KẾT HÔN LÂU SẼ HỢP

Vì chênh lệch múi giờ giữa ban ngày và ban đêm, nên Thư Dư và Phó Tây Từ hai người họ rất ít khi gọi điện.
 
Nhắn tin thì có, nhưng thường phải vài giờ sau mới có người trả lời lại, như thể họ đang sống ở một chiều không gian khác.
 
Tống Sơ Hi khi đó nói rằng cô nhớ Phó Tây Từ, lúc đầu cô cảm thấy vô lý, nhưng sau đó cô phải thừa nhận, đúng vậy, cô có hơi nhớ Phó Tây Từ một chút, hoặc có lẽ là nhiều hơn thế một chút.
 
Cô thực sự muốn anh quay lại.
 
Thư Dư chỉ có thể tận tâm làm việc để trì hoãn triệu chứng này.
 
Ban ngày thì còn có tác dụng, nhưng ban đêm thì hoàn toàn hết công dụng.
 
Cô rất mất thể diện gửi tin nhắn cho anh: 【Khi nào anh quay về? 】
 
Không phải đã thống nhất là bốn, năm ngày rồi sao, bây giờ đã là ngày thứ tư rồi!
 
Sáng hôm sau cô nhận được tin nhắn trả lời, 【Chắc có lẽ phải hai ngày nữa, có gì muốn mua không, lúc về anh mua cho em. 】
 
Thư Dư: "..."
 
Trông cô có giống một người phụ nữ đầu óc rỗng tuếch, lúc nào cũng chỉ muốn có quà không?
 
Trên thực tế, nghiêm túc mà nói, không tính ngày hôm ở thành phố khác, anh mới ra nước ngoài được có ba ngày.
 
Chỉ mới có ba ngày thôi sao? Cầm điện thoại lên, Thư Dư cảm thấy thời gian như bị kéo dài đến một tuần.
 
Cô lăn qua lăn lại trên giường, lần đầu tiên cảm thấy hai ngày dài như vậy.
 
Để kéo dài thời gian làm việc và chuyển hướng sự chú ý của mình, sau khi tan ca cô đã mang công việc về nhà, chiếm lấy phòng làm việc đã chiếm đóng từ lâu của Phó Tây Từ.
 
Khi hết cà phê, Thư Dư mệt mỏi nhíu mày.
 
Cô chán nản lật giở những thứ trên bàn, sự chú ý của cô bị thu hút bởi một cuốn sổ bìa da màu nâu, cô tùy tiện cầm lấy.
 
Thư Dư lật qua và nhìn thấy nét chữ của Phó Tây Từ, đó là cuốn sổ rất đẹp..
 
Trong tiềm thức, cô cho rằng đó là một bí mật thương mại nào đó của công ty, nhưng khi cô quyết định sẽ đóng nó lại, cô lại thoáng thấy những từ như hành, mì, tôm sống ....
 
Phó gia không phải là một công ty thực phẩm vậy nên đây không thể là một số bí mật thương mại nào đó được.
 
Sau khi đọc kỹ, cô mới phát hiện ra đây là một công thức, khác với những công thức thông thường, nó không chỉ ghi cách làm mà còn ghi những vấn đề cần chú ý trong từng bước.
 

Anh thậm chí còn viết ra cách nấu một quả trứng luộc.
 
Trong thực đơn có mì hành và cháo hải sản do anh làm, kế đến là sườn heo hấp, mì tôm sốt kem, ức bò hầm rượu vang đỏ...
 
Mỗi bước, khi nào và làm thế nào để sử dụng nó, đã được anh viết ra từng cái một.
 
Thư Dư che môi, cảm xúc lập tức hỗn loạn.
 
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên Phó Tây Từ nấu ăn, anh nhìn chằm chằm vào công thức một lúc lâu, cuối cùng lại bất lực sau khi lấy nguyên liệu ra khiến cô cười một lúc lâu.
 
Cô còn nhớ khi anh thử lần thứ hai, anh đã nấu một đống thứ không biết đó là cái gì, cuối cùng ném chúng vào thùng rác đầy bất lực, sau đó lại phải gọi đồ ăn mang về để cố gắng che đậy sự thật.
 
Rồi đến lần thứ ba, anh đã nấu món mì với một quả trứng luộc đẹp mắt.
 
Cháo hải sản lần thứ tư có thể khiến đứa trẻ nhà bên thèm đến khóc thét.
 
...
 
Mấy chuyện nấu ăn như thế này, anh không có tài năng, chỉ là trong thời gian bận rộn, anh đã dành thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng từng chi tiết, và cuối cùng đã cho ra thành phẩm hoàn hảo.
 
Thư Dư thậm chí còn nhớ rằng trong lúc ngồi ăn cháo hải sản, cô đã hỏi tại sao anh lại trở nên say mê với chuyện nấu ăn đến vậy.
 
Anh nhàn nhạt đáp: "Bởi vì có mùi khói bên mới càng giống một ngôi nhà."
 
Thư Dư cảm thấy hốc mũi chua xót, lật giở hết công thức nấu ăn của anh, cuối cùng cô sững sờ nhìn trang giấy trắng cuối cùng, tại sao anh lại đáng ghét như vậy, dám giấu cô làm những thứ này.
 
Anh đã và đang rất nỗ lực để biến nơi này thành nhà của mình.
 
Thư Dư thở ra một hơi để giảm bớt chua xót, cô đột nhiên rất mong được gặp anh.
 
Ở đây đêm đã khuya, ở bên Phó Tây Từ đã là rạng sáng, anh nhận được tin nhắn gửi hồi chiều của cô, có một tin hiển thị đang trả lời.
 
Mấy chữ ngắn ngọn như đã tiếp thêm động lực cho cô, cô vỗ vỗ mặt mình, trực tiếp gọi video qua, một lúc sau đầu dây bên kia mới trả lời.
 
Cô nhìn thấy anh trong bộ đồ ngủ, vừa mới thức dậy.
 
Phó Tây Từ nhìn xem đồng hồ, biết bên kia đã khuya, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
 
 “Ngủ không được.” Cô gác hai chân lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, giương đôi mắt to ra, cho anh thấy cô bây giờ tỉnh táo như thế nào.
 
 “Không ngủ được thì cũng phải ngủ.” Phó Tây Từ giống như một cựu cán bộ nghiêm nghị nói: “Ngủ đi.”
 
"Nhưng em đói bụng, anh không có ở đây, em ăn cơm không ngon." Thư Dư nhìn anh, đáng thương nói.
 

Phó Tây Từ: "Xin Phó phu nhân trước khi anh quay lại hãy ăn uống cho đàng hoàng đi, chờ đến khi anh quay về sẽ nấu món gì đó thật ngon cho em."
 
Anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
 
Nhưng với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, những đứa trẻ bình thường có lẽ sẽ bị dọa cho khóc thét.
 
Thư Dư nói được thôi, rồi lại hỏi: “Trở về anh làm món gì, là sườn heo hấp hay là mì tôm sốt kem?”
 
Phó Tây Từ hơi khựng lại một chút, từ góc quay camera anh liền nhìn thấy cô bây giờ đang ở trong phòng làm việc, hơn nữa còn nhìn thấy ghi chép của anh. Dựa trên quan sát cả năm nay của anh, Thư Dư hầu như không ở trong phòng làm việc nhiều, vậy nên cũng sẽ không nhìn thấy cuốn sổ kia.
 
Tuy nhiên, có vẻ như không cần phải giấu cuốn sổ ghi công thức nấu ăn.
 
Chỉ là bây giờ bị cô gái nhỏ nhìn thấy, cái đuôi nhỏ của cô có lẽ lại giơ lên ​​trời.
 
Thấy anh không nói chuyện, Thư Dư nói: "Thật xin lỗi, em vô ý đọc được cuốn sổ của anh."
 
"Không sao đâu, cũng không phải là bí mật gì." Phó Tây Từ nói.
 
Nếu như bây giờ anh ở trước mặt cô, Thư Dư nghĩ, cô nhất định sẽ không nhịn được hôn anh, nhưng đáng tiếc hiện tại hai người cách nhau cả một đại dương, hôn lên màn ảnh cô sẽ trở thành một đứa ngốc mất.
 
 “Trứng chiên, mì xào hành, đã lâu không thấy rồi.” Thư Dư nói.
 
Quả nhiên, cái đuôi nhỏ đã lộ ra.
 
Phó Tây Từ bắt chước giọng điệu của cô ấy, "Là rất lâu rồi nhỉ."
 
Khóe môi Thư Dư không khỏi cong lên, giống như thám tử phán đoán: "Thế nói như vậy có phải rõ ràng là, trước khi anh nói muốn bồi dưỡng quan hệ tình cảm, anh thật sự thích đã thích em rồi?"
 
“Có thể.” Phó Tây Từ gật đầu.
 
“Cái gì mà gọi là có thể chứ? Đây đều là chứng cứ anh viết!" Thư Dư lấy ra sổ ghi chép, dùng sức gõ gõ.
 
“Ừm, là của anh viết.”
 
Thư Dư hỏi: "Vậy anhcó thừa nhận hay không?"
 
Cái đuôi nhỏ đã giơ lên ​​trời, anh định sẵn là rơi vào tay cô rồi.
 
Phó Tây Từ cười khúc khích, có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng thông qua màn hình điện thoại, "Đúng vậy, Phó phu nhân, anh thíchem, từ rất sớm."
 
Anh thích em, từ rất sớm.
 

Nó giống như những bong bóng màu hồng, không ngừng bay lên cao, chạm vào mặt nước và phát ra âm thanh "Bobobobo" giòn giã.
 
"Rất tốt, em chính là thích cách anh thẳng thắn như vậy đấy." Thư Dư có vẻ như rất đắc ý thẩm vấn, giả vờ gật đầu, nhưng khóe mắt lông mày lại không giấu được ý cười.
 
“Đừng nhịn nữa, muốn cười thì cứ cười.” Phó Tây Từ nhìn thấy.
 
Thư Dư phồng má, lại nhịn xuống, lại hít một hơi thật sâu, đột nhiên tới gần màn hình, bởi vì cách quá gần, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt.
 
"Phó tiên sinh, những lời sau đây em chỉ nói một lần, anh nhất định phải nghe cho kỹ."
 
Phó Tây Từ: "Vâng."
 
Thư Dư lại hít một hơi thật sâu để lấy dưỡng khí trong phổi được đầy đủ, cô đột nhiên ôm điện thoại lại gần, nói rất nhanh: “Em cảm thấy có lẽ em đã thích anh một chút, không, em thích anh nhiều hơn nhiều hơn một chút. Em nhớ anh, siêu bất khả chiến bại nhớ anh!"
 
Một hơi nói hết, nói xong cô lại thẳng thừng cúp máy.
 
Anh lại gọi, nhưng cô nhẫn tâm từ chối.
 
Điện thoại dán vào ngực cô, chiếc điện thoại phập phồng lên xuống theo lồ ng ngực, trời ạ, vừa rồi cô cảm giác tim mình sắp nổ tung.
 
Thư Dư hít sâu rồi thở ra một hơi dài, tuy đầu óc đang “loằng ngoằng” một mớ hỗn độn nhưng cô biết rất rõ ràng mình đã làm đúng.
 
Dù cho có hơi không dè dặt!
 
Thư Dư mở phần mềm, quyết định đặt một chuyến bay đỏ mắt*, cô sẽ đến đó ngay bây giờ, buổi tối anh sẽ có diễm phúc gặp được cô.
 
Đây là lần đầu tiên cô trở nên vô lý như vậy, như bị tiêm máu gà, không khỏi kích động cắn ngón tay, cuối cùng dùng đôi tay run rẩy thanh toán.
 
Thật là một bất ngờ!
 
Sau khi làm tất cả những điều này, Thư Dư đã bình tĩnh lại, đúng vậy, cô chỉ muốn tạo cho anh một điều bất ngờ, giống như lần trước anh đã cho mình một bất ngờ!
 
Cô muốn mặt đối mặt, chính miệng cô sẽ nói rằng cô thích anh!
 
Trong khi đó, phía bên kia.
 
Mặc dù Thư Dư nói cực kỳ nhanh, nhưng câu từ rõ ràng, anh không gặp khó khăn gì khi nghe cả câu.
 
Cô nói cô thích anh.
 
Cuộc gọi video Phó Tây Từ gọi đến lần nữa vẫn bị cô bấm tắt, nghĩ rằng cô sẽ không trả lời cuộc gọi thứ hai, vì vậy anh cũng không gọi lại, mà nhìn chằm chằm vào cuộc gọi video đã kết thúc một lúc lâu trong sự ngơ ngác.
 
Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng nó mạnh hơn cả một cơn lốc xoáy, có thể dễ dàng khuấy động thế giới của anh.
 
Anh nhếch môi không nhịn được cười.
 
Ngồi ngây ngốc mười mấy phút như vậy, Phó Tây Từ kéo lý trí trở về, gọi điện thoại cho trợ lý: "Chiều nay sắp xếp chuyến bay, tôi muốn về nước."
 
"Dự án không phải còn chưa hoàn thành mà ạ? Cái này không phải có chút vội vàng sao?" Trợ lý hỏi.
 
 “Sáng sớm hôm nay sẽ chốt.” Phó Tây Từ giải thích thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại, đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt.

 
Hạng mục lần này không nhỏ, không thể thương lượng nhanh như vậy, hơn nữa đối phương cũng rất khó đối phó, chuyện chia phần trăm cổ phần khiến hai bên đã đi vào bế tắc.
 
Phó Tây Từ bề ngoài biểu hiện lại rất cứng rắn, không có dấu hiệu nhượng bộ, bên kia dù có dấu hiệu buông tay, nhưng lại không muốn mở lời mềm mỏng, lần này mà vẫn không thương lượng được thì sẽ kết thúc luôn.
 
Bên kia cuối cùng cũng buông tay, hai bên hoàn tất hợp tác, ký kết, Phó Tây Từ bắt kịp chuyến bay.
 
Cho đến khi lên máy bay, anh vẫn không nói trước với Thư Dư.
 
Khi anh đến Trung Quốc, trời đã từ tối đến sáng sớm, vậy nên anh đã yêu cầu tài xế lái xe thẳng về nhà.
 
Phó Tây Từ kiểm tra thời gian, theo lịch trình của Thư Dư, giờ này cô vẫn còn chưa tỉnh, vì vậy anh cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể khi mở cửa và đi lên lầu, để không đánh thức Thư Dư đang ngủ.
 
Trước khi đi vào, anh đã nghĩ đến việc cô sẽ ôm cổ anh rồi nhõng nhẽo, nũng nịu nói "Làm sao anh quay lại rồi", hoặc là cô sẽ từ trên giường nhảy dựng lên?
 
Phó Tây Từ đẩy cửa ra.
 
Không có ôm cổ, cũng không có từ trên giường nhảy lên, bởi vì giường căn bản vô dụng, trên giường chăn đã xếp gọn gàng, hoàn toàn không có một chút dấu vết của người nào đang nằm ngủ.
 
Đi đâu rồi?
 
Phó Tây Từ gọi cho cô, nhưng điện thoại đã tắt.
 
Anh có dự cảm không lành nên gọi điện cho trợ lý của cô.
 
Trợ lý còn đang ngái ngủ, nghe thấy giọng nói của Phó Tây Từ lập tức tỉnh lại, hỏi: "Thư tổng không phải nói đi tìm ngài sao ạ?”
 
“Cô ấy đi tìm tôi?”
 
“Dạ vâng, tối hôm qua chị ấy mua vé máy bay, còn giao lại công việc ở đây cho em.” Trợ lý đã ý thức được chuyện gì xảy ra, hai người vội vàng chạy đến địa điểm của nhau, nhưng cuối cùng lại bị chia ra hai nơi khác nhau.
 
Loại hiểu lầm này thật sự là hiếm thấy nha.
 
Cô trợ lý thật ra muốn hỏi, hai vợ chồng các anh chị không nói cho nhau biết sao? Ngẫm đi ngẫm lại, một cách dễ hiểu thì chắc là cả hai đều muốn tạo bất ngờ cho đối phương.
 
Đây là thế giới của những người yêu nhau sao?
 
Sau khi hạ cánh, Thư Dư đi thẳng đến khách sạn, cùng lúc đó cô lại nhận được tin nhắn anh đã trở về Trung Quốc, và hai người lại một lần nữa nhìn nhau qua màn hình call video.
 
Vì cả hai người đều bị chuyến bay dài đằng đẵng và sự dày vò này gây ra nên đều danh dự hưởng được quầng thâm mắt như nhau.
 
Nhìn nhau không nhịn được cười.
 
Tạo bất ngờ hóa ra lại biến thành hiểu lầm, cô che mặt, thống khổ cùng bất đắc dĩ, dở khóc dở cười, "Vậy bây giờ nên làm sao đây?"
 
Phó Tây Từ: "Em ngoan ngoãn ở yên đó, mở cửa phòng vào rồi đi ngủ đi, đợi anh bay qua."
 
*Trong tiếng anh nó là Red-eye flight: có nghĩa là chuyến bay dự kiến ​​khởi hành vào ban đêm và đến nơi vào sáng hôm sau. Một định nghĩa khác về chuyến bay đau mắt đỏ là chuyến bay diễn ra qua đêm nhưng không cung cấp đủ thời gian để hành khách có thể ngủ đủ giấc.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi