Ôn Ninh mỉm cười đưa ra một bản báo cáo đã hoàn thành, kết quả là, cô bị châm biếm một cách không chút khách khí nào.
Bị ánh mắt giễu cợt của mọi người nhìn vào, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, liền trốn vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh tạt vào mặt cô khiến cô lấy lại một chút tỉnh táo, chỉ là sau đó cảm thấy mơ màng mịt mù vô cùng, cô phải làm gì mới được đây?
Lẽ nào, cô mãi mãi bị vướng vào quá khứ đen tối ấy, sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa ư?
"Ôn Ninh, những ngày gần đây cô sống thật không dễ dàng gì, tôi đã nhìn thấy hết cả rồi." Vào lúc này, một bóng hình tuyệt đẹp xuất hiện phía sau cô, "Tối nay, tôi muốn mời cô ăn cơm, nói về những việc này, thấy thế nào?"
Người đang bắt chuyện với cô là Diệp Xảo phó giám đốc bán hàng, Ôn Ninh không biết nhiều về cô ta, chỉ biết rằng cô ấy rất giỏi làm kinh doanh, là một người có vị trí quyền lực trong công ty, nói tóm lại, cô không dám động vào.
Sau khi tan làm, Diệp Xảo đưa cô đến một quán bar, vừa bước vào ghế lô, Ôn Ninh đã nhìn thấy một vài người đàn ông, bên cạnh đều có những cô gái xinh đẹp ngồi cùng, thoạt nhìn, liền có thể biết là những tay ăn chơi phóng đãng.
Trong lòng Ôn Ninh lập tức có chút hối hận muốn lùi bước, Diệp Xảo kéo cô lại để cô không thể rời đi, "Cô vẫn muốn ở lại công ty chứ? Đây là những con át chủ bài của công ty, nếu bây giờ cô bỏ đi có khác nào là đang xúc phạm bọn họ."
Khi Ôn Ninh nghe thấy điều này, bước chân đang muốn rời đi nhưng cất không nổi nữa rồi, vì thế cô đành phải cúi đầu ngồi vào một bên, hy vọng rằng sẽ không có ai chú ý đến cô.
Tuy nhiên, Diệp Xảo rõ ràng là sẽ không để cô dễ dàng như vậy, đặc biệt, cô ta nhận thấy rằng có một vài ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi xuống thân thể Ôn Ninh, cô ta càng chắc chắn là đã không mang sai người đến.
Ôn Ninh này, ngoại hình có đôi nét giống với ngôi sao đang nổi hiện nay là Ôn Lam, nhìn vào thì thấy cô có vẻ thuần khiết hơn, thiếu chút lộng lẫy xinh đẹp làm động lòng người, nhưng lại đủ để thu hút đám đàn ông này.
Một lúc sau, Diệp Xảo nhét vào tay Ôn Ninh một ly rượu, đẩy nó cho cô, "Đi mời Lý thiếu bên kia một ly rượu đi."
"Tôi, tôi không thể." Ôn Ninh nói sự thật, cô thực sự không biết uống rượu.
"Uống chút không phải sẽ học được cách uống rượu luôn sao?" Diệp Xảo nhìn cô với ánh mắt đe dọa.
Ôn Ninh thực sự không còn cách nào khác, chỉ còn cách đi về phía kia, nhưng trong lòng vô cùng lo sợ, sợ rằng mình sẽ gây ra rắc rối nào đó, lúc này, cô không biết ai đột nhiên duỗi chân ra khiến cô không đề phòng mà vấp ngã.
Thân thể Ôn Ninh loạng choạng, ly rượu vang trong tay không cân không lệch toàn bộ rượu đều đổ lên người Lý thiếu, từng giọt nhỏ xuống, nhìn trông vô cùng thảm hại.
"Tôi không cố ý đâu!" Ôn Ninh trong tiềm thức bất giác lùi lại một bước, cả người vô cùng hoảng loạn.
"Rượu đổ thật đúng chỗ đó, chúng ta có nên nhường nơi này hay không?" Người đàn ông vừa duỗi chân mở miệng nói, giễu cợt.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Vị trí mà ly rượu Ôn Ninh vừa làm đổ, thật sự có chút xấu hổ.
"Như thế này đi, nếu cô giúp tôi dọn sạch chỗ rượu này, tôi sẽ không trách cô nữa." Lý thiếu toe toét cười nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh cau mày, nhìn bộ dạng cười đùa cợt nhả của Lý thiếu, cô chợt nhận ra rằng, sự việc này, e là do những người này cố tình gây ra.
"Thực sự xin lỗi, bộ quần áo này giá bao nhiêu, tôi sẽ đền cho anh, tôi nghĩ, nếu nó bị dính rượu vang đỏ cũng không thể lau sạch được."
Nói xong, Ôn Ninh liền lùi lại.
Lý thiếu thấy cô thật không biết thức thời gì, bất ngờ kéo Ôn Ninh qua, đặt cô ngồi lên đùi anh ta, "Bộ quần áo này được đặt may bên nước ngoài, có bán cô cũng không đủ tiền trả nó, ngoan ngoãn nghe lời một chút, nếu không thì..."
Đám người bên cạnh thấy anh ta làm thật, đều rút lui cười một cách vui vẻ, Ôn Ninh thấy Diệp Xảo cũng muốn bỏ cô ở lại, "Không, đừng để tôi ở đây một mình."
Diệp Xảo giống như không nghe lời cô nói, hơn nữa còn chớp mắt với Lý thiếu, "Lý thiếu, đừng quên phân chia như anh đã nói đó!"
Ôn Ninh lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, Diệp Xảo căn bản là đã lên kế hoạch đưa cô đến đây để bán cô đi, dùng cô để đổi lấy lợi ích kinh doanh của mình!
"Buông tôi ra! Tôi sẽ đền cho anh, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đền cho anh, tôi không phải là món hàng cho các người trao đổi!" Ôn Ninh chống cự một cách tuyệt vọng, điều đó chỉ làm cho người đàn ông càng phấn khích hơn mà thôi.
"Đến cũng đến rồi, đừng có giả vờ là con đàn bà trong sạch nữa."
Lý thiếu lao đến, Ôn Ninh thấy khuôn mặt anh ta ngày càng gần hơn, đáy mắt lóe lên một tia uất hận, tại sao chứ, luôn luôn có người muốn hủy hoại cô, đến mức này, cô dứt khoát từ bỏ không cần gì nữa rồi.
Nghĩ xong, Ôn Ninh tận dụng lúc Lý thiếu đang cởi bỏ quần áo, cô giơ chân đá mạnh vào vị trí hạ bộ của anh ta, người đàn ông kia hét lên đau đớn, nhất thời không còn tâm trạng quản cô, Ôn Ninh lập tức rời khỏi ghế sofa, nhặt quần áo của cô lên rồi chạy.
"Chết tiệt, bắt cô ta cho tôi!" Lý thiếu kích động phẫn nộ, vài tên vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức chạy theo bắt lấy Ôn Ninh, dùng thắt lưng da trói cô mang trở lại
"Con đàn bà thối tha, rượu mời không uống lại muốn đi uống rượu phạt, đợi một lúc nữa tao gọi người đến chụp ảnh mày hỏa thân, để tao xem mày muốn chạy nữa không, tao sẽ khiến cả đời mày cũng không ngóc đầu lên được!"
Khi Ôn Ninh nghe thấy điều này, cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đàn ông thờ ơ lạnh lùng phát ra từ ngoài cửa, "Lý thiếu đang làm gì vậy?"
Giọng nói này, như ở trên cao, mang theo sự bá đạo độc đoán, nhưng tại sao lại quen thuộc vậy, Ôn Ninh nhìn sang, thấy Lục Tấn Uyên đang đứng ở cửa, khuôn mặt vô cảm, như thể anh đang chỉ là nhìn thấy những người lạ đang làm những chuyện khiến anh khinh thường.
Biểu cảm này khiến Ôn Ninh bối rối. "Lục thiếu? Chỉ là, tôi đang dạy dỗ một người phụ nữ mà thôi, ngài sao lại...?"
Lý thiếu thấy là Lục Tấn Uyên thì lại trở nên biết điều rất nhiều, mặc dù gia đình anh ta có thể được coi là có chút quyền lực ở Giang Thành, nhưng so với Lục Tấn Uyên nó không là gì cả.
Có điều, ở một nơi như vậy, loại chuyện này xảy ra hàng ngày, Lục Tấn Uyên bình thường cũng không rảnh rỗi đến mứclo chuyện bao đồng đó chứ.
"Người phụ nữ này, ngài quen sao?" Lý thiếu thận trọng hỏi.
"Không quen." Biểu cảm của Lục Tấn Uyên hoàn toàn không thay đổi, đôi mắt thờ ơ của anh dường như bao phủ một lớp băng giá.
Ôn Ninh khi nghe thấy anh nói không quen biết cô, trong lòng không biết là loại dư vị gì nữa, rõ ràng cô biết là, anh nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, nhưng biểu hiện rõ ràng như vậy, khiến lòng tự trọng của cô có chút tổn thương.
Nghe đến đây, Lý thiếu thậm chí càng hoang mang hơn, nếu đã là không quen biết thì ngăn cản anh làm cái khỉ gió gì chứ?
"Lục thiếu, người phụ nữ này không biết điều làm trọng thương tôi, tôi chỉ là muốn dạy cho cô ta một bài học."
"Đây là nơi làm ăn của gia đình tôi, tôi không muốn rước thêm rắc rối." Nói xong, Lục Tấn Uyên cũng không có ý định rời đi.
Lý thiếu nhìn thấy bộ dạng anh là nhất quyết xen vào chuyện này, cũng không dám chỉ vì một người phụ nữ mà xúc phạm đến Lục Tấn Uyên, chỉ có thể đành như vậy, trước khi rời đi, ánh tên đó độc ác nhìn Ôn Ninh chứa đầy ác độc, “ Lần này do vận khí của cô tốt, lần sau để tôi gặp lại...thì không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lục Tấn Uyên nhìn quần áo xộc xệch bừa bộn trên người Ôn Ninh, còn có một vài vết cắn đỏ trên làn da trắng như ngọc của cô, đôi mắt anh dần tối lại.
"Đây là công việc cô sống chết muốn giữ lại hay sao?" Người đàn ông mở miệng, giọng điệu đầy châm biếm.