Cô nhìn vị chủ quản trước mặt và nói bằng tiếng Anh không chuẩn:
“Tiên sinh, ngài có thể vui lòng nói cho vị tiên sinh muốn mua bức tranh được không, bức tranh này có ý nghĩa đặc biệt với tôi, tôi thật sự không muốn bán nó!”
Chủ quản vẻ mặt lúng túng, nhìn chằm chằm ôn Lương nói:
“ Ôn tiểu thư, thành thật mà nói, lần này đến mua bức tranh của cô chính là một ông chủ lớn, chúng tôi không thể đắc tội với ngài ấy được. Cho dù ngài thực sự không muốn bán nó, cũng muốn mời ngài tự mình đến thương lượng với vị tiên sinh dó, chúng tôi không làm chủ được. Mong cô hiểu cho chúng tôi.”
Sau khi nghe điều này, ôn Lương kéo tay ngượng nghịu, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý:
” Vậy được rồi, vậy nhờ chủ quản tiên sinh dẫn tôi đến gặp vị tiên sinh muốn mua tranh kia.”
Chủ quản thấy cô rốt cục cũng đồng ý đi gặp người kia, nhẹ nhõm cả người, thái độ cũng khá lên rất nhiều:
“ Ôn tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Ôn Lương hít sâu một hơi rồi đi theo anh ta.
Hai chị em đang ở phía sau quan sát màn tương tác giữa hai người họ, Kỳ Kỳ đột nhiên nói với chị gái:
“Chị, chị có nghe thấy không? Chị gái đó cũng là một người rất thích vẽ tranh!”
Chị gái cậu ta ánh mắt phức tạp nhìn về phương hướng mà ôn Lương rời đi, sau đó xoay người sờ sờ đâu Kì Kì, nói:
“Kỳ Kỳ nhất định phải học hỏi nhiều hơn từ chị đó, sau này mới có thể đạt được thành công!”
Nghe xong lời này, Kỳ Kỳ nghiêm nghị gật đầu:
“Em nhất định sẽ cố gắng!”
ôn Lương đi theo người chủ quản đến hậu trường và dừng lại ở trước cửa một căn phòng.
Cô ngẩng đầu len nhìn ba chữ viết trên cửa: Phòng VIP.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì vị chủ quản ấỵ đã gõ cửa rồi, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng “vào” liền đi theo anh ta vào.
Vừa vào cửa, ôn Lương liền không khỏi nhíu mày mùi khói bay tới trên mặt.
“Đây là tác giả của” Lương mục”?”
ôn Lương thân thể đột nhiên cứng đờ tại chỗ. Sao giọng nói này … quen quá vậy?
Ôn Lương chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của Phó Ngự Phong.
Phó Ngự Phong vẫn ngồi trên xe lăn với điếu thuốc trên tay, đứng phía sau anh là Dịch Phàm, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khuôn mặt hơi ảo giác trong làn khói thuốc, khóe miệng nhướng lên rất hấp dẫn.
Ánh mắt anh thản nhiên quét qua cửa, khóe miệng lập tức đông
cứng khi nhìn thấy người đứng ở cửa, sắc mặt trờ nên rất kỳ quái.
“Sao lại là cô!”
“Sao lại là anh!”
Cả hai người bọn họ đều tròn mắt nhìn nhau và đồng thanh nói.
Phó Ngự Phong hai mắt co rụt lại, nhìn chăm chú ôn Lương, trầm giọng nói:
” Cô chính là Vạn Thọ ?”
ôn Lương do dự gật gật đầu. “Là tôi.”
Phó Ngự Phong hoàn toàn im lặng.
Nhìn thấy tình huống này, Dịch Phàm vội vàng tiến lên đuổi nhóm người tổ chức:
“Chủ tịch của chúng ta muốn trò chuyện riêng với tác giả này, xin tránh mặt một chút, cám ơn, cám ơn!” Tất cả mọi người đều có năng lực. Thấy Phó Ngự Phong thậm chí còn không vào phòng triển lãm, anh trực tiếp bước vào và điểm tên ” Lương mục”. Nhìn tình cảnh trước mắt, tác giả tên “Vạn Thọ” xinh đẹp dễ thương, dáng người phương Đông nhỏ
nhắn, đứng nhìn cũng thấy tội nghiệp, Phó tổng và cô gái nhỏ đánh vào nhau như củi đốt chạm vào ngọn lửa, không biết sẽ phát sinh chuyện gi, bọn họ tốt nhất vẫn là nên rời đi, không nên quấy rầy nhã hứng của kim chủ.
Mọi người rời đi rất nhanh, trong vòng chưa đầy mười giây, trong phòng VIP chỉ còn lại ôn Lương và Phó Ngự Phong, và Dịch Phàm. Mà Dịch Phàm cũng thức thời rút lui ra ngoài, canh giữ ở cửa không cho người khác vào. Ôn Lương hơi bối rối khi nhìn thấy tất cả những chuyện này, vốn định rời đi theo nhưng lại nhớ
tới mục đích của mình, cô ổn định cơ thể hít một hơi rồi mở miệng nói với Phó Ngự Phong:
“Là anh muốn mua“ Lương mục “sao?”