KẾT HÔN LÂU SẼ HỢP

Ở sâu bên dưới, lớp băng lâu năm cũng có dấu hiệu tan chảy.
 
Hóa ra cục nước đá cũng có nhiệt độ, chẳng những có nhiệt độ mà nhiệt độ còn không thấp, nóng bỏng đến mức Thư Dư cũng có thể bỏng.
 
Cô không khỏi nghĩ tới, giống như thể cô là yêu tinh tu luyện mấy ngàn năm, cũng không đứng đắn lắm, nhưng lại chọn một vị hòa thượng vô hại, làm lầm lỡ con đường tu hành của anh, anh vốn nên khó chịu, nhưng lại không kiềm được mà đắm chìm sâu hơn nữa.
 
Nghĩ tới đây, Thư Dư sờ sờ mặt, cảm thấy vô cùng đắc ý "Tiểu tử ngươi cuối cùng rơi vào trong tay ta".
 
Đôi mắt của Phó Tây Từ tối sầm lại.
 
Không lâu sau vẻ tự mãn trên khuôn mặt, cô đã thay đổi biểu cảm.
 
Thư Dư nghi ngờ rằng Phó Tây Từ cố tình làm cho cô khóc, và sau đó ngay lúc cô không còn lí trí, anh buộc cô phải nói ra tất cả những điều mà cô cảm thấy xấu hổ khi nói.
 
Cuối cùng, sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ đã vô hình nhắc nhở cô rằng làm người nên tự lượng sức mình.
 
Làm người cùng với “làm người” cũng đều là đạo lý giống nhau.
 
Như thường lệ, khi Phó Tây Từ tỉnh dậy, Thư Dư vẫn chưa tỉnh.
 
Cô ngủ cũng không quá sâu, thường thì anh động cái là cô cũng tỉnh giấc, nhưng lần này có lẽ cô đã kiệt sức, khi anh vén chăn đứng dậy, cô chỉ biết cuộn người lại, vùi gần hết khuôn mặt của mình vào trong chăn.
 
Sau khi Phó Tây Từ tắm rửa xong đi ra, Thư Dư đã chiếm không gian của anh, chiếm cả giường.
 
Anh dừng lại một chút, thắt cà vạt rồi đi thẳng ra ngoài.
 
Ở công ty, trợ lý theo dõi và báo cáo lịch trình của ngày hôm nay, vì cuộc họp hôm qua bị hoãn nên có một số việc bị hoãn lại đến hôm nay, vì thế lịch trình cả ngày đã kín.
 
Tuy nhiên, đối với một người máy thì điều này đã sớm làm thành thói quen.
 
Buổi chiều, trợ lý kiểm tra toàn bộ tư liệu của Đỗ Dịch Hành, gõ cửa văn phòng để đưa vào.
 
Đó là vào ngày hôm qua sau khi đánh tennis anh đã bảo người đi điều tra, đều là đàn ông, mà mục đích của Đỗ Dịch Hành lại không chút che đậy, điều này để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.
 
Nhưng bây giờ, Phó Tây Từ không quan tâm nữa.
 
Lúc trợ lý nói những thông tin ban đầu, Thư Dư đúng lúc lại gửi tin nhắn, thứ đầu tiên cô gửi đến là một tấm ảnh tự sướng trong xe, trên mặt có tia nắng chiếu xuống, cô nhắm tít mặt lại, cong cong mỉm cười.
 
Đầy năng lượng.
 
Thư Dư: 【Báo cáo, đang trên đường đi ăn tối với học trường Đỗ. 】
 
Phó Tây Từ giơ tay ý bảo trợ lý dừng lại, "Không cần nữa."

 
"Hả? Là anh đã biết rồi sao ạ?"
 
"Nó không còn quan trọng nữa."
 
Trợ lý không biết vì sao hôm qua đã yêu cầu phải đi điều tra, mới ngay hôm sau đã bảo không còn quan trọng nữa, anh đương nhiên cũng không có gan để hỏi, không cần nữa thì trực tiếp đưa tài liệu này vào máy cắt rồi.
 
Phó Tây Từ: 【Được. 】
 
Trong mắt Thư Dư, đại loại là ý đã đọc và phê duyệt, bản thân cô cũng là vì mục đích này mà gửi tin nhắn trước, để thông báo trước, tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có.
 
Cô thật hiểu chuyện, ai lại không muốn có một người vợ như vậy.
 
Thư Dư tùy ý hỏi: 【 Thế lúc kết thúc đến đón em nhé? 】
 
Bên kia trả lời rất nhanh, Phó Tây Từ nói: 【Được rồi, đến rồi thì gửi địa chỉ cho anh 】
 
Là như vậy sao?
 
Cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên điện thoại, làm thế nào cũng vẫn cảm thấy dòng chữ đó rất không Phó Tây Từ, nhưng xe đã đến địa điểm, cô không có thời gian truy cứu nên đáp [Được] rồi đi xuống xe ngay.
 
Địa điểm mà Đỗ Dịch Hành hẹn cô là tại buổi triển lãm nghệ thuật và sau khi buổi triển lãm nghệ thuật kết thúc sẽ ăn tối ở gần đó.
 
Khi Thư Dư đến, anh đã ở đó rồi.
 
Mấy năm không gặp, ít nhiều cũng có chút khác, năm xưa là nam thần hai chiều bước ra từ truyện tranh, ngoại hình không thay đổi bao nhiêu nhưng khí chất đã thay đổi. Anh đeo một cặp kính gọng vàng, có chút giống một người nhã nhặn mà bại hoại.
 
Anh vẫn mang khí chất của một người thư sinh, nhưng đôi mắt của anh không còn thuần khiết nữa, nhưng đó là điều bình thường, trong và ngoài trường học luôn sẽ khác nhau.
 
“Học trưởng Đỗ.” Thư Dư đi tới chào hỏi.
 
Lúc cô đi tới, ánh mắt Đỗ Dịch Hành dừng ở trên người cô, nghe thấy cô gọi anh, anh khẽ mỉm cười, "Bốn năm rồi mới nghe thấy cái tên này, luôn khiến người ta có cảm giác cảm khái."
 
“Cảm khái cái gì?"
 
"Thời gian trôi nhanh, chớp mắt em đã kết hôn rồi."
 
“Còn suýt nữa đã là mẹ của đứa bé,” Thư Dư mỉm cười, “Vào đi.”
 
Cô không đánh giá cao triển lãm nghệ thuật và triển lãm nhiếp ảnh, và các thuật ngữ hậu hiện đại và hiện đại đủ để khiến cô bối rối, nhưng Đỗ Dịch Hành có đủ sự hiểu biết tốt về khía cạnh này, và anh có thể phân tích mọi tác phẩm một cách rõ ràng và logic.
 
Đối với một cư sĩ như Thư Dư, nó giống như một hướng dẫn viên du lịch, và kinh nghiệm của anh là rất tốt.
 
 “Sao đột nhiên lại muốn quay về?” Cô cho rằng với dã tâm của Đỗ Đỗ Dịch Hành, sau này sẽ ở lại nước ngoài.

 
Đỗ Dịch Hành nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, cười tủm tỉm nói: "Anh đã nghĩ đến, nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc."
 
 “Tại sao?” Thư Dư thản nhiên hỏi.
 
Đỗ Dịch Hành không trực tiếp trả lời, trong mắt anh tràn đầy cảm xúc nhưng lại giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, khiến người ta khó có thể nhìn rõ, một lúc sau anh mới nói: “Ở đó không có bận tâm, nó trống rỗng, cho dù em có bao nhiêu, em luôn cảm thấy không đủ."
 
Ở nước ngoài không có bận tâm, cũng có nghĩa là ở trong nước có rồi.
 
Thư Dực cũng không nghĩ nhiều,cô chỉ cảm thấy là do từ trong cốt tủy anh có tình cảm của người Trung Quốc tìm về cội nguồn, tiếp tục đi về phía trước hai ba bước.
 
Sau khi xem triển lãm, cả hai đến nhà hàng ăn tối.
 
Đỗ Dịch Hành kể về quá khứ thời đại học, anh có trí nhớ rất tốt, những chuyện mà Thư Dư sớm đã quên bén đi thì anh lại giúp cô nhớ lại tất cả, thậm chí còn nói bạn cùng phòng của Đỗ Dịch Hành thích cô.
 
 “Ơ, em cũng không có để ý.” Thư Dư mơ hồ nhớ tới có một người như vậy, ôn nhu thân thiện, nhưng lại quên hết mặt mũi của người đó.
 
Đỗ Dịch Hành: "Năm đó có rất nhiều người thích em, em không nhớ cũng là bình thường, cậu ấy cũng chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm với em.”
 
Thư Dư mỉm cười.
 
"Khi đó, ký túc xá của tụi anh đã đánh cược xem cuối cùng em sẽ yêu ai."
 
"Cái này có thể cá cược sao? Các ứng cử viên là ai?"
 
Đỗ Dịch Hành cố gắng suy nghĩ, nói ra tên của một số cái tên ở khoa khác, sau đó dừng lại, "Cái sau anh cũng không nhớ rõ, chẳng qua là không ngờ ai em cũng không chọn.”
 
“Tuổi còn nhỏ, từ chối yêu đương sớm.”
 
Thư Dư nói thêm chọc cười, nhưng sự thật là cô chưa từng gặp qua ai khiến mình yêu, kể cả Đỗ Dịch Hành, cũng chỉ vọn vẹn mấy tiếng, bầu không khí vẫn đóng một nguyên nhân lớn.
 
Cô không khỏi tự hỏi nếu Phó Tây Từ mà học cùng trường đại học với cô, liệu kết quả có còn như vậy không?
 
Thư Dư không cách nào tưởng tượng, ngoài trừ việc bị trói buộc trong cuộc liên hôn, cô mà cùng khối băng cái dạng gì gì đó, mặt mũi hôi hám, cho dù giế t chết cô, cô cũng không thể đem mặt nóng đặt lên cái mông lạnh đó đâu.
 
Nhưng không thể nghi ngờ rằng khuôn mặt của Phó Tây Từ đã ăn sâu vào trái tim cô.
 
“Em đang suy nghĩ cái gì vậy?” Đỗ Dịch Hành nói mấy câu, Thư Dư cũng không có đáp lại.
 
Thư Dư lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là duyên phận, trước khi gặp em, ông xã em cũng chưa từng yêu đương.”
 
“Phải không?”

 
Vẻ mặt Đỗ Dịch Hành cứng đờ, hai tiếng ông xã từ miệng cô thốt lên một cách vô cùng tự nhiên.
 
"Đúng vậy, bất quá cũng có thể hiểu được, ai cũng không nghĩ tới có thể yêu một cái trí tuệ nhân tạo, là một cái tên trực nam chẳng hiểu phong tình gì cả.” Giọng nói của Thư Dư như thể là đang oán trách, nhưng khóe môi lại nhếch, tạo ra độ cong nhất định.
 
Từ con mắt của những người xem, nhận xét này có vẻ mỉa mai, nhưng lại như thể đang cảm tạ trời đất vì những cô gái khác đã không biết nhận hàng.
 
Sắc mặt Đỗ Dịch Hành khôi phục bình thường, hỏi: "Xem ra quan hệ của hai người có lẽ không tệ."
 
Thư Dư nuốt thức ăn trong miệng xuống, không chút nghĩ ngợi trực tiếp bác bỏ: "Không tệ cái gì chứ, liên hôn thì có thể có loại tình cảm gì, hòa hợp trải qua cuộc sống này thôi.”
 
Nụ cười của Đỗ Dịch Hành nhạt dần.
 
“Học trưởng vẫn còn một mình sao?” Thư Dư có chút tò mò, năm đó Đỗ Dịch Hành quả thực quá hấp dẫn nữ sinh.
 
 “Ừm, anh vẫn luôn ở một mình,” Đỗ Dịch Hành uống một ngụm nước, “Nhưng năm nay cũng sẽ không chuẩn bị.”
 
“Có ý tưởng gì sao ạ?”
 
“Ừm, anh đã có một ý tưởng từ lâu."
 
Thư Dư cười gật đầu, cụp mắt kính: "Vậy chúc anh trước đi."
 
"Được, chúc phúc anh."
 
Khi bữa tối sắp kết thúc, Thư Dư gửi cho Phó Tây Từ một tin nhắn, sau khi ăn xong, cô vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.
 
Khi cô đi ra, Đỗ Dịch Hành đã thanh toán hóa đơn rồi, anh đang đứng ở quầy tiếp tân, làn da trắng nõn thu hút sự chú ý của người khác, quả nhiên có mấy cô gái để ý, ngại ngùng không dám bắt chuyện. .
 
   Loại cảnh tượng này không phải một hai lần, anh đều xử lý thoải mái.
 
Cho dù là từ chối cũng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm.
 
Nhưng các cô gái vẫn kiên trì muốn để lại số điện thoại, trên mặt Đỗ Dịch Hành luôn nở nụ cười, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thư Dư đang đi về phía bên này.
 
Anh chỉ tay: "Xin lỗi, bạn gái tôi ra ngoài rồi."
 
Các cô gái nhìn lại, sững sờ trong giây lát, nhưng so sánh như vậy có hơi làm làm tổn thương lòng tự trọng của họ, họ cười ngượng nghịu và bối rối rời khỏi nơi đó.
 
  Họ đi về phía trước, và Thư Dư đã trở lại.
 
Đỗ Dịch Hành chủ động nói: “Vừa rồi anh không còn cách nào nên dùng em làm lá chắn, xin lỗi, nếu làm em cảm thấy không thoải mái.”
 
"À, không sao đâu, trước kia em cũng hay làm thế mà.”
 
Thư Dư vừa nhận được tin Phó Tây Từ báo đã đến, và tâm trí của cô sớm đã đi ra ngoài.
 
 “Được, em ở đâu, anh đưa em đi?” Đỗ Dịch Hành đi ra hỏi.
 
Trời đã nhá nhem tối, đèn vừa mới bật sáng, dưới ánh đèn, trong cô có một cảm giác dịu dàng khó tả.
 

Lúc Thư Dư ra ngoài, cô theo bản năng tìm kiếm, sau khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô quay người lắc lắc điện thoại: "Không cần đâu ạ, ông xã em tới đón rồi."
 
“Hả?” Đỗ Dịch Hành hơi sửng sốt một chút.
 
Nhìn theo ánh mắt của cô, anh thấy Phó Tây Từ bước xuống từ chiếc Bentley màu đen.
 
Người đàn ông này thân hình cao lớn, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng toàn thân đều mang theo một cảm giác trời sinh xa lạ, anh từng tiếp xúc với người đàn ông này ở sân tennis, loại cảm giác áp bức kia lại một lần nữa quét qua anh.
 
 Cơ trên mặt Đỗ Dịch Hành căng thẳng, mặc dù vẫn cười nhưng nhìn lại cực kỳ cứng ngắc.
 
Phó Tây Từ đi hai ba bước tới, trước khi anh đi qua, Thư Dư đã tiến lên một bước về phía anh, tự nhiên đứng bên cạnh anh.
 
Không thể không nói, hành động này khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
 
Thư Dư đang mặc một chiếc áo dây nhỏ, cô có khung xương nhỏ và cân nặng của cô luôn duy trì ở mức hai con số quanh năm, tuy nhiên, cô không gầy đến mức lộ xương, ngược lại, cô mảnh khảnh và mặc cái gì cũng đều cân được.
 
 "Đây là ông xã của em, Phó Tây Từ" Thư Dư lại giới thiệu cho Phó Tây Từ, "Ông xã, đây là học trưởng Đỗ.”
 
"Xin chào."
 
"Xin chào."
 
Hai người như thể là lần đầu tiên gặp mặt, hiểu ý bắt tay nhau, chạm vào nhau một cách tượng trưng, ​​thoáng nhìn nhau qua ánh mắt, cũng không thân thiện lắm.
 
Thư Dư không biết hai người họ đã từng gặp qua, cho nên cũng không có chú ý tới những thứ này, "Học trưởng Đỗ, bữa tối hôm nay rất ngon, cảm ơn anh."
 
Đỗ Dịch Hành cười dịu dàng lạ thường: “Chỉ cần em thích là được.”
 
"Lần sau có thời gian, để Phó tổng tụi em mời anh ăn cơm nhé.”  
 
"Được, , anh cảm thấy rất vui.”
 
"..."
 
Thư Dư người đang thực hiện những hành động giao tiếp cuối cùng, cảm thấy hơi nặng đè lên vai cô, và khi cô cúi đầu xuống, cô nhận ra rằng Phó Tây Từ từ phía sao đã cởi áo khoác của anh và khoác lên người cô.
 
Vì rộng quá nên gấu áo dài đến đùi.
 
Giống như một chiếc mũ trùm đầu, bao trùm lấy cô thật chặt, Thư Dư suy nghĩ với những cảm xúc phức tạp.
 
 “Có lạnh không?” Sau khi làm xong động tác này, Phó Tây Từ tinh tế hỏi.
 
Thư Dư: "..." Anh không cảm thấy là anh khoác lên rồi mới học nghe nó thừa thải lắm hả.
 
Nhưng Đỗ Dịch Hành lại nhìn, cô yên lặng tiếp nhận cử chỉ âu yếm này, cứng ngắc cười nói: "Bây giờ trời không lạnh, cám ơn ông xã nhé.”
 
Mới mùa hè hỏi thử ai mà lại cảm thấy lạnh?
 
Bà xã bảo bối của anh không những không lạnh mà còn sắp bị anh làm nóng chết mất này.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi