Thư Dư chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế và trở thành người giám sát.
Trứng chiên gần xong, Phó Tây Từ cũng cắt xong hành lá, lấy thìa múc dọc theo mép trứng, cẩn thận di chuyển, giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật, sau đó lật ngược nó lại rồi tiếp tục chiên.
Tuy hơi chậm nhưng không làm mất đi độ nguyên vẹn của trứng, mặt chiên cũng vàng ươm rất vừa miệng.
So với lịch sử đen tối lần trước không nhìn ra là cái gì thì lần này rõ ràng là tiến bộ về chất khiến cô không khỏi tán thưởng.
Sau khi trứng chiên xong, cho dầu ăn vào, cho hành khô đã cắt nhỏ vào xào trên lửa nhỏ, một lúc sau sẽ dậy mùi thơm khắp phòng.
Sau khi xào hành lá thái nhỏ cho đến khi hơi vàng, vớt ra cho vào cùng với trứng, sau đó cho nước vào nồi, đun sôi, thả mì vào, sau đó cho một lượng muối thích hợp. Phó Tây Từ không hề ngạc nhiên, sau khi nếm thử hai lần, anh mới xác nhận là đã đạt chuẩn.
Sau khi mì chín, vớt ra, rưới nước dùng lên mì, sau đó cho một lượng nước tương nhạt vừa đủ vào khuấy đều, sau đó rải trứng và hành lá hơi cháy lên trên mặt mì là đã có một bát mì dầu hành.
Sau khi Thư Dư ngồi xem hết quá trình, vì cô vẫn chưa ăn gì, nên một bát mì đơn giản như vậy cũng có thể khiến cô đói bụng.
“Thật ra buổi tối em sẽ không ăn nhiều tinh bột như vậy.” Cô nói như vậy nhưng lại thành thật bưng bát mì lên, “Nhưng hôm nay em vận động nhiều như vậy, phá lệ cũng không phải là không thể.”
Cô đặt bát mì lên bàn ăn, cột tóc lại, một lọn tóc ngắn không buông lơi lòa xòa trước trán cô, cô vén nó ra sau tai.
Cái gì cũng đừng nghĩ sẽ cản trở được việc ăn mì của cô.
Thư Dư ấn ấn miếng trứng lòng đào vào trong mì, cố gắng để nó ngấm nước súp trước khi ăn. Cô ăn mì với hành lá cắt nhỏ, mùi thơm của hành lá lan tỏa giữa môi và răng khiến cô rất hài lòng.
“Không hề tệ, Phó tổng, tay nghề nấu nướng của anh tiến bộ rất nhiều.” Cô tán thưởng.
“Tương đối đơn giản.” Giọng điệu của anh nghe rất nhẹ.
Theo quan điểm của Thư Dư, có một vẻ mặt hiển nhiên là "Chuyện lớn cởi áo giáp, giấu sâu công danh".
Một bát mì đã bị cô ăn sạch sẽ, nếu bỏ qua lượng đường nạp vào thì tối nay ăn cô vẫn rất vui vẻ.
Nếu sau khi tập thể dục màcó những phúc lợi như vậy, thì cô có thể miễn cưỡng đặt tần suất mỗi tháng một lần.
Hậu quả của việc tập luyện quá tải đột ngột là ngày hôm sau khi thức dậy, tay chân cô như bị bủn rủn, khi cử động sẽ cảm thấy đau nhức, tê cứng, như thể các bộ phận sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay thứ hai, cô còn rất nhiều việc chồng chất, phải chật vật mới ra khỏi giường, khó khăn lắm mới trang điểm xong gần như chỉ bằng một cánh tay phải.
Rất tốt, khuyết tật về thể chất đến mức cảm động cả trời đất.
Sau khi xử lý đống tài liệu tích lũy ở công ty vào buổi sáng, cô đến buổi biểu diễn để theo dõi tiến độ vào buổi chiều.
Cô thậm chí còn phải vật lộn để lấy bản thiết kế, nhìn sơ qua một lượt rồi đưa chúng cho trợ lý. Được nửa chừng, Tống Sơ Hi lại ghé qua. Cô ấy mặc đồ đi làm, nhìn thì có vẻ không giống như đặc biệt đến để dạo chơi, tham quan.
Mục đích chuyến thăm của Tống Sơ Hi chủ yếu là để tìm Thư Dư.
"Buổi trình diễn sản phẩm mới mùa thu đông của tôi gần ở chỗ cô, đi hai ba bước là đến chỗ bên này của cô, thật trùng hợp đó nhỉ." Tống Sơ Hi đứng cạnh Thư Dư, nhìn khung cảnh hỗn loạn vừa mới bắt đầu trang trí.
Thư Dư: "Tôi lại không cảm thấy là trùng hợp."
"Tôi vẫn chưa nói xong, còn có một chuyện còn trùng hợp hơn nữa kìa.” Tống Sơ Hi cười ngây ngô, "Vừa vặn là cùng ngày với buổi biểu diễn của cô đấy, còn cùng thời gian nữa, cô nói xem đến lúc đó bọn họ sẽ đi đến đâu để xem?”
Tống Sơ Hi cố ý sắp xếp cùng một thời gian để cố ý muốn đối đầu với Thư Dư.
Mà mấy chuyện Tống Sơ Hi làm như thế này cũng không còn là ngày một ngày hai, cô ấy muốn so sánh với Thư Dư, phương diện nào cũng muốn so.
Thư Dư có vẻ như cũng không quá kinh ngạc, không biết có phải cuộc sống gần đây của cô quá yên tĩnh rồi không, cô cũng không có ý muốn chiến đấu, "Cô không cảm thấy tranh qua tranh lại có chút nhàm chán sao? Từ nhỏ đến lớn, cũng nhiều năm như vậy rồi, cô không cảm thấy rất nhàm sao?”
Tống Sơ Hi có hơi sửng sốt một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng, "Cô là sợ đến lúc đó không tranh lại với tôi sẽ mất mặt chứ gì.”
“Ừm, tôi không tranh lại với cô.” Thư Dưnhàn nhạt nói, thắng rồi thì sao, cũng giống như trên sân quần vợt, thắng rồi thì lại chơi thêm ván nữa?
Hết trận này đến trận khác mệt mỏi quá.
Sắc mặt của Tống Sơ Hi đột nhiên thay đổi, khi nghe Thư Dư thừa nhận như vậy, bản thân ngược lại không có chút kh0ái cảm nào, cô mím môi khó chịu nói: "Đừng tưởng rằng nếu cô nhận thua, tôi sẽ đổi ý."
"Vậy thì tùy cô đi."
“Tôi sẽ tiếp tục đấu," Tống Sơ Hi nhìn cô, "Thư Dư, chỉ có đợi đến lúc tôi thật sự thắng được cô, thật vô nghĩa, câu này mới đến lượt tôi nói.”
“Khi nào cô ngay cả đấu với tôi cũng chẳng còn tư cách, đến lúc đó mới là lúc tôi thật sự không nhìn nổi cô nữa.”
“….”
Cô cũng không biết cơn tức giận này từ đâu mà ra, cô cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Thư Dư cứ như nước với lửa, là định sẵn không thể cùng chung sống, là định sẵn phải tranh đấu cả đời.
Thư Dư nghe giọng điệu giở tính giở nết của một đại tiểu thư như cô ấy liền bật cười, “Được, thế thì tôi đợi cô thắng tôi.”
“Cô bớt có đắc ý đi, sau này có lúc cô sẽ phải khóc đấy.”
Tống Sơ Hi ngẩng đầu lên, giẫm đôi giày cao gót ngang nhiên rời đi.
Trợ lý lo lắng nhìn sang Thư Dư, “Thư tổng, thế chúng ta có cần phải điều chỉnh lại thời gian không ạ?”
“Không cần, không đụng chạm không có nghĩa là chúng ta sợ.” Thư Dư không nhìn nữa, cô vừa định giả vờ mở bản thiết kế để tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nhưng tay cô chỗ nào cũng thấy đau, không thể giả vờ thêm một giây nào, rất mất hình tượng kêu một tiếng "ah".
“…..”
Cô chỉ có thế đem tất cả mọi món nợ này cứ tính lên người Phó Tây Từ đi, nếu không phải anh kéo cô đi chơi quần vợt, cô cũng không đến nỗi thành ra như thế này.
Thư Dư ‘đi sớm về khuya’ trở về nhà, trong biệt thự đèn đều sáng, chứng tỏ đã có người trở về trước cô rồi.
Mặc dù Phó Tây Từ không ở tầng một, nhưng đèn ở tầng một vẫn sáng, đại khái là mở đèn để cho cô về.
Tính ra, mấy ngày nay anh đều ở nhà, số lần anh về nhà so với trước kia không thể không thốt lên một câu quá bất bình thường.
Trong phòng ngủ, Phó Tây Từ tắm rửa xong, đang ngồi ở đầu giường đọc sách.
Thấy dáng vẻ ôn hòa của anh, cơn đau tay chân mà cả ngày phải chịu đựng của Thư Dưgiờ phút này bùng lên, cô nhìn anh, tự tin khảng khái nói: “Anh có biết sau khi chơi quần vợt với anh, toàn bộ cơ thể của em đều trở nên phế rồi không hả."
“Em của bây giờ như một võ sư bị đứt gân khoeo, mất hết võ công”.
“Em…. Em cả người đều là một tên vô dụng, còn lấy cái gì ra để dùng tuyệt chiêu đi bộ trên sông Giang nữa hả?”
Phó Tây Từ đóng cuốn sách trong tay lại, nghe cô phàn nàn, hỏi: "Rất đau sao?"
“Đau, đương nhiên là đau, giống như đứt gân tay, gân chân... đau nhẹ hơn cái đó có một chút." Thư Dư cảm thấy phóng đại quá mức sẽ có hơi không chân thật, vì vậy nói xong câu đó cô lại bổ sung: “Nhẹ hơn đó một chút xíu thôi.”
Cô lên xuống cầu thang rất khó khăn, vừa rồi mỗi bước đi đều đau như tiên cá hai chân phải đi trên cạn giẫm phải mũi dao.
Phó Tây Từ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh tắm cho em."
Thư Dư: "...?"
Cô đứng ở chỗ này huyên thuyên một hồi lâu, là để cho anh cuối cùng nghĩ tới cái này hả?
"Ồ, vậy em có làm phiền anh nhiều không?" Thư Dư nói với giọng điệu kỳ lạ.
Phó Tây Từ vén chăn ra, sắc mặt bình tĩnh xuống giường, "Cũng không phiền phức lắm."
Thư Dư: "..."
Hãy nhẹ nhàng và biến đi, cảm ơn.
Cuối cùng Phó Tây Từ cũng cút đi, anh cân nhắc vấn đề thực tế, cô tắm thực sự rất khó, ít nhất là bôi sữa tắm lên người, hiện tại cô rất khó làm.
Sau khi vào phòng tắm, Thư Dưcảm thấy quá xấu hổ, mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy của nhau nhưng đây là lần đầu tiên chỉ mỗi cô bị nhìn thấy.
“Tắt đèn đi.” Cô chân thành đề nghị.
Phó Tây Từ tựa hồ nghe không rõ, "Tắt đèn?"
“Ừm!” Như vậy nhìn không thấy, nhìn không thấy, cảm giác xấu hổ có lẽ cũng bớt đi được chút.
Anh im lặng một lúc, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận.
Nhưng chẳng mấy chốc, Thư Dư liền cảm thấy hối hận.
Đèn nhà tắm phụt tắt, cái gì cũng không thể nhìn thấy nên rất dễ chạm vào những nơi không nên chạm vào.
"A, Phó Tây Từ, tên khốn kiếp này!"
"Sai rồi, sai rồi, tay của anh để ở đâu vậy hả!"
"Hu Hu Hu, cái tên Phó Tây Từ này, anh quả không còn là con người nữa, em đã thảm lắm rồi mà.”
"..."
Cuối cùng chỉ có một người tắm, mà hai người đều ướt sũng, cô vốn đã đau, vừa tắm xong đã không còn sức, đành nhờ anh mặc đồ ngủ cho mình.
Thư Dư mặt đỏ bừng bừng lên, có thể là bởi vì hơi nước, cũng có thể là cái gì đó khác.
Đèn vừa bật lên, cô liền hung ác nhìn anh, "Chờ đi, anh cứ chờ đến lúc anh nằm yên trên giường bệnh, em sẽ rút ống dưỡng khí của anh ra."
Cô kém anh vài tuổi, cô có đủ tự tin này, nhân lúc anh bệnh, lấy cái mạng của anh.
“Vậy em cần phải vận động nhiều hơn.” Phó Tây Từ liếc cô một cái, hiển nhiên căn bản không thèm để ý đến lời uy hiếp của cô
Anh mang máy sấy từ trong phòng tắm ra để sấy tóc cho cô, bởi vì quá trình này rất thoải mái nên cô có chút muốn vị tha cho tội lỗi của anh.
Sau khi sấy tóc xong, Thư Dư đến tủ tìm chăn bông, cánh tay của cô không tiện, cô đành phải kêu Phó Tây Từ dọn ra.
"Bây giờ là tháng Tám," anh nhắc cô.
Như thể nghi ngờ rằng cô đau đến mức mất hết lí trí.
Thư Dư hừ một tiếng, "Em biết, em là muốn mỗi người ngủ riêng một chăn đấy.”
"Tại sao?"
Thư Dư liếc anh một cái, “Anh đừng có tưởng là em không biết buổi tối lúc anh ngủ không thành thật, sẽ lén lút ôm em ngủ, nếu như nửa đêm em mà không tỉnh lại, chính mắt em nhìn thấy, em liền bị anh lừa."
Như thể anh đã làm điều gì đó trái với luân thường đạo lí.
“Để bảo đảm tính an toàn, một mình anh ngủ một chăn, em ngủ một chăn, hai người sẽ không quấy rầy lẫn nhau, cũng đừng nghĩ lén lút làm mấy trò vặt vãnh kia."
Trên khuôn mặt cô xuất hiện một cái nhìn cảnh giác, ánh đèn báo động nhỏ đã đỏ rực.
Phó Tây Từ giơ tay lên, xoa xoa giữa lông mày và bật cười khẽ.
“Nếu anh thật sự muốn ôm em, một cái chăn bông có thể cản được không?” Anh hỏi.
"Đún rồi."
Suy nghĩ của Thư Dư nhất thời quá ngây thơ, nửa đêm cô ngủ say, anh chui vào chăn cô cũng không biết.
Rất nhanh cô tỉnh táo lại, cau mày nói: "Vậy tại sao anh lại không biết sai để sửa hả!”