KẾT HÔN THAY THẾ: ĐƯỢC CHỒNG NHƯ Ý

Tô Thừa đang ôm ôn Lương thấp giọng an ủi, đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến. Cô ấy quay đầu nhìn, liền thấy là một người đàn ông lạ, cô ấy không


suy nghĩ lập tức từ chối:


” Không cần, cảm ơn.”


Dịch Phàm cũng không có rời đi, vẫn trầm mặc nhìn ôn Lương như cũ.



Tô Thừa nhận ra điều gì đó, lay lay Ôn Lương, nói:


“ Lương Lương, cậu có biết anh ta không?”


Ôn Lương nghe thấy giọng nói, hai mắt mờ mịt nước mắt ngẩng đầu lên, trong lúc mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc,


không nhịn được mở miệng nói:


“Thư ký Dịch, sao cậu lại ở đây?”


Dịch Phàm vẫn nở nụ cười ôn nhu như cũ, nhìn ôn Lương nói:


“Tôi đi ngang qua, nhìn thấy hình như tiểu thư gặp chút phiền toái, có cần tôi giúp gì không?”





Ôn Lương ngoài quan hệ vợ chồng hợp pháp của Phó Ngự Phong, thì trên thực tế cũng không có liên hệ gì. Làm sao cô có thể không biết xấu hổ gây phiền toái cho thư ký của anh được, cô vội vàng xua tay từ


chối:


” Không cần, không cần, thư kí Dịch, anh đi làm việc đi, cả hai chúng tôi có thể giải quyết.”


Vừa mới nói xong, cô không nhịn được muốn cắn lưỡi mình, nào có người nào lúc này lại ở quán bar làm việc, thật là chán nản.


Cũng may, Dịch Phàm không để ý, cậu đưa tay lấy danh thiếp từ trong túi áo vest ra và đưa qua, nở nụ cười dịu dàng nói:


“Được rồi, đây là danh thiếp của tôi. Ôn tiểu thư có thể gọi điện


thoại cho tôi nêu cân. ”


Ôn Lương nhanh chỏng vươn tay ra nhận, rồi nói cám ơn.


Dịch Phàm nhìn cô một lần nữa, xác nhận rằng cô không sao trước rồi mới tạm biệt rời đi.


Ngay sau khi người vừa rời đi, Tô Thừa không kịp chờ đợi đã nắm lấy tay ôn Lương, sốt sắng hỏi:


“Lương Lương, Lương Lương, người này là ai vậy! Đừng nói là tớ là hai người không quen nhau. Người ta nhìn thấy cậu khóc liền vội vàng đến hỏi thám cậu. Nếu


không quen sao anh ta lại nhiệt tình như vậy!”


Ôn Lương nhìn khóe miệng cô ấy mấp máy, bất lực giang hai tay ra:


” Cậu cũng thấy rồi đấy. Vừa rồi tớ mới nhận được danh thiếp của anh ta. Tớ thực sự không quen …


II


Tô Thừa không khách khí bóp mũi cô, đe dọa nói:


” Thế thì làm sao anh ta biết cậu? Người này vừa nhìn chín là cấp cao của công ty, toàn thân lại toát ra khí chất của một người đàn


ông trưởng thành. Một nhân viên mới nhỏ bé như cậu, làm sao lại quen biết một nhân vật lớn như vậy? Mau nói thật cho tớ!”


Ôn Lương cay đắng hỏi:


” Thật sự muốn tớ nói sao? ”


Tô Thừa nghiến răng:


“Cậu nói đi! ”


“ Được rồi, anh ta là thư ký của chồng hiện tại của tớ. ”


“ Cậu nói anh ta là ai? ”


ôn Lương không nói gì, nhìn chằm chằm vào Tô Thừa, không dám nói lời nào.


Tô Thừa hít sâu một hơi.


“Cho nên, chồng của cậu không phải là kẻ vừa lù vừa béo lại còn nghèo nên, mà lá một đại phú hào nhiều tiền đến chói lọi như vậy?”


Ôn Lương bị những từ cô ấy miêu tả trên trán đổ mồ hôi lạnh:


“ Thừa Thừa, chúng ta vẫn nên về trước đi.”


Trực giác nói chi cô biết rằng nếu vẫn còn ở lại đây, nói không chừng Tô Thừa có thề sẽ làm chuyện gì đó kinh hãi thế tục.


Quả nhiên…


“Vậy thì cậu còn thương tâm cái rắm! Cậu đã đá bay được tên hôn phu cặn bã của mình, trốn khỏi gia đình ông chú rẻ mạt, bế một đống tiền về nhà, cậu còn khổ sở cái rắm á. ôn Lương Lương, phú hào nha! Nhiều tiền như vậy, nói không thơm sao? ”


Trên trán ôn Lương hiện ba vạch đen:” Lương Lương, tớ không biết anh ta có tiền hay không. Có thể là anh ta căn bản không có tiền, cố ý phung phí tìm thư ký dùng chơi. Còn nữa, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Chúng tớ là hôn nhân trên hình thức, hôn nhân hình thức cậu hiểu


không. Công việc của anh ta không liên quan gì đến tớ, tiền cũng không, cậu hiểu rồi chứ? ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi