KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Chương 303 Tôi chỉ là một người mâu

Tham dự yến tiệc tối nay của Chanel, còn có rất nhiều diễn viên và những nghệ sĩ lão làng. Tuy nhiên, chị cảm tháy lầy mức độ nỗi tiếng hiện tại của em một chút cũng không thua những siêu sao này.” Hai người đang trên đường đến yến tiệc, chị Long ngồi trước mặt Đường Ninh, thay cô sửa sang lại lễ phục cho tối nay, chỉ là Đường Ninh để ý thấy chị Long hôm nay cũng hơi ăn diện khác ngày thường.

“Đợi đến lúc yến tiệc kết thúc, đã sắp 11 giờ đêm, chị còn muốn cùng Lục Triệt ra ngoài hẹn hò?”

Chị Long cười vẻ thần bí, vẻ mặt có chút đắc ý: “Phải nha, không được à?”

“Vậy lát nữa chị về sớm một chút, Đình đến đón em trễ một chút cũng được…” Đường Ninh cầm lấy túi xách nói.

“Sắp đến rồi, nhanh chuẩn bị nha. Đây là lần xuất hiện đầu tiên của em sau khi thông báo công khai với ông chủ. Em cảm thấy truyền thông sẽ tha cho em?” Chị Long sửa sang lại chiếc váy màu bạc của Đường Ninh, thấy xe bảo mẫu dừng lại, lúc này mới mở ra cửa xe.

Các nghệ sĩ minh tinh lần lượt bước trên thảm đỏ, mà Đường Ninh cũng đã dần dần quen với ống kính còn có ánh đèn máy ảnh nhấp nháy. Cho dù ngay cả khi không có Mặc Đình ở bên cạnh, cũng không một ai có thể cưỡng lại hào quang của cô.

“Nhanh nhìn xem, người lúc này đang bước trên thảm đỏ chính là Đường Ninh của chúng ta. Một bộ váy dài màu bạc thực sự rất hợp với khí chất tao nhã và cao quý của cô ấy nha. Chúng ta hãy chào đón Đường Ninh nào.”

Đây là khách sạn năm sao, cho nên thảm đỏ thực ra cũng không dài, ngắn ngủi chỉ có vài mét, sau đó Đường Ninh đi tới bức tường chữ ký, đối mặt với máy quay lưu lại tên của mình và trả lại bút trong tay cho người chủ trì.

“Một lần nữa hoan nghênh Đường Ninh, mời Đường Ninh của chúng ta tiền vào hội trường.”

Đại sảnh sang trọng của khách sạn, cả một hội trường hoa lệ được trang trí toàn bộ bằng hoa hồng màu hồng phấn và màu champagne, mà trên các vị trí ghế ngồi phía dưới sân khấu của buổi yến tiệc đều được viết tên khách mời, còn tỉ mỉ đặt vòng tay được kết bằng hoa tươi .

Đường Ninh liền ngồi xuống vị trí của mình, bên trái cô là Tưởng Vân, một diễn viên hạng A đang nỗi tiếng, chỉ có điều hiện tại đã gả vào hào môn. Mà bên tay phải của cô, người đó còn chưa tới, nhưng hẳn không phải là người trong giới diễn viên, tên là Trì Tâm Nghiên.

Tưởng Vân đến trước, khí chất vô cùng nổi bật. Nếu như nói Đường Ninh là lạnh lùng, vậy thì Tưởng Vân còn phảng phát tia khí chất xuất trần.

Đường Ninh gật đầu tỏ ý chào hỏi với đối phương, thể hiện sự lễ phép, mà đối phương cũng mỉm cười đáp lại cô.

Chính tại lúc này, vị khách mời bên phải Đường Ninh rốt cuộc cũng thong dong đến muộn.

Đường Ninh và Tưởng Vân nghiêng đầu nhìn sang bên phải, mà vị khách mời bên phải hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ gặp phải Đường Ninh …

Đường Ninh nhìn thấy trong mắt đối phương vô cùng kinh ngạc, nhưng trong ấn tượng, cô cùng đối phương dường như không có bắt kỳ giao tình gì.

“Cô Đường, tôi là fan của cô.” Trì Tâm Nghiên đưa tay về phía Đường Ninh, nở một nụ cười không chê vào đâu được, đương nhiên cô ta không phải người trong giới diễn viên, bởi vì điều đó sẽ hạ thấp địa vị của cô ta. Cô ta đường đường là thiên kim tiểu thư tài phiệt, làm thế nào sẽ đi diễn máy cái gọi là phim làm lộ da lộ thịt kia?

Cô ta đều có thể phớt lờ những người khác, thế nhưng Đường Ninh, cô ta cảm thấy cần thiết phải chào hỏi cô.

Đường Ninh từ trong đáy mắt của đối phương nhìn không ra một chút thiện ý nào, nhưng mà cũng không đến mức đắc tội, cho nên Đường Ninh cũng đưa tay ra, cầm lấy lòng bàn tay mảnh mai của đối phương, nhẹ nhàng lắc lắc.

Sau đó, người bên kia nhanh chóng rút tay về, Đường Ninh lại khẽ nhếch mày.

Trì Tâm Nghiêng duy trì một nụ cười lịch sự, thế nhưng lại đứng dậy lấy cớ đi đến phòng rửa tay. Đường Ninh có chút nghỉ hoặc, nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai cô: “Trì Tâm Nghiên này là thiên kim của tập đoàn G&.J. Cô ta thường ngày tự đánh giá bản thân rất cao, không thích tiếp xúc với phụ nữ trong giới giải trí, mà lúc nãy bắt tay với cô, cô ta hiện tại chỉ là đi rửa tay.”

ị Đường Ninh quay đầu nhìn Tưởng Vân đang giải thích thắc mắc của mình, gật đầu biểu thị bản thân thật sự không để tâm.

“Xuất thân cao hơn người, có thể hiểu được.”

“Tôi nhớ rằng cô cũng xuất thân từ một gia đình truyền thống nước hoa trăm năm, luận về xuất thân, chưa chắc sẽ bị cô ta đánh bại.”

Nói đến nhà họ Đường, sắc mặt Đường Ninh trở nên càng thêm lạnh lùng, giọng nói thậm chí có chút lạnh: “Tôi chỉ là một người mẫu.”

Tưởng Vân cười cười, không nói lời nào nữa, trong loại trường hợp này chẳng qua là gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mọi người đều là người không cùng một công ty quản lý, ai lại muốn cùng người thật tâm?

Sau một lúc, Trì Tâm Nghiên trở lại chỗ ngồi của mình. Mà cảm giác xa cách toát ra từ người Đường Ninh ngày càng mãnh liệt.

Vào lúc này, cô thường thường đều là đang nói với người khác, người lạ chớ đến gần.

Chỉ là ánh mắt của Trì Tâm Nghiên quá mạnh mẽ, lại liên tục đặt ở trên người Đường Ninh khiến cô vô cùng khó chịu.

Buổi yến tiệc diễn ra được một nửa, Mặc Đình đột nhiên gọi điện thoại tới, Đường Ninh liếc nhìn dãy số, sau đó đứng dậy cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.

“Khoảng chừng là khi nào thì kết thúc? Anh đến đón em.”

“Khoảng mười một giờ.” Đường Ninh đáp.

“Được, vậy anh 10 giờ rưỡi từ Hải Thụy chạy qua.”

Đường Ninh cúp điện thoại trở về chỗ ngồi, sau đó, lại thấy Trì Tâm Nghiên cười hỏi cô: “Là chủ tịch Mặc phải không?”

Đường Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe câu hỏi của Trì Tâm Nghiên, như thể cô ta biết rất rõ Mặc Đình.

“Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến chủ tịch Mặc nhé.”

Ánh mắt của Đường Ninh đột nhiên chuyển từ lịch sự sang sắc bén, thậm chí là mang theo nhàn nhạt chất vấn và buồn cười: “Cô Trì đây hình như có ác cảm không thể giải thích được với tôi.

“Về hỏi chủ tịch Mặc của các người, anh ấy chắc hẳn biết rõ nhất.” Bộ dáng tôi là người yêu cũ của anh ấy của Trì Tâm Nghiên khiến Đường Ninh có chút chán ghét, nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ là người để lộ cảm xúc ra trên mặt.

Tất nhiên, càng không thể đi nghi ngờ Mặc Đình chỉ vì những lời này của Trì Tâm Nghiên.

Chịu thiệt trước giờ đều không phải là tác phong của cô…

Ngay khi Tưởng Vân cho rằng Đường Ninh không cách nào nói lại Trì Tâm Nghiên thì lại thấy Đường Ninh đột nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, trực tiếp kết nối với số điện thoại của Mặc Đình trước mặt bọn họ.

“Ừm?” Mặc Đình ở đầu dây bên kia giọng điệu trầm thấp quyến rũ.

“Có biết Trì Tâm Nghiên không?” Đường Ninh hỏi thẳng.

“Là ai vậy?” Mặc Đình sửng sốt một chút trực tiếp hỏi lại.

Đường Ninh tủm tỉm cười một tiếng, đặt điện thoại xuống, mà vừa rồi câu là ai vậy khiến sắc mặt của Trì Tâm Nghiên khó coi dị thường.

“Xem ra Chủ tịch Mặc thực sự là một quý nhân hay quên chuyện. Sau khi trở về, xin hỏi anh ấy có còn nhớ không. Ngày 19 tháng 8, trợ lý của anh ấy trong cục dân chính đã gọi điện thoại cho ai.”

Sau khi nghe những lời của Trì Tâm Nghiên, Đường Ninh rốt cuộc cũng hiểu được một chút, lúc đó Mặc Đình cũng là đi kết hôn, nhưng… cô dâu kia vẫn không tới.

Hóa ra chính là Trì Tâm Nghiên…

Thế nhưng Mặc Đình nói không quen biết, vậy chính là không quen biết, về phần tại sao lại là Trì Tâm Nghiên, Đường Ninh sẽ ghi nhớ về nhà từ từ mà hỏi người nào đó, chỉ là bây giờ…

“Anh ấy vẫn luôn không nhớ những người hoặc những thứ không quan trọng.”

Trì Tâm Nghiên nghe xong những lời này cũng không hề cảm thấy khó chịu mà chỉ đến gần Đường Ninh và nói với cô: “Theo như loại bối cảnh gia đình của Mặc Đình thì không thể cưới cô về nhà. Cô nên tự ý thức về bản thân mình, bởi vì cô không thể giúp được anh ấy trên sự nghiệp, hơn nữa, một cái người mẫu nữ bản thỉu như thế nào, bản thân cô nên hiểu rõ hơn tôi chứ?”

Trì Tâm Nghiên cho rằng Đường Ninh hẳn là sẽ thẹn quá hóa giận…

Thế nhưng Đường Ninh lại vô cùng bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi