KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Nếu Mặc Đình đã hứa sẽ ra mặt giả quyết thì bà không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa. Về phần Thẩm Tinh Yên, trải qua lần này, bà tin rằng con gái bà đã có thể suy nghĩ mọi chuyện một cách độc lập rồi. bà nên buông tay để cô ấy tự mình trưởng thành.

 

Sau đó, An Tử Hạo kéo Thẩm Tinh Yên đi, mùa đông này hai người họ sẽ không trở về căn chung cư cũ nữa mà trực tiếp đến khu nghỉ dưỡng nơi mà họ từng bí mật hẹn hò.

 

Vừa bước vào phòng, An Tử Hạo đã siết chặt cổ tay Thẩm Tinh Yên, ép cô vào tường: “Nói chia tay? Hả?”

 

“Em cam lòng sao?” An Tử Hạo nhìn vào mắt Thẳm Tinh Yên: “Thường ngày đều là em bám lấy anh, vì anh mà em có thể không cần sự nghiệp nghệ thuật nữa, em thật sự buông bỏ được sao?”

 

‘Em không nỡ buông bỏ.” Thẳm Tinh Yên có chút ủy khuất trả lời: “Nhưng anh vì em mà làm quá nhiều chuyện rồi, em không muốn anh cảm thấy tội lỗi.”

 

Nghe xong câu này, An Tử Hạo đột nhiên bật cười: “Vậy anh có nên cười sự ngây thơ của em không? Em lương thiện, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người trên thế giới này đều lương thiện giống em. Tại sao anh phải cảm thấy tội lỗi? Tiền là do tên cặn bã đó cuỗm đi, anh ta làm gì không nằm trong tầm kiểm soát của anh, tại sao anh phải cảm thấy áy náy?”

 

“Chỉ có em ngốc nghếch, nếu là trách nhiệm mà anh phải gánh vác thì anh sẽ không trồn tránh. Nhưng những việc như thế này em cũng dám tùy tiện vơ vào mình.”

 

“Nhưng, ông ấy là cha ruột của em …”

 

*Đó cũng không phải lỗi của em, đây là thời đại nào rồi em vẫn còn tin vào chuyện quýt làm cam chịu đó chứ?” An Tử Hạo nắm quai hàm Thẩm Tinh Yên để cô không thoát khỏi ánh mắt anh. “Điều em nên cảm kích đó là bên cạnh em có nhiều người vì em mà che gió chắn bão như vậy, nếu em đã có phúc phần như vậy, em nên hưởng thụ nó.”

 

“Bây giờ nói cho anh biết, em còn muốn chia tay không?”

 

“Còn có thể đổi ý không?”

 

“Anh có thể coi như chưa nghe thấy gì.” An Tử Hạo đáp.

 

Thẩm Tinh Yên đột nhiên nhớ lại lời mà Đường Ninh nói, An Tử Hạo một mình ở nhà vùi mình vào rượu, cô lại đau lòng rồi.

 

“Sau này, dù em có nói gì, anh cứ coi như là em nói nhảm đi, không cần để tâm đến, càng không được uống rượu.”

 

“Anh cảm thấy em chính là một biến số, không được, để em không dễ dàng nói lời chia tay nữa, anh quyết định sẽ đổi ý.” Nói xong, An Tử Hạo liền bé Thẩm Tinh Yên đặt cô lên giường, rồi ép lên người cô.

 

“Anh nặng quá…”

 

“Nắm bắt cho tốt, đây không phải là điều em muốn sao?”

 

Giọng An Tử Hạo trở nên nặng hơn: “Em được phép làm tổn thương anh nhưng lại không cho phép anh làm tổn thương em sao? Đạo lý vậy?”

 

Sắc mặt Thẩm Tinh Yên đột nhiên đỏ bừng.

 

Bởi vì cô đã cảm nhận được tay của An Tử Hạo dường như đang cởi bỏ bỏ quần áo của cô ra: “Anh…không phải anh nói em vẫn còn nhỏ sao?”

 

“Dù có nhỏ thì cũng là người của anh.” An Tử Hạo trực tiếp giơ tay Thẩm Tinh Yên lên khiến cô không còn cách nào phản kháng. Sau đó anh kéo áo lên quá ngực cô và nụ hôn cũng theo đó mà hạ xuống.

 

“Tử Hạo, em sợ.” Thẩm Tinh Yên chưa từng bị đối xử như vậy, làm sao biết phản ứng thế nào?

 

Lý trí muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

 

“Thả lỏng một chút, giao hết cho anh, hửm?”

 

Có thể là bởi vì sớm đã khao khát An Tử Hạo, hoặc cũng có thể là bởi vì giọng nói của An Tử Hạo lúc này đầy quyến rũ, cho nên Thẩm Tinh Yên đột nhiên thả lỏng người, rất nhanh sau đó hai người đều chìm vào nồng nhiệt.

 

Trong phòng, không khí mập mờ không ngừng tăng lên, mà An Tử Hạo thay vì nhâm nhi từng chút như trước, giờ lại một đường thẳng tiến, động tác ngày càng kịch liệt.

 

Thậm chí là… vượt quá giới hạn…

 

“Hy vọng sau này em sẽ không hối hận.”

 

Đã đến đây rồi, còn có thể kìm lại được sao? Tâm hồn của cả hai từ lâu đã được hợp nhất với nhau, thể xác chẳng qua chỉ là lớp vỏ mà thôi. Cho dù trải nghiệm đầu tiên sẽ đau như xé rách, nhưng… trong lòng Thẩm Tinh Yên vẫn có cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

 

Cô ấy đã thuộc về người này rồi…

 

Người đàn ông đầu tiên của cô ấy cũng là người đàn ông cô ấy yêu nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi