tống Thanh Thời gặp phải chuyện không thể giải quyết được, thì thường sẽ theo thói quen đi tìm đáp án ở trong sách, nhưng mà ở tiên giới không có quan hệ học, tâm lý học, hay những thứ như bách khoa kết bạn, Dược Vương cốc cũng không có thư tịch tương tự, làm sao bây giờ?
Y cân nhắc một lúc lâu, chợt nhớ tới loại sách miêu tả tình cảm nhiều nhất ở thế gian này chính là thoại bản, e rằng có thể tham khảo.
Vì vậy, y viết thư cho Diệp Lâm, gửi kèm một viên linh thạch thượng phẩm, nhờ ông ấy giúp mình tìm chút thoại bản có liên quan đến tình nghĩa nam nhân, chính là loại mà cần phải sinh hoạt gần gũi, tình cảm chân thành.
Diệp Lâm lấy tiền làm việc, vẫn tương đối nhanh nhẹn, ông ta lập tức lấy quyển sách gối đầu giường của mình gửi cho Tống Thanh Thời, khen đây chính là thoại bản có lượng tiêu thụ cao nhất hiện nay, tình huynh đệ bên trong được miêu tả vô cùng đặc sắc, có thể nói là giúp bạn không tiếc cả mạng, tinh thần chính nghĩa, đầu rơi máu chảy, khiến cho người đọc muốn ngừng mà không được, yêu thích không thể buông tay.
Tống Thanh Thời nâng quyển"Ba Huynh Đệ Đả Hổ" được gửi tới cùng với thư tín như thể nhặt được chí bảo .
Y cực kỳ thỏa mãn với năng lực làm việc của Diệp Lâm.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Trình độ diễn xuất của ba người:
Việt Vô Hoan: Ảnh đế giải Oscar.
An Long: Ảnh đế trong nước.
Tống Thanh Thời: Lúc còn ở nhà trẻ ta từng lên sân khấu diễn một cái cây!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi