KẾT HÔN LÂU SẼ HỢP

Trợ lý nhìn thấy cô có chút kinh ngạc, "Hôm nay không phải là sinh nhật Phó tổng sao ạ, chị không ở cùng anh ấy sao?”
 
“Thấy quầng thâm dưới mắt chị đến kem nền còn không che phủ được không?” Thư Dực nhìn trợ lý, “Đây là bằng chứng chị đã tổ chức sinh nhật cho anh ấy đấy, là bằng chứng chị đã cật lực như thế nào.”
 
Sinh nhật là quý giá, cái giá của tự do càng cao, nam nữ trưởng thành cần cho nhau không gian riêng.
 
Trợ lý nhìn kỹ thì không thấy quầng thâm dưới mắt, chỉ thấy sếp của mình vẫn đẹp như thường, từng đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hòa, khi ghép lại với nhau càng tuyệt vời hơn.
 
"Hiểu rồi, chị vất vả rồi."
 
Chị xinh đẹp, chị nói cái gì cũng đúng cả.
 
Người trợ lý nở một nụ cười chuyên nghiệp đạt tiêu chuẩn, sau đó sắp xếp lịch trình tiếp theo.
 
Khi gần đến giờ tan sở, Thư Dư nhìn thấy danh sách khách mời được đề xuất.
 
Sáu đến bảy mươi phần trăm những người ở đây đều biết cô và Tống Sơ Hi, cô đưa họ vào danh sách mời thì chắc chắn Tống Sơ Hi cũng sẽ làm như thế, sẽ không tiếc công sức mời, bên nào đến muộn sẽ luôn chịu thiệt thòi.
 
Có một số vị khách quan trọng mà Thư Dư chỉ có thể tự mình ra mặt đi mời, khi mời tổng biên tập tạp chí, cô ấy đã cười từ chối: “Thật ngại quá, Hi Hi bên kia vừa nói với tôi, mà tôi cũng vừa mới đồng ý với cô ấy rồi.”
 
Xem ra hai người chỉ là chuyện người này chân trước, người kia chân sau.
 
Sau khi Thư Dư bình tĩnh cúp điện thoại, cô cũng không dám thả lỏng nữa, đợi cho đến khi cô gọi điện xong cũng đã là đêm khuya.
 
Miệng khô khốc, uống vội vội vàng vàng hai cốc nước, thoáng thấy thông báo tin nhắn trên điện thoại, cô dùng một tay mở điện thoại, bấm vào tin nhắn mới.
 
Sau khi Tống Sơ Hi bị cô chặn trên WeChat, chỉ có thể đổi sang gửi tin nhắn thường cho cô.
 
【Thư đại tiểu thư vất vả rồi, đến giờ này rồi mà vẫn chưa tan làm. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô có quyết tâm làm ăn như vậy, quả nhiên mà, muốn cướp đồ của người ta thì phải cố gắng nhiều hơn, bằng không thì làm sao về tay mình được đây? 】
 
Sau khi uống nước, Thư Dư đã hồi phục rất nhiều.
 

Cô chỉ đơn giản đáp lại bốn chữ: 【Như nhau, như nhau. 】
 
Khi Thư Dư trở về, cô còn tưởng rằng vào một ngày như hôm nay, Phó Tây Từ nhất định phải mở tiệc tối, có thể cả đêm không về, nhưng cô không ngờ hôm nay anh lại ở nhà làm việc.
 
Nếu không phải biết rằng anh là con trai duy nhất trong Phó gia, mà Phó gia cũng chẳng gặp mấy chuyện đau đầu như tranh giành tài sản trong gia đình, thì với tần suất về nhà như thế này của anh, cô sẽ nghi ngờ rằng anh đã bị tẩy chay.
 
Một món quà từ một người bạn, đang đặt trong phòng ngủ mà chưa có thời gian để mở ra.
 
Cô nhớ lại bản thân còn không có thời gian để gửi quà, vậy thì nhân lúc đêm này còn chưa kết thúc cô phải tặng quà thôi.
 
Thư Dư gõ cửa phòng làm việc, cô đẩy cửa ra, dựa vào cửa nháy mắt với người bên trong: “Không biết Phó tổng có thời gian thưởng thức phần quà một chút không?”
 
 “Còn có quà nữa sao?” Phó Tây Từ dừng công việc trong tay, trong giọng nói lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
 
"Đương nhiên rồi, sinh nhật thì phải đi kèm với quà sinh nhật chứ."
 
Thư Dư rất vui vì sự ngạc nhiên và mong đợi của anh, cô bước đến và trao cho anh món quà.
 
Cầm lấy món quà, Phó Tây Từ sửng sốt một chút, "Anh còn tưởng rằng em đã tặng rồi."
 
Anh đang đề cập đến bữa tiệc sinh nhật trên du thuyền và màn trình diễn ánh sáng và pháo hoa, không phải vì anh theo chủ nghĩa đàn ông, mà trong ấn tượng của anh mấy thứ này đều là người đàn ông làm cho người phụ nữ.
 
Cô hay cáu kỉnh, nhưng cũng không phải vậy, kiểu định nghĩa này rất phù hợp để nói về cô.
 
Vợ của anh luôn làm anh cảm thấy ngạc nhiên.
 
Thư Dư ngồi xuống cạnh bàn, đột nhiên cảm thấy anh thật dễ dỗ dành, dễ thỏa mãn, cô thích một người đàn ông chưa từng thấy thế giới như vậy.
 
Phó Tây Từ mở hộp quà ra, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay.
 
Thư Dư giơ cổ tay lên cho anh xem, nhếch môi cười nói: "Là đồ đôi đấy."
 
Cô sẽ không nói rằng bởi vì bản thân cô nhìn trúng mẫu này phiên bản nữ nên anh mới có may mắn nhận được một chiếc đồng hồ, nếu không với một người trông có vẻ thứ gì cũng không thiếu như anh thì có thể cuối cùng anh sẽ nhận được một chiếc cà vạt tầm thường.
 

“Mà còn là quẹt thẻ của em đấy, thẻ tiền lương của em.”
 
Đắt lắm đấy, lúc đó cô thực sự cảm thấy đau khổ.
 
"Cảm ơn em, anh rất thích." Phó Tây Từ tháo cái đang đeo trên tay xuống, anh đeo cái cô vừa tặng lên tay.
 
So với sợi dây chuyền kim cương màu hồng mà anh tặng cho cô thì cái này chẳng là gì, vì vậy cô rất hào phóng nói: "Khách sáo rồi, chỉ cần anh thích là được."
 
Phó Tây Từ nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
 
 “Em thật tốt, anh nghĩ anh nên làm chút gì cho em đấy nhỉ?” Giọng điệu của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
 
“Không cần.” Thư Dư cảm thấy anh quá khách sáo.
 
Phó Tây Từ: "Cần."
 
Chẳng mấy chốc cô hiểu ra rằng Phó Tây Từ nói nói cần làm chút điều gì đó, thẳng thừng có thể rút gọn thành một từ - làm.
 
Hơn nữa từ khi không có mục đích sinh con, Thục Dư đối với loại chuyện này càng thêm thờ ơ, cô thích lợi dụng đôi mắt và đôi tay của mình để chiếm hời, còn việc phải vác súng thật ra thì thôi bỏ đi.
 
Phó Tây Từ nhìn đồng hồ cô tặng cho mình, "Còn chưa đến mười hai giờ."
 
"Ừm?"
 
“Hôm nay vẫn là ngày sinh nhật của anh, có lẽ nên có một đặc quyền nhất định chứ nhỉ.”
 
“….”
 
Toàn thân Thư Dư bị chà xát nóng như thiêu đốt, khuôn mặt đỏ bừng, cô cắn môi để cố không thừa nhận thất bại, nhưng Phó Tây Từ đã phát huy hết cái gì gọi là lấy oán báo ơn, cố tình trêu chọc cô, chậm trễ không đi vào vấn đề.
 
Quá đáng lắm rồi, cái tên cẩu nam đến tuổi này!
 

Khả năng tự chủ của Thư Dư đã giảm xuống bằng không, nhưng lý trí của cô vẫn còn, cô vươn tay về phía tủ đầu giường lấy một chiếc bao nhỏ, sắc mặt đã tái mét nên cô đảo mắt đưa chiếc bao nhỏ cho anh.
 
 “Ừm.” Có một giọng nói tràn ra từ cổ họng anh, đó cũng coi là một câu trả lời.
 
Phó Tây Từ cũng biết rằng trêu chọc nên có chừng mực, vì vậy anh ấy đã mở bao ra, đi thẳng vào vấn đề.
 
Hình như hai người đã lâu không làm, cho nên lần này chiến tuyến cực kỳ dài, dài đến mức Thư Dư lo lắng cái bao nhỏ xíu này sẽ bị tra tấn đến khi hỏng mất.
 
Cô ôm lấy cổ anh không chịu buông, bắt anh kiểm tra lại.
 
"kiểm tra cái gì?"
 
Thư Dư lúng túng, thanh âm mỏng manh, nhanh như muỗi đốt: "Kiểm tra xem cái bao nhỏ có bị hỏng hay không."
 
Nếu nó bị hỏng, cô sẽ bắt đầu lớp biện pháp bảo vệ thứ hai, nên uống thuốc thì phải uống, tóm lại, không thể có sai sót trong chuyện này, nếu không sẽ không công bằng với bảo bảo.
 
Phó Tây Từ nhìn thấy cô cẩn thận như vậy, anh bật cười một tiếng: “Cái bao nhỏ này sẽ không rách được đâu.”
 
“Anh kiểm tra cho đàng hoàng đi.”
 
Cô biết là cái bao nhỏ này chỉ cần một lỗ kim chọc thủng cũng sẽ có thể trúng thưởng.
 
Phó Tây Từ chỉ đành nghe theo lời cầu xin của cô kiểm tra qua một lần, mà Thư Dư nằm bên cạnh đang che mắt lại rồi lâu lâu lại he hé mắt ra nhìn trộm nó.
 
 “Không rách, yên tâm đi.” Cái bao nhỏ bị ném vào thùng rác.
 
Tắm rửa sạch sẽ, hai người trở lại giường, Thư Dư giống như mọi lần sau đó, chủ động để anh ôm vào lòng, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh.
 
“Trước kia không phải em cứ nghĩ đủ mọi cách để có thai hay sao, hiện tại không muốn có bảo bảo nữa, liền trở nên cẩn thận như vậy?" Phó Tây Từ hứng thú hỏi.
 
Anh nghĩ rằng nếu Thư Dư thích trẻ con như vậy, cho dù nếu có vô tình mang thai, cô vẫn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
 
Nhưng không, bây giờ cô thậm chí còn không muốn có con hơn cả anh.
 
Thư Dư vừa trải qua một trận vận động kịch liệt đến toát mồ hôi, còn đang trong giai đoạn yếu ớt, thân thể mệt mỏi, không còn sức lực để suy nghĩ nhiều, nên khi được hỏi, cô đã thành thật trả lời.
 
Cằm cô tựa trên vai anh, không ngẩng đầu lên, môi kề sát tai anh, giọng nói không lớn nhưng cũng có thể nghe rõ ràng.
 
“Anh cũng biết, chúng ta không có bao nhiêu tình cảm, anh không yêu em, em cũng không yêu anh, chúng ta ai cũng không thể hứa sẽ yêu đứa nhỏ này."

 
"Emthích trẻ con, nhưng thằng bé cũng sẽ phải lớn lên. Điều gì sẽ xảy ra khi thằng bé lớn lên và không còn dễ thương như một đứa trẻ? Em không đủ tự tin để đảm bảo rằng mình vẫn thích thằng bé như vậy."
 
"Và……"
 
Cô dường như cảm thấy động tác này không thoải mái nên lại điều chỉnh lại.
 
Phó Tây Từ hỏi, "Và cái gì?"
 
Thư Dư nhắm mắt lại, mất đi ý thức, theo bản năng đáp lại anh: "Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo cuộc hôn nhân hiện tại sẽ trường tồn mãi mãi. Nhỡ đâu, nếu chúng ta không hợp nhau thì sao."
 
"Anh gặp được cô gái mình thích, và em cũng có thể gặp được chàng trai mình thích. Khi chúng ta thực sự không thể sống tiếp, khi không có con, chúng ta sẽ không vì con mà phải ràng buộc với nhau ."
 
Cô vô thức mỉm cười, "Nghĩ như vậy, anh không phải rất tự do, rất vui vẻ sao..."
 
Thư Dư đã ngủ thiếp đi khi chưa nói hết câu, cô không nghe thấy câu "Ai nói anh không yêu em" của Phó Tây Từ, chỉ có hơi thở đều đều của cô đáp lại anh.
 
Phó Tây Từ không thể ngủ được nữa, anh của hiện tại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
 
"Nếu chúng ta không phù hợp thì sao?"
 
“Em cũng có thể gặp một chàng trai mà em thích."
 
“Chúng ta sẽ không vì con mà phải ràng buộc với nhau.”
 
"..."
 
Trong đầu anh cứ liên tục lặp lại ba câu nói của Thư Dư, tuy rằng chỉ là ba câu đơn giản, nhưng cảm giác lại lại rất mạnh.
 
Trước đây, Phó Tây Từ cho rằng hai người không có tình cảm thì khi nuôi dạy con sẽ có nảy sinh tình cảm hơn, bây giờ anh lại lo lắng rằng vì không có con, Thư Dư sẽ không ngại đâm đơn ly hôn sau khi gặp được chàng trai mình thích.
 
Anh cảm thấy rằng đã đến lúc phải thay đổi một số suy nghĩ của mình.
 
Có lẽ, sinh con không hẳn là điều xấu.
 
*bgm: viết tắt của background music

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi