KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG ÔNG XÃ CỰC PHẨM

Chương 595:

 

Tắt nhiên, chuyện này không có gì lạ ở Lễ trao giải Feitian, xét cho cùng thì ai cũng có lai lịch hùng hậu, vì nghệ thuật bọn họ luôn phải tính toán chỉ li. Nhưng chuyện này truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, dù sao thì mối quan hệ giữa ông cụ và Đường Ninh cũng đã có, dù tránh thế nào thì cũng bị nghi ngờ là bảo vệ cháu dâu mình.

 

“Giải Phi Thiên lần này còn có gì hồi hộp? Chắc chắn là Đường Ninh”

 

“Theo những người trong cuộc biết chuyện tiết lộ, vốn dĩ đã có kết quả từ lâu, nhưng lại bị Mặc lão gia lật lại. Xem ra thật sự là muốn Đường Ninh đoạt giải.

 

“Lẽ nào giải thưởng Phi Thiên cũng mát đi tính công bằng ban đầu rồi?”

 

Lần này, số phiếu cao nhất lẽ ra thuộc về Đường Ninh cuối cùng lại bị xóa, đề cử ứng cử viên đáng lẽ thuộc về Đường Ninh cũng trở thành sau lưng có hậu thuẫn…

 

Tình hình có vẻ hơi nghiêm trọng.

 

“Tổng giám đốc, bây giờ phải xử lý như thế nào?” Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Hải Thụy, Lục triệt vừa nhìn tài liệu, vừa lo lắng hỏi Mặc Đình: “Tôi thật sự không hiểu. Tại sao những người này lại mù như vậy?

 

“Tuy rằng ông cụ gây ra một đống phiền phức, nhưng tốt xấu vẫn làm được chút chuyện có ích. Ít nhất, cũng cho Ninh thêm một cơ hội bỏ phiếu lần nữa.”

 

“Vậy ngộ nhỡ kết quả vẫn không thay đổi thì sao?”

 

Mặc Đình không nói, Lục Triệt cũng không dám nói tiếp, dù sao lần này vấn đề khó giải quyết hơn bình thường rất nhiều.

 

“Phải nghĩ cách cởi bỏ khúc mắc trong lòng những người này.

 

Anh không cần những người này đều có thể đánh giá khách quan, nhưng ít nhất, cũng không phải vì lý do tùy tiện mà đá Ninh ra ngoài năm ứng cử viên.

 

“Chị thực sự không ngờ rằng việc muốn giành một giải thưởng điện ảnh lại khó đến vậy.” Trong Khải Duyệt Đề Cảnh, chị Long dìu Đường ninh đi dạo trong vườn hoa.

 

“Chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, giống như địa vị siêu mẫu của em vậy.” Đường Ninh cảm thán nói.

 

“Nhưng em không cảm thấy buồn sao? Vốn dĩ là danh chính ngôn thuận, nhưng hiện tại cho dù em lấy được giải thưởng này, trong lòng cũng chỉ cảm thấy được an ủi, cũng không có loại cảm giác mong đợi nữa.”

 

“Em tin rằng ban tổ chức sẽ đưa ra quyết định công bằng.

 

Giải Feitian nếu đã là giải Phi Thiên, thì ban tổ chức chắc chắn sẽ giữ vững sự vinh quang vồn có của nó.”

 

“Em thật tự tin.” Chị Long bĩu môi khinh thường: “Nếu chị là em thì đã sớm đau lòng muốn chết rồi.”

 

Bởi vì Đường Ninh biết rất rõ rằng giành được giải thưởng có nghĩa là vô số người sẽ tranh giành bảo bối này …

 

Hơn nữa, cô trước giờ cũng không phải là người ngồi chờ chết.

 

Nhân lúc chị Long đang lo lắng, Đường Ninh cười lắc cánh tay chị: “Yên tâm đi, những gì thuộc về em thì chính là của em, ai cũng không cướp đi được.”

 

“Em có kế hoạch đúng không?” Chị Long bỗng nhiên nghe ra ý tứ trong giọng điệu của Đường Ninh.

 

“Em chỉ muốn lấy lại công bằng mà em xứng đáng được.

 

nhận thôi.” Đường Ninh quay đầu lại, nói đầy ẩn ý.

 

Giải thưởng Phi Thiên là một giải thưởng có quyền uy cỡ nào, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài sự thật gây tranh cãi trong nội bộ, Đường Ninh không tin những người được gọi là người trong cuộc đã tung tin.

 

Tất cả các giải Phi Thiên trước đây đều trải qua những cuộc đấu đá, nhưng mỗi lần ban tổ chức lại kết thúc cuộc bình chọn khốc liệt bằng một cái vung tay, nhưng khi đến lượt cô sao lại bị đặt trước mặt công chúng phán xét? Như: vậy, có lầy được giải thưởng hay không thì đều bị người ta lên án.

 

Không lấy được, người khác sẽ nói gây ồn ào lớn như vậy, cuối cùng lại tay không ra về, quả thực là một trò cười.

 

Còn lấy được, người ta lại nói bạn cũng chỉ là dựa vào cây cổ thụ phía sau để hưởng bóng mát, cầm giải trong tay cũng không có giá trị thực sự.

 

Nhưng hai tình huống khó xử này thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?

 

Nơi càng sáng, đằng sau càng tối tăm, đạo lý này không phải Đường Ninh không hiểu.

 

Cô mặc kệ đối phương là ai, có mục đích gì, chỉ cần có người chủ động, cô sẽ không sợ hãi đánh trả.

 

Đêm khuya, tại Khải Duyệt Đề Cảnh.

 

Đèn trong phòng sách trên tầng vẫn sáng lặng lẽ, Mặc Đình vẫn ngồi trước máy tính, gõ bàn phím. Đường Ninh cứ như vậy ôm bụng, nhìn chồng mình đang ngồi trong đó qua khe cửa. Không cần nghĩ nhiều nhất định là vì chuyện của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi