KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 570: CHÂU CHẤU BẮT VE

Một người phụ nữ ngồi xe lăn im lặng chờ đợi trong cơn lo lắng trên khoảnh hành lang im ắng, thỉnh thoảng lại hít sâu một hơi, chắp hai tay thành hình chữ thập trước ngực để cầu nguyện một cách thành kính, ánh dương hắt vào người cô, làm toát lên vẻ đẹp mờ màng, Đổng Khánh chậm rãi đi đến bên cạnh cô, Anh có thể nhìn thấy màu sắc trong đôi mắt ấy, cũng có thể nhìn thấy đôi môi hồng phấn đang mấp máy của cô, dường như cô đang nói gì đó…

Tất thảy của tất thảy, cô đang cầu nguyện cho người đàn ông ấy.

Có lẽ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Ân Thiên Thiên lập tức cảnh giác từ trong vô thức, cô quay sang nhìn anh ta với ánh mắt phòng bị!

Cô biết rằng tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện Cảnh Liêm Uy đang nằm trong khoa cấp cứu của bệnh viện Nam Tự lộ ra ngoài, đến tận bây giờ cũng trong bệnh viện Nam Tự, cũng chỉ có một mình viện trưởng biết mà thôi, còn tất cả những người hay tin đề sẽ bị xóa ký ức một cách triệt để sau khi Cảnh Liêm Uy hồi phục trở lại! Nếu như có một người nào vô tình biết tin này, còn lan truyền nó ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm dậy lên những đợt sóng lớn.

Lúc cảm nhận được bầu không khí xung quanh trở nên khác biệt, Ân Thiên Thiên lập tức trở nên căng thẳng.

Cô quay đầu lại, rồi nhìn thấy người đàn ông bị đánh xém chết trong con hẻm lần trước…

Gương mặt cô trở nên gương mặt, Ân Thiên Thiên chỉ im lặng nhìn anh ta.

Đổng Khánh, kể từ lúc anh cưỡng ép hôn cô, kể từ lúc anh ta không màng đến cảm xúc của cô mà lại làm tăng thêm gánh nặng tình cảm cho cô, kể từ lúc anh tỏ rõ lập trường sẽ đứng về phía đối lập với bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không thể nào duy trì tình bạn đơn thuần thư thuở ban đầu…

“Thiên Thiên.” Anh ta khẽ gọi cô, anh vẫn dịu dàng và chứa chan tình cảm như mọi khi trước.

Đổng Khánh chậm rãi bước lại gần cô, nhìn gương mặt của cô mà khóe miệng không khỏi cong cong, nhưng lúc nhìn xuống bàn tay và mắt cá chân bị thương của cô, anh ta không khỏi nhíu mày: “Sao thế? Sao cậu lại bị thương?”

Đổng Khánh ngồi xổm xuống, anh ta vươn tay giữ chặt cánh tay cô, gương mặt toát ra vẻ lo lắng, anh ta mở miệng trong vô thức: “Có phải tại Cảnh Liêm Uy không? Có phải vì đồ điên Cảnh Liêm Uy không! Đồ điên ấy đã hại cậu thành…”

Bốp!

Vẫn còn chưa nói dứt câu, bầu không khí đã thay đổi.

Ân Thiên Thiên dùng bàn tay còn lành lặn của mình tát vào mặt Đổng Khánh, mạnh đến mức khiến anh ta không khỏi quay đầu đi, ánh mắt anh ta toát ra vẻ bất ngờ, một hồi lâu sau mới quay đầu lại.

“Đổng Khánh, cậu ăn nói ý tứ một chút đi!”

Một tiếng lảnh lót vang lên, gương mặt Ân Thiên Thiên sa sầm, thậm chí bàn tay đánh người của cô còn run rẩy trong vô thức!

Đồ điên?

Đồ điên cái gì?

Mắc gì cậu ta lại dám nói Cảnh Liêm Uy là đồ điên?

Ân Thiên Thiên nhíu mày, lồng ngực cô phập phồng, đôi mắt trong trẻo nhìn Đổng Khánh với vẻ thù địch và bất mãn!

Cô không tài nào chấp nhận nổi có người lại dám nói người đàn ông của cô như thế, hạ nhục người đàn ông của cô như thế trước mặt cô.

Cảnh Liêm Uy chỉ bị bệnh mà thôi.Chẳng phải anh ấy chưa nổi điên hay sao? Anh ấy vẫn còn chưa muốn giết cô, chưa muốn động đến cô, thậm chí cũng sẽ không động đến bất kỳ ai, chẳng phải thế hay sao? Mắc gì cậu ta lại dám nói anh ấy như vậy!

Ân Thiên Thiên giữ chặt tay vịn của xe lăn, dường như cô đang khống chế bản thân mình để không tát anh ta một bạt tai, cô quay đầu đi rồi nói: “Nếu như cậu là người thừa kế của nhà họ Đông, là người của gia đình quyền quý thì nên hiểu kỹ năng ăn nói, cái gì nên nói, cái gì không nên nói! Cậu rất hiểu tình hình của Cảnh Liêm Uy, nhưng cậu nói ra những lời như vậy, không sợ sẽ bị người khác lợi đụng để gây chuyện à?”

Đổng Khánh lặng lẽ quay đầu nhìn cô, anh ta không chớp mắt, trái tim đầy những vết sẹo.

Ân Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu lên, cô hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta mà nói: “Cậu Đổng, tôi hy vọng cậu đừng dùng lời nói để sỉ nhục chồng tôi như thế, cũng đừng sỉ nhục chính bản thân cậu!”

Ân Thiên Thiên nói dứt lời, cô chỉ lo bảo vệ Cảnh Liêm Uy, hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của Đổng Khánh.

Hầu kết của anh khẽ chuyển động, anh cúi đầu nhìn đôi chân bị thương của cô, sau hai giây im lặng, anh lại nói tiếp: “Sao cậu lại bị thương?”

Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, vẫn tỏ ra tự nhiên như thể tất thảy những chuyện trước đây đều chưa từng phát sinh vậy.

Ân Thiên Thiên khẽ sững sờ, cô chỉ nói bừa: “Bất cẩn nên bị thương.”

Sau khi nói dứt lời, Ân Thiên Thiên quay chiếc xe lăn đi, quay lưng về phía Đổng Khánh, cô không buồn quan tâm đến anh ta nữa.

Người đàn ông ngồi xổm sau nhưng cô nhìn theo bóng lưng của Ân Thiên Thiên một cách buồn bã, một hồi lâu sau, anh ta vẫn chẳng nói gì, chỉ biết nở nụ cười đắng chát giễu cợt bản thân mình mà thôi. Anh ta đứng dậy đi vào phòng làm việc của viện trưởng, Đổng Khánh ngoái đầu nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, rốt cuộc vẫn dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Lúc cánh cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Đổng Khánh cầm điện thoại của mình lên, nói bằng giọng lạnh lùng, anh ta lưu luyến dõi theo Ân Thiên Thiên, ánh mắt hết sức dịu dàng: “Tìm hiểu kỹ càng cho tôi xem vì sao Thiên Thiên lại bị thương!”

Rốt cuộc, cánh cửa thang máy đã khép lại, lúc điện thoại được cúp hẳn, Đổng Khánh nở nụ cười giễu cợt rồi ngã về bức vách tường thang máy, anh ta cười mãi cười mãi, cuối cùng vành mắt cũng ươn ướt.

Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi lúc ban nãy, anh ta lại gần cô, nhìn cô, đợi cô, nhưng cô không hề quan tâm đến anh ta một chút nào, bây giờ cô chỉ quan tâm đến người đàn ông không thể trị khỏi đó mà thôi, chỉ quan tâm đến cảm giác của anh ta…Cô đã quên rằng mấy hôm trước anh cũng ở trong phòng ICU, quên mất việc anh ta đã bị chồng cô đánh, cũng quên quan tâm đến anh ta…

Bây giờ Ân Thiên Thiên không còn quan tâm đến anh nữa…

Vào lúc Ân Thiên Thiên sốt ruột chờ đợi kết quả, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc làm kiểm tra với vẻ lơ đễnh, mỗi một lần kiểm tra đều rất lề mề, thậm chí nếu bác sĩ không có mặt ở đây thì bọn họ có thể chạy ù đến phòng làm việc của viện trưởng bất kỳ lúc nào, mà Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng lâm vào tình cảnh giống như bọn họ vậy, hai ông bà phải ở lại tập đoàn Cảnh thị để xem chừng.

Cảnh Nguyên Phước đỡ hơn một chút, dù gì ông cũng là người đàn ông trải qua rất nhiều gió mưa.

Rốt cuộc sau buổi họp, Vi Gia Huệ đã len lén chạy đến bệnh viện Nam Tự.

Bình thường Vi Gia Huệ rất ít khi xuất hiện trước đám đông, cho dù có xuất hiện thì cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, không làm ra việc lớn nào khiến cho mọi người giật mình, bởi thế cho dù đi trên đường cũng rất ít khi có người nhận ra bà, lần này bà to gan đến mức không mang theo vệ sĩ mà đi thẳng vào dòng người…

Trong bệnh viện Nam Tự, Vi Gia Huệ im lặng đứng một góc chờ thang máy đi lên, nhưng phòng làm việc của viện trưởng lại ở trên tầng cao nhất, còn thang máy trong bệnh viện phải ngừng lại ở mỗi tầng, bởi thế thang máy đi lên rất chậm.

“Cậu đã gặp cậu cả nhà họ Cảnh chưa? Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá, thảo nào có nhiều cô gái mê mẩn anh ấy đến thế.

“Đúng đó, anh ấy đẹp trai thế nên mới có nhiều cô gái tự nguyện làm thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, nếu là tớ thì tớ cung muốn…”

“Đẹp trai thật đấy, tôi nghe nói có người còn ly hôn vì anh ấy nữa…”

Trong thang máy thường có thể nghe thấy đủ thứ lời đồn đại, nhưng đây là lần đầu tiên Vi Gia Huệ nghe bọn họ nói con mình như thế, bà khẽ nhướn mày, càng cố gắng che giấu thân phận của mình, khóe môi lại khẽ co rút.

Bản thân bà cũng không thể hiểu nổi, bà và Cảnh Nguyên Phước là hai người hết sức nghiêm túc, sao lại có thể nuôi được một cậu con trai phong lưu như Cảnh Liêm Uy kia chứ, còn được người trong thành phố tán chuyện rôm rả nữa…

“Cô có gặp cô hai nhà họ Cảnh chưa? Cô ấy xinh đẹp quá chừng, rốt cuộc gen của nhà họ Cảnh ra sao, mạnh ghê!”

“Tôi nhìn thấy rồi, hơn ba tuổi mà nhìn trẻ ghê, có điều trước đây tôi cũng gặp cậu Trình, mặt mũi cũng được, hai người hợp nhau phết đấy nhỉ.”

“Bọn họ hả? Không phải hủy bỏ hôn lễ rồi sao? Cảnh Thiên Ngọc cưới người khác…”

Vi Gia Huệ khẽ thở dài, bà cúi đầu xuống, sao không có đứa nào làm bà yên tâm vậy chứ?

Có điều bây giờ nếu Cảnh Thiên Ngọc có thể sống hạnh phúc bên Trương Thế Anh thì bà cũng không còn yêu cầu gì hơn, dù gì xét từ góc độ một người mẹ, đúng là Trình Thiên Kiều không biết cách trân trọng con gái mình.

Thấy thang máy sắp lên đến tầng mình muốn, nhưng phải đi qua tầng khoa ngoại trước, cả nhóm bác sĩ y tá đi vào trong, nhất thời tiếng bàn luận xôn xao khắp phía.

“Cô có nghe bọn họ nói gì chưa, bác sĩ Cảnh dẫn vợ đến thay thuốc rồi gặp bác sĩ Liên, bị đánh cho một trận!”

“Cô nói xem chuyện này là như thế nào? Sao một người phụ nữ lại có thể vô tâm với một người đàn ông như thế.”

“Tôi thấy cô ấy đối xử với bạn trai của mình còn không tốt như bác sĩ Cảnh nữa kìa…”

“Bác sĩ Liên cũng giỏi nhịn thật, đợi suốt năm năm ròng, nếu như vợ của bác sĩ Cảnh không về thì biết đâu chừng cô ta đã có cơ hội rồi, dù gì gần quan được hưởng lộc mà…”

Bác sĩ Liên?

Vi Gia Huệ hơi híp mắt, bà im lặng lắng nghe thông tin được bọn họ đem đến, đúng thật là, nếu như không rời khỏi nhà thì không biết con trai và con gái của mình lại nổi tiếng như thế, đúng là được mở mang tầm mắt!

Có điều dường như bác sĩ Liên và Cảnh Liêm Uy rất thân với nhau thì phải?

Lúc thang máy lên đến tầng có phòng làm việc của viện trưởng, Vi Gia Huệ cúi đầu đi ra đúng lúc nhìn thấy Đổng Khánh đi xuống từ thang máy bên cạnh, bà giật giót tim, gần như không nghĩ ngợi gì mà lại đi vào thang máy để đuổi theo anh ta.

Thân là một người mẹ, cho dù chỉ là một tia hy vọng thì bà cũng không muốn bỏ cuộc!

Con trai của bà, đứa con trai mà bà nuôi cho đến lớn, bà tuyệt đối không thể trơ mắt ra nhìn nó cứ đợi chờ như thế! Trong từ điển của nhà họ Cảnh bà cũng không có thói quen liên tục đợi chờ, huống hồ chi, không phải bà đã luyện tập trong đầu rất nhiều lần về cảnh tượng gặp được người nhà họ Đổng rồi ư?

Người trong thang máy đều nhìn bà, nhưng cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ chỉ nghĩ là bà đi nhầm mà thôi. Vi Gia Huệ thuận lợi theo thang máy xuống dưới, từ đầu đến cuối vẫn không bị ai nhận ra, thậm chí còn may mắn gặp được Đổng Khánh, anh ta đi trước bà một khoảng không xa.

Vi Gia Huệ lặng lẽ đuổi theo, đợi chờ cơ hội được đàm phán với anh ta.

Vào lúc bà nghĩ rằng hôm nay mình sẽ không bị ai nhận ra cả thì Liên Mẫn, một trong những trong điểm thảo của nhóm ban nãy, nhìn thấy bà, thân là môt cô gái muốn gả vào nhà họ Cảnh, sao cô ta có thể không nhận ra bà cho được.

Gần như chỉ cần một ánh mắt thôi, cô ta đã nhận ra Vi Gia Huệ, đồng thời nhanh chóng đuổi theo bà…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi