KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

“Đàm Tô Lăng trút hết những cảm xúc tiêu cực lên Hải Thụy, vậy những người bất hạnh như chúng tôi đã làm sai điều gì?” Mặc Đình thu lại điện thoại, không nhịn được hỏi lại: “Viện trưởng Lâm, ông bắt nạt nhằm người rồi.”

 

“Cho dù là Hải Thụy hay là tôi, ông nghĩ đúng đấy, tôi không dễ chọc, nếu đã không nên trêu vào thì đừng hòng giá họa. Cái tội khai trừ Đàm Tô Lăng, chúng tôi không gánh…”

 

Vẻ mặt của viện trưởng Lâm đột nhiên lúc đỏ lúc trắng.

 

“Nếu không phải bởi vì liên lụy đến vợ tôi, tôi hoàn toàn không muốn gặp viện trưởng của cái bệnh viện nhỏ này.

 

chút nào. Hôm nay tôi nói đến đây, nếu ông không muốn làm rõ vấn đề thì đừng trách tôi thực sự tàn nhẫn. Đây mới là uy hiếp.”

 

Đối mặt với máy quay, Mặc Đình dường như thực sự tức giận.

 

Bởi vì mỗi chữ anh nói đều chứa đầy nguy hiểm, khiến người ta sau khi nghe xong sẽ bắt giác… toát mồ hôi lạnh.

 

“Tôi không quan tâm đến những ân oán cá nhân của các người, nhưng… liên lụy đến Hải Thụy, liên lụy đến vợ tôi thì không được!”

 

Từ không được sau cùng cứ như là quỷ ra lệnh, sau khi viện trưởng Lâm nghe xong chỉ cảm thấy muốn nhanh chóng làm rõ sự thật của chuyện này, bởi vì ông ta không z ID muôn thực sự chọc giận Mặc Đình.

 

“Mặc tiên sinh, tôi thực sự xin lỗi. Chúng tôi cũng vì những thông tin sai lệch từ bên ngoài mới có chỗ kiêng kị, gây ảnh hưởng xấu đến Hải Thụy, tôi thực sự xin lỗi.” Viện trưởng Lâm thay đổi thái độ thành khẩn và giải thích với giới truyền thông: “Vấn đề này hoàn toàn là ân oán cá nhân giữa Đàm Tô Lăng và tôi, không liên quan gì đến Hải Thụy. Xin mọi người đừng hiểu lầm.”

 

“Nếu đã là một sự hiểu lầm, bây giờ hãy nói rõ ràng, lý do thực sự của việc sa thải Đàm Tô Lăng.”

 

“Vì chuyện này là chuyện nội bộ của bệnh viện chúng tôi, nên để chúng tôi tự mình giải quyết được không?” Viện trưởng Lâm cố gắng thương lượng với Mặc Đình.

 

“Khi người bên ngoài chỉ trích Hải Thụy thì không ai thương lượng với chúng tôi.” Mặc Đình trầm giọng nói: “Khi người bên ngoài bắt nạt vợ tôi vì Đàm Tô Lăng, cũng không ai thương lượng với tôi, mà tôi…cũng muốn tìm ai đó để thương lượng.”

 

Viện trưởng Lâm buộc phải thở dài bất lực, sau đó miễn cưỡng giải thích với giới truyền thông: “Bệnh viện của chúng tôi phải thừa nhận rằng Đàm Tô Lăng thực sự là một nhân tài, nhưng…”

 

“Đàm Tô Lăng cũng là bác sĩ nhận được nhiều lời phàn nàn nhất của bệnh viện của chúng tôi, không phải vì cô ta có vấn đề gì với bệnh nhân, mà vì cô ta luôn thô lỗ với người nhà bệnh nhân. Đồng thời, cô ta cũng là bác sĩ bị nhân viên nội bộ chỉ trích nhiều nhất, bởi vì cô ta thường xuyên vì cảm xúc cá nhân mà khiến môi trường làm việc của đồng nghiệp trở nên khó khăn nên bệnh viện mới đưa ra quyết định này.”

 

“Để người ngoài hiểu lầm Hải Thụy, tôi thay mặt bệnh viện xin lỗi chủ tịch Mặc, mong chủ tịch Mặc không để trong lòng. Chúng tôi đã xử lý không đúng cách. Chúng tôi thật sự rất xáu hỗ vì đã phụ lòng tin của mọi người.”

 

“Vấn đề của Đàm Tô Lăng.” Mặc Đình không nhịn được nhắn mạnh sáu chữ này, sau đó nói thêm: “Lúc đó Quả Quả bị ốm, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện. Bác sĩ Đàm không thấy Đường Ninh, vì vậy hy vọng có thể thấy mẹ của nó lần sau.”

 

“Vì không phải lần đầu tiên Quả Quả bị sốt, do sức đề kháng kém nên tôi không nói cho Đường Ninh biết chuyện này, vì cô ấy sẽ không quan tâm bắt cứ điều gì mà trở về nhà khi nghe tin con trai mình bị bệnh. Cô ấy là nữ chính, là hạt nhân của toàn bộ đoàn phim, cô ấy không thể gạt hết nhân viên sang một bên không quan tâm, thế nên tôi đã giấu cô ấy chuyện này.”

 

“Nhưng bác sĩ Đàm lại đâm ra có thành kiến với vợ tôi chỉ vì không thấy vợ tôi ra mặt.”

 

“Lần trước khi Quả Quả bị sốt, Đường Ninh đã xin nghỉ phép và vội vã về nhà vào đêm muộn. Khi đưa Quả Quả đến bệnh viện vào ngày hôm sau, cô ấy đã bị bác sĩ Đàm lên án.”

 

“Đây là toàn bộ câu chuyện.”

 

“Đường Ninh và tôi không phải kết hôn hình thức. Tôi yêu vợ mình hơn bắt cứ ai khác.”

 

“Chúng tôi quả thật là có được những gì chúng tôi cần, nhưng điều tôi cần nhất chính là tình yêu dành cho nhau.”

 

Nghe đến đây, phóng viên không khỏi hỏi: “Nhưng nếu Đường Ninh thực sự làm tròn trách nhiệm của người mẹ, tại sao sức đề kháng của đứa trẻ lại thấp? Không phải là do Đường Ninh gặp vấn đề khi mang thai sao?”

 

Khi phóng viên hỏi câu này, Mặc Đình bắt ngờ cười nhẹ.

 

“Quả Quả đúng là phát triển chậm trong bụng mẹ cho nên sau khi sinh đời mới hay bị ốm.” Mặc Đình thành thật trả lời.

 

Các phóng viên chưa bao giờ nghĩ rằng Mặc Đình sẽ trả lời như vậy, tất cả họ đều mở to mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi