Trương Cừu đang bận liếc mắt đưa tình với mấy tiểu mỹ nhân bên cạnh, sao lại có tâm tư để ý đến một người đàn bà chanh chua, một cước đá váng cô ta, ôm mỹ nhân vào lòng từ trên cao nhìn xuống ôn Noãn:
” Thức thời thì nhanh cút đi, ồn Noãn, nếu cô còn không đi, vậy thì được rồi, còn muốn lại trải qua chuyện lần trước một lần nữa
sao?”
Khuôn mặt ôn Noãn đột nhiên thay đổi, sắc mặt tái nhợt với tốc độ có thể nhìn thấy.
Đường Gia Hào chật vật đứng dậy, đứng ở bên cạnh ôn Noãn, một tay ôm bụng đau đớn, nghe nói vậy, theo bản năng nhìn về phía Ôn Noãn:
“Trải qua cái gì? Ôn Noãn?”
Mặt Ôn Noãn ngả vàng, không dám nói lời nào, chỉ là không ngừng lắc đầu:
“Không … Không có gì, cái gì cũng không có. Anh Gia Hào, chúng ta mau về đi thôi…” Đường Gia Hào nghi ngờ liếc cô ta một cái, sau đó lại nhìn vẻ mặt khinh miệt của Trương Cừu, chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng có một cỗ khí tức mắc kẹt lại không thể giải tỏa được. Nhưng trong thâm tâm anh ta cũng biết người trước mặt mình là Trương Cừu, công tử của người nắm trong tay nhiều cổ phần nhất ở Đông Thành, hiện tại ở Đông Thành tất
cả các công ty thuộc ngành sản xuất đang phát triển, cơ hồ chính là một câu nói của bố hắn.
Đường Gia Hào đang làm ở công ty của gia đình mình, công ty hiện đang phát triển một dự án mới, nếu đắc tội với Trương Cừu vào thời điểm này, sự phát triển trong tương lai của công ty rất có thể sẽ bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, Đường Gia Hào hít sâu một hơi, vứt hết tôn nghiêm và cảm giác nhục nhã mờ miệng:
“Cừu ca, chuyện lần trước là chúng tôi làm không chu toàn, xin anh đại nhân đại lượng, đừng so
đo với chúng tôi. Nếu có cơ hội khác, chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, chờ ngài hạ cố.”
Trương Cừu cảm thấy những lời anh ta nói có chút thỏa đáng, miễn cưỡng nhướng mi nâng mắt lên nhìn anh ta, nói:
” Coi như còn chút tiếng người. Được rồi được rồi, nhanh cút đi. ”
Đường Gia Hào nói thêm hai câu xin lỗi mới bước ra khỏi quán bar với vẻ ấm ức.
Tô Thừa và ôn Lương ngồi cạnh nhau quay lưng về phía bàn của
Trương Cừu, ôn Lương nắm chặt tay Tô Thừa, quá dùng sức đến mức khiến tay hai người tái nhợt vì mất máu.
Hai người đều không nhận ra, Tô Thừa hai mắt đỏ hoe, thở gấp gáp, lửa giận trong mắt không cách nào che đậy được, nghiến răng nghiến lợi, một tay ôm thì ôm lấy Ôn Lương, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm.
“Cái lũ khốn nạn này!”
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi phun ra những lời này, lại nhìn thấy Ôn Lương bên cạnh hai mắt
giống như vô thần, nước mắt lập tức tràn ra.
Lúc Trương Cừu nói ra những lời đó, cô ấy đã không nhịn được muốn xông lên đánh đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia rồi, chính là Ôn Lương đang nắm chặt tay mình, cô ấy thấy sắc mặt Ôn Lương không tốt nên ới cố gắng kiềm chế bản thân.
Tô Thừa quay lại ôm chặt ôn Lương, nước mắt rơi trên vai cô từng giọt, đau lòng nói:
“Lương Lương, khóc đi, ngoan, khóc đi, Lương Lương, không
cần kìm nén …” Hai mắt ôn Lương trống rỗng, sắc mặt cô trắng như tờ giấy, ngay cả màu đỏ trên môi cũng đã mờ đi. Trông thần sắc cô vô cùng bi thương, cảm thấy Tô Thừa đang liên tục lay mình cô mới miễn cưỡng tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Tô Thừa bên cạnh, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy.
“Tớ không sao …”
Vừa nói, Tô Thừa liền nhận ra có gì đó không ổn. Giọng nói ôn Lương lại khàn khàn vô cùng, khi nói ra chuyện giống như người phụ nữ xưa thường trải bao năm
cát bụi, đầy thăng trầm của cuộc đời.
” Lương Lương …”
Tô Thừa có chút sợ hãi ôn Lương như vậỵ, không nhịn được mở miệng gọi cô.
Ôn Lương làm sao có thể không sao được, tận mắt nhìn thấy vị hôn phu và em gái gian díu với nhau, lại chính tai nghe bọn học nói vì để có thể ờ cùng một chỗ mà bọn họ lại làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy với mình.
Nước mắt trào ra khỏi mắt thành
một đường thẳng.