KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 537: CƠ THỂ KHÔNG BÌNH THƯỜNG

Lúc Ân Thiên Thiên về nhà, người trong nhà đều đã về hết rồi, một đại gia đình đều đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm chờ ăn cơm, sau khi Ân Thiên Thiên chào hỏi bọn họ thì liền vội vàng đi lên đầu.

Cảnh Liêm Uy vẫn còn ở trong phòng ngủ chờ cô, Ân Thiên Thiên mỉm cười ngọt ngào đi qua, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sao anh không đi xuống dưới vậy? Mọi người đều đang ở dưới mà.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên liền bắt đầu thay quần áo, động tác có chút nhanh vội, Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà đưa tay nắm lấy quần áo ở trong tay của cô rồi nói: “Chậm một chút đi, vội vã như vậy để làm gì? Lúc ở nhà cũng không nhìn thấy em vội như vậy.”

Kéo quần áo của mình lại, Ân Thiên Thiên quan sát anh một chút, nói: “Đó là lúc chỉ có hai người chúng ta, em cảm thấy để anh chờ một chút thì cũng không quan trọng. Nhưng mà chúng ta cũng không thể để nhiều người lớn chờ mình như vậy, không lễ phép biết bao nhiêu.”

Dứt lời, rốt cuộc Ân Thiên Thiên vẫn nhanh chóng thay quần áo, Cảnh Liêm Uy nhìn cô mà không nói gì, mãi cho đến lúc cô thay xong, lúc cô muốn đi ra ngoài thì đưa tay kéo cô lại, nhẹ giọng hỏi một câu: “Thiên Thiên, mẹ có khó chịu với em không?”

“Hả, có ý gì chứ?” Ân Thiên Thiên sửng sốt một chút, động tác mở cửa cũng dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy đưa tay cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt cụp xuống, nói: “Em cũng biết, mặc dù anh không phải là con ruột của bà ấy, nhưng mà những năm này cũng không hề khác nhau gì mấy, anh sợ là bà ấy… bởi vì chuyện cánh tay của anh bị thương mà liên lụy đến em.”

Đôi mắt to tròn đối diện thẳng với đôi mắt của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng nói: “Anh nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Mẹ đối xử với em như thế nào cũng không thể ép buộc chúng ta ly hôn đâu nhỉ, Nhan Hi cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa em cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với anh đâu. Anh yên tâm đi, mẹ có như thế nào cũng sẽ không quá đáng, là một người con dâu thì vốn dĩ phải nên hiểu chuyện, không phải sao?”

Trong đôi mắt phượng chỉ toàn là hình bóng nhỏ nhắn của cô, mà trong lòng dạt dào như sắp trào ra bên ngoài.

Đưa tay ôm lấy cổ của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên an ủi anh bằng cách nhẹ nhàng mổ một cái lên đôi môi mỏng của anh: “Đừng lo lắng cho em, chúng ta ở đây cũng không được mấy ngày, có đúng không? Mẹ giận em thì cũng đúng thôi, quả thật là do em đã không chăm sóc tốt cho anh, không phải sao? Anh yên tâm đi, không có chuyện gì đâu…”

Cảnh Liêm Uy gật gật đầu nhìn cô, không nói gì.

Anh sợ nhất là Ân Thiên Thiên ấm ức nhưng lại không nói ra khỏi miệng, lúc này mới sẽ khiến cho anh cảm thấy đau lòng.

Sau khi an ủi Cảnh Liêm Uy xong, hai người một trước một sau đi xuống lầu, đúng lúc đến thời gian ăn cơm.

Trên bàn ăn, Cảnh Liêm Uy múc cho Ân Thiên Thiên một chén canh, khóe miệng mang theo nụ cười mà nhìn cô uống hết chén canh.

Mà Cảnh Liêm Uy giống như thế này lại khiến cho những người họ Cảnh khác nhịn không được mà hơi sửng sốt một chút.

Đôi mắt phượng nhìn về phía Ân Thiên Thiên hơi híp lại một chút, ánh mắt quét một vòng trên bụng của cô nhưng không nói gì, quay đầu tiếp tục ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên cũng đều sẽ ăn hết vào.

Anh chính là muốn làm cho người nhà họ Cảnh nhìn, để bọn họ biết địa vị của Thiên Thiên ở trong lòng của mình quan trọng đến cỡ nào, đồng thời cũng chú ý đến sự thay đổi cơ thể của Ân Thiên Thiên, tính toán thời gian, hiện tại tối đa cũng chỉ gần hai tháng, bụng cũng không thấy rõ, nhưng mà qua một đoạn thời gian nữa Ân Thiên Thiên sẽ tự mình phát hiện, bây giờ anh chỉ cần chú ý thân thể nhiều hơn giúp cô là được rồi.

Hơn nữa, anh cũng sẽ không nói đứa bé này cho thiên hạ khi mà nó vẫn còn chưa ổn định, nếu như kích thích đến Đổng Khánh, nói không chừng hôn nhân của anh sẽ thật sự bị phá hỏng…

“Thiên Thiên…” Ăn cơm được một nửa, Vi Gia Huệ không nhịn được mà mở miệng, nhìn cô rồi nói: “Chuyện sáng ngày hôm nay mẹ nói cho con, con đã chuẩn bị thế nào rồi?”

Một câu nói này, Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy đồ ăn ngon ở trong miệng của cô trở nên nhạt như nước ốc, kinh ngạc ngước mắt nhìn Vi Gia Huệ.

Bà thật sự quyết tâm phải làm như vậy?

“Hôm nay mẹ đã nói cái gì?” Cảnh Liêm Uy nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt phượng nhìn về phía Vi Gia Huệ mang theo chút bất mãn: “Chuyện giữa chúng ta từ trước đến nay đều là thương lượng, không có một ai tự mình quyết định làm cái gì cả, ngày hôm nay mẹ nói cái gì, nói con nghe một chút đi.”

Vi Gia Huệ nhìn con của mình, hơi mím môi rồi nói: “Cũng không có gì cả, chính là để Thiên Thiên trở về làm toàn chức bà chủ trong gia đình, dù sao Nhan Hi cũng cần có người chăm sóc, không phải sao? Con bé là một người mẹ, cũng phải nên bù đắp cho những gì mà con bé đã nợ con gái trong những năm gần đây, đúng không?”

Lý do của Vi Gia Huệ đối với Ân Thiên Thiên mà nói quả thật hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng nếu như thật sự muốn để cô từ bỏ sự nghiệp mà về nhà làm toàn chức của một người phụ nữ gia đình, cô thật sự không làm được. Hơn nữa, chẳng mấy chốc Nhan Hi cũng sẽ lên tiểu học, ý của Cảnh Liêm Uy vẫn nên để con bé ở nước Anh, đến lúc đó cô lại phải làm gì đây?

“Chuyện này không cần phải suy nghĩ?” Lời của Vi Gia Huệ vừa dứt, Cảnh Liêm Uy liền nói rất chắc nịch: “Thiên Thiên sẽ không làm người phụ nữ của gia đình, một đứa nhỏ lớn như Nhan Hi cũng không cần phải có người ngày nào cũng trông chừng, hơn nữa học kì sau con bé đã lên tiểu học rồi, cũng không cần phải như vậy, đừng có nhắc đến chuyện này nữa.”

Cách!

Nương theo âm thanh vừa dứt của Cảnh Liêm Uy, Vi Gia Huệ cũng cũng đặt nặng chén và đũa trong tay của mình xuống, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng. Cảnh Nguyên Phước khẽ thở dài một hơi, cũng bỏ chén đũa của mình xuống, lần này Cảnh Thiên Ngọc và Cảnh Liêm Bình cũng không dám động, ngược lại là Cảnh Liêm Uy giống như không nhìn thấy bất cứ cái gì vậy, vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho Ân Thiên Thiên, bảo cô cứ ăn đi…

Đối mặt với bầu không khí như thế này, Ân Thiên Thiên quả thật ăn không vô nữa, nhưng mà trong đôi mắt của Cảnh Liêm Uy lại mang theo chút nghiêm túc, nên cô cũng chỉ có thể kiên trì mà tiếp tục ăn, hơn nữa ngày hôm nay cô quả thật cũng có chút đói…

“Tại sao lại không nhắc đến chuyện này nữa? Nhan Hi sắp vào tiểu học, cái này còn không phải là vẫn chưa vào hay sao? Con bé đi làm, con nhìn con một chút đi, bị thương cũng không có ai chăm sóc, mẹ có thể không lo lắng được sao? Trong nhà phải có người thì vẫn tốt hơn, đừng có đợi đến lúc đó trong nhà… trong nhà có người bị bệnh vẫn không có người nào chăm sóc.” Vi Gia Huệ nổi giận mở miệng nói, chỉ là trong lời nói vẫn mang theo lo lắng, sau đó liền nói: “Tốt nhất là Thiên Thiên không nên đi làm, không đúng à? Nhan Hi cũng có người trông nom và con cũng được chăm sóc, khi về nhà thì liền có thức ăn nóng để ăn không ngon ư?”

Ân Thiên Thiên không lên tiếng, Cảnh Liêm Uy lại nhìn Ân Thiên Thiên ăn cũng đã no rồi, sau đó buông chén đũa của mình xuống rồi nói: “Mẹ, chuyện này không có chỗ để thương lượng, Thiên Thiên sẽ không về nhà làm người phụ nữ của gia đình, cô ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không thể hạn chế cô ấy. Còn về phần con và Nhan Hi, con bé đi học thì cũng không cần nói nữa, mà con, một người trưởng thành, bản thân còn là bác sĩ, mẹ lo lắng cái gì chứ?”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo Ân Thiên Thiên đứng dậy trực tiếp đi lên đâu.

Sự oai phong lẫm liệt kia khiến Ân Thiên Thiên nhìn thấy không nhịn được mà líu lưỡi ở trong lòng.

Sao cô lại cảm thấy hiện tại Cảnh Liêm Uy càng ngày càng phách lối, càng ngày càng bá đạo vậy chứ?

Đi theo mỗi bước chân của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đều cảm thấy trong lòng của mình run sợ, nhìn một góc nghiêng của anh, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy bây giờ hình như có chút không quen với Cảnh Liêm Uy cường thế như thế này…

“Đứng lại!” Bỗng nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên, Ân Thiên Thiên lập tức dừng lại, Cảnh Liêm Uy nhíu mày rồi cũng đứng vững bước chân, quay đầu lại nhìn Cảnh Nguyên Phước vừa mới mở miệng nói chuyện trên bàn ăn.

Đến cùng thì Cảnh Nguyên Phước vẫn là người chủ trong gia đình, mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng mà mỗi một lần nói ra thì đều cực kỳ quan trọng.

Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đứng trên cầu thang xoắn ốc nhìn người trên bàn ăn, gần như là hô hấp của Ân Thiên Thiên đều ngừng lại.

Cảnh Nguyên Phước ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ một chút, lông mày cau lại, rốt cuộc vẫn nói ra một câu: “Chuyện này các con có thể tự mình suy nghĩ, ba không có ý kiến. Nhưng mà Thiên Thiên, ba phải nhắc nhở con một câu, làm vợ làm mẹ, con phải chăm sóc tốt cho gia đình của chính mình và sự nghiệp, nếu như thật sự không thể chăm sóc, vậy thì con cứ suy nghĩ xem bên nào quan trọng hơn đi.”

Dứt lời, Cảnh Nguyên Phước cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy đi về phòng làm việc, Vi Gia Huệ tức giận đến nỗi cũng đứng dậy đi luôn, chỉ còn lại hai người Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc bưng chén cơm lên tiếp tục ăn, bộ dạng kia trông đáng yêu cực kỳ, thậm chí Cảnh Liêm Bình còn nháy mắt với Ân Thiên Thiên mấy cái, chọc cho tâm trạng nặng nề của Ân Thiên Thiên thả lỏng không ít…

Quay về phòng ngủ, Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa suy nghĩ lời nói của Cảnh Nguyên Phước.

Luôn cảm thấy trong lời nói của ông ấy vẫn còn có ý gì khác, thế nhưng mà cô lại nghe không hiểu.

“Sao vậy?” Bưng ly nước ép trái cây lên cho Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cô đang nhíu mày, ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn còn đang suy nghĩ lời của mẹ nói à?”

“Không có.” Nhẹ giọng phản bác, Ân Thiên Thiên nằm ngửa ở trên đùi của Cảnh Liêm Uy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người của bọn họ ấm áp dễ chịu. Sắc trời đã dần dần vào thu, ánh nắng càng ngày càng quý giá hơn, Ân Thiên Thiên lười biếng nằm nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Liêm Uy, anh nói xem lời nói lúc nãy của ba có ý gì vậy?”

Cảnh Liêm Uy cầm một quyển sách y ở trong tay, cánh tay đang bị thương đặt ở trên vai của cô, nhẹ giọng hỏi lại: “Em cảm thấy có ý gì?”

Đưa tay kéo bàn tay của Cảnh Liêm Uy chơi đùa, Ân Thiên Thiên quay đầu đã nhìn thấy quyển sách y dày cộm của Cảnh Liêm Uy và một bên gương mặt của anh, ánh mắt nhìn tên quyển sách, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng nói: “Có phải là do em làm không tốt không? Cho nên bọn họ mới hy vọng em bỏ công việc để về nhà mà chăm sóc tốt cho anh và Nhan Hi, thật ra thì những lời mà mẹ và ba nói cũng không sai, không phải sao? Là do em đã sơ sót rồi, đối với một người mẹ mà nói thì em đã thất bại, có đúng không?”

Giọng nói êm tai của Ân Thiên Thiên vang vọng ở trong phòng, Cảnh Liêm Uy vừa đọc sách vừa nghe, chỉ cảm thấy năm tháng yên ổn.

Mà Ân Thiên Thiên vừa nói chuyện, mắt của cô lại nhìn lên quyển sách, tên của quyển sách là – bệnh thần kinh cố chấp.

Sao gần đây có nhiều thứ liên quan đến căn bệnh này xuất hiện ở bên cạnh của cô vậy?

“Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, trên đời này làm gì có người toàn vẹn được.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng an ủi, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Ân Thiên Thiên: “Bọn họ cũng chỉ là vì chuyện lần này làm cho tức giận mà thôi.”

“À.” Thấp giọng đáp lại, Ân Thiên Thiên cũng không suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ ngoan ngoãn gối đầu ở trên đùi của người đàn ông, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không hiểu tại sao trong đầu của cô đều là mấy chữ “bệnh thần kinh cố chấp”.

Giống như chợt nhớ đến cái gì đó, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhảy dựng lên từ trong ngực của Cảnh Liêm Uy, lộ ra vẻ mặt cực kì kích động, gương mặt hơi ửng đỏ: “Cảnh Liêm Uy, gần đây cơ thể của em không bình thường.”

Cảnh Liêm Uy bị dọa bởi một lời nói động trời của cô, vội vàng bỏ quyển sách trong tay, liền hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à? Tình huống bắt đầu từ lúc nào? Có triệu chứng gì…”

Vừa nói, Cảnh Liêm Uy còn nhìn Ân Thiên Thiên một lượt, sợ có phải là gần đây mình đã bỏ bê cô không.

Đưa tay lôi kéo cánh tay mặc dù bị thương nhưng mà lại có vẻ không ngoan ngoãn của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên buông thỏng đôi mắt, gương mặt xinh đẹp quyến rũ nói: “Cảnh Liêm Uy, hình như hai tháng nay em đã không có cái kia rồi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi