KẾT CỤC CỦA VIỆC CỨU NHẦM VAI ÁC

---•---
Phượng Quân trở về phòng thay đổi một thân trang phục thiếu niên nhẹ nhàng.
Tống Thanh Thời cảm thấy không nên ở lại đây lâu, bèn thu dọn hành lý, tìm Tống Cẩm Thành thương lượng, chuẩn bị đổi đường khác không có cự xà đi đến Thiên Võ Môn. Tống Cẩm Thành cẩn thận nhìn Hạo Long ngồi bên cạnh, lấy lòng lột cho nó một quả trứng gà, sau đó vẻ mặt đưa đám nói: "Đi đường cũ đi, ta thu được tin tức, Đã không thấy... Con rắn kia nữa."
Bởi vì, nó đã trở thành con trai của ngươi.
Tống Cẩm Thành bị Hạo Long nghiêm khắc cảnh cáo, không dám chạy cũng không dám nói, hắn không muốn mang theo thứ đáng sợ này đi đến Thiên Võ Môn, nhưng mà... Những nơi này đều nằm trong phạm vi thế lực của Bất Diệt Đỉnh, mang đi đâu, hình như cũng không có gì khác biệt?
Bỗng nhiên, trên người Tống Thanh Thời xuất hiện vài đóa u hỏa nho nhỏ, lơ lửng ở bên cạnh, tạo thành hình thái phòng ngự, nhắc nhở gần nơi này xuất hiện sát ý.
Tống Thanh Thời vừa thấy u hỏa, lập tức đẩy Tống Cẩm Thành muốn hỏi này hỏi nọ qua bên cạnh, ngay sau đó, chất lỏng mang theo tính ăn mòn nhỏ xuống bàn, tạo ra một lỗ thủng nho nhỏ.
Y ngẩng đầu lên, thấy trên nóc nhà có một khối thịt mấp máy màu đen, giống như một con hải sâm to lớn, nó ngẩng đầu lên từ trong chỗ tối, lộ ra khuôn mặt xấu xí kỳ dị, đôi mắt màu trắng, ngay khóe miệng là mấy vòng răng nhọn dày đặc, đầu lưỡi thật dài vươn ra, bên trên còn mang theo mùi máu...
Tất cả mọi người trong khách điếm đều thét chói tai, chạy trốn khắp nơi, các tu sĩ lấy pháp khí ra, như lâm phải đại địch.
Tống Thanh Thời tìm mấy lần trong trí nhớ, phát hiện trước nay mình chưa từng nhìn thấy loại ma vật kỳ quái này, đành phải hỏi Tống Cẩm Thành đang luống cuống tay chân tìm bảo kiếm trong túi giới tử: "Đây là thứ gì?"
Tống Cẩm Thành kinh ngạc nhìn y, trả lời: "Đây là Ô Uế Chi Ma, ngươi chưa từng thấy qua sao?"
Tống Thanh Thời mờ mịt lắc đầu.
Trong trí nhớ của y, khắp nơi ở tu tiên giới đều là nguy cơ, nhưng nguy cơ chủ yếu là đến từ tranh đấu, lòng người, phó bản bí cảnh, yêu thú hoặc là chim hung... Rất ít khi nhìn thấy ma vật.
Mấy ngày nay, y cảm thấy Tống Cẩm Thành quá đơn thuần, một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, lớn lên không tệ, không có năng lực chiến đấu gì, nhưng lại không chút do dự cứu một người không quen biết ở ven đường, đi lại khắp nơi trong thị trấn, lộ ra tiền tài, nói chuyện tùy tiện, không kiêng dè người xa lạ, không hiểu lòng người hiểm ác, mỗi một dạng đều là đang tìm đường chết.
Mọi bài học, đều được rút ra sau những lần chịu thiệt.
Y rất có kinh nghiệm cùng Tống Cẩm Thành hành tẩu khắp nơi, vốn dĩ định chờ đến lúc hắn tận mắt nhìn thấy chỗ hiểm ác của tu tiên giới, sau đó mới giáo dục hắn phương pháp sinh tồn. Nhưng mà, y đợi thật lâu, cũng không thấy có chuyện giết người đoạt bảo xảy ra, ăn trộm ăn cắp cũng rất ít, tất cả tu sĩ y gặp được, ngay cả ma tu cũng đều tuân theo khuôn phép, thành ra chuyện này có hơi xấu hổ...
Rốt cuộc Ô Uế Chi Ma là thứ gì?
Tống Thanh Thời cảm thấy thế giới này không giống như trong ký ức của mình.
"Ngay cả Ô Uế Chi Ma mà ngươi cũng không biết?" Tống Cẩm Thành nhìn dáng vẻ ngây ngốc của y, cả người đều không tốt, hắn không biết làm sao mà người này có thể sống được đến tận bây giờ, mất trí nhớ cũng có thể vứt bỏ hết tất cả kiến thức cơ sở sao? "Đây là ma vật do khí tức dơ bẩn biến thành, không có lý trí, có đủ loại hình thù kỳ quái... Ngươi cẩn thận một chút, Ô Uế Chi Ma sẽ không xuất hiện đơn độc một con đâu."
Cảnh báo đến từ u hỏa càng thêm điên cuồng, khắp nơi xuất hiện vài con ma vật to nhỏ kỳ quái, cắn nuốt máu thịt của nhân loại.
Các tu sĩ thuần thục liên thủ, hoặc là bày pháp trận, hoặc là cầm pháp khí, bao vây tiêu trừ bọn chúng.
"Thanh Thời, ngươi đừng sợ," Tống Cẩm Thành nhìn chằm chằm con Ô Uế Chi Ma trên nóc nhà, ra vẻ thoải mái an ủi, "Đây không phải là Ô Uế Chi Ma lợi hại, rất dễ tiêu diệt, ta và các sư huynh sư tỷ đã từng giết loại này rất nhiều lần, nên kinh nghiệm khá phong phú." Tuy rằng tu sĩ Dược Vương Cốc không giỏi chiến đấu, trong phần lớn những chiến dịch trừ ma đều là làm hậu cần, phụ trách chữa trị cho người bị thương, ngẫu nhiên gặp được Ô Uế Chi Ma cũng là các sư huynh sư tỷ thu phục, nhưng mà hắn vẫn có thể...
Ô Uế Chi Ma trên nóc nhà mở miệng, biến thân thể thành một tấm màn lớn, muốn bọc ba người lại.
Đôi mắt của Hạo Long biến thành màu đỏ, nó buồn rầu nhìn con Ô Uế Chi Ma này, trông có vẻ không ngon lắm, không muốn ăn.
Tống Cẩm Thành miễn cưỡng chống đỡ, trộm nhìn bốn phía, phát hiện các tu sĩ đều đang tiêu diệt những con Ô Uế Chi Ma khác, không rảnh để ý đến bên này của hắn, hắn ngóng trông Tống Thanh Thời nhanh chóng chạy trốn, để mình cũng tiện quăng kiếm chạy theo, nhưng mà Tống Thanh Thời vẫn đứng ngây ngốc, lục tìm gì đó trong túi giới tử, không hề có ý định bỏ chạy, hai người trơ mắt nhìn Ô Uế Chi Ma lao đến đây, Tống Cẩm Thành nhìn hàm răng rậm rạp của nó, nâng kiếm múa bừa, tuyệt vọng thét: "Vì sao ta lại phải học y?!"
Cái môn phái rách nát Dược Vương Cốc này, học y chỉ có thể cứu người khác, không thể cứu được mạng của mình.
"Tránh ra." Tống Thanh Thời đẩy hắn qua một bên, sau đó ném hai viên đan dược vào trong miệng của Ô Uế Chi Ma.
Ô Uế Chi Ma lập tức ngậm miệng, dại ra một lúc lâu, sau đó đau đớn quay cuồng trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ.
"Khư Uế Đan và Vong Trần Đan, đều là dược vật tiêu trừ ma khí và tâm ma, ta thấy ma vật này được tạo ra từ dơ bẩn, bèn thí nghiệm thử, không nghĩ tới lại thật sự có hiệu quả," Tống Thanh Thời nhìn ma vật kỳ quái lăn lộn trên mặt đất, trên mặt đều là vẻ tìm tòi nghiên cứu, y cuốn tay áo lên, không tìm thấy bao tay, đành phải hỏi người khác, "Ai đó giúp ta đè nó lại, thứ này ta chưa bao giờ nhìn thấy, muốn lấy chút mẫu thử về nghiên cứu."
Tống Cẩm Thành cảm thấy bản thân thật giống một tên ngốc...
Hạo Long không sợ dơ, nó dùng sức mạnh của cự xà đè Ô Uế Chi Ma lại, kéo tới trước mặt Tống Thanh Thời lấy lòng nói: "Cha, cho người nè."
"Ngoan lắm," Tống Thanh Thời cười nhìn Hạo Long, sau đó lấy vài bình sứ nhỏ dùng để đựng mẫu thử ra từ túi giới tử, thu thập chất dịch trong miệng của Ô Uế Chi Ma, lại lấy một ít mô da và thịt, bỏ vào từng bình một, sau đó giáo dục Tống Cẩm Thành, "Học y quan trọng nhất là phải bình tĩnh, sao có thể gặp chút việc nhỏ này đã hoang mang rối loạn? Ngươi nên quan sát nhược điểm của kẻ địch trước, sau đó dùng độc hoặc là dược để giải quyết."
Rõ ràng không phải kiếm tu, không biết kiếm pháp, cầm thanh kiếm đó để lấy thêm can đảm hay sao?
Tống Cẩm Thành ngượng ngùng nói: "Ta mới vừa lên Trúc Cơ không lâu, hơi hoảng..."
Tống Thanh Thời hận sắt không thành thép: "Hiện tại ta cũng là Trúc Cơ, đánh nhau là dùng đầu óc, không phải dùng tu vi."
Y dùng u hỏa thiêu hủy những khối thịt còn thừa, sau đó tò mò quan sát những con Ô Uế Chi Ma khác, mỗi con đều hơi khác nhau, có con là dùng ăn mòn, có con là dùng tốc độ, có con là dùng sức mạnh... Tàn sát nhân loại, dưới công kích của Ô Uế Chi Ma, thê tử của ông chủ khách điếm đã bị mất đi một chân, ngã vào trong vũng máu, thét lớn bảo trượng phu và bọn nhỏ chạy trốn. Ông chủ khách điếm là một phàm nhân, ông ta sắp xếp cho con gái lớn dẫn theo mấy đứa em của mình trốn vào trong hầm, sau đó cầm dao phay đi cứu thê tử.
Tống Thanh Thời nhanh chóng đưa Lôi Chú và Hỏa Chú nối vào kim châm, tạo thành Liên Châu Lôi, sau đó bắn kim châm có mang theo lôi điện vào miệng của Ô Uế Chi Ma, sau khi xác định đã phát nổ, y đoạt lấy cái chân nó đang ăn về, đưa cho Tống Cẩm Thành, phân phó: "Ngươi đi cầm máu giúp bà chủ, sau đó dùng linh dịch Ngũ Tiên ôn dưỡng chân bị đứt, giữ lại hoạt tính, để chút nữa ta thử xem có thể nối trở về được không."
Y muốn đi làm thịt ma vật ăn người này.
Bỗng nhiên, trên người con Ô Uế Chi Ma bị thương bốc lên một ngọn lửa, hóa thành tro bụi trong giây lát.
Thiếu niên áo đỏ xinh đẹp chậm rãi bước xuống lầu, thần niệm đi đến đâu, đồ vật dơ bẩn đều bị đốt sạch đến đó. Hắn bước đến trước mặt Tống Thanh Thời. Kiểm tra thân thể của y: "Không bị dính dơ chứ?"
Chúng tu sĩ được cứu mà không hiểu gì, hoài nghi là có đại năng đã ra tay, nhanh chóng chắp tay nói lời cảm tạ với không trung, sau đó dọn dẹp chiến trường, cứu hộ người bị thương. Tống Thanh Thời gia nhập đội ngũ cứu trị, y giúp bà chủ khách điếm nối chân lại, nhưng mà bị thương quá nghiêm trọng, rất nhiều kinh mạch đều xảy ra vấn đề, nếu không có linh dược tốt hơn để chữa trị, có thể sẽ biến thành người thọt đi bước cao bước thấp.
Đối với phu thê của ông chủ khách điếm mà nói, kết quả này đã là chuyện vui ngoài ý muốn, bọn họ ngàn ân vạn tạ, lấy linh thạch muốn trả tiền trị liệu.
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, chỉ thu tiền của linh dịch Ngũ Tiên, giao cho Tống Cẩm Thành, sau đó hỏi: "Ma vật này rất thường xuất hiện sao?"
"Thị trấn của bọn ta xem như khá yên bình, ước chừng hai ba chục năm mới xuất hiện một lần," Ông chủ khách điếm biết gì nói đó không có nửa lời dấu diếm, "Đa số đều là vài con Ô Uế Chi Ma rải rác, nhờ phúc của các tiên trưởng, rất nhanh đã được giải quyết. Tình huống ma vật lẻn vào trấn với quy mô lớn giống như lần này, còn ăn người nhiều như vậy... Hai trăm năm trước cũng từng phát sinh, lúc ấy xác chất khắp nơi, thảm trạng rõ ràng ở trước mắt, là các tu sĩ của Thái Dịch Thư Viện kịp thời đuổi tới, cứu tính mạng của toàn trấn."
Tống Thanh Thời lại hỏi: "Ma vật này sinh ra như thế nào?"
Ông chủ khách điếm mất tiếng, muốn nói lại thôi.
"Ngoại trừ chuyện tốt do cái vị ở Bất Diệt Đỉnh kia làm ra, thì còn gì nữa?" Sau khi kết thúc cuộc chiến, có một cuồng đồ uống vài bình rượu mạnh, men say dâng lên, căm phẫn không thôi, nói chẳng lựa lời, "Vốn dĩ tu tiên giới đang rất tốt, từ ba ngàn năm trước, sau khi vị thần linh ở Bất Diệt Đỉnh ra đời, Ô Uế Chi Ma dần dần xuất hiện nhiều hơn... Mọi người đều nói là do sát nghiệt của hắn quá nặng, tích tụ oán khí của trời đất, là báo ứng."
"Bớt nói lại đi, họa là từ miệng mà ra," Tu sĩ bên cạnh nhanh chóng khuyên gã, "Ai biết có đôi mắt nào đang nhìn ngươi hay không..."
Cuồng đồ giận dữ nói: "Hắn muốn giết cứ giết! Ta không sợ! Bất Diệt Đỉnh không phải thần linh, mà là ác ma! Hắn muốn huỷ diệt thế giới này!"
Tống Thanh Thời nhớ tới nhiệm vụ của hệ thống, y tò mò hỏi: "Rốt cuộc... Dáng vẻ của vị thần linh kia trông ra sao?"
"Giấu đầu giấu đuôi, chắc chắn là vô cùng xấu xí," Cuồng đồ nương theo men say, còn muốn mắng chửi, bỗng nhiên cổ họng và đầu lưỡi đều cứng đờ, có thế nào cũng không nói nên lời, gã hoảng sợ nhìn khắp nơi, không phát hiện có nhân vật khả nghi, nhưng khắp nơi đều lộ ra khả nghi... Nghe nói hóa thân của Thần Quân thiên biến vạn hóa, không chỗ nào là không có, cơn say rượu của gã bị doạ tỉnh, nhớ tới lời nói đại nghịch bất đạo của mình, nhanh chóng chạy trối chết.
Phượng Quân cũng không thèm liếc gã một cái, bước đến bên cạnh Tống Thanh Thời, mỉm cười hỏi: "Ngươi cần thu thập thêm chút mẫu thử khác nữa không?"
Tống Thanh Thời gật đầu.
"Ta cũng không biết Ô Uế Chi Ma đến từ đâu, nhưng không liên quan gì đến Bất Diệt Đỉnh," Phượng Quân lại mang bao tay vào, bảo Hạo Long kéo mảnh vụn bị thiêu còn thừa lại đây, thuần thục lấy mẫu thử, thấp giọng giải thích, "Ta vẫn luôn nỗ lực diệt trừ thứ dơ bẩn này, thử đủ mọi phương pháp, nhưng mà, có giết thế nào cũng không hết..."
Sau khi hắn mở ra thây sơn biển máu, những con Ô Uế Chi Ma này được sinh ra, càng ngày càng nhiều, vốn dĩ hắn nghĩ rằng là do những linh hồn tà ác bất kham đó hóa thành, nên đã lấy những linh hồn tội ác tày trời làm thành đèn hồn, treo trên Bất Diệt Đỉnh để tra tấn, nhưng số lượng Ô Uế Chi Ma vẫn không giảm bớt... Theo Ô Uế Chi Ma xuất hiện, máu bán ma trong cơ thể của An Long cũng sinh ra biến dị, thường xuyên mất khống chế, bọn họ nghiên cứu rất lâu, cũng không tìm thấy biện pháp giải quyết. Cuối cùng, An Long nhân lúc bản thân vẫn còn có tỉnh táo, xin Phượng Quân phong ấn thân thể của hắn tại vực sâu Vô Tận, chồng thêm nhiều lớp gông xiềng và phong ấn, tránh cho làm hại thế gian.
Ô Uế Chi Ma vẫn tồn tại như cũ, khiến thế giới tanh tưởi không thể chịu được.
Phượng Quân thiêu hết đám này đến đám khác, mỗi lần giết cái cũ, là sẽ có Ô Uế Chi Ma mới ra đời ở nơi khác.
Giống như... Ác dục bất tử bất diệt.
Bởi vì hắn đã huỷ hoại tất cả những chuyện dơ bẩn, lòng người dơ bẩn, có ý thay đổi quy tắc của thế giới, vì vậy trên đời mới xuất hiện ma vật càng dơ bẩn.
Đây có phải là tội của hắn hay không?
...
Đỉnh Đăng Thiên, Thủy Ba Nguyệt, tại nơi kết giới phong ma bị phá, mấy trăm con Ô Uế Chi Ma chạy ra, tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Trong gió lạnh thấu xương, vô số hàn băng đâm ra từ mặt đất, xuyên qua thân thể của ma vật, ghim chúng nó trên vách đá, sau đó đông lại, rồi hóa thành mảnh nhỏ. Bạch Tử Hạo đứng trên trường kiếm màu xanh băng ở giữa không trung, khí chất như thanh phong minh nguyệt, khóe miệng mỉm cười, vạt áo bay nhẹ, chỗ nào cũng đều ôn nhu như nước, nơi đi qua cuốn lên đầy trời gió tuyết, vô tình tiêu diệt tất cả ma vật.
Trường kiếm băng sương rơi xuống, mở ra hang động được che giấu bởi kết giới.
Trong hang động, có một tu sĩ Nguyên Anh cả người đều là vết thương, vui mừng nói: "Cảm tạ tiên tôn cứu mạng."
"Ngươi là Hoàng môn chủ của Thủy Ba Môn phải không? Có người nhờ ta tới tìm ngươi," Bạch Tử Hạo lặng lẽ nhìn tư liệu trong tay áo, cười hỏi, "Các thê thiếp của ngươi đâu rồi?"
"Đừng nói nữa, tiểu thiếp thứ bảy ta mới vừa nạp là một tiện nhân," Nhắc tới chuyện này, Hoàng môn chủ vừa bực lại vừa giận, phỉ nhổ nói, "Ở đêm đại hỉ ả mở kết giới của nơi phong ma, dùng máu thịt để tế, dẫn ma vật xâm lấn Thủy Ba Môn, lực chiến của ta không địch lại, thương vong vô số... Ngoài ra những thê thiếp khác cũng lung tung rối loạn, không biết đã đi đâu, đều là bọn lả lơi ong bướm, chờ ta tìm được bọn ả..."
Lời còn chưa dứt, một thanh đoản đao làm từ hàn băng đã đâm vào trong miệng hắn, xuyên qua sau cổ.
"Ta không hỏi ngươi nhiều như vậy," Bạch Tử Hạo lạnh nhạt nói, "Ngươi giết tán tu Lạc đạo nhân của Quy Linh Đảo, cường đoạt con gái của người ta làm thiếp, Thần Quân lệnh cho ta mang ngươi về Bất Diệt Đỉnh chịu phạt."
Hắn thuần thục rút linh hồn ra, bỏ vào trong đèn hồn, gửi chim truyền âm mang về Bất Diệt Đỉnh.
Bạch Tử Hạo lấy một tờ danh sách thật dài từ trong tay áo ra, gạch bỏ một cái tên ở bên trên, sau đó đếm thử, thở dài:
"Nhiệm vụ mà Thần Quân giao, vẫn còn nhiều, có làm thế nào cũng không xong..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi