KẾT HÔN RỒI DỤ DỖ EM

Editor: Xu

Beta: Sue

Sau khi Doãn Ánh Phù cùng Tạ Thiệu Viễn rời đi, điện thoại Kiều Kế Hằng chợt vang lên, ánh mắt anh ta vội vàng lướt qua giữa Doãn Toại và Khương Ngâm, rồi đi đến nơi khác nhận điện thoại.

Bất giác, ánh đèn trên tầng hai mờ đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đối mặt nhau hai giây, Doãn Toại chân dài bước đến, đứng trước gót chân cô.

Một bóng đen tiến tới, bởi vì khoảng cách quá gần, Khương Ngâm có thể ngửi được mùi hương trên người anh, là một loại mùi gỗ hương điều kết hợp với mùi cam bưởi thanh khiết khó tả, rất đặc biệt, lại rất dễ chịu.

Nhớ lại lúc ở đại học C, cô từng ngửi qua mùi hương này liền khắc sâu trong ký ức.

Về sau cũng không ngửi được mùi hương này trên thân người khác.

“Cô là chó sao?”

Anh nhàn nhạt mở miệng, khi nói chuyện hơi nóng phun lên trán cô, làm cho tóc trước trán có phần nhấc lên.

Khương Ngâm yên lặng hai giây, lúc này mới phát hiện ra, cô chẳng biết từ lúc nào đã đem mặt hơi hướng đến thân thể anh, chóp mũi đưa gần tới âu phục trước cà vạt của anh.

Càng mất mặt là, cô thế mà dùng cái mũi ngửi mùi hương trên người anh.

“…”

Anh mới là chó!

Cả nhà anh đều là chó!!

Rõ ràng là chính anh mới là người đứng gần cô!

Khương Ngâm trong lòng hùng hùng hổ hổ nhưng trên mặt lại vô cùng sợ sệt, chột dạ, lùi lại mấy bước muốn giữ khoảng cách với anh.

Ai ngờ cô né tránh quá nhanh, giày cao gót dưới chân đột nhiên không vững, nghiêng sang một bên, thân thể sắp ngã xuống đất.

May mắn cô nhanh tay lẹ mắt bắt được lan can bên cạnh ổn định lại thân thể.

Lúc nhìn về phía Doãn Toại, anh vẫn như cũ đứng thẳng tắp ở đằng kia, khí chất trầm ổn, tâm tư khó đoán, làm nổi bật lên bộ dáng chật vật của cô.

Khi phát hiện ra điều này, Khương Ngâm lập tức thẳng tắp sống lưng, vén tóc ở đầu vai ra, kiêu ngạo hất cằm lên.

Mặc dù lúc trước theo đuổi bị từ chối, nhưng suy cho cùng, cô cũng đã cướp đi nụ hôn đầu của anh, không tính là kẻ thất bại tuyệt đối, khí thế kiên quyết không thể thua!

Doãn Toại nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên khó thấy được, đồng tử thâm trầm hơi mờ tối ẩn trong không gian chập chờn sáng tối: “Có việc?”

Bị anh nhắc nhở, Khương Ngâm lúc này mới nhớ tới chuyện lớn, không cùng anh úp úp mở mở nữa, khôi phục sự dịu dàng, lễ nghĩa thường ngày: “Doãn tổng, vừa rồi phòng vệ sinh tôi không cẩn thận để quên di động, không biết ngài có thấy qua hay không, đúng rồi, tôi vừa mới rửa tay thì ngài liền tới đứng bên cạnh, ngài ——” 

Khương Ngâm không quá chắc chắn mà lặng lẽ dò xét anh, trong lòng bất ổn, “Ngài còn nhớ tôi không?”

Cảm nhận được đôi mắt sắc bén của Doãn Toại dừng trên mặt cô dò xét, Khương Ngâm bất giác ngừng lại hô hấp, thân hình có vẻ hơi căng cứng.

“Hình như…” Anh tựa có điều suy nghĩ, khớp xương rõ ràng ở đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán một chút, ánh mắt lại quay lạvề trên người cô: “Là có chút ấn tượng.”

Hình như?

A, nghe Doãn Toại nói câu này, chẳng lẽ là không nhớ rõ chuyện năm đó rồi?

Quý nhân hay quên sự việc*.

*Quý nhân hay quên sự việc: Thường dùng để châm biếm,chế giễu người hay quên.

Xem ra nhiều năm qua đi, vị đại lão này vội vàng gây dựng sự nghiệp, sớm đem tiểu nhân vật như cô quên đến chín tầng mây rồi!

Vậy thì thật sự quá tốt!!

Khương Ngâm cả người thở ra một hơi, trong lòng đắc ý, ý cười cũng chân thành không ít, lúc nhìn anh cũng đã có tự tin, trong mắt tràn ngập mong chờ: “Doãn tổng, ngài có nhìn thấy điện thoại di động của tôi không?”

Doãn Toại từ trong túi lấy ra điện thoại di động của cô, đưa lên: “Cái này?”

Quả nhiên là ở chỗ anh.

“Đúng đúng đúng, chính là cái này!” Khương Ngâm cung cung kính kính tiếp nhận bằng hai tay, cười đến chân thành: “Tôi còn tưởng đã ném đi đâu, cám ơn! Thực sự rất cám ơn!”

Doãn Toại chậm rãi rủ mí mắt xuống, nhìn qua biểu tình cảm ơn muốn rớt nước mắt của cô, cái cằm nhấc lên: “Cảm ơn như thế nào?”

“A?”

Khương Ngâm chậm chạp ngẩng đầu, có chút không theo được suy nghĩ của anh.

Cô cho rằng, cấp bậc nam nhân như Doãn Toại, thời gian đều rất quý giá, không cần cô đưa ra một hành động sáo rỗng để bày tỏ lòng biết ơn.

Kết quả không nghĩ tới anh lại rất tính toán chi li.

Vừa rồi nếu không phải vì muốn tránh né anh, cô căn bản sẽ không để quên di động ở phòng vệ sinh!

Khương Ngâm mười phần không muốn đứng ở đây lâu với anh, dừng lại một phút, liền tăng một phần nguy hiểm.

Vạn nhất đầu óc anh đột nhiên linh hoạt lên, nhớ lại chuyện trước kia thì phải làm sao bây giờ?

Cô nhấp nháy con mắt tròn xoe, giương đuôi mắt trời sinh giảo hoạt như hồ ly, xem xét liền nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì đó.

Doãn Toại cúi đầu sửa sang ống tay áo, thanh âm lộ ra vẻ nhạt nhẽo: “Khương Ngâm, xem ra nhiều năm như vậy, em một chút cũng không đổi.”

Rất biết nói lời hay nhưng lại không có nửa điểm chân thật.

Khương Ngâm: “!”

Xong đời rồi!

Hình như anh cái gì cũng nhớ.

Lần này xong rồi.

Rõ ràng trong phòng không có một chút gió thế nhưng Khương Ngâm lại cảm giác rõ ràng khí lạnh cuồn cuộn trên sống lưng.

Rất có thể, đêm nay sẽ bỏ mạng tại đây.

Khóe miệng Khương Ngâm co giật mấy lần, muốn cười nhưng không cười được, nhìn anh, đáy mắt tha thiết muốn sống: “Doãn tổng, trước kia tôi trẻ người non dạ, ham chơi tùy hứng lại không biết sâu cạn, nếu như đắc tội ngài, hiện tại chân thành xin lỗi với ngài, hi vọng ngài đại nhân không nhớ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi.”

Nói xong chắp tay trước ngực, quy củ cúi mình chào, lẩm bẩm nhỏ giọng lải nhải: “Xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, vạn phần thật xin lỗi…”

Doãn Toại lành lạnh liếc cô một chút, theo động tác cúi đầu của cô lùi lại nửa bước: “Em đang bái Phật à?”

Khương Ngâm hơi giật mình, nghĩ lại lời anh nói, rồi nghiêm trang gật đầu: “Ngài ở trong lòng tôi, vốn dĩ là phật tổ Như Lai lòng dạ rộng lớn, đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh!”

Doãn Toại cười lạnh một tiếng, cánh tay tùy ý khoác lên lan can, xoay người đưa lưng về phía cô.

“Ngài đừng không tin, tôi rất chân thành!” Khương Ngâm cực lực biện giải cho mình: “Ngài không biết đâu, lúc trước lỡ mạo phạm ngài, về sau tôi thực sự vô cùng hối hận, vì chuộc tội, những năm này mỗi ngày tôi đều ở trong nhà thắp hương cầu phúc cho ngài, ngài nhìn ngài bây giờ, sự nghiệp xuôi gió xuôi nước, không chừng bên trong liền có công lao của tôi đấy.”

Doãn Toại ghé mắt: “Vậy nên tôi còn phải cám ơn em?”

“Không cần khách khí, ngài vừa mới nhặt được điện thoại di động của tôi, hai chúng ta coi như đã thanh toán xong là được rồi.”

“…”

Sau phần dạ tiệc, tiếp theo có một buổi đấu giá từ thiện.

Khương Ngâm và Dương Thư tìm chỗ không quá thu hút sự chú ý ngồi xuống, Dương Thư nhỏ giọng hỏi: “Tiệc tối vừa rồi cậu chạy đi chỗ nào, gửi tin nhắn cho cậu cũng không trả lời?”

“Gặp phải người quen, sau đó hàn huyên hai câu.” Khương Ngâm thuận miệng đáp, trong lòng vẫn có chút bồn chồn.

Tối nay Doãn Toại cũng không có làm gì cô, không biết có dự định buông tha cô không, sợ là tích góp đại chiêu.

Đến lúc đấu giá, anh thế mà vẫn chưa đi, khiến cho Khương Ngâm như ngồi trên đống lửa, sợ mất tập trung một chút liền bị anh trả thù.

Đang xuất thần, Dương Thư vỗ xuống cánh tay Khương Ngâm, cô thuận thế ngẩng đầu.

Doãn Ánh Phù khoác tay Tạ Thiệu Viễn đi tới, ngồi ở vị trí đằng trước bên trái Khương Ngâm.

Doãn Ánh Phù hơi liếc mắt về phía Khương Ngâm, cười tựa vào đầu vai Tạ Thiệu Viễn, giọng nói cố ý tăng lên một chút: “Hôm nay anh trai em chắc là tâm tình không được tốt, nhưng mà không sao, hôm sau em đi tìm ba em, ông ấy thương em nhất, để giới thiệu cho anh mấy người đạo diễn còn không phải chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại sao”

Tạ Thiệu Viễn ôm vai của cô ta, ôn hòa thì thầm vài câu.

Dương Thư ghét bỏ bĩu môi, ghé vào bên tai Khương Ngâm nói: “Vừa rồi ở yến hội tớ còn chứng kiến hai người bọn họ cãi nhau, Tạ Thiệu Viễn nói cái gì mà Doãn Ánh Phù lừa anh ta, thì ra cô ta cùng anh trai cô ta Doãn Toại quan hệ không có tốt như vậy, bây giờ lại đến trước mặt cậu khoe khoang, giả bộ ra dáng vẻ anh anh em em, quá trà xanh rồi!”

Khương Ngâm không thèm để ý chuyện của hai người kia, cười bỏ qua chủ đề, vươn cổ về phía trước nhìn: “Nghe nói, đêm nay có một chiếc máy ảnh kim cương tưởng niệm Quốc vương Brunei, không biết lúc nào mới được chụp bằng máy này.”

Dương Thư giật mình, cũng có chút kích động nhìn về phía trước: “Cậu nói chiếc máy ảnh mà lúc sinh nhật Quốc vương Brunei năm 1995, đã cho Carter chế tạo ra bằng bạch kim và kim cương?”

Khương Ngâm gật đầu.

Năm đó, máy ảnh không có bán ở trên thị trường, chỉ chuyên cung cấp để làm lễ vật tặng khách quý của Quốc vương Brunei, số lượng rất ít, trên thị trường căn bản khó có được, không nghĩ tới đêm nay lại xuất hiện ở buổi đấu giá từ thiện.

Khương Ngâm đối với chiếc máy ảnh này đã yêu thích từ rất lâu, thế nhưng cô bây giờ không có nhiều tiền, không có hi vọng có được bảo bối kia, chỉ muốn nhìn bảo bối một chút rồi xem xem đêm nay ai có thể có được nó.

“Vật đấu giá số 21 máy ảnh kim cương M6 tưởng niệm Quốc vương Brunei…”

Lúc này trên đài, âm thanh người đấu giá vang lên, Khương Ngâm vô thức đứng thẳng lưng lên, híp mắt, cố gắng hướng mắt nhìn lên trên đài đấu giá, con mắt dần dần tỏa ánh sáng.

Người đấu giá nói xong liền giới thiệu sản phẩm, báo ra giá khởi điểm, ba mươi vạn.

“Ba mươi lăm vạn!”

“Bốn mươi vạn!”

“Bốn mươi lăm vạn!”

Chủ nhân máy ảnh hiển nhiên mười phần bảo vệ, chú trọng bảo dưỡng vì vậy nhìn y như mới. Khương Ngâm nghe giá không ngừng lên cao, ánh mắt có chút không nỡ từ bên trên máy ảnh dời đi.

Trái tim cô không thể khống chế mà đập nhanh hơn, âm thanh báo giá liên tục vọng bên tai, cô bắt đầu không nhịn được, có chút ngo ngoe muốn động.

Cuối cùng hạ quyết tâm cắn răng, giơ bảng hiệu trên tay lên: “Năm mươi vạn!”

Bởi vì khẩn trương, trong lòng bàn tay cô chảy ra một tầng mồ hôi thật mỏng.

Dương Thư khó tin mà nhìn cô: “Khương Khương, cậu điên rồi?”

Khương Ngâm nhấp môi dưới, còn chưa mở miệng, lại có người đuổi theo sát, đem giá Khương Ngâm tăng lên không ít: “Một trăm vạn!”

“…” Khương Ngâm nắm chặt trên bảng hiệu tay, cuối cùng không tiếp tục giơ lên.

Tài sản của cô chỉ có thể coi là giàu có, cho đến bây giờ địa vị trong giới chụp ảnh cũng không quá cao, dù có tích lũy bao nhiêu tiền cũng không cách nào có thể vì một chiếc máy ảnh mà làm ra vẻ thiên kim tiêu tiền được.

Quên đi, cô cũng coi như đã cố gắng rồi, việc có được hay không thì do duyên phận.

Khương Ngâm chậm rãi đem tâm trạng tiếc nuối của chính mình thu vào, dùng thái độ không liên quan đến mình, nhìn giá trước mắt đã lên cao đến ba trăm vạn, lại một đường nhảy lên tới năm trăm vạn.

Hô, may mắn vừa rồi kịp thời thu tay lại kịp, nếu không cô cũng không mua nổi đồ chơi mắc như vậy.

Nhưng mà nói thật, máy ảnh này mặc dù rất hiếm, cũng không đến mức nâng giá cao như thế cao a?

“Sáu trăm vạn!” Âm thanh kiêu ngạo của Doãn Ánh Phù đột nhiên vang lên, lại liếc mắt về phía Khương Ngâm khiêu khích một chút, rồi nhìn Tạ Thiệu Viễn cười cười nũng nịu: “A Viễn, đêm nay em mua cái máy ảnh này, rồi sau này anh chụp ảnh cho em có được hay không?”

Dương Thư tức đau bụng, quả thực muốn nôn: “Tiểu bạch liên kia chắc chắn là cố ý nói để cậu nghe, thật muốn cho cô ta một bạt tai.”

Khuôn mặt Khương Ngâm bình tĩnh, không nói chuyện.

Trong mơ hồ, cô cảm giác có một ánh mắt xuyên thấu qua nhóm người đang ngồi, liên tiếp chăm chú nhìn lên người cô.

Khương Ngâm băn khoăn quan sát xung quanh, nhưng lại không có phát hiện dị thường.

Chắc là ảo giác của cô đi.

Người đấu giá ở phía trên hỏi lại: “Doãn tiểu thư ra giá sáu trăm vạn, còn có ai tăng thêm không?”

“Sáu trăm vạn lần thứ nhất, sáu…”

“Một ngàn vạn.” Một giọng nói thanh lãnh lại bình thản bất chợt vang lên.

Giá cả đột nhiên bị đẩy lên một tầng cao mới, bốn phía bỗng nhiên an tĩnh lại, vẻ tươi cười đắc ý trên mặt Doãn Ánh Phù trong nháy mắt cứng đờ.

“Doãn tổng Truyền Thông Tinh Đồ ra giá một ngàn vạn!”

“Một ngàn vạn lần thứ nhất, một ngàn vạn lần thứ hai, một ngàn vạn lần thứ ba!”

“Đông!”

Cho đến khi người đấu giá nện búa thành giao xuống, xung quanh mới dần dần xao động lại.

“Không phải Doãn Toại và Doãn Ánh Phù là anh em sao, có phải là quan hệ hai anh em họ không tốt hay không, đây chính là công khai vả mặt Doãn Ánh Phù.”

“Anh em kế, có thể tốt ở chỗ nào?”

“Doãn tổng quả nhiên hào khí, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì quả thực làm kinh động người khác nha!”

Nghe xung quanh thảo luận, lại nhìn thấy sắc mặt Doãn Ánh Phù khó coi, tâm tình Dương Thư lập tức vô cùng tốt, cố ý âm dương quái khí lên tiếng: “Chậc, thì ra là anh kế a.”

Cô lại cố ý hỏi Khương Ngâm: “Khương Khương, hình như có ai nói tối nay muốn đem cái máy ảnh này mua đúng không?”

Sắc mặt Doãn Ánh Phù lúc trắng lúc xanh, rồi nhìn về Doãn Toại phía trước nhưng anh nửa điểm cũng không đem cô ta để ở trong mắt, lập tức cảm thấy ủy khuất, che mặt đứng dậy chạy đi.

Khương Ngâm cong khóe môi, tâm tình cực kì sung sướng.

Tối nay Doãn Toại là phúc tinh của cô, lúc nói chuyện làm việc, cũng quá hợp khẩu vị của cô rồi!

Nhìn theo ánh mắt của mọi người, cô bình tĩnh, tự nhiên nhìn người đàn ông tùy tiện ném ra giá trên trời phía trước.

Anh tùy ý bắt chéo hai chân, tựa trên ghế sa lon, khuỷu tay chống trên tay vịn ở đầu ghế, thần sắc yên lặng, nhàn nhã, lộ ra mấy phần lười biếng tận tâm.

Đại lão!

Không hổ là đại lão!

Người đàn ông này quả thực quá có tiền!

Nhưng mà theo cô nhớ, Doãn Toại hình như không am hiểu chụp ảnh a?

Trong đầu Khương Ngâm một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi: Nếu như lúc đại học cô đem Doãn Toại bắt tới tay, hiện tại cái máy ảnh này, có phải sẽ có thể thành đồ của cô rồi?

Lúc trước cô không nên sốt ruột cưỡng hôn người ta, về sau sợ người ta trả thù liền bỏ trốn mất dạng.

Bây giờ lại khiến cho quan hệ hai người khẩn trương như vậy.

Một bước sai đường, ngàn thu ôm hận*!

*Nhất thất túc thành thiên cổ hận: ý chỉ hối tiếc về những việc mình đã làm, nhưng khi biết được thì đã muộn.

Vào lúc ban đêm, Khương Ngâm ngoài ý muốn leo lên hot search Weibo: # Khương Ngâm mặc lễ phục màu đen KD&L tham gia tiệc tối #

Ngoại trừ ba tháng trước Khương Ngâm bị nói xấu làm tiểu tam lọt vào, bị dư luận công kích, cơ hồ chưa từng trải nghiệm qua hot search, số lần xếp hạng phía trước như vậy lại càng ít.

Bên trong khách sạn, cô tắm rửa xong bọc áo choàng tắm ra ngoài, mới nghe Dương Thư tràn đầy phấn khởi nói với cô việc này: “Khương Khương, tớ đã nói cậu mang bộ lễ phục kia nhất định rất xinh đẹp mà, cậu nhìn đi lên hot search rồi. Đêm nay không lỗ a, nhiều người chê lễ phục như vậy bây giờ bị cậu mặc như nữ thần, mức độ nổi tiếng lại được nâng cao.”

Khương Ngâm ngồi ở bên giường cầm điện thoại di động lên, có người đem hình ảnh cô mặc lễ phục đêm nay đăng lên trên mạng, bây giờ mắt thường cũng có thể thấy fan hâm mộ Weibo đang gia tăng.

Dương Thư mặc bộ váy hai dây, mái tóc gợn sóng ngang vai xõa ra, ngồi xếp bằng một chỗ trên giường lớn, trong tay nhìn những bức hình kia: “Chậc, Khương Khương nhà tớ chính là xinh đẹp, tiểu tam kia so với cậu một sợi tóc cũng không sánh nổi, sớm muộn gì tên tra nam họ Tạ kia cũng hối hận!”

Khương Ngâm tùy ý lướt Weibo, bỗng dưng nghĩ đến, từ bên trong danh sách fan hâm mộ tìm ra Weibo “Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm.”

Cô đã từng tưởng rằng là Tạ Thiệu Viễn, thế mà kết quả không phải anh ta.

Người này sẽ là ai đây?

Ấn mở trang chủ Weibo của người nọ, ảnh chân dung là khối lập phương đen trắng, trang chủ bên trong sạch sẽ, trống rỗng.

Ngươi này không có đăng động thái gì, nhưng nửa giờ sau, lại like hot search tán dương ảnh chụp cô đêm nay mang lễ phục màu đen rất có khí chất.

Cũng quá thần bí a?

Chẳng lẽ là chuyên vì cô đăng kí tài khoản Weibo? Fan trung thành?

Khương Ngâm lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi giao diện.

Lại buồn bực chán nản lướt Weibo một lát, lúc muốn rời khỏi, trong đầu cô hiện lên người đàn ông tối nay trong lúc vô tình giúp cô trút giận hai lần.

Nếu không phải đêm nay gặp được, kỳ thật cô đã lâu không có chú ý qua tin tức của anh.

Nhìn qua khung lục soát phía trên Weibo, ma xui quỷ khiến, cô bấm vào hai chữ “Doãn Toại”.

Weibo ID: Doãn Toại Truyền Thông Tinh Đồ

Ảnh chân dung là ảnh chụp một thân mặc tây trang, đôi mắt thâm thúy, đen nhánh mà sắc bén, giấu giếm sự mệt mỏi, người đàn ông mang theo sự thành thục, tự phụ cùng ổn trọng, ăn nói có ý tứ, có lúc thì lại mang vẻ cao không thể chạm.

Doãn Toại không phải minh tinh, nhưng bởi vì gương mặt cùng địa vị trong ngành giải trí mà bây giờ fan hâm mộ Weibo đã có hai ngàn vạn!

Nhưng mà người được anh chú ý lại không nhiều, nho nhỏ hai chữ số, tương đương ít.

Khương Ngâm lòng bàn tay lướt xuống, lật xem động thái Weibo của anh, đều là chút tuyên truyền thương nghiệp nhạt nhẽo, lạnh lẽo, nhìn không có chút nhiệt độ nào.

Weibo này, thật phù hợp với cách làm việc và hành động trước sau như một của anh.

Khương Ngâm thì thầm trong lòng, ngón tay cái tùy ý lướt xuống phía dưới, kết quả bởi vì lật xem một thời gian dài, góc dưới bên trái hiện ra nhắc nhở theo dõi.

Cô không có để ý, liền bấm theo dõi.

Móa!

Khương Ngâm giật mình một cái, lập tức cảm thấy tê cả da đầu, rồi nhanh chóng bấm hủy bỏ.

Cô thoát khỏi Weibo, hít thở sâu mấy cái, tự an ủi mình, Weibo của Doãn Toại lạnh như băng, vừa nhìn liền biết là không thường xuyên lên mạng, đoán chừng sẽ không phát hiện sự việc nhỏ ngoài ý muốn này.

Cô tự suy luận rồi thuyết phục mình, trong lòng dễ chịu không ít, lấy vali ra tìm kiếm sữa dưỡng thể, chậm rãi bôi đều đều lên trên người.

Sau khi bảo dưỡng làn da xong, cô ngáp một cái, buổi tối hôm qua mất ngủ, hôm nay nên đi ngủ sớm một chút.

Bò lên giường, lấy chăn đắp rồi nằm xuống, trước khi ngủ có thói quen mở ra Weibo ra nhìn một chút.

Trong danh sách tin nhắn, thình lình nằm xuất hiện một tin nhắn chưa đọc nằm ở đầu:

@ Doãn Toại Truyền Thông Tinh Đồ: [ ? ]

Khương Ngâm giật mình một cái, ngay lập tức ngồi xuống đất.

Không phải chứ, không cẩn thận bấm theo dõi, cô cũng đã lập tức hủy bỏ, còn có thể bị anh phát hiện?!

Khương Ngâm cắn cắn môi, nâng điện thoại lên, kiên trì trả lời: [ thật xin lỗi, trượt tay ]  không nghĩ tới đối phương trả lời còn rất nhanh.

@ Doãn Toại Truyền Thông Tinh Đồ: [ À ]

Trái tim Khương Ngâm còn chưa kịp rơi xuống đất, lại có tin nhắn gửi tới, không đầu không đuôi mấy chữ: [ tôi còn tưởng rằng ] 

“?”

Khương Ngâm không lý giải được, nhìn chằm chằm mấy chữ này của anh, còn chưa nghĩ rõ có ý tứ gì, lại nhìn thấy anh không nhanh không chậm gửi tới tiếp một câu: [ em đang đùa giỡn tôi ] 

Khương Ngâm: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi