KẾT HÔN CÙNG NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TRONG VĂN CẨU HUYẾT

Editor: LunaYang97

Sự việc đột ngột, Tạ Nghiên bên cạnh đang rớt mạng khi bị điên cuồng thăm dó, không biết giải thích thế nào.

Mặc dù biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng máu trong người Tạ Nghiên trong phút chốc liền đông lại, tay chân lạnh ngắt, hơi thở nghẹn ngào.

“Nghiên Nghiên mua một chiếc gối con mèo mới cùng tông màu nên mới không nhận ra.” Hoắc Duyên Niên đặt lòng bàn tay lên vai Tạ Nghiên, chủ động giải thích.

“Con già rồi còn phải ngủ với thú bông.” Nghe Hoắc Duyên Niên giải thích xong, mẹ Tạ cũng không nghĩ nhiều, cầm con thú bông ném đi ấn vào thang máy.

Tạ Nghiên thở phào nhẹ nhõm nhìn Hoắc Duyên Niên, bên kia nhẹ nhàng cười với anh: “Đi, thang máy đến rồi.”

Hoắc Duyên Niên tựa hồ không muốn tìm hiểu chi tiết, làm Tạ Nghiên không yên lòng. Chắc anh ta đã nhìn ra gì đó, Tạ Nghiên không biết có nên nói với Hoắc Duyên Niên không.

Về đến nhà, con thú bông husky được Tạ Nghiên đặt trong phòng ngủ, chột dạ đối mặt với Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên yên lặng cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Nhìn chằm chằm vào cái đầu quay cuồng của Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên gọt một lát bưởi.

“Để anh thử xem?”

Tạ Nghiên không có tâm chơi đùa, vòng này dừng lại nửa ngày, Tạ Nghiên mới vô thức mở miệng ăn bưởi mà Hoắc Duyên Niên đưa tới, điện thoại trong tay cũng bị rút đi.

"Ở đây nên nhảy một cái, sau đó lại nhảy về phía sau, có cơ quan..."

Ngay từ đầu mất hồn, Tạ Nghiên dần dần bị kỹ thuật của Hoắc Duyên Niên hấp dẫn, trong tai truyền đến một thanh âm quen thuộc và từ tính, hơi thở hai người giống nhau có mùi thơm của bột giặt.

Đột nhiên Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên ôm vào trong lòng, tựa vào Hoắc Duyên Niên nhìn chăm chú nhân vật trong điện thoại.

“Xong!!!” Hoắc Duyên Niên vượt qua vòng Tạ Nghiên đã bị kẹt rất lâu. Chân của Tạ Nghiên chạm vào chân của Hoắc Duyên Niên, “Tiếp tục.”

“Được rồi.” Hoắc Duyên Niên tự tin tiếp tục lên cấp độ tiếp theo, trong vòng ba giây chết rồi sống lại.

"..." Tưởng cấp vương giả ai ngờ là hạng đồng. Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên nghi ngờ.

“E hèm, anh đi giúp mẹ rửa rau.” Hoắc Duyên Niên đã xem Tạ Nghiên chơi nhiều lần, tự nhiên sẽ không chơi được cấp độ tiếp theo.

Sau khi bị Hoắc Duyên Niên làm ầm ĩ, Tạ Nghiên nhất thời quên đi lo lắng, ăn xong liền rời đi, ôm theo con thú bông của nguyên chủ.

Dù sao thì nó cũng là vật yêu thích của nguyên chủ, từ nay về tay Tạ Nghiên, anh sẽ chăm sóc nó thay nguyên chủ. Hoắc Duyên Niên vốn tưởng giường của Tạ Nghiên Nghiên sẽ nhiều thêm một vị khách không mời, quay trở lại phòng ngủ, thấy Nghiên Nghiên đặt con thú bông trên ghế sô pha, anh ta mới yên tâm.

Nếu bị người ngoài biết Hoắc bá tổng thường ngày tranh sủng với một con chó bị hỏng liền đủ ngu ngốc, và giờ đến một con khác không muốn hắn mặt mũi mà.

Sau khi sắp đặt xong con thú bông của nguyên chủ, Tạ Nghiên xuống lầu pha một tách cà phê và đợi Hoắc Duyên Niên từ phòng tắm đi ra.

“Nhiệt độ vừa phải.” Tạ Nghiên nhàn nhạt cười với Hoắc Duyên Niên.

Hoắc Duyên Niên hiểu ý của Tạ Nghiên, thở dài, cầm lấy cà phê không uống, đặt ở đầu giường.

"Nghiên Nghiên, có một số việc anh muốn em nói cho anh nghe. Nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không thăm dò." Hoắc Duyên Niên từ phía sau ôm Tạ Nghiên và dùng mái tóc bồng bềnh mới sấy khô cọ cọ. "Đừng có nặng nề, dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ đứng bên cạnh em ".

Quay lưng về phía Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt ấm áp và mềm mại của Hoắc Duyên Niên khi nói. Xoay người ôm lấy Hoắc ấm áp.

“Cho em thêm một chút thời gian và em sẽ nói cho anh biết.” Tạ Nghiên cách một lớp đồ ngủ mỏng vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng rực của Hoắc Duyên Niên sau khi tắm.

“Hôm nay hai người chúng ta cùng ngủ đi?” Hoắc Duyên Niên rất biết nhìn mặt, nhân cơ hội đạp cái con chó cản đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi