Tên xấu xa Phó Tây Từ đã làm thì làm đến cùng, tất cả các cơ chế bảo vệ bắt đầu thất bại.
Thư Dư luôn cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, ngay cả những thứ như đi tắm cũng chỉ có thể mượn tay của người khác.
Tắm rửa xong, cô nằm trong lòng anh uể oải ngáp một cái.
Đôi mắt cô rơi vào yết hầu hơi nhô ra của anh, và cái gáy nhô ra của anh dường như có một sức hấp dẫn chết người.
Cô rất thích chạm vào nó, nhưng Phó Tây Từ luôn không cho cô chạm vào nó, anh thường trốn tránh.
Thư Dư đột nhiên muốn cắn.
Sau khi cô ngáp một cái, cô cố gắng nói đông nói tây để cố gắng thu hút sự chú ý của anh, nhưng sự thật là Phó Tây Từ cũng thật sự đã bị trúng chiêu.
Thư Dư nhích lại gần, mặt đã kề sát cổ anh.
Chỉ cần nhích lên trên hơn một chút, nhưng rất dễ dàng bị khống chế lực không tốt, phải chi anh có thể cúi đầu phối hợp thì hay biết mấy.
Trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó, cô đột nhiên gọi: "Ông xã?"
Cô rất ít khi gọi anh như vậy, Phó Tây Từ tự nhiên thấy kinh ngạc, theo bản năng cúi đầu nhìn cô, không ngờ có người dính bẫy, yết hầu của anh tự giác trượt xuống, cô cắn một cái.
Thư Dư biết nơi này rất mỏng manh, cho nên cô không dám dùng quá nhiều lực.
Cô rất tự hào về cuộc tấn công lén lút của mình cuối cùng cũng thành công.
Phó Tây Từ giơ tay lên ấn vào cái yết hầu của mình, dù vẫn chưa phản ứng lại sự tấn công lén lút vừa rồi bị cắn nhẹ, nhưng cơ thể sẽ luôn phản ứng nhanh hơn bộ não.
Thư Dư được ôm, dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Cô đỏ mặt, biết điều này có nghĩa là gì, cơ thể kiệt sức của cô khao khát hướng đến sự sống sót, nó thúc đẩy cô chạy trốn.
Thư Dư vừa thoát khỏi vòng ôm của anh, liền chạy về phía cuối giường, mới chạy được hai bước thì bàn chân nhỏ trắng nõn của cô đã bị nắm lấy.
Anh thậm chí còn mang ý xấu xa muốn bóp nó.
Lòng hiếu kỳ gi ết chết con mèo, sau lần này, về sau cô sẽ không bao giờ mang lòng hiếu kỳ mãnh liệt như vậy nữa.
Tranh chấp bè phái trong công ty ngày càng nghiêm trọng, ba Thư không thể không biết, ba con tâm tư liên thông, ông biết Thư Dư muốn làm gì vậy nên cũng một mắt nhắm một mắt mở, khi cần thiết sẽ ra tay giúp đỡ.
Sau khi dì Tần ra hiệu cho cô lần nữa, cô không chút do dự đứng lên đến gõ cửa văn phòng của ba Thư.
Ba Thư cũng không hề lấy làm ngạc nhiên, "Rốt cuộc cũng đã đến lúc ba xuất chiêu rồi sao?"
“Ba cái gì cũng biết?” Thư Dư còn chưa kịp nói.
“Chuyện quan trọng như vậy mà ba không biết, ba còn có thể làm ba của con sao?” Ba Thư với vẻ mặt đắc ý, “Nhưng ngược lại ba cũng không ngờ con lại có thể xử lý chuyện này như vậy?”
“Liệu có phải con có hơi hung ác rồi không?” Thư Dư hỏi.
“Là xảo quyệt, chỉ là một con hồ ly nhỏ mà thôi.” Ba Thư mỉm cười, xảo quyệt là tốt, suy nghĩ nhiều thì mới không bị người khác lừa.
Thư Dư mỉm cười.
“Yên tâm đi, lão Ngô hôm nay hẳn là đi rồi.” Ba Thư có chút phân tâm, “Sự tình không giống nhau, ba vẫn luôn biết trong lòng ông ta là có chút thủ đoạn, nhưng không nghĩ tới ông ta lại làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, loại chuyện như biển thủ công quỹ cho vay mà cũng dám làm.”
Thư Dư chỉ có thể vỗ vai ông.
"Yên tâm đi, trước khi ba con đi nghỉ mát cùng với mẹ con thì ba sẽ giải quyết gọn gàng mớ hỗn độn này, rồi ba cũng sẽ chính thức về hưu.”
“Ba có cảm thấy bây giờ mà nghỉ hưu là có hơi sớm không.” Thư Dư nghiêm túc hỏi.
Ba Thư: "Phải không?"
Thư Dư: "Nghỉ ngơi thì được, nhưng nghỉ hẳn thì không ạ."
“Con không nghĩ rằng ba đã già rồi sao?” ba Thư hỏi.
“Con không cảm thấy như vậy, nếu ba đi ra ngoài rồi nói ba mới 30 tuổi thôi thì mọi người cũng vẫn tin nữa mà. Còn bây giờ, xin mời ngài hãy tiếp tục làm việc.” Thư Dư xoay ghế trong phòng.
Có một người ba muốn nghỉ hưu bất cứ lúc nào, cô thậm chí còn cảm thấy căng thẳng hơn.
Mùa thu ở Tấn Thành luôn ngắn ngủi, nói một cách khoa trương thì nó như thể lướt qua một tháng rồi kết thúc, đột ngột đến đến mức người đi đường bắt đầu mặc đủ loại quần áo, có người còn mặc áo ngắn tay, nhất định có người sợ lạnh nên mặc hờ áo khoác lông. Khi đi trên đường những người này va vào nhau, tâm trạng càng phức tạp.
Sau khi chú Ngô rời đi, chú Lâm cũng đi theo... Thủ lĩnh của các bè phái lần lượt rời đi, cuối cùng là dì Tần.
Dì Tần một tháng sau mới biết rằng kết cục của mình cũng giống như những người phải rời đi từ trước, rồi bà chợt nhận ra trong suốt thời gian đó, bà đã bị lợi dụng như một con dao đi làm việc dùm.
khuôn mặt luôn nghiêm nghị của bà hiện lên một vết rạn nứt, bà tự nhủ: "Xem tôi như một con dao mà dùng, còn phải xem cô có tư cách đó không.”
Bề ngoài, dì Tần bình tĩnh tiếp nhận việc bổ nhiệm và sa thải, nhưng trong thâm tâm lại muốn lấy đi những quản lý cấp trung đang nằm rải rác trong những trụ cột của công ty, bao năm qua bà đã tích góp đủ tiền và quan hệ, bây giờ chỉ là vấn đề một câu nói để thành lập một công ty mới.
Vào ngày thực sự rời đi, bà mới nhận ra rằng chỉ có một vài người chịu rời đi cùng, còn những người khác trong thời gian này đã bị Thư Dư lôi kéo.
Bà cần mặt mũi, trước giờ chưa từng đánh nhau giành giật với một cô gái nhỏ, nên cũng không muốn xé sạch mặt mũi của mình.
Nhưng đứa con trai Tiêu Thành của bà thì khác, anh ta là một con sâu bướm gặm nhấm, anh ta dựa vào mẹ mình bỏ tiền ra để thành lập công ty. Sau đó công ty không thể tiếp tục, vì vậy anh ta đã lừa tiền mẹ mình dưới danh nghĩa công ty, nhưng bây giờ mẹ anh ta rời khỏi Thư thị, lợi ích của anh ta bị tổn hại, anh ta điên cuồng yêu cầu Thư Dư đưa ra lời giải thích.
"Mẹ tôi ở công ty của CÔ nhiều năm như vậy, bà ấy không có công lao cũng có khổ lao, sao lại có chuyện cô vừa đến liền đuổi mẹ tôi khỏi công ty? Cô chẳng qua là ỷ vào mình có một người ba tốt, người mẹ tốt, ở đây ngông cuồng cái gì hả?” +
Tiêu Thành trực tiếp lao vào văn phòng.
Các nhân viên bảo vệ đi theo và định kéo Tiêu Thành đi thì bị Thư Dư ngăn lại.
Cô ném xấp tài liệu lớn vào ngăn bàn, "Anh muốn đọc không? Đây đều là những thứ mẹ anh làm cái cho anh đấy. Cái công ty rách rưới kia của anh vẫn đang lợi dụng hút máu công ty chúng tôi đấy, sao nào không cho hút máu nữa thì liền bắt đầu thẹn quá hóa giận à?”
“Công ty của tôi đang hoạt động bình thường, cho nên tôi không hiểu cô đang nói cái gì?” Sắc mặt Tiêu Thành như bị chọc vào đúng chỗ đau, sắc mặt liền thay đổi.
"Thật sao? Vậy thì cứ để tôi giao cho bên công tố, để bên công tố đến đánh giá?" Thư Dư mím môi, giương mắt lạnh lùng nhìn anh.
"Yên tâm đi, dì Tần ở công ty nhiều năm như vậy, lương hưu công ty của bà ấy công ty sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, còn những thứ khác có nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tiêu Thành bị cô nói làm cho mắc nghẹn đến mức không nói nên lời.
Cuối cùng, anh ta bị nhân viên bảo vệ lôi xuống, một lời cũng không bật lại được.
Sau khi xuống lầu, anh ta mới nhận ra, điên cuồng nói: "Cô ta thích chơi bẩn mà, tôi chơi tới cùng với cô ta."
Hai người đàn ông đi cùng đã sẵn sàng can thiệp động tay động chân với xe của Thư Dư từ sớm, muốn cảnh cáo một chút.
Trước khi họ đến đây, đã kiểm tra trước kiểu dáng và biển số xe của cô, và không khó để tìm thấy chiếc đó trong ga ra dưới tầng hầm.
Tiêu Thành hung ác nói: "Động tác dứt khoát lên đi.”
“Hiểu rồi.”
Anh còn chưa kịp làm gì, một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, "Xe này còn tốt lắm, ra tay với chiếc xe này cũng không hay lắm."
Tiêu Thành trừng mắt nhìn đối phương, "Có liên quan gì đến mày sao? Hiểu chuyện thì mau biến đi nhanh một chút!"
Người đàn ông không những không rời đi mà còn dựa vào mui xe.
"Mày được lắm, quả thật là chán sống rồi, lựa đúng lúc này đụng vào máu điên của ông mày!" Tiêu Thànhnhìn hai người còn lại, ra hiệu cho họ bắt đầu vào việc.
Một chiếc xe thương vụ chạy tới, cửa xe mở ra, bốn năm người bước xuống, đều là thân hình cao lớn, mặc âu phục màu đen, nhìn qua rất có khí chất.
Nếu thật sự đánh nhau, Tiêu Thành thật sự không dám chắc mình có thể chạy thoát.
“Người phụ nữ Thư Dư kia kêu mày tới đây?” Nói cái gì mà phụ trách tiền hưu cho mẹ anh, lén lút sai người thu dọn cho anh ta, cô ta đúng là con đàn bà thối nói một đằng làm một nẻo!
"Nếu Tiêu tiên sinh hiểu chuyện, đừng làm khó chúng tôi, Phó tổng mời ngài uống trà." Người đàn ông vẫn uể oải dựa vào thành xe, gật đầu nói.
“Phó tổng?” Tiêu Thành mới phản ứng ra, “Phó Tây Từ?”
“Lên xe đi.”
Tiêu Thành nói là lên xe, nhưng thực ra là nửa ép buộc, có nhiều người vây xem như vậy, chẳng lẽ không lên xe sao?
Trên đường đi, Tiêu Thành không thể hiểu làm thế nào mà Phó Tây Từ có thể đoán được rằng anh ta sẽ giở trò với chiếc xe, khả năng duy nhất là ngay khi xảy ra chuyện, anh ta đã bị nhắm làm mục tiêu.
Anh vẫn luôn nghe nói có vài người trước đây khi rời công ty sau đó ra ngoài không còn nghe được gì, cho rằng đối phương nhát gan không dám lên tiếng, nhưng hiện tại anh mơ hồ cảm thấy chuyện này phần lớn có liên quan đến Phó Tây Từ.
Bằng không tại sao bọn họ đều như bị câm, cho dù có mắng cũng chỉ dám mắng mẹ anh ta?
Tiêu Thành cả quãng đường đều thấp thỏm, cho đến khi nhìn thấy ai đó, sau đó anh ta mới cố gắng mỉm cười, "Phó tổng."
"ngồi."
Phó Tây Từ không nhìn lên, anhtiếp tục xử lý công việc trong tay.
Tiêu Thành làm động tác nuốt nước miếng, anh tìm một chỗ ngồi xuống, bầu không khí trong cả văn phòng ngột ngạt như hầm băng, anh không biết đặt tay chân thế nào, đành để một lúc cho khô.
Sau khi Phó Tây Từ xử lý công việc xong, anh ngước mắt lên và hỏi: "Tiêu Thành?"
“Dạ phải phải phải, tôi nghĩ tôi và Phó tổng có lẽ đã có chút hiểu lầm, hôm nay mới phải xảy ra chuyện như vậy.” Tiêu Thành càng thêm lo lắng xoa xoa tay, ánh mắt quét qua anh một lần nữa.
Phó Tây Từ: "Phải vậy không?"
“Chắc chắn là như vậy, nếu không dù có cho tôi mấy cái lá gan nữa tôi cũng không dám.” Tiêu Thanh cười khan nói.
"Nếu còn có đầu óc thì sau này khi nhìn thấy tiểu Thư, cậu đi đường vòng. Tôi không lương thiện như cô ấy, làm chuyện gì cũng sẽ không nương tay."
Phó Tây Từ dựa vào ghế văn phòng, ngang tầm mắt nhìn anh, ánh mắt không có chút ấm áp nào, hoàn toàn giống như những lần gặp mặt khác.
Toàn bộ người trong giới đều đã nghe về những gì anh đã làm, vào thời điểm đó, cuộc cải cách lớn của Phó thị, đâu đâu cũng là chữ kí của anh, tốc độ chóng mặt, tàn nhẫn và chính xác.
Tiêu Thành hoàn toàn cảm thấy hoài nghi tại sao Thư Dư có thể gắn kèm với hai chữ lương thiện, nhưng bề ngoài anh ta không thể không nói: “Tôi hiểu mà.”
"Tốt nhất cậu nên hiểu rõ."
"Chỉ cần cậu làm ra chuyện gì, tôi cam đoan trăm lần ngàn lần đều trả được." Phó Tây Từnhàn nhạt nói.
Anh không dùng giọng điệu đe dọa mà chỉ bình tĩnh nói như thể đang nói một sự thật vậy, dưới sự chênh lệch về sức mạnh, một ngón tay cũng đã đủ là một hiểm họa chí tử đối với một con kiến.
Sắc mặt Tiêu Thành trông có vẻ cực kì khó coi, và dường như tất cả những gì anh ta có thể làm bây giờ chỉ là liên tục gật gù.
Công ty đã được cải tổ lại và hệ thống bè phái không còn tồn tại.
Mặc dù Thư Dư đã xua tan ý tưởng nghỉ hưu của ba Thư, nhưng những việc cần làm mỗi ngày đều gấp đôi, gấp ba so với trước đây, điều trực quan nhất là sự thay đổi trong thời gian thức dậy.
Cô phải bắt đầu cùng múi giờ với Phó Tây Từ, chỉ để hoàn thành công việc và tan sở đúng giờ.
Nhưng đối với Thư Dư, dậy sớm luôn là một chuyện vô cùng khó khăn.
Đặc biệt là gần đây cô cảm thấy buồn ngủ hơn bao giờ hết, trên đường đến công ty cô thậm chí còn ngủ gật, dậy sớm đối với cô chẳng khác nào cực hình.
Phó Tây Từ tự chủ động đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là đánh thức Thư Dư dậy.
Cô mỗi ngày đều bị nụ hôn đánh thức, anh sẽ hôn đi hôn lại khắp mọi ngóc ngách trên mặt cô, cho đến khi cô mở mắt ra liền kinh tởm đẩy mặt anh ra.
“Anh thật sự rất rất giống một con chó khổ lớn rồi đấy.” Chỉ có cách chó đánh thức người ta, mới như vậy thôi.
Khi nói câu này đến mắt cô còn chưa mở.
“Dậy đi.” Phó Tây Từdừng một chút, lại gọi: “Bảo bảo.”
Thư Dư nhắm mắt lại, không nhịn được bật cười lên, nụ cười kéo dài rồi biến mất, so với nỗi đau phải thức dậy sớm thì niềm vui được gọi là bảo bảo gần như chẳng là gì.
“Còn sớm, để em ngủ thêm một lát, xin anh đấy.” Cô trông có vẻ vô cùng đáng thương nói.
Giả vờ đáng thương cũng là một chiêu bài cô hay làm vào buổi sáng.
Ban đầu Phó Tây Từ còn mềm lòng, nhưng bây giờ anh đã bất động, dù sao thì hậu quả của việc không gọi được cô dậy chính là anh sẽ bị cô trách móc cả ngày.
Anh áp sát vào tai cô, "Thật ra cũng còn có một cách đặc biệt để đánh thức, em có muốn thử không?"
Cách đặc biệt để đánh thức...
Bộ não của Thư Dư đang chạy ở tốc độ thấp.
Gần nửa phút sau cô mới có phản ứng, trực tiếp mở mắt ra, "Cảm ơn nhé, không cần."
Cô chỉ là không thể thức dậy vào buổi sáng chứ không hề muốn cả ngày cũng không thể ra khỏi giường.
Phó Tây Từ cười nhẹ, nắm lấy cánh tay cô và ngồi dậy trên giường.
Trước khi tỉnh hẳn, cô ngồi trên giường chậm rãi than thở: “Em dậy không nổi, phần lớn trách nhiệm phải đổ lên đầu anh đấy.”
“Ừm, là lỗi của anh.” Phó phu nhân buổi sáng nói năng không hề có lý lẽ.
"Vợ anh... h@m muốn thật đấy!" Thư Dư than thở, sau khi tỉnh dậy thanh âm vẫn còn khàn khàn, không có chút lực nào, "Anh có biết phát triển bền vững là gì không!"
Phó Tây Từ đứng dậy khỏi giường, bình tĩnh nhìn cô và hỏi: "Em có chắc chắn muốn nói chuyện này với anh ở đây không?"
“Hửm?"
Mặc dù cô nhất thời không hiểu tại sao mình không thể thảo luận, nhưng ánh mắt của anh quá quen thuộc, dựa vào bản chất của sinh vật tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi cô bất giác im miệng lại.
Đáng ghét, đồ ác bá! Cô dám giận nhưng lại không dám nói ra.
Thư Dư không tình không nguyện xỏ dép lê vào phòng tắm, vừa đứng vững liền được đưa cho bàn chải đánh răng điện có bóp đầy kem đánh răng, miệng đầy bọt, nói lắp bắp.
“A a a a, em không muốn đi làm chút nào."
Phó Tây Từ xoa đầu cô, "Hôm nay không muốn đi thì đừng đi."
“Nhưng công việc còn rất nhiều.” Thư Dư nghĩ đến ý nghĩ muốn nghỉ hưu của ba Thư, cô không khỏi thở dài, “Sinh một bé con rồi giúp em làm việc cũng tốt.”
“Được, anh sẽ cố gắng hơn nữa.” Phó Tây Từ nhìn cô trong gương.
“Cảm ơn nhé, anh đừng cố nữa dùm đi!"
Cảm ơn nhé, nhưng một ngày hai lần, có khi ba lần là cái tần suất quỷ gì hả!
Ý niệm sinh ra một đứa bé con thay cô đi làm chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, vì cho dù có sinh ra thần đồng, ba tuổi cũng không thể đưa bé con đến công ty.
Nhưng Thư Dư rõ ràng cảm giác được khoảng thời gian này cô rất buồn ngủ và mệt mỏi, cô thường xuyên ngủ gật khi đang xử lý tài liệu, cả ngày không có sức lực, năng lượng cũng chưa nói đi, nhưng ngay cả lực tay cũng không có, giống như một người vô dụng.
Lúc đầu cô còn tưởng là do mình quá mệt mỏi, cho đến khi các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng, kèm theo cơn đau tức ngực, cô mới bắt đầu chú ý tới.
Thư Dư mới chợt nhận ra, có vẻ như cô có bệnh mất rồi.
Cô một mình ngẩn ngơ hồi lâu, biết mình bị bệnh nên đến bệnh viện kiểm tra, nhưng trước khi khám, cô không nhịn được lấy điện thoại di động ra tìm kiếm các bệnh liên quan đến những triệu chứng mà cô đang gặp phải.
Đọc một tí mà đã hết một buổi chiều.
Nhiều triệu chứng có thể khớp với nhau, càng ngày càng chi tiết, cô cảm thấy nó rất khớp với cái của mình.
Đặc biệt là bị đau ở một khu vực kéo dài trong hơn một tuần.
Nó hoàn toàn trùng khớp với các triệu chứng của bệnh ung thư.
Khi cô cầm điện thoại lòng bàn tay Thư Dư đẫm mồ hôi, tâm trí cô đã nhảy từ bị bệnh ung thư sang cảnh bác sĩ nói với mình rằng cô chỉ còn ba tháng.
Hu hu hu hu.
Cô vẫn chưa sống đủ với Phó Tây Từ.
Thư Dư sửng sốt hồi lâu, ngực đau đớn càng thêm nặng nề, cô nghĩ đến rất nhiều người cùng những chuyện khác nhau, trước tiên là về cha mẹ, rồi lại nghĩ đến Phó Tây Từ, nghĩ đến không thể sinh con, nghĩ đến Dụ Y, nghĩ về Bánh trôi nhỏ, nghĩ về Thư Kiều ...
Họ chắc chắn sẽ đau buồn khi không có cô.
Khi suy nghĩ đang bay loạn, có tiếng gõ cửa văn phòng, Phó Tây Từ xuất hiện trước mắt cô, "Gọi điện thoại cho em sao em không bắt máy?"
Điện thoại chỉ rung lên, cô đang hoảng sợ bị ung thư nên hoàn toàn không để ý.
Sắc mặt của Thư Dư trở nên tái nhợt, miễn cưỡng cố vẽ ra một nụ cười nói: "Em không có nghe."
Phó Tây Từ đi tới, sờ đầu cô: "Về nhà thôi."
Đưa tay sờ sờ trán Thư Dư, cau mày nói: "Làm sao lại lạnh như vậy?"
“Thật sao?” Thư Dư theo bản năng che đậy, “Có lẽ, có lẽ là do em quá mệt mỏi, đi về là ổn thôi.”
Số lần mà mỗi ngày tan làm cô có thể đi về cùng Phó Tây Từ còn bao nhiêu lần, trước đây cô hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ mỗi lần đều quý giá.
"Ừm, chờ em."
Thư Dư thu dọn hành lý, còn chưa kịp nghĩ ra, liền không khỏi ngẩng đầu nhìn Phó Tây Từ, hỏi: "Nếu như, em nói nếu như."
"Ừm?"
“Nếu có một ngày em không còn nữa, anh lại muốn kết hôn, có thể đừng nhanh quá được không?” Giọng điệu của Thư Dư không giấu được nức nở, “Em muốn anh nhớ đến em lâu hơn một chút.”