*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Xu
Beta: Sue
Tần Hi còn đang nói về chuyện của bản thân, thanh âm uống rượu buồn bực của Doãn Toại vang lên, uống hết ly này đến ly khác.
Buổi trưa anh vẫn chưa ăn cơm, cơm tối cũng không ăn, bụng rỗng tuếch rót đầy rượu, men say liền tới rất nhanh.
Vào lúc đầu óc mê man, Tần Hi ngã đầu vào vai anh, lẩm bẩm lặp đi lặp lại tên của một cô gái—— Sơ Nịnh.
Anh không ngờ tới tiểu tử Tần Hi này thế mà lại bị tổn thương tình cảm, hai người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thế mà chuyện này một chút cũng chưa từng nghe cậu nhắc qua.
Doãn Toại đẩy cậu ra, cầm di động gọi một cuộc điện thoại.-
Không bao lâu, Hàn Huân vô cùng lo lắng đẩy cửa tiến đến, trông thấy mấy chai lọ thủy tinh bên trên có chút ngây người: “Hai người các anh uống nhiều như vậy?”
Doãn Toại hất cằm, ra hiệu Tần Hi bên kia: “Cậu đưa cậu ấy về đi”
Hàn Huân đáp ứng, đi tới dìu Tần Hi đứng lên, lại thấy Doãn Toại cũng uống không ít, hỏi: “Toại ca, còn anh?”
“Lát nữa, tài xế sẽ tới đón tôi.”
Hàn Huân gật đầu, đang muốn rời đi cùng Tần Hi, phía sau liền truyền đến lời hỏi thăm của Doãn Toại: “Sơ Nịnh là ai?”
Hàn Huân và Tần Hi là bạn học cấp 3, nghe vậy thì ngừng lại giây lát, nói: “Bạn gái cũ của Hi ca, đang làm MC ở Đài truyền hình Trường Hoàn. Lúc học cấp 3, hai người bọn họ còn hẹn cùng nhau vào đại học C, sau này không biết vì nguyên nhân gì lại chia tay, sau đó Hi ca liền đi Anh quốc, lúc trước, Hi ca vừa về nước liền gặp lại cô ấy, đúng là nghiệt duyên.”
Doãn Toại gật đầu, không hỏi tiếp.
Sau khi Hàn Huân cùng Tần Hi rời đi, anh lại ngồi trên ghế sô pha một lúc, uống hết một ly rượu cuối cùng, cất bước ra khỏi phòng bao.
Khi đi ra, tài xế đã đợi sẵn ở cửa ra vào, Doãn Toại đem chìa khóa xe đưa cho anh ta, rồi tự mình lên xe.
Thấy xe lái về phía khu Hoa Duyệt, Doãn Toại nhéo nhéo mi tâm, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần quay về, cậu tùy tiện lái đi.”
Tài xế đáp một tiếng, đi thẳng đến lối vào phía trước, trực tiếp lên cao tốc.
Doãn Toại tản mạn tựa lưng, đầu óc chìm vào mê mang, nhìn đèn đường chạy qua bên người, những hình ảnh vụn vặt trong trí nhớ từng chút chậm rãi ghép lại, trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Nhớ lại đoạn thời gian khi vừa biết được Khương Ngâm chuyển trường, rời khỏi đại học C, tâm tình của anh đều rất ngột ngạt, nặng nề, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.
Anh chưa từng thấy người theo đuổi nào không có nghị lực như thế, nói buông tay liền buông tay, đi một cách tiêu sái như vậy, ngay cả một tiếng chào hỏi đều không có.
Chuyện anh tự mình tìm đến dưới lầu ký túc xá bị các anh em bên cạnh lấy ra trêu chọc, nói cô gái nhỏ kia lợi hại, chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã đem anh ăn đến gắt gao.
Không thể không thừa nhận bọn họ nói rất đúng, anh thật sự bị Khương Ngâm bắt lại dễ như trở bàn tay.
Cô nói đi là đi, coi anh như khách đi đường thoáng qua trong hành trình trưởng thành của cô.
Nhưng rốt cuộc, anh cũng không thể quên được.
Anh triệt để thua trên người cô.
Còn nhớ tháng mười hai năm đó, hội học sinh tổ chức liên hoan, sau đó mọi người đi ca hát ở KTV.
Lúc ấy, Doãn Toại không có hào hứng gì, từ trong phòng đi ra, đứng dưới hiên hút một điếu thuốc, không bao lâu, Khương Bái cũng đi ra theo.
Không khí bên ngoài rất lạnh, Khương Bái rụt cổ lại xoa xoa đôi bàn tay: “Người anh em, phòng bao ấm áp như vậy cậu không ngồi, ra đây rút thuốc làm gì.”
Một cơn gió đông lạnh lẽo thổi tới, cứa vào mặt người ta đau nhức, anh ấy hít mũi một cái, hai tay đút trong túi nhìn sắc trời bên ngoài: “Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết lớn, tám phần là thật rồi.”
Giữa kẽ tay Doãn Toại kẹp điếu thuốc lá, cũng không có hứng thú quá lớn, yên lặng dựa vào lan can không nói lời nào.
Khương Bái nhíu mày nhìn anh, vô cùng bát quái hỏi: “Vừa rồi, bọn họ nói tiểu học muội hệ tài chính kia là thế nào? Cậu thật sự thích người ta?”
Nói đến đây Khương Bái còn rất tò mò, “Đối phương dáng dấp ra sao, ánh mắt cậu cao như vậy mà có thể nhìn trúng, chắc phải là thần tiên nhỉ? Tôi mỗi ngày ở công ty luật bận rộn tới mức chân không chạm đất, lâu như vậy cũng chưa có thời gian nghe cậu nói chuyện này, nếu không bây giờ nói cho tôi biết một chút? Có ảnh chụp không?”
Doãn Toại còn chưa kịp tiếp lời, chuông điện thoại di động trong túi Khương Bái vang lên, lúc anh ấy lấy ra, Doãn Toại lơ đãng liếc mắt nhìn cái tên ghi chú phía trên “Quỷ phiền phức.”
Hôm đó âm mấy độ, Khương Bái sợ bị đông cứng tay khi nghe, trực tiếp đặt điện thoại di động bên trên bệ lan can, mở loa ngoài, hai tay đút vào trong túi.
“Anh trai tốt, em nhớ anh, anh đến trường học của em thăm em một chút đi.”
Lúc thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, mí mắt Doãn Toại giật giật, đốt ngón tay cầm điếu thuốc khẽ nhúc nhích, ánh mắt rơi vào trên màn hình điện thoại di động.
Khương Bái cùng Doãn Toại đợi ở chỗ này vốn đã lạnh cóng đến run rẩy, nghe thanh âm này xong, da gà đều nổi hết cả lên: “Khương Ngâm, em có bệnh không?”
Đó là lần đầu tiên Doãn Toại biết được, Khương Ngâm và Khương Bái là anh em.
Vốn dĩ người ngoài nghe điện thoại, anh có thói quen sẽ tránh đi, có lẽ ngày đó chân anh không khống chế mà đứng lại, căn bản không thể cử động.
Thấy Khương Bái cũng không để ý anh còn ở đó, Doãn Toại dứt khoát đứng đấy không đi.
Thanh âm Khương Ngâm mềm mại thì thầm: “Thì là nhớ anh nha, anh đến xem em, thuận tiện đem máy ảnh mà ba mua cho em ở nhà đem tới, coi như quà anh đến thăm em.”
Khương Bái bị chọc giận đến mức bật cười: “Muốn anh mày đem máy ảnh tới? Tự mình về mà lấy!”
“Anh có phải anh ruột em không vậy, đại học P cách đại học C xa như thế, bây giờ đã là buổi tối, anh bắt em tự về lấy? Lỡ em gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”
“Em thì có thể gặp nguy hiểm gì?”
“Em xinh đẹp như hoa, bên người khắp nơi đều là hiểm nguy.”
“Em soi gương lại đi rồi nói chuyện với anh.”
“A, người theo đuổi em ở trường nhiều lắm đấy!”
“A, vậy mấy người trong trường em mắt mù nhiều lắm nhỉ!”
“…”
Bên kia trầm mặc một lúc, Khương Ngâm hạ giọng xuống, mềm mại nói: “Anh trai, anh đem tới cho em một chút thôi, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết lớn, ngày mai em còn phải chụp hình nữa.”
Dừng lại một giây đồng hồ, cô không cho Khương Bái thời gian phản bác: “Anh không phản đối, vậy chính là đồng ý, em ở lầu ký túc xá số sáu, đến nhớ gọi điện thoại cho em, bái bái ~”
Điện thoại trực tiếp bị cúp máy.
Khương Bái: “…”
Thật đúng là quỷ phiền phức!
Khương Bái bất đắc dĩ cất di động vào, mắt nhìn thời gian, nói với Doãn Toại bên cạnh: “Cậu ở lại đi, tôi đi đại học P một chuyến.”
Thẳng đến khi Khương Bái rời đi, Doãn Toại vẫn còn ngỡ ngàng đứng tại chỗ, lúc đầu ngón tay bị bỏng, anh mới chậm chạp tỉnh táo lại, hút mạnh một ngụm thuốc lá, tiện tay dập tắt rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Sau khi trở về phòng bao, anh ngồi một mình ở nơi góc sô pha hẻo lánh, cả người cứ như ma, một suy nghĩ gần như điên cuồng, xúc động ập đến, làm thế nào cũng không thể xua tan.
Cuối cùng anh đứng lên, cầm lấy áo khoác phía sau cửa, nói với mọi người: “Các cậu chơi đi, tôi còn có việc.”
Thân Tử Du nghe thấy lại gần: “Khương Bái vừa đi, cậu làm sao cũng muốn đi rồi? Nhiều anh em như vậy đều ở đây, khó lắm mới có dịp tụ tập.”
Những người khác cũng phụ họa theo, ý đồ giữ lại.
“Thật sự có việc.” Doãn Toại cười cười, trước khi đi còn uống hai ly rượu bồi tội.
Từ KTV ra, anh bắt một chiếc xe taxi: “Bác tài, đến đại học P.”
Lúc Khương Ngâm gọi điện thoại với Khương Bái, cô đang nhàm chán nằm trên giường kí túc xá một mình.
Bạn cùng phòng là Thiệu Hâm Đồng và Mộng Thanh Du, hai người kia khai giảng không bao lâu liền nói chuyện yêu đương, mỗi tối đều chạy không thấy đâu, bây giờ chỉ có hai người là cô và Sơ Nịnh.
Sau khi cúp điện thoại, cô thực sự cảm thấy nhàm chán, từ giường phía trên, cúi đầu thăm dò nhìn xuống, Sơ Nịnh đang ở trước bàn sách tùy tiện lật sách ngoại khóa, yên lặng.
Một tháng trước, Sơ Nịnh mới nhập học đại học P, học phát thanh viên, không cùng khoa với cô, nhưng ký túc xá của bên cô ấy đã đầy, đúng lúc ký túc xá của Khương Ngâm còn dư giường ngủ, liền được sắp xếp ở nơi này.
Cô ấy xem ra có chút nội liễm, không quá thích nói chuyện, vào ở một tháng rồi nhưng Khương Ngâm cùng cô ấy cũng không mấy quen thuộc.
Hiện tại mới tám giờ đêm, Khương Ngâm thực sự không muốn nằm trên giường lãng phí sinh mệnh, làm một động tác cá chép nhào lộn*, thuận theo thang dây nhảy xuống, thử hỏi: “Sơ Nịnh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
*Lý ngư đả đĩnh: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn qua, có chút xoắn xuýt: “Tớ không quá muốn đi.”
Khương Ngâm soi gương cột tóc lên: “Đi thôi, trong phòng thật nhàm chán, người người đều ra ngoài dạo phố thành quân kết đội, tớ đi một mình cũng quá đáng thương.”
Nói xong, cô chạy đến trước mặt Sơ Nịnh, vô tội trừng mắt nhìn: “Tiểu tiên nữ tâm địa thiện lương Sơ Nịnh, cậu mở lòng từ bi, đau lòng cho tớ đi?”
Tính cách Khương Ngâm sáng sủa, lại hay cười, nhân duyên trong trường rất tốt, bất quá Sơ Nịnh không nghĩ tới việc, cô thế mà sẽ làm nũng như vậy.
Cô ấy bất đắc dĩ đóng sách vở lại, mặc áo khoác, cùng Khương Ngâm đi ra cửa.
Dọc theo con đường bao quanh khuôn viên trường đại học P, hai người kéo tay nhau đi ra ngoài phố ăn vặt.
Khương Ngâm chủ động tìm chủ đề nói chuyện phiếm với cô ấy: “Nghe nói cậu cũng là người địa phương, cấp 3 cậu học ở đâu vậy, trước đó tớ chưa từng gặp qua cậu.”
“Ở Nhị Trung.”
“Vậy thì không có gì lạ, tớ học trường trung học trực thuộc đại học C, ba mẹ tớ là giáo sư đại học C, trường trung học trực thuộc cách đại học C gần một chút.”
Thân hình Sơ Nịnh tựa hồ tạm ngừng: “Vậy cậu lớn lên ở đại học C?”
Khương Ngâm gật đầu: “Ừm, ba mẹ tớ lúc trước còn muốn để tớ học đại học ở đó luôn, nhưng tớ lại muốn học chụp ảnh, tớ phải đấu trí đấu dũng với bọn họ rất lâu mới có thể đến đại học P ghi danh.”
Sơ Nịnh mím môi trầm mặc.
Cách rất lâu, cô mới lầm bầm nói một câu: “Vốn dĩ tớ cũng có kế hoạch ghi danh đại học C.”
Khương Ngâm kinh ngạc nhìn sang: “Vậy tại sao sau đó lại không đi?”
Không đợi Sơ Nịnh nói tiếp, một nam sinh co quắp xuất hiện trước mặt hai người, bộ dáng sạch sẽ, đoan chính.
Nam sinh này Khương Ngâm có chút ấn tượng, hình như cũng là hệ phát thanh, lúc trước ở dưới lầu ký túc xá của các cô tỏ tình với Sơ Nịnh.
Nam sinh khẩn trương đưa hai tấm vé xem phim ra, chậm rãi mở miệng: “Sơ Nịnh, ngày mai cuối tuần, tớ có thể mời cậu xem phim không?”
Sơ Nịnh nhìn vé xem phim được đưa tới, trầm mặc một lát, bình tĩnh ngẩng đầu: “Vị bạn học này, cậu khả năng không hiểu rõ tôi lắm, tôi thích khiêu chiến độ khó cao, nếu tôi có người mình thích, tôi chắc chắn sẽ chủ động theo đuổi. Ngược lại, chính mình đưa tới cửa, tôi sẽ không có hứng thú gì.”
Cho đến khi nam sinh hậm hực rời đi, Khương Ngâm vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô bị lời nói cự tuyệt người khác của Sơ Nịnh làm cho rung động.
Sau một lúc lâu, cô giơ ngón tay cái lên.
Phương thức cự tuyệt lợi hại này, gọn gàng mà linh hoạt, không chừa đường lui!
Bên ngoài thời tiết quá lạnh, tính toán thời gian Khương Bái sẽ tới, hai người đi dạo phố ăn vặt không bao lâu liền về ký túc xá.
Mới vừa đi tới cửa trường học, Khương Ngâm gặp Dương Thư ở kí túc xá sát vách.
Cô ấy đem cốc trà sữa trong tay đưa qua: “Khương Khương, giúp tớ cầm một chút, tớ đi phòng vệ sinh rửa tay.”
Nói xong chạy về phía khu dạy học bên cạnh.
Khương Ngâm cầm cốc trà sữa kia, cùng Sơ Nịnh đứng ở cửa lạnh đến mức giật nảy mình.
Năm phút trôi qua, ngay lúc cô đang phàn nàn Dương Thư vì sao còn chưa trở lại, một chiếc xe SUV màu đen quen thuộc dừng trước cửa trường học, ngay sau đó, thân ảnh quen thuộc đi xuống, trong tay cầm máy ảnh cô tâm tâm niệm niệm.
Khương Bái vừa xuống xe liền lạnh đến mức hắt hơi một cái, nhìn thấy Khương Ngâm ngoắc tay với mình, một mặt không kiên nhẫn tiến lên, ném máy ảnh cho cô: “Biết hôm nay bao nhiêu độ không, em thật là biết tìm việc cho anh nhỉ!”
Khương Ngâm cười hì hì nhận lấy: “Anh lái xe thì sợ cái gì?”
Khương Bái đang khát nước, lúc xuống xe lại cảm thấy lạnh, thấy cô đang cầm cốc trà sữa chưa mở trong tay, rất tự nhiên nhận lấy, lột ống hút ra, hút một hơi.
Trà sữa nóng hầm hập mang theo chút vị ngọt lướt qua cổ họng, có chút ngấy, anh nhíu mày: “Cái khẩu vị rác rưởi gì đây, bỏ nhiều đường như vậy?”
Khương Ngâm chỉ lo chú ý máy ảnh của mình, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Bái đem trà sữa của Dương Thư uống, con ngươi bỗng dưng phóng đại: “Sao lại cướp đồ của em?!”
“Anh cực khổ đem máy ảnh đưa cho em, uống cốc trà sữa của em thì thế nào? Anh còn thấy nó khó uống nữa.”
“Nhưng đây không phải là của em, là của bạn học em!”
“?”
Dương Thư thở hồng hộc chạy tới: “Khương Khương, làm phiền cậu rồi, tớ ——”
Cô ấy còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy trên tay Khương Ngâm trống không, bên cạnh cô là một người đàn ông xa lạ đang cầm cốc trà sữa trong tay.
Không khí lập tức trở nên an tĩnh.
Khương Bái ngước mắt nhìn cô gái vừa mới chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm trà sữa trong tay anh, kém chút nữa bị nước bọt sặc.
Anh chỉ chỉ cốc trà sữa trong tay: “Của em?”
Dương Thư lẳng lặng nhìn anh, không nói lời nào.
Khương Bái: “…”
Lúc Doãn Toại đứng ở dưới lầu ký túc xá số sáu đại học P, tinh thần còn có chút hoảng hốt.
Anh cũng không biết tại sao mình lại nhất thời xúc động đi tới nơi này.
Nhìn qua ánh sáng mập mờ nơi cửa sổ của ký túc xá, anh cũng không biết nơi nào có bóng dáng của cô.
Khí trời tối nay rất lạnh, gần đấy, người qua lại trên đường không nhiều, nhưng vẫn có những cặp đôi đang ở cùng nhau, ôm hôn kích tình.
Có người ở dưới lầu bày biện những ngọn nến, nhìn qua đoán chừng là muốn tỏ tình, nhiều người bát quái tiến tới vây xem.
Có hai nữ sinh kéo tay nhau từ trong ký túc xá ra, Doãn Toại mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của các cô: “Thẩm Giáng ở chỗ này bày nến, sẽ không phải lại tỏ tình với Khương Ngâm chứ?”
“Anh ấy cũng đã bị từ chối một lần rồi, thế mà vẫn chưa từ bỏ, quá có nghị lực.”
“Thẩm Giáng chính là nam thần hệ diễn xuất a, hồi trước còn nổi lên từ một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường, nữ sinh từ trong cho tới ngoài trường đều phải xếp hàng theo đuổi, vì sao Khương Ngâm lại chướng mắt?”
“Thì có thể sao nữa, ỷ vào dáng dấp xinh đẹp của mình, con mắt mọc ở trên đỉnh đầu, tự cao chứ sao.”
Tiếng nói chuyện của nữ sinh dần dần đi xa, càng ngày càng nhiều người tiến tới xem náo nhiệt.
Doãn Toại tiến lên mấy bước, dáng anh cao gầy, đứng đằng sau đám người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Nam sinh được gọi là Thẩm Giáng, sau khi xếp xong nến liền cầm lấy hoa tươi, ngửa mặt nhìn lên lầu hô tên của Khương Ngâm tỏ tình, có vẻ là một người rất thoải mái*.
*放得开: có thể hiểu là một người có thể mọi lúc mọi nơi buông bỏ địa vị, hòa đồng với mọi người, dễ tiếp xúc.Doãn Toại một mặt âm thầm trào phúng cách tỏ tình của đối phương, một mặt lại dâng lên mấy phần thấp thỏm.
Gió lạnh thổi lất phất, tay anh siết chặt thành nắm đấm, đút ở trong túi, lòng bàn tay truyền đến một chút ẩm ướt.
Thẩm Giáng kêu một hồi lâu, trên lầu liên tiếp có người ghé vào cửa sổ dò xét nhìn xuống, Khương Ngâm một mực chưa từng xuất hiện.
Hai cô gái chen qua đám người đi tới, kiễng chân nhìn về phía trước: “Tại sao Thẩm Giáng lại tới đây? Có nên gọi điện thoại cho Khương Ngâm hay không?”
“Cô ấy chắc là đi ra ngoài cùng Sơ Nịnh, hay là gọi một cuộc đi.”
Một cô gái khác nói xong, lấy di động ra gọi điện: “Khương Khương, cậu đang ở chỗ nào? Tranh thủ thời gian tới dưới lầu kí túc xá đi, có chuyện lớn rồi!”
Không lâu sau cuộc điện thoại, bóng dáng Khương Ngâm xuất hiện trong đám người.
Cô mặc một chiếc áo lông màu đen, trên cổ đeo máy chụp hình, mang mũ len dệt kim, quàng thêm một cái khăn quàng cổ, đem chính mình bao bọc cực kỳ chặt chẽ.
Khi Khương Ngâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thần sắc có chút sững sờ.
Lúc bạn cùng phòng gọi điện thoại cho cô chỉ nói là có chuyện lớn, lại không nói là có chuyện gì, nếu cô biết là cảnh tượng như này, cô đã kéo Sơ Nịnh đi dạo phố ăn vặt một lúc nữa.
Cô đã từ chối Thẩm Giáng một lần, không nghĩ tới lần này cậu ta lại chơi lớn hơn, nhiều người nhìn như vậy, Khương Ngâm căn bản không nghĩ tới việc đối mặt.
Cô cấp tốc cúi đầu xuống, lôi kéo Sơ Nịnh chuẩn bị lui về ký túc xá, kết quả không biết ai thấy được cô, đột nhiên hô: “Khương Ngâm ở đó!”
“…”
Trong nháy mắt cảm giác được từng đôi mắt nhìn chằm chằm trên người mình, toàn thân Khương Ngâm không được tự nhiên.
Nghe thấy Thẩm Giáng gọi cô, cô nhắm mắt lại, kiên trì đứng tại chỗ.
Thẩm Giáng cầm bó hoa hồng xanh trong tay, từng bước một chạy về phía cô: “Anh đã từng nói qua, em từ chối anh lần thứ nhất, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em lần thứ hai, nếu như hôm nay em tiếp tục từ chối anh, về sau sẽ còn có lần thứ ba.”
“…”
(Có vẻ như Thẩm Giáng lớn tuổi hơn Khương Ngâm nên tụi mùnh sẽ đổi xưng hô từ cậu-tớ thành anh-em/ anh-tôi)Bị nhiều người vây xem như vậy, đầu óc Khương Ngâm trống rỗng, cả người ngơ ngác.
Lần trước đã nói rất rõ ràng, cô chưa từng thấy qua người nào có thể cố chấp như thế.
Trong lúc Khương Ngâm bực bội, thậm chí cảm thấy có mấy phần tức giận.
Bên tai đột nhiên hiện lên lý do vừa rồi Sơ Nịnh từ chối người khác, hít sâu một hơi, cô rất chân thành mà nhìn anh: “Anh có khả năng không biết, con người của tôi, nếu có người mình thích thì sẽ tự mình theo đuổi, nhưng người chủ động theo đuổi tôi, sẽ khiến cho tôi không có cảm giác chinh phục, ai tôi cũng thấy chướng mắt.”
Cô vừa nói vừa làm ra dáng vẻ có chút đáng yêu, Sơ Nịnh bên cạnh kém chút không nhịn được mà bật cười, cấp tốc cúi đầu xuống, đem nửa gương mặt giấu vào trong cổ áo.
Thẩm Giáng tất nhiên cũng bị lời này của cô làm cho sững sờ, dần dần nắm chặt hoa trong tay: “Đây là lý do mà em từ chối anh?”
Khương Ngâm nghẹn ngào, trên mặt bảo trì trấn định: “Tôi đây là nói lời thật lòng, đổi vị trí một chút mà suy nghĩ, nữ sinh chủ động theo đuổi anh rất nhiều a, anh không phải cũng đều không thích sao. Tương tự như vậy, tôi cũng không thích người chủ động theo đuổi tôi.”
“…Em suy luận kiểu gì vậy?”
*Thẩm Giáng:Khương Ngâm tiếp tục tự bào chữa: “Suy luận của tôi chính là, tôi là người thích chủ động đi chinh phục người khác, nhưng không thích người ta dính sát tới mình.”
“…”
“Cho nên nếu anh thích tôi, tuyệt đối đừng theo đuổi tôi, càng theo đuổi càng không được.”
“…”
Khương Ngâm nói xong liền lôi Sơ Nịnh trực tiếp đi lên ký túc xá, đám người xem náo nhiệt xung quanh bàn luận ầm ĩ cũng dần dần giải tán.
Thẩm Giáng cầm hoa tươi đứng thật lâu ở dưới lầu, cũng chán nản rời đi.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, gió cũng càng lúc càng lớn, trong sân trường dần dần không có người.
Doãn Toại dựa vào phía dưới đèn đường, hai tay đốt điếu thuốc.
Buổi tối hôm đó, lời nói của Khương Ngâm đâm vào lòng Thẩm Giáng đồng thời cũng làm cho Doãn Toại cảm thấy mình là trò hề.
Cô thích chinh phục người khác.
Cho nên, lúc trước cô theo đuổi anh, thật ra cũng chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi.
Bây giờ nếu anh dính sát, cô sẽ chẳng thèm ngó tới.
Không biết từ lúc nào bông tuyết đã bay lơ lửng trên trời, quấn lấy gió lạnh xào xạc rơi xuống, dì quản lí ký túc xá ngáp một cái đem cửa đóng lại, rồi khóa.
Khương Ngâm vừa rửa mặt xong chuẩn bị nghỉ ngơi, liền nghe người trong ký túc xá nói có tuyết rơi, cô cầm máy ảnh đi đến cửa sổ chụp ảnh.
Lúc nhấn nút chụp, cô nhìn ảnh chụp bên trong máy ảnh, con ngươi dần dần co lại, tập trung nhìn vào hình bóng dưới đèn đường, nhanh chóng đem hình ảnh phóng to ra.
Ảnh chụp ban đêm quá mơ hồ, khoảng cách lại xa, đối phương đứng ngược sáng, thực sự không thấy rõ khuôn mặt lắm.
Nhưng hình dáng này, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc.
Một ý niệm trong đầu hiện lên, cô vội vội vàng vàng trở về phòng mặc áo khoác.
Mộng Thanh Du nghi hoặc nhìn về phía cô: “Cậu đi đâu vậy?”
Khương Ngâm kéo khóa áo lông lên, nói với cô nàng: “Hình như tớ nhìn thấy người nào đó ở dưới lầu, khá quen mắt, tớ muốn đi xác nhận một chút.”
“Ký túc xá đã đóng cửa, cậu ra không được đâu, dì quản lí này rất khó tính cậu cũng không phải không biết, coi chừng bị trừ điểm đấy.”
Sơ Nịnh cũng nhìn qua: “Người nào vậy, làm cậu phản ứng lớn như thế.”
Khương Ngâm nhấp môi dưới, không muốn đề cập tới việc theo đuổi người khác thất bạ, mập mờ suy đoán: “Tớ ở đại học C quen biết một người.”
Mộng Thanh Du càng thấy có chút vô lí*: “Đã sắp mười một giờ, đại học C cách đại học P hơn một giờ đi xe, hôm nay âm mười độ, ai sẽ tới chỗ này? Có phải cậu nhìn lầm rồi không?”
*Thiên phương dạ đàm: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ “thiên phương dạ đàm” chỉ những chuyện lạ lùng, vô lí, không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.Thật ra Khương Ngâm cũng không rõ ràng, chỉ là cảm thấy có điểm giống, cô muốn đi ra ngoài xác nhận một chút đến cùng có phải anh hay không.
Bây giờ bị Mộng Thanh Du hỏi như vậy, cô ngược lại có chút hoài nghi bản thân.
Cũng đúng, đầu óc cô chắc bị không khí lạnh đông đến ngu rồi.
Doãn Toại sẽ không xuất hiện ở đây vào lúc này đâu.
Người như anh, căn bản sẽ không chủ động đến tìm cô.
Trước kia anh chê cô phiền, không chừng sau khi cô rời khỏi đại học C, anh còn cảm thấy bên tai thanh tịnh nữa.
Huống chi, anh cũng không biết cô ở chỗ này a.
Sơ Nịnh đi tới ban công nhìn xuống qua cửa sổ, liếc nhìn một vòng: “Không có ai a.”
“Hả?”
Khương Ngâm chạy theo, bóng dáng dưới ngọn đèn đường vừa rồi quả nhiên không còn nữa.
Cô mở ra ảnh chụp vừa mới chụp, có chút nghi hoặc: “Vừa rồi vẫn còn đứng mà.”
Mộng Thanh Du lại gần nhìn một chút, người đàn ông mặc áo lông màu đen, thân hình rất cao, cô nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Đêm nay Thẩm Giáng mang quần áo màu gì nhỉ? Có phải anh ta bị cậu kích thích hay không?”
Mộng Thanh Du nói lời này, Khương Ngâm nhìn lại hình bóng có chút cô đơn trong tấm ảnh, chính mình cũng mơ hồ.
Trầm mặc nửa ngày, cô tự lẩm bẩm: “Có lẽ là vậy.”
…
Chạy được hơn một nửa Trường Hoàn, xe trên đường càng ngày càng ít, thấy Doãn Toại một mực không lên tiếng, tài xế cẩn thận nhắc nhở: “Doãn tổng, gần một giờ sáng rồi.”
Nếu tiếp tục lái nữa, anh ta sẽ mệt chết mất.
Doãn Toại dựa vào chỗ ngồi của xe ngủ thiếp một giấc, nghe thấy tiếng liền mở mắt ra, nhéo nhéo mi tâm: “Trở về đi.”
Xe lái vào khu Hoa Duyệt, lúc Doãn Toại từ trên xe bước xuống đầu óc vẫn một mảnh hỗn độn, tài xế muốn đi qua dìu anh, Doãn Toại lại khoát khoát tay cho anh ta tan tầm, tự mình đi vào thang máy.
Mở cửa vào nhà, trong phòng khách vẫn còn bật ngọn đèn dưới đất, vầng sáng màu ấm nhàn nhạt bao phủ xung quanh.
Trên lầu yên tĩnh, có lẽ Khương Ngâm đã ngủ.
Doãn Toại đi vào phòng bếp lấy nước trong tủ lạnh ra uống mấy ngụm, quay người định lên lầu, ánh mắt lơ đãng liếc về ghế sô pha trong phòng khách, bước chân ngừng lại.
Khương Ngâm nằm co quắp trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, tóc dài nhu thuận tùy ý tản ra, khuôn mặt điềm tĩnh, hô hấp nhẹ nhàng mà bình ổn.
Cô mặc quần jeans ngắn, đùi thon dài, tinh tế, màu da ở dưới ánh đèn trở nên trắng bệch, đôi chân nhỏ nhắn, tinh xảo, bên trên móng chân sơn màu đỏ, mang theo vài phần rực rỡ kiều diễm, càng thêm nổi bật bàn chân trắng nõn, non mịn.
Anh chậm chạp đi qua, con ngươi ảm đạm nhìn chăm chú cô một lát, ngồi xuống một góc ghế sô pha.
Điều hoà không khí trong phòng khách đang được mở, có lẽ cô cảm thấy lạnh, hai tay ôm lấy người, cả người cuộn lại thành một đoàn.
Doãn Toại cầm tấm thảm bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Động tác của anh không lớn, Khương Ngâm lại ngủ không sâu, lông mi cong vút rung động mấy lần, cô nặng nề mở mí mắt ra, ánh mắt ủ rũ nhìn sang.
Phản ứng chậm chạp trong chốc lát, tay cô chống đệm ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt có chút mờ, thanh âm mềm mại: “Ông xã, anh về rồi à?”
Ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người anh, cô dừng một lát, hỏi: “Anh uống rượu?”
Bên trên cô mặc áo dây màu đen, áo khoác cùng màu có in hoa văn, theo động tác ngồi dậy, áo khoác thuận theo đầu vai trượt xuống khuỷu tay.
Dây áo chặt chẽ dán trên thân, vòng eo tinh tế không một chút thịt thừa, lên trên một chút là đường cong trêu người.
Sắc mặt Doãn Toại ảm đạm, thanh âm lưu luyến mà trầm thấp: “Tại sao lại ngủ ở đây?”
Khương Ngâm đem áo choàng kéo lên, đầu óc không tỉnh táo lắm, nặng nề khép lại mí mắt, mơ mơ màng màng đáp: “Anh vẫn không trở về, tôi muốn chờ anh một chút, sau đó không cẩn thận liền ngủ thiếp đi ở đây.
Thân thể cô mềm nhũn, mệt mỏi ngáp một cái, vén chăn lông trên người ra, từ trên ghế số pha bước xuống: “Vậy tôi trở về phòng đây.”
Lúc cô đứng dậy híp mắt không thấy đường, vừa mới cất bước liền vấp phải chân Doãn Toại, cả người thuận thế ngã nhào về phía anh.
Khương Ngâm giật nảy mình, cơn buồn ngủ vơi đi hơn phân nửa, lúc hoàn hồn, cả người đã nhào vào trong ngực anh, hai tay nắm chặt vai áo anh.
Doãn Toại rũ mắt nhìn cô, cánh tay siết chặt giữ lấy bờ eo của cô, con ngươi đen kịt thâm thúy một mảnh, dưới ánh đèn lờ mờ giống như u đầm, đáy mắt giấu diếm mãnh liệt, lúc nhìn cô, cực kỳ giống mãnh thú khóa chặt con mồi sắp tới tay, toàn thân tản ra tín hiệu nguy hiểm.
Khương Ngâm không hiểu sao luống cuống một chút, giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị anh giam cầm không thể động đậy.
Trong nháy mắt tiếp theo, anh cúi người, đem cả người cô đè xuống ghế sô pha, hô hấp thô trầm trộn lẫn mùi rượu.