KẾT HÔN RỒI DỤ DỖ EM

Editor: Xu

Beta: Sue

Doãn Toại một lần nữa ngồi lại chỗ của mình, chân dài vắt chéo, tư thế ngồi tản mạn, đôi mắt hoa đào có chút nheo lại, biểu tình cười như không cười nhìn cô.

Vẻ mặt Khương Ngâm không đổi, nhích mình về bên cửa xe, lặng im chốc lát, hiên ngang ngẩng đầu: “Vậy thì làm sao? Làm nũng là đặc quyền của con gái!”

Doãn Toại: “…”

Chỉ cần mình không xấu hổ thì lúng túng sẽ là người khác.

Cô hắng giọng, đặt dấu chấm hoàn mỹ cho đề tài vừa rồi: “Nếu anh thực sự nhỏ mọn không muốn cho, vậy thì quên đi, tôi cũng không ép buộc.”

Cô đưa tay mở cửa xe, kết quả cửa xe lại khóa, không mở ra được.

Cô quay đầu, bất mãn trừng mắt về phía Doãn Toại.

Có ý gì chứ?!

Ánh mắt Doãn Toại rơi vào túi xách cô mang theo, bên trong lộ ra một góc cuốn sổ màu hồng, nhớ tới cảnh vừa nãy nhìn thấy ở đại sảnh công ty.

“Em theo đuổi thần tượng? Còn chạy tới công ty muốn xin chữ ký.” Anh giống như lơ đãng hỏi một câu.

Khương Ngâm dừng lại, cúi đầu nhìn cuốn sổ trong túi, lười cùng anh giải thích: “Việc riêng tư cá nhân, không thể trả lời!”

Doãn Toại hơi nhíu mày, mím môi nhìn chằm chằm cô một lát, không nói gì, phân phó tài xế mở cửa cho cô.

Khương Ngâm từ trên xe đi xuống, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.

Lực đạo đóng cửa của cô không nhỏ, cửa xe truyền đến âm thanh trầm đục.

Ngay sau khi Khương Ngâm nói rằng “Việc riêng tư cá nhân, không thể trả lời”, tài xế và thư kí Lâm đã nhạy cảm nhận ra áp suất ở chỗ ngồi phía sau đang giảm mạnh.

Bây giờ lại thêm lực đạo đóng cửa này, trái tim của hai người cũng theo đó mà dâng lên rồi hạ xuống mấy lần.

Hai người trao đổi ánh mắt, nhìn nhau không nói gì, yên lặng chờ đợi ông chủ ngồi phía sau ra lệnh.

Sắc mặt Doãn Toại âm trầm, khớp xương ngón tay thon dài đặt lên trên xương mi xoa xoa.

Rất nhanh, bên tai lần nữa quanh quẩn thanh âm mềm mại, ngọt ngào “Ông xã”, mọi sự nóng nảy trong lòng không hiểu sao lại tan biến, khóe môi anh khẽ nhếch, đáy mắt hiện lên một ít ôn nhu.

Anh một lần nữa lười nhác dựa vào chỗ tựa lưng, thanh âm lúc mở miệng đã bình tĩnh như thường: “Đi thôi.”

Khương Ngâm trở lại văn phòng, ngồi tại vị trí của mình, bỗng nhiên nhớ lại lúc làm nũng bên trong xe Bentley, mới chậm chạp cảm nhận được bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Run rẩy, da gà của cô đều nổi lên.

Quá mất mặt!

Buổi chiều Dương Thư chụp ảnh xong trở về, liền thấy Khương Ngâm buồn bã, ỉu xìu, nằm sấp trước bàn máy tính xem tạp chí thời trang, cả người tựa như một con cá ướp muối nửa sống nửa chết.

Giao ảnh chụp bên trong máy ảnh cho trợ lý, Dương Thư kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô: “Làm sao vậy bảo bối?”

Khương Ngâm đem chuyện buổi sáng kể bla bla một hồi, cuối cùng tổng kết một câu: “Dù sao cũng chính là tớ làm nũng ngay trước mặt trợ lý và thư ký của anh ta, trọng điểm là, tớ làm nũng với Doãn Toại không có tác dụng, tớ cũng đã liều mạng vì máy ảnh như thế, nhập tâm diễn kịch làm anh ta hài lòng, thế mà anh ta lại nhắc nhở tớ rằng hai người kia ở trên xe đang nghe, tớ vốn dĩ không xấu hổ, kết quả bị anh ta nói như vậy, tớ liền chết lặng trong nháy mắt luôn.”

Cô buồn bực thở dài: “Cuối cùng, máy ảnh bảo bối mà tớ ngày đêm nhớ nhớ mong mong cũng không đoạt tới tay sớm được.”

Rồi vô cùng đáng thương xoa tim: “Tớ phải hít thở thật chậm rãi, ngay cả tức giận cũng đau cả tim.”

Dương Thư nghe xong cố nén ý cười, nhưng bả vai vẫn không khống chế nổi mà run run mấy lần: “Vậy cậu đúng là rất thảm, bất quá một đại mỹ nhân như vậy làm nũng với anh ta, thậm chí không có chút cốt khí ngay cả ông xã cũng gọi, vì sao Doãn Toại lại không phản ứng với dáng vẻ kia của cậu nhỉ? Dù sao cũng đã đáp ứng đưa cho cậu, đưa sớm hay muộn thì có khác gì nhau?”

Khương Ngâm u oán, than thở một tiếng trong lòng.

Nếu như anh phản ứng với dáng vẻ kia của cô thì mấy năm trước đã bị cô bắt được vào tay.

Khương Ngâm tự thấy vẻ bề ngoài của bản thân hẳn là có sức hấp dẫn khá lớn đối với người khác phái, bằng chứng chính là những nam sinh theo đuổi cô.

Nhưng khi đến chỗ Doãn Toại thì hết lần này tới lần khác đều không được.

“Chắc là anh ta miễn dịch đối với tớ.”

Khương Ngâm đem cằm đặt trên cánh tay, mi mắt nháy mấy lần, tiếp tục chế giễu trong từng câu chữ: “Không hiểu phong tình!”

“Sớm muộn cũng có một ngày!” Cô hung dữ nói ra nửa câu, lại không có vế tiếp theo, Dương Thư nghi ngờ nhìn sang: “Thế nào?”

Khương Ngâm ngồi xuống, đưa tay lên chóp mũi quẹt hai lần, tiếp tục nói ra lời  hùng hồn của mình: “Sớm muộn cũng có một ngày, tớ sẽ làm anh ta yêu tớ, sau đó tớ lại một cước đá văng anh ta!”

Dương Thư vỗ vỗ vai của cô, rất tận tâm khích lệ, cổ vũ: “Cố lên, tớ xem trọng cậu nha!”

Khương Ngâm: “…”

“Đúng rồi, Doãn Toại không phải rất sốt ruột sao, hai ngươi khi nào thì kết hôn, còn chưa có sắp xếp hả?”

“Anh ta nói thứ bảy tuần này hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó thương lượng để đi lĩnh chứng.”

“Vậy thì nhanh thật.”

“Thế nhưng, cậu nói xem, hôm nay anh ta chọc giận tớ, tớ có cần phải phối hợp với anh ta lúc dùng cơm không?”

Dương Thư chống cằm nhìn cô, thấy tròng mắt cô chuyển động không ngừng, không biết đang suy nghĩ ý định quỷ quái gì, vô cùng hứng thú nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”

Trong mắt Khương Ngâm thoáng ánh lên tia giảo hoạt, nhìn Dương Thư nháy mắt ra hiệu cười cười, tiến tới: “Người nhà anh ta không phải vội vã muốn anh ta kết hôn sao, vậy chắc chắn hi vọng quan hệ hiện tại của tớ và anh ta vô cùng tốt, hôn sự mới có thể thuận lợi hoàn thành. Nếu như lúc đính hôn tớ biểu hiện như bị anh ta khi dễ, chịu thiệt thòi, nhưng lại bất đắc dĩ phải giả vờ không có chuyện gì xảy ra trước mặt người lớn, bộ dáng nhu thuận, hẳn là sẽ được người lớn yêu thích. Có khi nào người nhà của anh ta thấy tớ ngoan ngoãn như vậy lại bị Doãn Toại khi dễ, sau đó hung hăng giáo huấn anh ta, giúp tớ trút giận hay không?”

Dương Thư nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cái suy luận này của cậu, hình như rất hợp lý”

“Đúng thế.” Rốt cuộc cũng tìm được biện pháp trút giận, còn được Dương Thư tán thành, Khương Ngâm dần dần tươi cười rạng rỡ: “Không có cách nào nha,  là tớ thông minh a.”

Dương Thư: “…”

Buổi tối tan làm về đến nhà, Khương Ngâm đạp rơi giày cao gót, thuận tay lướt điện thoại gọi thức ăn ngoài.

Trên màn hình chợt xuất hiện một tin nhắn Wechat.

Doãn Toại:【 Đã cùng ba mẹ em chào hỏi, sáng thứ bảy tôi tới đón gia đình em. 】Cơn giận ban ngày còn chưa tan, Khương Ngâm lãnh đạm nhắn một chữ: 【 Ừ 】

Doãn Toại, hãy đợi đến sau khi gặp người lớn hai bên, bị người nhà anh đuổi theo đánh đòn đi!

Ngày đó cô nên nói lời gì, hoặc là làm động tác gì, ám chỉ như thế nào để có thể lơ đãng cho người nhà anh thấy được, cô đều tập luyện tốt ở trong lòng.

Lúc đó nhất định phải khiến Doãn Toại ngoan ngoãn với cô.

Ngay khi cô đang tự high trong đầu, rất nhanh Doãn Toại lại gửi tới một tin: 【 Biểu hiện lúc ăn cơm của em, quyết định tốc độ máy ảnh đến tay em 】 Khương Ngâm: “…”

Người này là con giun trong bụng cô à?

Cô nghiến răng nghiến lợi, đem điện thoại vứt trên ghế sô pha rồi lăn lộn một trận, cuối cùng lại cầm lên, vì máy ảnh mà khom lưng lần nữa:【 Tôi rất ngoan  [ mỉm cười ] 】 Doãn Toại:【 Ừm, tôi tin tưởng em 】

“…”

Kế hoạch toàn hủy!

Khương Ngâm ngã lên trên ghế sô pha, không có tâm tình đặt thức ăn ngoài nữa.

Tối thứ sáu, sau khi Khương Ngâm tan việc liền trở về đại học C, sáng hôm sau, Doãn Toại tự mình lái xe tới đón người.

Dưới lầu đơn nguyên, Lương Văn cười ha hả khách sáo: “Kỳ thật con cũng đã nói địa chỉ với chúng ta, Khương Bái đưa bọn ta qua đó là được, nào cần con tới đón một chuyến chứ.”

“Nên làm ạ.”

Doãn Toại vừa dứt lời, bên kia Khương Bái cũng đã lái xe từ trong nhà tới, cánh tay khoác lên trên cửa sổ, ghé mắt nhìn về phía này: “Đi thôi.”

Lương Văn nói thẳng với Khương Ngâm: “Con đi xe Doãn Toại, mẹ và ba ngồi xe anh con.”

Hai ngày trước vừa bị Doãn Toại dùng máy ảnh uy hiếp, lúc này Khương Ngâm cũng không muốn đơn độc ngồi một chỗ với anh, tranh thủ thời gian nói tiếp: “Vậy con cũng muốn cùng đi với gia đình mình.”

“Như vậy sao được, Doãn Toại đi thật xa tới đón chúng ta, con lên xe đi, không thể để cho người ta đến một chuyến tay không.” Lương Văn đem người đẩy về phía Doãn Toại, không cho thương lượng một chút nào, kéo cánh tay Khương Bẩm Hoài đi về phía Khương Bái bên kia.

Khương Ngâm im lặng, đứng yên tại chỗ một lát, liếc sang Doãn Toại dùng lực trừng mắt.

Doãn Toại ở trước mặt Lương Văn và Khương Bẩm Hoài đã làm rất tốt, ôn nhu nhìn cô, nói chuyện cũng vô cùng chu đáo: “Lên xe đi, đứng ở chỗ này không thấy nóng sao?”

Chủ động giúp cô mở cửa ghế phó lái.

Khương Ngâm trầm mặt, bất đắc dĩ ngồi lên, nửa câu cũng không muốn nói với anh.

“Thắt dây an toàn vào.” Sau khi lên xe, Doãn Toại nhìn qua cô nhắc nhở.

Khương Ngâm yên lặng làm theo, vẫn như cũ không nói lời nào.

Doãn Toại nhìn dáng vẻ kìm nén bực bội, không quá thoải mái của cô, im ắng cười, cũng không vội vã lái xe, quay người về phía chỗ ngồi đằng sau cầm lấy đồ vật, đưa cho cô: “Của em.”

Là một cái hộp rất tinh xảo, nhìn kích thước Khương Ngâm mơ hồ đoán được đó là gì, đôi mắt hơi sáng lên, nhanh chóng nhận lấy: “Thứ gì đây?”

Cô không chờ kịp mà mở ra, cầu nguyện sẽ là bảo bối mà chính mình ngày nhớ đêm trông.

Quả nhiên, khi máy ảnh mình tâm niệm đập vào mắt, đôi mắt xinh đẹp của Khương Ngâm híp lại, khóe môi cũng bất giác kéo lên.

Máy ảnh đột nhiên tới tay, Khương Ngâm cảm thấy vô cùng không chân thực, khó mà tin được nhìn về phía Doãn Toại: “Cái này, là cho tôi?”

Lúc nói chuyện, cô đem hộp ôm vào trong ngực thật chặt, chỉ sợ câu tiếp theo  Doãn Toại sẽ nói: “Chỉ là cho em xem đã mắt mà thôi.”

Cũng may hôm nay Doãn Toại vẫn rất nguyện ý làm người, không nói ra loại lời này, chỉ nhẹ nhàng ừm một tiếng, tản mạn nói: “Ông xã cũng sớm gọi rồi, sính lễ không phải cũng nên cho sớm sao?”

Khương Ngâm: “…”

Trên đường đi đến khách sạn, tâm tình Khương Ngâm thư thái hơn nhiều, ôm máy ảnh điên cuồng nịnh hót Doãn Toại: “Doãn tổng, đời trước tôi nhất định là đã cứu vớt hệ ngân hà nên bây giờ mới có thể gặp một tiểu đáng yêu lòng dạ hiền lành như anh.”

“…”

“Hơn nữa, tôi còn được kết hôn với một tiểu đáng yêu như anh, tôi thật sự quá hạnh phúc!”

“…”

“Tiểu đáng yêu, anh yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định sẽ ở trước mặt người nhà anh biểu hiện tốt một chút, cùng anh diễn một đoạn tình sâu như biển, nồng tình mật ý.”

“…”

“Tiểu đáng yêu.” Khương Ngâm ghé mắt nhìn về phía sườn mặt góc cạnh, rõ ràng của Doãn Toại, nháy mắt mấy lần: “Sao tôi lại thích anh như thế chứ!”

“…”

Địa điểm ăn cơm ở phòng khách một khách sạn, trang trí lịch sự, tao nhã lại không xa hoa, hiển nhiên là đã trải qua sự chọn lựa kỹ càng.

Khương Ngâm và Doãn Toại bởi vì chuyện máy ảnh mà lề mề mấy phút, lúc đến phòng khách khách sạn, Lương Văn và Khương Bẩm Hoài đã cùng người nhà Doãn Toại trò chuyện.

Hôm nay người hẹn ăn cơm chung là Doãn lão gia cùng Doãn lão thái thái, ba mẹ Doãn Toại một người cũng không có lộ diện. Lúc đi vào, Khương Ngâm vô  thức liếc mắt về phía Doãn Toại bên kia.

Doãn Toại có em kế, điều đó có nghĩa là ba mẹ anh hẳn là ly hôn, nhưng dù vậy  thì không nên ngay cả một người cũng không có mặt a?

Từ thái độ mà Doãn Toại đối đãi với em kế tiểu bạch hoa mà nói, có lẽ nào quan hệ của anh và chủ tịch Doãn không tốt?

Không kịp nghĩ nhiều, Khương Ngâm liền cười cùng người lớn chào hỏi: “Chào ông nội, chào bà nội!”

Doãn lão thái thái cười ha hả, chủ động tới nắm chặt tay Khương Ngâm, càng xem càng hài lòng: “Dáng dấp Ngâm Ngâm thật là xinh đẹp, ngoan ngoãn như thế này, bà nội nhìn liền thích, nhà chúng ta hẳn là gặp vận may vô cùng lớn, thế mà lại bắt được một tiểu tiên nữ như thế này.”

Không nghĩ tới Doãn lão thái thái còn rất hài hước, Khương Ngâm được khen đến mức đắc ý trong lòng, còn rất xấu hổ.

Vẻ mặt Lương Văn tươi cười, khiêm tốn nói tiếp: “Tốt cái gì nha, con nghĩ Ngâm Ngâm nhà con gặp được Doãn Toại mới là vận khí không tồi.”

Doãn Toại sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

Bàn ăn hình tròn bằng gỗ cẩm lai thượng đẳng, phía trên phủ lên khăn trải bàn thanh lịch sạch sẽ, ở vị trí trung tâm bày một bình hoa bách hợp.

Khương Ngâm ngồi bên tay trái Doãn Toại, bên trái cô là Lương Văn, Khương Bẩm Hoài và Khương Bái.

Bên phải Doãn Toại là Doãn lão gia và Doãn lão thái thái.

Lúc phục vụ mang thức ăn lên, Doãn lão thái thái cùng Lương Văn trò chuyện vô cùng nhiệt tình, hai người đều là người thích nói chuyện, vừa gặp mặt liền hận gặp nhau quá muộn, giống như quen biết mấy chục năm, chủ đề không ngừng nhảy ra.

Khương Bẩm Hoài và Doãn lão gia cũng thỉnh thoảng trò chuyện, chưa từng tẻ nhạt.

Hôm nay Khương Bái xung phong làm người lái xe, yên lặng ngồi bên cạnh Khương Bẩm Hoài, có lẽ là gần đây công việc quá bận, ngủ không ngon, nhìn anh buồn bã ỉu xìu, mắt hai mí rũ xuống, hào hứng cũng bình thường, chỉ thỉnh thoảng chen vào mấy câu tượng trưng, chứng minh vẫn còn có người ở đây.

Khương Ngâm nhìn bên kia một chút, nhỏ giọng nói với Doãn Toại: “Anh trai tôi chắc chắn cảm thấy mình không lấy được vợ, đối với tôi ước ao ghen tị, cho nên tủi thân trong lòng.”

Doãn Toại: “…”

Hai người lớn Doãn gia mỗi lần nhắc Doãn Toại đều gọi “Toại Toại*”, Khương Ngâm nghe một hồi, nâng cằm nhìn về phía người đàn ông bên phải, rồi giảm thấp âm lượng xuống chút: “Vì sao ông bà nội lại gọi anh là Toại Toại, cái chữ này cũng không đáng yêu tí nào, người lớn không phải đều thích gọi biệt danh đáng yêu chút sao, thậm chí gọi “Tiểu Toại Toại” cũng chỉ lộ ra một chút xíu xiu đáng yêu.”

*Toại Toại (遂遂): vẻ ngoài ôn hòa, thoải mái.

Doãn Toại liếc cô một cái, lòng bàn tay dính chút nước, xốc một góc khăn trải bàn lên, viết chữ phía trên: “Là chữ Tuế này.”

“?”

Doãn Toại giải thích nói: “Khi còn bé thân thể kém, luôn luôn bị bệnh, bà nội thường nói Tuế Tuế* bình an, liền đặt cái nhũ danh này, vừa vặn đồng âm với tên của tôi.”

*Tuế Tuế (岁岁): luôn luôn

Khương Ngâm nhìn chữ này, lại gọi thầm trong lòng một lần “Tuế Tuế”, lập tức cảm thấy hình như đáng yêu hơn nhiều.

Nể mặt máy chụp hình, Khương Ngâm không chút keo kiệt mà khích lệ: “Vậy anh đúng thật là một tiểu đáng yêu!”

Doãn Toại: “…”

Bên kia mấy người lớn đã nói tới chuyện kết hôn của hai người, Doãn lão thái thái nhìn về phía Doãn Toại: “Tuế Tuế, bà và cô Lương Văn của cháu đã bàn bạc một chút, ngày 2 tháng sau là ngày lành tháng tốt, hai người các cháu trước hết cứ đi lĩnh chứng đi. Về phần đám cưới, chắc chắn phải làm tốt nhất, cháu cứ yên tâm, bà và ông của cháu khẳng định lo liệu cho hai cháu nở mày nở mặt!”

Ngày mùng 2 tháng 7 lĩnh chứng?

Hiện tại đã là cuối tháng 6, vậy căn bản không còn mấy ngày nữa.

Khương Ngâm lấy điện thoại ra nhìn lịch, ngày mùng 2 tháng 7 là —— thứ tư tuần sau!

Cô nghi ngờ nhìn về phía Lương Văn nữ sĩ, bà hiển nhiên đã bị Doãn lão thái thái thuyết phục, hai người đứng trên một mặt trận thống nhất, cười rạng rỡ.

Lúc Khương Ngâm nhìn sang, mẹ già trừng mắt nhìn, phảng phất dùng ánh mắt trả lời cô: Nhìn mẹ làm gì, hai ngươi nhanh đi lĩnh chứng, mau chóng sinh cháu ngoại cho mẹ!

“…”

Doãn Toại rót cho Khương Ngâm chút nước trái cây, rất quan tâm hỏi ý kiến của cô: “Ngâm Ngâm cảm thấy thế nào?”

Lần đầu tiên nghe thấy anh gọi mình như vậy, trong lòng Khương Ngâm khó chịu một chút, khẽ vuốt cằm, đem sợi tóc rủ xuống vuốt ra sau tai.

Hợp đồng cũng đã ký, dù sao sớm hay muộn cũng phải kết hôn, tuân theo nguyên tắc tay làm thì ngắn*, cô nhìn về phía Doãn Toại cười ngọt ngào, âm thanh vô cùng ôn nhu, dáng vẻ hoàn toàn thuận theo: “Anh quyết định là được.”

*Tay làm thì ngắn ( Câu đầy đủ là “Ăn cơm mềm nhà người ta, tay làm thì lại ngắn ): nghĩa là chấp nhận lợi ích của người khác thì phải nể nang khi làm việc. Có thể bản dịch không đúng làm =(( nếu các bạn dịch sát hơn được thì bình luận cho tụi mình biết nha.

Lại giả vờ như liếc mắt đưa tình, vụng trộm liếc Doãn Toại một chút, hơi cúi đầu, xấu hổ nói: “Em nghe theo anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi