Trong bầu không khí yên lặng, bánh trôi nhỏ chớp chớp mắt, kéo vạt váy của Phó Minh Song, nhẹ nhàng hỏi: "Chú nhỏ... dì nhỏ, bobo?"
Giọng nói ngây thơ, sặc mùi sữa của trẻ con.
Thư Dư: "..."
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên Phó Tây Từ vẫn ôm cô vào lòng, sau khi nhìn thấy nhiều người như vậy, anh đại khái hiểu rằng đây là để cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh.
Phó Tây Từ buông cô ra, quay đầu trầm giọng nói: "Em không có nói với anh là có người khác nữa.”
Mà còn có rất nhiều nữa là đằng khác.
“Nếu như em nói trước cho anh biết, thì còn cái gì bất ngờ nữa chứ?” Thư Dư cũng nghiêng đầu, từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói.
Hơn nữa làm sao mà cô có thể nghĩ tới Phó Tây Từ sẽ đột nhiên "Nổi loạn hóa sói”, bất ngờ hôn cô, cô rõ ràng là muốn nói, thậm chí còn đánh anh, nhưng mà có tác dụng hả?
Cho dù nghĩ như thế nào cô mới là nạn nhân lớn nhất cơ mà.
“Vừa rồi hoa tai của em bị vướng vào tóc, anh ấy gỡ ra giúp em ấy.” Toàn thân Thư Dư như hóa đá được phong ấn, cô nói một câu vô cùng cứng ngắc.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy ánh mắt quá sốc của ba mẹ Phó, cũng như là ba mẹ mình, cô không còn cách nào khác, chỉ đành mở to mắt nói mấy câu không chút sự thật nào.
Phó Tây Từ bình tĩnh hơn cô, nghịch tóc cô một hồi rồi nói: "Lần sau, em đeo cái ngắn lại đi.”
Thư Dưsờ lên vành tai của cô, hôm nay cô đeo khuyên tai, không thể ngắn hơn nữa đâu.
Làm khó cho những người khác khi nhìn thấy hai người họ nói hết những điều vô nghĩa mà lại không thể vạch trần nó.
Vẫn là ba Phó lên tiếng trước, nâng ly với những người khác, "Cảm ơn mọi người đã có lòng tham dự tiệc sinh nhật của Tây Từ, cảm ơn."
"Chúc mừng sinh nhật."
Những người khác nâng cốc chúc mừng, và bữa tiệc sinh nhật diễn ra như kế hoạch.
Tất cả đèn trên du thuyền đã được bật lên, những người phục vụ đã sẵn sàng, giống như bữa tiệc sinh nhật bình thường.
Dụ Y xem xong toàn bộ quá trình chết vì nhục của bạn thân, không khỏi trêu chọc: "Không ngờ tới nha, Phó Tây Từ trông có vẻ khá thanh tâm quả dục, nhưng không ngờ thực tế lại… "
“Mỗi ngày đều thế?"
Thư Dưbị lời nói ngông cuồng của cô làm cho giật mình, "Một cô nương mà ăn nói như vậy là không tốt, cậu cứ như vậy... cứ như vậy là phạm pháp."
“Các cậu ngược lại không phạm pháp, anh ta rất có đạo đức, ăn chơi trác táng xong còn muốn mua luôn cả du thuyền này.”
“Ăn chơi trác táng?” Khóe miệng của Thư Dưgiật giật, trong nghệ thuật nói chuyện, Dụ Y là độc nhất vô nhị về mặt nghệ thuật ngông cuồng trừu tượng, “Làm sao cậu có thể nghe rõ ràng như vậy?”
Dụ Y mím môi cười, "Ai kêu tớ đứng ở cửa?"
“Từ bước chân hơi loạng choạng của cậu, tớ có thể phát hiện ra bầu không khí khác thường,” Vẻ mặt của cô ấy trông rất đắc ý nói, “Cậu thì chưa bao giờ làm tớ thất vọng.”
Thư Dư: "..."
Loại bạn này đóng gói đem đi cho người khác đi?
Ngay khi cô cho rằng những lời vừa rồi đã đủ rồi thì Dụ Y lại đột nhiên ăn nói trở nên cẩn trọng như bụi: “Nhưng tớ cảm thấy hành vi vừa rồi của cậu có vẻ khá quen thuộc, giống như cậu đã trải qua chuyện này hàng trăm lần vậy.”
"..."
“Im đi.” Cô giơ tay nhét miếng bánh quy vào miệng Dụ Y.
Thư Dưđứng dậy muốn đi cùng Phó Tây Từ đến nói chuyện với ba mẹ hai bên, bọn họ vốn là có thói quen đi ngủ sớm, thức đến mười hai giờ cũng là cho anh thể diện rồi, vậy nên chơi không bao lâu nữa sẽ chuẩn bị rời đi.
Mẹ Phó rất hài lòng với sự sắp xếp này, bà nắm lấy tay cô vỗ nhè nhẹ: "Vẫn là tiểu Thư có cách, Tây Từ không thích sinh nhật nhất, ngày sinh nhật mà có thể gặp được thằng bé đã là rất tốt rồi.”
Thư Dư nhìn Phó Tây Từ cười nói: "Anh ấy cũng không biết, là bị còn lừa đến."
Phó Tây Từ nhìn cô rồi anh nắm tay cô.
"Lừa rất tốt, thằng bé cái gì cũng tốt cả, giống như ba nó, đặt công việc lên trên cả mạng sống của mình." Mẹ Phó nhìn ba Phó với vẻ trách móc.
Ba Phó trông vô tội, "Anh chăm sóc gia đình nhiều hơn thằng bé đấy."
“Ai so với thằng bé cũng chăm sóc cho gia đình nhiều hơn cả.” Mẹ Phó giận dữ cười, lại nhìn Thư Dư, “Tiểu Thư con vất vả rồi, nếu thằng bé còn không quan tâm đ ến gia đình mình một lần nữa, con cứ quay về nhà mách tội với ba mẹ nhé.”
“Dạ được, bây giờ con cũng coi như là đã có Thượng Phương Kiếm."
Mẹ Thư đứng bên cạnh nói đỡ cho Phó Tây Từ: "Tiểu Phó đã làm rất tốt, chúng tôi cảm thấy rất hài lòng, còn tiểu Thư được chiều hư rồi, lúc nào cũng cần tiểu Phó phải chăm sóc."
“Nào có, tôi cảm thấy tiểu Thư rất tốt."
Khi ba mẹ hai bên ngồi lại với nhau, việc khen ngợi nhau là điều không thể tránh khỏi.
Thư Dư vẫn luôn chú ý thời gian, thấy đã trôi qua gần mười lăm phút rồi, cô nhắc nhở: "Màn trình diễn pháo hoa sắp bắt đầu, chúng ta đi đến boong tàu trước đi."
“Được, tiểu Thư có lòng quá. "Mẹ Phó nắm bắt cơ hội và khoe khoang một lần nữa.
Các trưởng lão đi phía trước, Thư Dư và Phó Tây Từ đi theo sau.
Bây giờ không còn đứng ở trước mặt người lớn tuổi, cô không cần phải giả vờ ngoan ngoãn, trước khi người bên cạnh nói thì cô đã lên tiếng trước: “Em nhắc anh trước là anh đừng có thấy cảm động quá, dù sao những thứ này em làm cũng quẹt thẻ của anh thôi."
Đến lúc nhìn thấy dãy số to đùng đó, có lẽ là anh cười không nỗi nữa luôn.
Phó Tây Từ cười một tiếng, "Anh nói anh cảm động rồi hả?”
"Bây giờ thì vẫn chưa nhưng em đã dự đoán trước, đợi lát nữa khi màn trình diễn ánh sáng và pháo hoa bắt đầu thì anh sẽ." Cô thề, bởi vì một lát nữa nó sẽ thực sự rất đẹp.
Cô quá sẵn lòng chi tiền cho chuyện tình cảm, mặc dù là tiền của anh, cũng không biết anh có thích hay không nhưng cô chắc chắn mình rất muốn xem.
Khóe môi Thư Dư không khỏi cong lên, hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ.
Phó Tây Từ chỉ nhìn cô, không có nói qua nói lại việc cô nói chuyện rất không có đạo lý, mà đột nhiên cúi đầu xuống, như thể anh đang thì thầm vào tai cô.
Cô mở to mắt, không quen với tư thế mập mờ như vậy ở nơi công cộng, nhưng cũng muốn nghe rõ anh nói gì.
“Anh….”
Anh vừa nói câu đầu tiên thì pháo hoa đã bắn lên trên không trung, âm thanh lớn lấn át tất cả những giọng nói khác, kể cả những lời Phó Tây Từ nói vào tai cô.
Nhưng Phó Tây Từ nói xong, liền thẳng người nhìn trời, giống như vừa rồi cảnh tượng kia chưa từng xảy ra.
Pháo hoa và ánh sáng bổ sung cho nhau, trong bầu trời đêm tối tăm và tĩnh lặng, một màn ảo thuật thắp sáng được dàn dựng, vẻ đẹp hư ảo này được định sẵn là tồn tại trong thời gian ngắn và dễ phai nhạt, vì thế mỗi giây nó đều thu hút mọi ánh nhìn.
Thư Dưvừa mới động đậy cánh tay, liền phát hiện tay mình bị người nào đó nắm chặt.
Hai người kề vai nhau quan sát toàn bộ khung cảnh, cho đến khi bầu trời đêm yên tĩnh trở lại, trong bóng tối vô biên, một vầng trăng tròn lẳng lặng đứng, phảng phất như thể ngàn năm chưa từng rời đi.
“Anh vừa mới nói cái gì?” Thư Dưquay đầu lại hỏi lại câu mà cô nghe không rõ.
Phó Tây Từ dựa vào lan can, bộ vest sẫm màu của anh dường như hòa vào màn đêm, anh dựa vào lan can và nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như biển.
Anh nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: "Không có gì."
“Không có gì là sao hả, anh rốt cuộc vừa nãy mới nói cái gì hả?” Thư Dư cảm thấy mình như bị nói líu lưỡi.
Cô còn chưa kịp hỏi nữa thì Tống Minh Dương bên kia đã gọi Phó Tây Từ qua, "Phó tổng, sinh nhật của cậu, mà cậu lại tàn nhẫn bỏ mặc tất cả chúng ta sao."
Thư Dư chưa bao giờ cảm thấy Tống Minh Dương lại không có mắt nhìn như hôm nay.
Phó Tây Từ gật đầu thay cho câu trả lời.
“Anh đi qua đó," anh nói.
Được rồi, hòa thượng có chạy cũng không được, Thư Dưgật đầu, "Đi đi."
Người tới lần này rất nhiều đều là bạn bè của anh, cô níu kéo anh cũng không được, huống chi cô còn có người quan trọng hơn đi cùng, đành xua tay để anh đi.
Dụ Y rời đi sớm hơn những người lớn tuổi hơn vì cô phải chạy deadline cho ngày hôm sau.
Ánh mắt của Thư Dư rơi vào bạn nhỏ bánh trôi nhỏ đứng cách đó không xa, Phó Minh Song rất biết cách phối đồ, cô cho cậu bé mặc một bộ vest nhỏ và thắt nơ cho cậu bé, cậu bé trông giống như một đứa trẻ tập làm người lớn nhưng lại thất bại.
“Đến đây nào, gọi dì nhỏ đi.”
Thư Dưcầm bánh pút-đinh nhỏ, dỗ bánh trôi nhỏ gọi cô.
Bánh trôi nhỏ càng lớn thì trí nhớ càng tốt, không giống như trước đây, mỗi lần gặp mặt là phải làm quen lại, ai tốt với mình đều có thể phân biệt được, cho nên cậu rất bám lấy dì nhỏ này.
“Dì nhỏ.” Giọng nói trong trẻo như sữa lên tiếng, cậu bé ăn một miếng bánh pút-đinh nhỏ mà cô đút.
Sau khi cho cậu bé ăn nhiều và chơi với bánh trôi nhỏ được một lúc, Thư Dư cảm thấy mình đã chiếm được sự chân thành của đứa trẻ.
Cô mở to mắt hỏi: “Vậy dì nhỏ có thể hỏi bánh trôi nhỏ một câu được không?”
Bánh trôi nhỏ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu mà không hiểu.
“Dì nhỏ với chú nhỏ, bánh trôi nhỏ, con thích ai nhất?” Giống như những bậc cha mẹ luôn bị ám ảnh bởi việc hỏi con thích bố hay mẹ, Thư Dư cũng không ngoại lệ.
Bánh trôi nhỏ nhíu mày, "Chú nhỏ."
Trả lời một cách thẳng thắn mà không cần suy nghĩ nhiều.
Trong lòng Thư Dư phát lạnh, bất đắc dĩ hỏi: "Vậy chú nhỏ với dì nhỏ, bánh trôi nhỏ con thích ai nhất?”
"Chú nhỏ." Bánh trôi nhỏ vẫn kiên trì với câu trả lời này, cậu bé không đưa ra những câu trả lời khác nhau chỉ bởi vì sự khác biệt về thứ tự của hai người, có thể thấy rằng cậu bé thực sự yêu Phó Tây Từ.
Nhưng ai bảo bánh trôi nhỏ ngoan ngoãn như vậy?Vừa rút kinh nghiệm, cô nhân cơ hội lén hôn đôi má mềm mại của cậu bé mấy lần.
Bánh trôi nhỏ tí ti tí tách cười khúc khích.
"Bobo."
Thư Dư cho rằng anh thích, liền hôn lên một bên má khác của cậu bé.
Bánh trôi nhỏ cười càng vui vẻ hơn, "Chú nhỏ, dì nhỏ, bobo."
Thư Dư: “…..”
Để cô nghĩ cách đã, làm thế nào để xóa đi ký ức cho đứa bé hai tuổi.
Cuối cùng, Thư Dư không nghĩ ra, mãi cho đến khi Phó Minh Song với anh rể ôm bánh trôi nhỏ còn đangngái ngủ đi ra ngoài, trong miệng cậu bé vẫn còn luyên thuyên câu nói này.
Đêm còn dài.
Khách lần lượt ra về.
Cuối cùng, chỉ còn lại những người bạn đang chơi bài của Phó Tây Từ và người phục vụ dọn dẹp.
Trên du thuyền có phòng, Thư Dư vốn định qua đêm trên du thuyền, nhưng sau khi thấy đèn trong phòng của Phó Tây Từ và những người khác vẫn sáng, lại có tiếng nói chuyện, cô liền trở về phòng.
Phòng có diện tích tương đương phòng giường đôi trong khách sạn thông thường, có cửa sổ cho bạn nhìn thẳng ra biển.
Đêm nay biển lặng, chỉ có tiếng sóng nhỏ thường xuyên đập vào du thuyền, cũng không ồn ào, ngược lại khá có ích cho giấc ngủ.
Thư Dưtắm xong liền cảm thấy buồn ngủ, cô nằm trên giường, vừa chạm gối liền ngủ thiếp đi.
Không biết có phải do lần đầu tiên qua đêm trên biển hay không mà đêm đó cô mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cô cũng ở trên một con tàu, giống hệt chiếc tàu Black Pearl của thuyền trưởng Jack trong "Cướp biển vùng Caribe". Cô đứng ở mũi tàu nhìn vào khoảng không bằng kính viễn vọng, quay lại và nói với thủy thủ đoàn rằng có đất liền.
Một nhóm thuyền viên gần như đã gần nửa năm không tắm rửa, họ giơ tay hoan hô.
Rồi ngay sau đó, cô cũng không thoát khỏi số phận giống như thuyền trưởng Jack, bị ném vào bãi cátcủa hòn đảo, những con sóng đánh vào khuôn mặt ướt sũng và mềm mại của cô.
Chờ chút đã, mềm mại.
Thư Dư lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở lại chiếc giường lớn mềm mại của du thuyền, cùng lúc đó, có một người khác ở trước mặt cô, hôn lên mặt cô.
Cái cảm giác mềm mềm cũng là môi anh.
“Em tỉnh rồi?” Phó Tây Từ dừng lại, hai mắt thâm thúy, thanh âm khàn khàn.
Thư Dưngửi thấy mùi rượu, rất nhiều, cô nhíu mày, "Anh uống bao nhiêu rồi hả?”
Nói xong liền đẩy anh ra, lần đầu tiên đẩy anh ra được.
Yết hầu của anh trượt lên xuống, tự mình ngồi dậy và nói, "Uống một chút.”
Thư Dưcũng tỉnh táo hơn nhiều, cô từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, thấy anh vẫn mặc âu phục, có lẽ là vừa mới kết thúc, anh còn chưa kịp đi tắm.
Kết thúc rồi quay lại đây dày vò mình, đúng là quá đáng mà.
Thư Dư và Thư Dư cách nhau nửa mét và cứ nhìn nhau như thế.
Anh lặng lẽ nhìn cô, không giống như người say rượu điên cuồng, nhưng không biết là tỉnh táo đến mức nào, bởi vì Thư Dư cảm thấy biểu hiện của anh rất mất khống chế.
Phó Tây Từ lại cười, mặc dù không quá khoa trương, nhưng cả người anh dường như tảng băng đang tan chảy.
Anh hỏi: "Bạn không phải muốn biết ban nãy anh nói cái gì với em sao?"
Thư Dư ngủ thiếp đi thiếu chút nữa quên mất chuyện này, anh nhắc lại khiến cô sực nhớ, cô hỏi: "Ừm, thế anh nói cái gì?"
Phó Tây Từ không trả lời, có lẽ anh cảm thấy nóng, cởi áo khoác và ném nó xuống thảm một cách tàn nhẫn, sau đó lại cởi cà vạt ra.
Thư Dư chỉ nhìn động tác của anh, không thấy anh có vẻ sẽ lên tiếng, vội vàng thúc giục: “Rốt cuộc là anh đã nói cái gì?”
Nói xong, cô không khỏi ho khan.
Mặc dù chất liệu được che dưới lớp áp, nhưng dường như từng đường nét đều được gia công cẩn thận, đặc biệt thu hút sự chú ý của cô, đường nét cũng rất hấp dẫn, cô đã nhìn thấy chiếc khóa kim loại ở thắt lưng của anh.
Nhưng Thư Dư vẫn như cũ nhắc nhở một câu: "Chờ một chút, đừng cởi."
Cô nhắc nhở anh, nhưng anh muốn cởi thì cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bị ép buộc phải chiêm ngưỡng.