Câu nói này mùi hơi nhiều rồi.
Thư Dư hơi sửng sốt một chút, nói: "Anh sẽ không phải ngay cả cháu trai của mình cũng ghen đấy chứ?”
Cô chớp chớp mắt, không hiểu được cái sự ghen này của anh.
Bánh trôi nhỏ, đứa bé mới hai tuổi, có gì để ghen hả?
Phó Tây Từ ban đầu khá bình tĩnh, nhưng khi cô hỏi một cách thẳng thừng như vậy, lông mày cau lại của anh tiếp tục không hạ xuống, phủ nhận một cách thẳng thừng, "Không có."
"Vậy tại sao anh tức giận?"
"Không tức giận."
Anh mở cửa xe để Thư Dư lên xe, cô còn chưa nói hết câu thứ hai, anh đã vòng qua bên kia lên xe.
Phó Tây Từ miệng thì luôn bảo không giận nhưng hành động của anh thì lại thành thật hơn rất nhiều, anh thực sự tức giận.
Thư Dư lên xe, không thắt dây an toàn, mà nghiêng người, cô có một đôi mắt hạnh nhân rất biết cách thu hút, khi cô nhìn chằm chằm vào ai đó, thì đối phương rất dễ bị dẫn dắt bởi cảm xúc của cô.
Cô bây giờ cảm thấy rất vui.
Thư Dực mấy ngày nay đều phải nhìn khuôn mặt của dì Tần, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt mà cô đã nhung nhớ đến từ lâu liền cảm thấy chỗ nào cũng đẹp hết.
Ngay cả khi Phó Tây Từ bây giờ cũng để thẳng mặt, chỉ để lại một nửa khuôn mặt cho cô nhìn thôi nhưng cô cũng vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
“Phó tiên sinh.”
Thư Dư cười cười, "Em rất nhớ anh."
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của anh có dấu hiệu thả lỏng, anh quay đầu lại, hai người nhìn nhau, cô nhích lại gần, "Vậy nên anh đừng giận nữa, được không?"
“Em không giỏi dỗ dành người khác.” Thư Dư nói thêm.
Yết hầu của Phó Tây Từ lăn lên xuống, ánh mắt dịu dàng, không kìm được xoa đầu cô, ai nói cô không biết dỗ người, có ai làm nó tốt hơn cô không?
"Ừm, còn chưa ăn cơm phải không, lúc về anh làm cho em."
Đợi đến khi ăn cơm xong trời cũng đã khuya rồi.
Khi trở về phòng ngủ, Thư Dư nói với Phó Tây Từ về những gì đã xảy ra trong chuyến công tác những ngày này, cô hiện đang sử dụng anh làm quân sư của mình, bất kể tình hình khó khăn như thế nào, miễn là cô nghĩ đến chuyện Phó Tây Từ luôn ở phía sau cô ấy, cô liền cảm thấy tự tin để chiến đấu.
Phó Tây Từ chỉ cần vài từ là đã phân tích xong những ưu và nhược điểm, còn cô chỉ còn lại nửa bộ não.
Tình thế hiện tại không thể trong thời gian ngắn mà phá được, cần trăm sự kiên nhẫn.
Tiểu biệt thắng tân hôn, lẽ ra phải trải qua cuộc sống vợ chồng, nhưng không may, bà nhỉ nhỏ của cô lại đến thăm, hoạt động này phải tạm dừng.
Thư Dư nằm ở trên người anh, ngẫm lại hành vi hôm nay, chân thành nói: "Chuyện hôm nay là em làm sai, em sẽ bù đắp cho anh, anh muốn thế nào?"
“Không cần.” Phó Tây Từ nói.
“Sao có thể?” Cô xoay người chống tay lên ngực nhìn anh, “Nói cho em biết, anh muốn thế nào, chỉ cần em có thể thỏa mãn anh là được.”
Thư Dư đã sẵn sàng để bòn rút máu của chính mình rồi, lần này, cô sẽ không quẹt thẻ của anh như trước, vì cô muốn sử dụng số tiền cô kiếm được từ công việc của mình.
Phó Tây Từ hỏi, "Nhất định muốn bù đắp hả?"
"phải."
Anh nhìn cô suy nghĩ vài giây rồi nói: "Vậy thì mặc bộ đồng phục học sinh lần trước vào đi."
“Cái gì?” Thư Dư cho rằng mình bị ảo giác.
Nhưng Phó Tây Từ lặp lại nó một lần nữa, nguyên văn không thiếu chữ nào.
Lỗ tai của Thư Dư trở nên bỏng rát, toàn thân nóng bừng, hình ảnh hậu quả sau khi mặc đồng phục học sinh lần trước vẫn còn sống động trong ký ức của cô, đừng tưởng cô không biết anh muốn làm chuyện xấu gì khi bảo cô mặc đồng phục học sinh vào.
“Anh ở đây cứ thế ôm mộng hảo huyền đi, em không mặc nữa đâu.” Lần đầu tiên mặc hoàn toàn là vì hoài niệm, không một người nghiêm túc nào lại mặc đồng phục học sinh thời còn đi học.
Không đợi cho Phó Tây Từ có thể nói bất cứ điều gì, cô lại mở mắt ra rồi nói: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"
"Không phải nói muốn bù đắp cho anh sao? Như vậy không thể được sao?"
Phó Tây Từ nhéo ngón tay của cô, những ngón tay mảnh khảnh chỉ trông gầy gò, nhưng trên thực tế, xương rất nhỏ, khi nhéo vào chúng vẫn có thịt.
“Không thể nào!” Thư Dư nói, “Nghĩ lại đi.”
“Thế thì đáng tiếc quá, anh không có bất kỳ thứ nào khác muốn được bù đắp cả.” Anh rũ mi mắt xuống, có vẻ hơi thất vọng.
Thư Dư ngược lại có cảm giác mình đang phải đóng vai một người xấu.
Cô là người tự đề cập đến chuyện bù đắp, nhưng khi anh nhắc rồi người nói không cũng lại là cô.
Cô lại nằm xuống, không buông tay, chỉ nói: "Vậy nợ trước đi vậy, đợi khi anh có đồ gì muốn có thì em sẽ bù đắp cho anh."
"Và, nó luôn luôn hiệu quả."
“Được.” Phó Tây Từ nắm tay cô, giọng điệu không có đem chuyện bù đắp cho sau này đặt vào trong lòng.
Sau ngày hôm đó, chỉ có Thư Dư nhớ tới chuyện bù đắp.
Cô đã hứa, nhưng nếu cô không thực hiện thì thật đáng buồn, giống như một chiếc xương cá mắc kẹt trong cổ họng cô, nó lên không lên, xuống không xuống, khiến cô cứ nghĩ về nó.
Thư Dư sau đó vẫn luôn hỏi anh muốn cô bù đắp cho cái gì, nhưng câu trả lời mà cô nhận được cũng giống như đêm đó, anh chỉ nói không có cái gì anh muốn hết cả.
Từ đồng phục học sinh dường như bén rễ trong trái tim cô.
Một ngày nọ, cô nhân lúc lịch trình trong ngày không nhiều để về lại nhà ba mẹ.
Trên đường đi, trợ lý nhỏ gọi điện thoại, giọng điệu lén lút, có thể nghe được hoàn cảnh nói chuyện điện thoại không tốt.
“Thư tổng, nhân viên của hai bộ phận Tần tổng và Ngô tổng cãi nhau rồi."
Xem một hồi, cô bé không nhịn được đi gọi điện báo cáo lại với Thư Dư một chút, xem cô nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cục cũng đã thấy được chút kết quả.
“Là vì chuyện gì?” Thư Dư hỏi.
"Cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là những người từ bộ phận trụ sở chính của Tần tổng luôn coi bộ phận của Ngô Tổng như một dịch vụ hậu cần, ra lệnh cho mọi người mua cà phê, nói mấy lời khó nghe rồi bắt đầu mắng mỏ nhau."
"Vốn dĩ cá nhân tranh chấp là chuyện nhỏ, nhưng hai bên họ đã tích lũy ân oán lâu ngày, thời điểm cãi nhau cũng không có cách biệt, vậy nên mới có chuyện liền biến thành hai bộ phận cãi cọ."
"Cảnh tượng không nhỏ, Tần tổng và Ngô tổng đến đây trước, bề ngoài là dạy dỗ kẻ cấp dưới mình một bài học, nhưng thực chất lại nói khấy cho nhau nghe. Em thấy sắc mặt của Ngô tổng sắp tức giận đến mức huyết áp tăng cao, sắp phạm tội đến nơi luôn rồi.”
"..."
"Bây giờ thì sao, vẫn còn tranh cãi?"
Người trợ lý nói: "Bên này thì hết rồi ạ, nhân viên hai bên tạm thời tản đi, Tần tổng cùng Ngô tổng đều đang tìm Thư tổng."
"Thật đáng tiếc, Thư tổng, chị không nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời đó!"
Thư Dư dụi dụi mắt cười nói: "Tài ăn nói của em rất tốt, nghe em nói xong, chị cũng coi như đã tận mắt nhìn thấy, không nói với em nữa, chị đến rồi."
Nói xong cúp điện thoại.
Vào giờ này, mẹ Thư thường sẽ đi gặp gỡ bạn bè để uống trà, hoặc tham gia các lớp học yoga và chăm sóc sức khỏe, nhưng dù sao thì bà cũng hiếm khi ở nhà.
Sau đó, cô có thể lấy quần áo đó rồi rời đi ngay.
Thư Dư vừa mở cửa đi vào liền chào dì giúp việc rồi đi lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ lấy đồng phục học sinh.
Tuy rằng như vậy cô cũng cảm thấy khinh thường bản thân, nhưng đã hứa mà không làm thì quá không được, nếu so hai cái với nhau thì cô thà chọn hy sinh tạm thời.
Nhưng điều cô không ngờ tới là sau khi lấy quần áo xong, lúc đi xuống lầu lại đụng phải mẹ Thư.
Mẹ Thư rõ ràng vừa mới đi học về, nhìn con gái cũng kinh ngạc không kém, “Sao con đột nhiên về vậy?”
Đầu óc cô quay cuồng, cô đang nghĩ làm thế nào để bịa ra một lý do mơ hồ.
Cô dừng lại một chút, giải thích: "Con trở về để lấy một thứ."
“Thứ gì đáng giá đến mức con phải đặc biệt quay về một chuyến vậy?” Mẹ Thư hỏi.
"Chỉ là quần áo."
Tiếp tục chủ đề này rất dễ bị lật tẩy, Thư Dư đi xuống cầu thang, tự nhiên nói: “Gần đây thấy làn da của mẹ rất đẹp đó nha, là do tập yoga sao?”
“Thật sao?” Mẹ Thư sờ sờ mặt mình, “Chắc là có công dụng gì đó.”
"Có công dụng!"
Thư Dư đã đi xuống cầu thang, tán gẫu thêm vài câu là có thể ra khỏi cửa.
"Cũng được đấy chứ, có cơ hội có thể đi cùng mẹ, không cần giảm cân, chỉ là vì để khỏe hơn mà thôi.”
“Có thể ạ, con đi học cùng mẹ.”
Khi Thư Dư bước qua, cô vô thức đẩy túi đồng phục học sinh ra sau mình, đó là dấu hiệu của sự chột dạ.
Càng chột dạ sẽ càng thu hút sự chú ý, huống chi đối phương là mẹ của Thư Dư, mẹ ruột của cô đấu, nhìn thoáng qua có thể nhận ra được có điều gì không ổn, “Con lấy đồng phục cấp ba của con để làm cái gì vậy? "
Thư Dư: "..."
Gần đây công ty chuẩn bị tung ra một kiểu dáng mới, các nhà thiết kế cần nguồn cảm hứng. Con cảm thấy... Con cảm thấy đồng phục học sinh rất đẹp, để thử xem có thể dùng được không."
“Không phải con đã đến tổng bộ rồi sao, còn phải đi xử lý chuyện của Lk làm gì?"
“Xem mẹ nói kìa, cho dù rời đi, con cũng sẽ không buông tay sớm như vậy.” Nghĩ đến một cái cớ hợp lý, cô trở nên bình tĩnh hơn, “Con sắp phải đến công ty rồi, con đi trước đây.”
“Được, con đang bận, con đi trước đi, nhớ ăn uống đầy đủ, mẹ thấy con dạo này gầy đi nhiều.” Mẹ Thư vỗ vai cô.
Sau khi ra ngoài, Thư Dư cuối cùng cũng cảm thấy mình được sống lại.
Tuy bị phát hiện nhưng may mắn thay, cô đủ nhanh trí và hóm hỉnh.
Sau khi lên xe, Thư Dư nhìn đồng phục học sinh trong túi, không khỏi thở dài, vì khoản bù đắp này, cô hy sinh không ít.
Cô vẫn phải đi làm vào buổi chiều, sau khi tan sở cô đi về sớm hơn để chuẩn bị.
Thư Dư mặc quần áo vào soi gương, ngoại trừ cảm giác trẻ trung thanh xuân ra thì cũng chẳng có cảm giác gì khác, cô không hiểu tại sao Phó Tây Từ lại thích bộ này đến vậy.
Đây có lẽ là nét quyến rũ của những bộ đồng phục.
Mắt thấy thời gian mà Phó Tây Từ chuẩn bị quay lại càng lúc càng nhanh, cô trở nên căng thẳng và không khỏi cắn ngón tay, đi đi lại lại.
Bây giờ đã quá muộn để hối hận.
Thư Dư giằng co về việc rút lui, cô nghiến răng, cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở sân trước.
Quay về rồi.
Không có cách nào phản kháng, nên lên thì phải lên, đã nói rõ là bù đắp thì cô chỉ có thể thực hiện tâm nguyện của anh, bản thân cô đối với chuyện này không chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Thư Dư đi tới cửa phòng ngủ, đã nắm chặt tay nắm cửa, cúi đầu hít sâu một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Phó Tây Từ đã đi vào, đang cúi đầu thay giày, nghe thấy trên lầu có tiếng động, biết là cô, liền nói: "Hôm nay hơi muộn, có đói bụng không?"
Anh ngẩng đầu lên thì thấy "nữ sinh trung học" đang dựa vào lan can lầu 2. Để trông tăng tính phù hợp với thân phận của mình, Thư Dư thậm chí còn thắt một bím tóc vắt vẻo trên vai, yên lặng vui đùa.
Về phần Phó Tây Từ, người đang mặc một bộ đồ vest, trông giống như một giáo viên, trong khoảng thời gian này, cô đã coi anh ta như một "người thầy" rồi hỏi rất nhiều câu hỏi.
Thư Dư cảm thấy mình rơi vào trạng thái kỳ lạ, trong lòng rõ ràng căng thẳng, nhưng thân thể lại thả lỏng.
Cô đã quên hết lời thoại, chỉ có thể phát huy kĩ năng tự ứng phó ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng, mở miệng nói: "Thầy giáo Phó, em sai rồi, khi em đi công tác trở về, người đầu tiên em nhìn thấy lẽ ra nên là thầy."
“Thầy giáo Phó?” Phó Tây Từ đứng cạnh tủ giày không nhúc nhích nửa bước, lời nói về chuyện bù đắp bằng việc mặc đồng phục học sinh chỉ là muốn trêu chọc cô, nhưng không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.
“Phạm lỗi rồi, em phải bị trừng phạt," anh nói.
Thư Dư chống hai tay, đôi chân dài dưới váy khẽ đung đưa, "Vậy nên phạt như thế nào?"
Phó Tây Từ tháo cà vạt rồi đi về phía này, hơi giống một kẻ cặn bã dịu dàng, nhưng giọng nói của anh lại bình tĩnh và trầm lắng lạ thường.
"Có lẽ cần đánh vào mông rồi.”