Giọng nói trong trẻo của anh ta truyền qua micro truyền đến mọi ngóc ngách trong hội trường, ôn Lương ngồi ở nơi ngược sáng, tim cũng đã nhắc tới cổ họng.
Cô nhìn chằm chằm Khổng Tự Bạch trên sân khấu không chớp mắt, lo lắng nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt, toàn thân khẽ run lên.
“Bức tranh này đã làm mất rất
nhiều thời gian của tôi và các vị tiền bối, bời vì … nó thật sự quá xuất sắc!”
Lời vừa nói, người bên dưới lập tức chấn động, ánh mắt đều nhìn chằm chằm màn hình lớn, chỉ thấy một đôi mắt đang khóa chặt chính mình, trong ánh mắt tràn ngaahp bi thương, vô cùng thê lương.
“Điểm cho tác phẩm này là … 10 điểm!”
Lời tuyên bố dõng dạc của Khổng Tự Bạch vang lên, bên dưới khán đài liền vang lên tiếng cảm thán.
Cho dù không phải người trong ngành, nhưng bọn họ cũng biết ghi 10 điểm trong cuộc thí này có ý nghĩa như thế nào. . Đôi mắt của Ôn Lương gần như đỏ lên ngay lập tức khi nghe thấy điểm số. Cô ấy đan hai tay vào nhau thành hình chữ thập, rưng rưng nước mắt nhìn “Lương mục” trên màn hình lớn trên sân khấu, Khổng Tự Bạch vẫn đang nói gì đó nhưng côkhông còn nghe thấy nữa. Những cảnh tượng xung quanh cô từ thuở thiếu thời lại hiện lên trong tâm trí cô. Từ cái chết ngoài ý muốn của của bố mẹ, đến việc người chú thím giáo dục mình, sau đó đến tất cả
những việc ôn Lương đã làm với chính mình …
Đôi mắt sắc lạnh ấy như xuyên thấu trái tim ôn Lương và đánh thẳng vào nơi tối tăm nhát của cô, tùy ý tra tấn, khiến cô tuyệt vọng với cuộc sống.
Đã nhìn thấy thứ mình muốn thấy, Phó Ngự Phong cũng không có ý định ở lại đây nữa, anh nháy mắt với Dịch Phàm ở phía sau, Dịch Phàm bước lên chào người dẫn chương trình rồi rời khỏi sân khấu. “Phó tiên sinh vẫn còn việc phải làm nên chúng ta sẽ không giữ anh ấy lại. Xin mọi người im
lặng một chút. Đầu tiên chúng ta hãy chúc mừng tác giả có bút danh Vạn Thọ đã đạt điểm tuyệt đối. Nếu các bạn quan tâm đến tình tiết của tác phẩm, ngày mai mọi người có thể đến phòng triển lãm tìm hiểu chi tiết. Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, mọi người ngồi xuống, chúng ta mời tác phẩm tiếp theo xuất hiện I”
Cuối cùng, ôn Lương liền đặc biệt lưu lại hội trường, đợi cho đến khi mọi người xung quanh gần như đi hết thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên sân khấu. Khóe miệng ôn Lương hiện lên một nụ cười, cô đứng
dậy bước nhanh tới.
Khổng Tự Bạch có thói quen mỗi lần tham gia một sự kiện, sau khi kết thúc sẽ đi lại trong hội trường một vòng, nhưng vì đợi đám đông giải tán nên mỗi khi quay lại cho nên ít ai biết được bí mật này.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy một cô gái đang đi về phía mình trong khán phỏng, anh ta sửng sốt một chút, sau đó nhìn kỹ lại thì phát hiện là ôn Lương, khóe miệng cũng nờ một nụ cười:
“Tại sao vẫn chưa đi?”
ôn Lương vừa rồi đã khóc, hiện tại hốc mắt có chút đỏ lên, nhưng là bởi vì cầm được điểm tuyệt đối nên vui sướng đến nổi đầy dấu vết, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhìn không ra vấn đề mắt.
Cô cười nói:
“Bởi vi biết Khổng tiên sinh nhất định sẽ quay lại, cho nên tôi đặc biệt ở đây đợi anh.”
Khổng Tự Bạch rất ngạc nhiên.
Cô gái này dường như hiểu rõ anh ta hơn so với những gì mà anh ta nghĩ.
“Chờ tôi?”
Ôn Lương gật gật đầu, kích động vừa rồi bây giờ vẫn chưa biến mất.
“Cảm ơn Khổng tiên sinh, đã cho tôi điểm tuyệt đối.”
Khổng Tự Bạch: …
“Cái gì? Cô nói bức tranh vừa rồi là cô vẽ?”
Anh ta sửng sốt một lúc, đến lúc anh ta phản ứng lại thì nhìn ôn Lương với ánh mắt khiếp sợ không thôi.
Thẳng đến khi anh ta nhìn thấy Ôn Lương gật gật đầu, khiếp sợ trong mắt vẫn chưa biến mất:” Đúng vậy, Khổng tiên sinh, tôi chính là Vạn Thọ.”
“Trời ơi!”
Khổng Tự Bạch mở to hai mắt, lẩm bẩm một cách vô thức.
“Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.”
Ôn Lương mỉm cười nhìn Khổng Tự Bạch:
“Sao vậy? Khổng tiên sinh cảm thấy việc tôi vẽ ra bức tranh này thực sự không thể tưởng tượng nổi sao?”
Khổng Tự Bạch ý thức được mình có chút thất thố, cũng
không nhịn được đỡ trán, thở dài một tiếng giải thích:
“Ôn tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy người nhỏ tuổi giống như cô, lại còn là một cô gái đơn thuần lương thuần mà vẽ được bức tranh nặng nề như vậy, thực sự khiến người khác kinh ngạc, chứ tôi không có ý khác.”
Ôn Lương nhẹ nhàng gật đầu:
“Tôi biết Khổng tiên sinh không phải người như vậy, cho nên không cần giải thích.”
Khổng Tự Bạch chăm chú nhìn
ôn Lương trước mặt, vẫn như trước rất khó tưởng tượng cô đã trải qua những gì khi còn là một đứa nhỏ như vậy. Rốt cuộc cô đã trải qua những gì mới có thể vẽ ra được một bức tranh cô độc và bi thương như vậy.
“Ôn tiểu thư, cô có thể cho tôi biết nguồn cảm hứng của cô cho bức tranh này từ đâu được không?”
Khổng Tự Bạch rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng hỏi. Anh ta luôn có một loại cảm giác thân thiết với cô gái nhỏ có thiên phú dị bẩm này.
ôn Lương hơi sửng sốt một chút, sau đó chợt nở nụ cười:
“Từ kinh nghiệm sống.”
“Kinh nghiệm sống?”
Khổng Tự Bạch kinh ngạc.
“Cô mới bao nhiêu tuổi, sao có thể có cuộc sống thê lương như vậy?”
Ôn Lương không muốn nói nhiều, chỉ cười trừ bỏ đề tài này sang một bên:
“Dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn
Khổng tiên sinh, vừa rồi tôi ngồi ở phía dưới, nếu không phải ngàikiên trì, những lão sư khác có lẽ sẽ không nguyện ý cho tôi điểm cao như vậy!”