Editor: Xu
Beta: Sue
Trong chung cư cấp cao nào đó ở trung tâm thành phố, phòng khách được trang trí nhẹ nhàng mà xa xỉ, tia sáng có vẻ hơi ảm đạm, một cây đèn đặt dưới đất bên cạnh ghế sô pha tản ra ánh sáng yếu ớt, phô nhiễm ra vầng sáng sắc màu ấm.
Hàn Đông lấy văn kiện từ túi công văn ra, đưa lên: “Doãn tổng, hợp đồng kết hôn đã soạn xong dựa theo yêu cầu của ngài, nhưng hợp đồng này sẽ không được pháp luật công nhận, cho nên tôi còn bổ sung thêm thỏa thuận ly hôn.”
Doãn Toại nhận lấy, đặt ở trên đùi tùy ý đọc lướt qua, lúc nhìn thấy chữ thỏa thuận ly hôn to đùng, không hiểu sao cảm thấy có chút chướng mắt.
Một lát sau, anh đem hợp đồng kết hôn cất đi, đưa thỏa thuận ly hôn trả lại cho Hàn Đông: “Cái này cậu cứ giữ trước đi, nếu cần tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Hàn Đông tiếp nhận, thả lại vào cặp, trong lòng nổi lên nghi hoặc, do dự nửa ngày, vẫn là hỏi ra: “Doãn tổng đây là muốn kết hôn theo hiệp nghị sao, việc này sao không giao cho Khương Bái làm?”
Hàn Đông cùng Khương Bái là đồng nghiệp, đều là đối tác trong ngành luật.
Doãn Toại và Khương Bái là bạn học lại có quan hệ thân thiết, bình thường tất cả bản án đều giao cho Khương Bái làm, bây giờ đột nhiên tìm tới Hàn Đông, anh ta thực có chút thụ sủng nhược kinh.
“Tôi tin tưởng năng lực của luật sư Hàn.”
Doãn Toại mỉm cười: “Lần này làm phiền luật sư Hàn rồi, chuyện này hi vọng cậu có thể giữ bí mật, kể cả Khương Bái bên kia tốt nhất cũng đừng đề cập.”
“Được, tôi đã hiểu.”
Tiễn Hàn Đông rời đi, Doãn Toại cất bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, di động vang lên, Khương Bái gọi điện thoại tới: “Cuộc hẹn ngày mai địa điểm và thời gian tôi đã nói qua với em tôi, cậu cũng đừng quên, không thể cho em tôi leo cây.”
“Sẽ không.” Doãn Toại đáp một tiếng, cởi cúc áo ra rồi tiến vào phòng chứa quần áo.
Lúc này Khương Bái hẳn là không có chuyện gì làm, cũng không vội tắt điện thoại mà tiếp tục cùng Doãn Toại nói chuyện phiếm: “Bí mật kể cho cậu nghe chuyện này, em gái tôi tám phần là coi trọng cậu đó.”
Doãn Toại đứng trước gương, cởi xuống cúc áo thứ hai, thần sắc hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn về tấm gương trước mắt, khóe môi khẽ kéo lên một vòng cong: “Nói thế nào?”
“Hôm nay em ấy hỏi tôi về cậu đấy, nhìn qua đối với cậu rất tò mò.”
Nói đến cái này, Khương Bái lập tức có chủ đề: “Nhưng mà hiện tại mấy cô gái trẻ hỏi thăm người khác sao toàn hỏi mấy cái vấn đề kỳ quái, đều là hỏi những câu hỏi vô bổ. Cậu đoán xem em ấy hỏi tôi cái gì?”
Doãn Toại không có trả lời, đặt di động tại cạnh góc tủ quần áo, đem áo sơ mi trên người thay ra, mặc áo choàng tắm rộng rãi vào.
Khương Bái: “Em ấy thế mà hỏi tôi, nếu tôi bị một nữ sinh mình không thích cưỡng hôn, tôi sẽ làm thế nào? Cậu nói vấn đề này có phải rất nhược trí hay không? Trả lời cái vấn đề này tôi cảm thấy là đang vũ nhục nghiêm trọng trí thông minh của bản thân.”
Mí mắt Doãn Toại nhảy một cái, hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
“Làm sao tôi có thể trả lời được, đương nhiên nói là đối phương sẽ chết rất thảm rồi. Tính tình của cậu, tôi còn không hiểu rõ sao, năm ngoái khi cậu vừa tiếp nhận Truyền Thông Tinh Đồ, có nữ nghệ sĩ tại bữa tiệc giả vờ say rồi ngã vào trong ngực cậu, liền trực tiếp bị cậu tuyết tàng*, đến nay ngay cả cơ hội xuất hiện cũng không có. Nếu người nào dám cưỡng hôn cậu, cô ta có thể sống chắc?”
*Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
Đại khái là bởi vì uống rượu, Khương Bái tối nay nói đặc biệt nhiều: “Tôi cảm thấy nói kiểu này, có vẻ như cậu thủ thân như ngọc, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn*, đoán chừng em gái tôi đối với cậu cũng rất yên tâm. Con gái không phải đều thích con trai chỉ đối với mình tốt, còn với nữ sinh khác thì chẳng thèm ngó tới, tôi thấy cậu rất phù hợp. Thế nào, tôi đây cũng coi như là sớm giúp cậu lưu lại hình tượng tương đối hoàn mỹ ở trong lòng em gái tôi?”
Doãn Toại: “…”
“Đúng rồi.” Khương Bái lại nghĩ tới cái khác: “Lần trước tôi nghe lão Thân nói có tiểu học muội khoa tài chính theo đuổi cậu, tôi thật ra vẫn không yên tâm lắm. Có câu nói này nói hay lắm, thứ không có được luôn luôn làm người ta xao động, lúc trước cậu đối với tiểu học muội đó rất để tâm, bây giờ chắc không đến mức vẫn còn vương vấn đấy chứ?”
“Tôi nói cậu nghe, như vậy là không thể được, Khương Ngâm là em gái ruột của tôi, cậu đã đáp ứng cùng với em ấy gặp mặt, thì đừng nghĩ tới những cái kia nữa, nếu không thì có chút không tôn trọng con bé, dù hai chúng ta là anh em thì tôi cũng không đồng ý!”
Doãn Toại từ phòng quần áo đi ra, thuận miệng đáp: “Tôi biết.”
Lại hàn huyên vài câu, Khương Bái cúp điện thoại, Doãn Toại đi vào phòng tắm, tắm rửa một hồi, sau khi xong liền vén chăn lên ngồi dựa vào đầu giường, cầm iPad ấn mở mail rồi xử lý công việc bên trong.
Làm xong nhìn thời gian, đã mười giờ tối.
Lấy điện thoại từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, anh theo thói quen ấn mở Weibo.
Là một tài khoản đã đăng ký, ID: Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm.
Chỉ theo dõi một mình Khương Ngâm.
Nhấn vào trang chủ Weibo của cô, mười phút trước cô vừa chia sẻ một bức ảnh cẩm lý* với dòng chữ: Cẩm lý cẩm lý mau hiển linh, điều ước vận may cấp bách, bảo toàn tính mạng của tôi, nhìn xem tôi thành kính như sứ lan mắt to* [/ vỗ tay ]
*Sứ lan mắt to (卡姿兰大眼睛): là cách nói mà cư dân mạng miêu tả người có đôi mắt to, có thể làm mê hoặc người khác và làm người khác không thể từ chối được.
*Cẩm lý: Cá koi, là một biểu tượng may mắn ở Nhật Bản
Lướt xuống chút nữa, cô nửa giờ sau nhấn like một bài viết Weibo với nội dung là: Vì sao trên đời này không có bán thuốc hối hận!
Doãn Toại nhớ tới Khương Bái vừa mới nói chuyện kia qua điện thoại, xem ra là bị anh trai dọa cho phát sợ.
Ý cười trong mắt chợt lóe lên, like bài viết cẩm ly của cô trên Weibo.
Mở ra phần bình luận, phía dưới cũng rất náo nhiệt.
Nghĩ một chút, anh cũng bình luận một câu, ngón tay nhấn gửi.
Nghĩ đến ngày mai sắp phải xem mắt, giờ phút này Khương Ngâm nằm ở trên giường căn bản không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Cô có một loại dự cảm không lành.
Nếu như ngày mai đi gặp mặt, rồi gặp lại Doãn Toại, có lẽ khả năng cao cô sẽ chết rất thê thảm.
Nhưng nếu ngày mai cô không đi, vậy thì đồng nghĩa với cho anh leo cây, có thể sẽ chết thảm hại hơn.
Hai con đường, đều là đường chết!
Khương Ngâm trở mình, một lần nữa cầm điện thoại di động lên ấn mở Weibo, định chia sẻ thêm nhiều ảnh cẩm lý nữa, để ngày mai cô có thể xuất phát thuận lợi một chút.
Vừa mới chia sẻ xong phía dưới khu bình luận Weibo đã rất náo nhiệt, cô tùy ý liếc nhìn, đột nhiên nhìn thấy một ID quen thuộc.
@Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm: [ Thành kính bái cẩm lý cần nhắm mắt ngưng thần, trước tiên đem sứ lan mắt to của em nhắm lại đã ]
Cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên fan hâm mộ này bình luận dưới Weibo của cô.
Người này chắc chỉ là một fan hâm mộ nhỏ đơn thuần thích cô, đoán chừng tính cách tương đối hướng nội, bình thường không quá thích nói chuyện.
Khương Ngâm xem bình luận của anh, lại nhìn cách chơi chữ trên Weibo của mình một chút, tỉ mỉ nghĩ lại, lời anh nói hình như rất có đạo lý.
Hẳn là phải nhắm mắt lại, dụng tâm cúng bái, mới tương đối có thành ý.
Khương Ngâm thỉnh thoảng sẽ cùng fan hâm mộ giao lưu, hơn nữa đối với ID quen thuộc này sinh lòng hảo cảm, cô trực tiếp trả lời anh: [ Vậy hiện tại tôi nhắm mắt, có làm hỏng vận may không? ]
Anh hẳn là đang online, trả lời còn rất nhanh: [ Đoán chừng đã bị hỏng. ]
Khương Ngâm: “…”
Làm một fan trung thành chân chính, lúc này chẳng lẽ không nên an ủi cô một chút sao?
Thế mà còn đả kích cô nữa!
Fan giả!
Tuyệt đối là fan giả!
Để điện thoại di động xuống, Khương Ngâm chắp hai tay đặt sau đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lẳng lặng suy nghĩ về việc xem mắt ngày mai.
Không biết cô có thể thuận lợi tránh thoát một kiếp này hay không nữa.
Nếu không bây giờ cô tìm Doãn Toại tâm sự trước?
Dù sao nói chuyện trên mạng có cảm giác an toàn hơn so với ngày mai ở trước mặt nói.
Nhưng mà, cô không có phương thức liên lạc của Doãn Toại.
Ba mẹ cô và anh trai chắc là có, nhưng không mở miệng xin được.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên âm thanh leng keng.
Khương Bái gửi đề xuất tài khoản Wechat tới:【 Wechat đối tượng hẹn hò của em, thêm tài khoản này đi, ngày mai việc gặp mặt tự mình liên hệ với cậu ta 】 Tâm linh không đùa được đâu, nghĩ cái gì là cái đó đến.
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Khương Ngâm chủ động thêm Wechat Doãn Toại.
Bên kia hình như đang bận, vẫn chưa có thông báo xác nhận.
Khương Ngâm tiếp tục lướt Weibo xem video hài giết thời gian.
Khoảng mười mấy phút trôi qua, trên điện thoại di động hiện ra thông báo nhắc nhở, đối phương đã xác nhận trở thành bạn tốt của cô.
Vốn cho là anh sẽ chào hỏi mình, đợi ba phút, một dấu chấm câu cũng không có gửi tới.
Nhìn chằm chằm khung chat của hai người, Khương Ngâm liếm môi một cái, gõ chữ gửi qua:【 Có đó không? 】 Doãn Toại: 【 Em nói trước chuyện gì đi, rồi tôi quyết định có đó hay không 】
“…”
Đầu óc Khương Ngâm nhanh chóng chuyển động, ngón tay gõ gõ trên trên bàn phím mấy chữ: 【 Doãn tổng, cha mẹ tôi bọn họ không biết hai chúng ta kỳ thật đã sớm quen biết, cho nên mới sắp xếp chúng ta xem mắt. 】 Doãn Toại: 【 Ừm. 】
?
Ừm… Là có ý gì?
Khương Ngâm đang soạn chữ trên khung chat gõ rồi lại xóa bỏ, có chút không biết làm sao để nói với anh.
Lúc này, Doãn Toại lại gửi tin nhắn tới:【 Ngày mai tôi có chuyện muốn tâm sự với em. 】 Khương Ngâm cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trong tin nhắn của anh “Ngày mai tôi sẽ tính toán mọi chuyện với em”, càng đọc càng khóc không ra nước mắt.
Sẽ không phải như cô phỏng đoán chứ, muốn tìm cô trả thù a?
Khương Ngâm:【 Là như này, tôi ngã bệnh rồi, đại sư mới giúp tôi tính một quẻ, ngày mai tôi mà đi ra ngoài sẽ phát sốt. 】 Doãn Toại:【 Em có thể không tới. 】
“?”
Khương Ngâm không nghĩ tới anh thế mà dễ nói chuyện như vậy, trong lòng vui mừng, khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên đến, ngay sau đó Doãn Toại lại gửi tới một câu:【 Tự gánh lấy hậu quả. 】
“…”
Ban đêm, Khương Ngâm ngủ rất sâu rồi mơ một giấc mộng.
Cô mơ tới mình bị Doãn Toại dùng dây thừng trói lại, anh cầm roi da nhỏ trong tay, âm trầm cười, đứng ở đầu giường: “Trốn a, sao em không trốn nữa?”
Khương Ngâm hết hồn tỉnh lại.
Ngày kế tiếp, lúc gần đến chỗ hẹn, Khương Ngâm liên tục xây dựng cho mình tâm lý kiên định.
Doãn Toại chắc sẽ không bởi vì chuyện lúc trước mà cùng bố mẹ cô và Khương Bái trở mặt đâu nhỉ.
Điều đó có nghĩa là, anh coi như trả thù cô, thì khả năng cao anh cũng chỉ trả thù nho nhỏ một chút, khiến cô làm ra việc xấu hổ gì đó trước công chúng, sẽ không làm việc gì quá đáng.
Tự an ủi bản thân một hồi như vậy, làm cho cô tìm lại được không ít dũng khí.
Khương Ngâm dựa theo địa chỉ Khương Bái cho, đến địa điểm đã hẹn, là một nhà hàng nhìn rất xa hoa, trong nội viện cây cối sum suê, dạt dào sắc xanh, đá viên lát thành lối nhỏ khúc khuyủ, đài phun nước phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ tạo ra ánh sáng tựa cầu vồng.
Khương Ngâm nói tên Doãn Toại, được nhân viên phục vụ đưa lên một gian phòng khách tầng hai.
Sợ bị Doãn Toại xem thành sai lầm đắc tội anh, Khương Ngâm đến sớm hai mươi phút.
Doãn Toại còn chưa tới, cô một mình ngồi xuống chỗ trống.
Vị trí gần cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy cảnh cành lá rậm rạp bên ngoài.
Người phục vụ đưa trà bánh đến, rồi im lặng rời đi.
Khương Ngâm vẫn không biết cái gì đang chờ đợi mình, lúc này cũng không có cảm giác thèm ăn, chẳng qua là cảm thấy miệng khô, nâng tách trà lên uống một ngụm.
Là một loại trà đặc chế từ gạo nếp, đặc biệt với dư vị nhẹ nhàng khoan khoái, lưu lại hương trong khoang miệng.
Khương Ngâm lại đưa lên uống thêm một ngụm.
Cửa phòng “ken két” một tiếng bị người đẩy ra, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân, bước chân tự tin lại vững vàng, rất có khí thế, không giống như là nhân viên phục vụ.
Lưng Khương Ngâm hơi cứng lại, tay cầm tách trà để lại trên bàn.
Bên tai một cơn gió thổi qua, Doãn Toại đã ngồi xuống chỗ đối diện cô, văn kiện trên tay tùy tiện đặt lên bàn.
Khoảng cách hơi xa, Khương Ngâm không thấy rõ anh đang cầm văn kiện gì.
Hôm nay anh không mặc âu phục, một chiếc áo sơ mi màu trắng sọc xám đơn giản, tay áo xắn lên đến cánh tay, lộ ra da thịt trắng trẻo, khớp xương ngón tay rõ ràng, gầy mà thon dài, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tới, có thể rõ ràng nhìn thấy bên trên cánh tay anh nổi lên mạch máu màu xanh.
Doãn Toại sau khi ngồi xuống liền tự nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, cằm nhẵn nhụi giương lên, nhìn qua cô.
Khương Ngâm cảm thấy lúc này hẳn là nên nói chút gì đó, nhưng quan hệ của hai bọn họ lúng ta lúng túng, giống như nói cái gì cũng rất khó xử.
Cuối cùng dứt khoát lựa chọn trầm mặc.
“Sao thế?” Doãn Toại thình lình nói một câu, Khương Ngâm thuận thế ngẩng đầu, trực tiếp chạm tới đôi mắt đen như mực của anh.
Anh uể oải nhìn cô, âm thanh nghe không ra cảm xúc: “Mấy ngày trước còn gọi tôi là ca ca, hôm nay đến cả bắt chuyện cũng không biết sao?”